Dã Man Vương Tọa
Chương 26: Lấy lực phá lực
Sáng sớm, trên quảng trường Tinh viện, Trương Đức Bưu cũng dậy thật sớm như thường ngày, bắt đầu một ngày rèn luyện. Rèn luyện vào sáng sớm là thói quen hắn được dưỡng thành ở thôn Man Chuy, mỗi sáng sớm nếu không hoạt động một chút liền cảm thấy không được thoải mái trong người, đáng tiếc trong học viện không có người nào như phụ thân Nham Thạch làm đối thủ của hắn.
Chẳng qua một mình tự huấn luyện cũng có điểm tốt, có người đối luyện, có thể đem động tác của ngươi biến thành bản năng, mà lúc một mình lại có thể thỉnh thoảng suy tư, đem võ học sở trường ra tự mình dung hòa.
Trương Đức Bưu thử tu luyện trước tiên chính là Bôn Lôi quyết, chỉ thấy từng chiêu từng thức của hắn, giơ tay nhấc chân, đều mang theo lôi âm rất nhỏ, bây giờ đã thấy loại tâm pháp này vô cùng dương cương bá đạo. Quyền cước hắn đại khai đại hợp, lôi âm cũng càng ngày càng vang to, về sau lôi âm oanh vang ầm ầm, giống như sấm rền từng trận liên tiếp nhau.
Trên quảng trường, chuyện học sinh rèn luyện vào sáng sớm là chuyện thường ngày, chỉ có mấy đệ tử ban Kiếm sĩ đứng một bên quan sát học tập, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng thán phục.
Sau khi đem Bôn Lôi quyết vận chuyển thành thạo, Trương Đức Bưu đột nhiên lại đồng thời vận chuyển Càn Khôn quyết, quyền cước nhanh như bôn lôi, thế nhưng lúc này có vẻ ngưng trọng chắc nịch, tay chân hắn giống như biến thành bốn thanh Khai Sơn phủ, cao thấp tung bay, một quyền một cước, phân minh rõ ràng, đánh vào trong không khí, phát ra một tiếng trống vang lên, giống như đại lực sĩ cầm song chùy đánh trống lớn, cước bộ đạp trên mặt đất, người bên cạnh liền có thể cảm giác được mặt đất run lên nhè nhẹ.
Nhắm mắt lại, chỉ nghe được tiếng bước chân, giống như một con voi Mammoth đang chạy đến như điên!
Đột nhiên, Trương Đức Bưu lại biến đổi tâm pháp, nhưng lần này lại là Càn Khôn – Bôn Lôi quyết làm nên tảng thêm vào tâm pháp Liệt Hỏa quyết, Dã Man kình lao nhanh nhất thời nóng rực lên, lúc này dường như hắn biến thành một cái lò lửa lớn cháy hừng hực, bên trong quyền cước mang theo từng luồng hơi nóng, không khí bị nung nóng đến mức phát ra những tiếng nổ tí tách.
Bôn Lôi quyết, Càn Khôn quyết cùng Liệt Hỏa quyết cùng thuộc về tâm pháp dương cương bá đạo, chưa từng có người nào thử đem chúng dung hợp lại với nhau, bởi vì ba loại tâm pháp này có thông đạo đấu khí hoàn toàn khác biệt, nếu như ép buộc hòa hợp toàn thể, chỉ có thể bị tẩu hỏa nhập ma. Cũng chỉ có mỗi mình Trương Đức Bưu khác thường đả thông hai mươi bốn đường thông đạo đấu khí hoàn mỹ nhất, mới có thể không cần kiêng nể gì cố gắng đem ba loại tâm pháp dung hòa lại làm một.
” Nếu như sau đó, ta lại thêm Đại Phách Quan thủ vào thì sẽ thế nào?”
Trương Đức Bưu nghĩ là làm, giữa quyền pháp cương mãnh đột nhiên nhiều hơn vài phần âm nhu bí hiểm, nhiều hơn một loại phong thái khác. Chẳng qua vừa mới xuất ra mấy chiêu thì hắn đã không thể không ngừng lại, vội vàng bình tâm tĩnh khí, đem Dã Man kình thu hồi vào đan điền.
Phía trước ba loại tâm pháp đều là tâm pháp cương mãnh, mà Đại Phách Quan lại là kỹ xảo vận dụng đấu khí âm nhu đến tận cùng, dùng tâm pháp cương mãnh thôi động đấu khí âm nhu, âm dương không cách nào kết hợp, suýt nữa làm cho đấu khí thông đạo của hắn không chịu nổi mà bùng nổ nứt ra!
“Nguy hiểm thật, tâm pháp đấu khí của ta đều là cương mãnh bá đạo, Long Mông Bảo Tượng quyết cũng như vậy. Dùng ba loại tâm pháp cương mãnh thúc động đấu khí âm nhu, ta chỉ có thể gượng ép xuất ra một chiêu, chiêu thứ hai liền gây thương tổn cho thông đạo đấu khí của ta, chiêu thứ ba liền gây thương tổn đến nội tạng! Nếu như dùng một loại tâm pháp cương mãnh, thì chỉ có thể là…”
Trương Đức Bưu dừng lại tạm nghỉ chốc lát, thầm nghĩ: “Trong thế giới trong mơ có một lý thuyết âm dương cũng có lợi, âm dương phải phối hợp lẫn nhau mới có thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ, xem ra ta phải có được loại tâm pháp âm nhu như Tử La Thiên Trưng, mới có thể đem Bôn Lôi thủ hoàn thiện hoàn toàn!”
Tử La Thiên Trưng quyết được Thất Già La thành Thiên Mang nắm giữ trong tay, Trương Đức Bưu nhớ tới Thất Già La nọ một thân tu vi cực kỳ kinh khủng, liền không khỏi rùng mình một cái.
– Tiểu man tử xem kiếm!
Sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng quát rõ ràng, Trương Đức Bưu vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo kiếm quang đấu khí hình thành cự võng, phô thiên cái địa kéo đến. Kiếm quang rậm rạp tạo thành một trận gió lốc xoáy, sắc bén vô cùng, muốn nuốt chửng cả người hắn!
– Cụ Phong kiếm thuật? Thật nhanh!
Trên quảng trường có dựng không ít cột đèn ma pháp, được chế tạo từ thép tốt, đường kính khoảng cái chén ăn cơm, cao ba bốn thước, ban ngày hấp thu ma pháp nguyên tố từ bên ngoài, đến tối sẽ tự động sáng lên. Trương Đức Bưu không cần nghĩ ngợi, nắm lấy cột đèn ma pháp bên cạnh, một tay đem cột đèn nhổ tận gốc, giận quát một tiếng, biến cột đèn dài ba bốn mét thành đại thương, hướng giữa trung tâm gió lốc xoáy đâm tới!
Đâm tới nửa đường, chỉ thấy cánh tay hắn đột nhiên xoay tròn, hơi hướng sang phải, cự lực ngàn cân bộc phát, cột đèn trên không trung vặn vẹo theo quán tính, nổ vang bùm bùm một trận, trong nháy mắt liền bị vặn thành một cây thiết ma hoa dài ba bốn thước, biến thành một cây đại thương đặc ruột, thẳng tắp đâm vào giữa lốc xoáy kiếm khí!
– Dã Man phách!
Một bên là kiếm quang đấu khí vô cùng sắc bén, một bên là man lực cương liệt bá đạo kinh khủng, hai loại sức mạnh va chạm, nhất thời truyền ra một trận âm vang chói tai, va chạm liên tiếp tạo ra vô số hoa lửa phóng ra dày đặc như pháo hoa!
Lấy lực phá lực, lấy mạnh mẽ phá mạnh mẽ!
Cơn lốc kiếm khí cùng thiết ma hoa đại thương gặp nhau, lập tức kiếm khí bắn ra bốn phía, đem thiết ma hoa tước thành từng mảnh nhỏ, cùng lúc đó, Dã Man kình của Trương Đức Bưu cũng bộc phát ra, cự lực ngàn cân phá nát bét trường kiếm của người đánh lén!
Trên không mảnh sắt bay đầy trời, Trương Đức Bưu tức giận hừ một tiếng:
– Dám đánh lén ta!
Tâm pháp đột nhiên chuyển biến thành Càn Khôn quyết, một chưởng đánh về phía trước rất nặng nề, chỉ nghe ầm một tiếng, bàn tay vỗ vào không khí, giống như hồng chung đại lữ chấn vang, lập tức bắn nhanh mảnh sắt vụn trên không bay ngược ra, bay về phía kẻ đánh lén!
Đột nhiên, lại một đạo kiếm quang chợt hiện, không giống như cơn lốc kiếm thuật, kiếm pháp này không có khí thế táo bạo, nhưng vô cùng tinh tế, bay nhanh điểm qua giữa không trung, tiếu kêu leng keng như mưa rơi trên lá chuối, ngăn cản tất cả mảnh sắt lại.
– Thì ra còn có người giúp đỡ! Text được lấy tại Truyện FULL
Tinh quang trong mắt Trương Đức Bưu chợt lóe, nhún người nhảy qua một bên, vươn bàn tay to, lại rút lên một cây cột đèn ma pháp, thiết mã ngạnh kiều[*một thế tấn], dùng sức chấn động, cột đèn dài ba bốn thước nhưng giống như cương thương không ngừng run rẩy, phát ra tiếng vang ong ong!
– A Man, đừng động thủ, là chúng ta đây!
Kiếm quang biến mất, Donaldson cùng Tina xuất hiện trước mặt, trường kiếm trong tay Tina chỉ còn lại cái chuôi kiếm, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn chút kinh hãi còn chưa bình tĩnh trở lại. Vừa rồi chính nàng phát ra cơn lốc kiếm khí đánh lén Trương Đức Bưu, không ngờ trường kiếm trong tay bị phá hủy, suýt nữa bị mảnh vụn bắn nhanh tới xuyên thành con nhím, nếu như không phải Donaldson phản ứng kịp lúc, hậu quả thật khó lường.
Trương Đức Bưu thu hồi cột đèn ma pháp, giậm chân thật mạnh trên mạnh đất, không vui nói:
– Tại sao lại đánh lén ta?
Donaldson cười khan hai tiếng, nói:
– Còn không phải tại Lạc Nhật sâm lâm, viện trưởng nói chúng ta cũng không phải đối thủ của ngươi, Tina không phục, lại vừa nhìn thấy ngươi đang tu luyện quyền thuật, mới muốn thử động thủ với ngươi một lần.
Tina hít vào một hơi, cuối cùng cũng ổn định tinh thần, miễn cưỡng cười nói:
– Ý thức chiến đấu của ngươi so với chúng ta thật sự mạnh mẽ hơn một chút, nhưng tu vi đấu khí lại không bằng ta…
– Được rồi được rồi! Đừng tự dát vàng lên mặt chúng ta nữa. – Donaldson cười nói:
– A Man, Dã Man kình của ngươi so với đấu khí của chúng ta không kém, chẳng lẽ ngươi đã trở thành Man đấu sĩ rồi sao?
Trương Đức Bưu đem cột đèn ma pháp bỏ lại chỗ cũ, lắc đầu nói:
– Vẫn chưa, ta vừa mới trở thành cửu cấp Man chiến sĩ. Được rồi, khai giảng lâu như vậy tại sao lại không nhìn thấy các ngươi đâu?
– Chúng ta đi Đông Bình vệ thành tham gia “học thuật trao đổi”, sớm biết ngươi cũng trở thành đệ tử Tinh viện, cũng đã đem ngươi đi cùng, bằng không Tinh viện chúng ta cũng đã không thua thảm như vậy…
Trên mặt Donaldson cùng Tina đều lộ ra một tia xấu hổ, theo lời bọn hắn, “học thuật trao đổi” là trận đấu giữa các trường học, từ vẻ mặt xem ra, rõ ràng trận “học thuật trao đổi” này học viện Tinh Mang thất bại thảm hại.
Trương Đức Bưu nhận thấy hai người xấu hổ, vội vàng tránh qua chủ đề này, không hề hỏi thêm nữa. Đông Bình vệ thành vốn là thành thị phụ cận thành Philina, bên trong cũng có một học viện, tên là học viện Đông Thành, cùng học viện Tinh Mang nổi danh, chẳng qua học viện Tinh Mang sau khi trùng kiến, lực lượng giáo viên không nhiều bằng trước, trước mắt học viện Đông Thành là ưu tú nhất ở Nam Cương
– Được rồi A Man, vừa rồi lúc chúng ta từ bên ngoài trở về, gặp viện trưởng Bane đứng trước bức tượng điêu khắc lão viện trưởng. Hắn nói, nếu như chúng ta gặp ngươi thì nhắn lại, bảo ngươi đến gặp hắn một lúc.
– Bane Claren? Hắn tìm ta có việc gì? – Trương Đức Bưu trong lòng nghi hoặc, từ biệt hai người, đi đến bức tượng điêu khắc lão viện trưởng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!