Một Đời Bình Yên - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Một Đời Bình Yên


Chương 38


Huy thấy bố về thì sợ sệt, lùi lại phía sau không dám to tiếng với mẹ nữa ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Bố chồng tôi đảo ánh mắt nghiêm khắc nhìn một lượt khắp căn phòng:

– Các người vừa nói gì? Ai bỏ thuốc phá thai vào thức ăn của cái Trâm?

Mẹ chồng cũng hoảng hốt không kém:

– Làm gì có ai bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của con Trâm. Ông nghe nhầm rồi…

– Tôi già chứ chưa có điếc. Tối qua thấy thằng Duy mua vé máy bay về gấp là tôi biết thể nào nhà cũng có chuyện…

– Chuyện nhỏ thôi, ông không cần lo tôi giải quyết được mà.

– Bà đừng có bao che, để tôi điên lên thì bà biết hậu quả rồi đấy.

Quay sang Trâm bố chồng lạnh giọng quát:

– Con có chuyện gì giấu bố không?

Trâm lắc đầu nhẹ nhàng:

– Không có đâu bố.

– Đây là cơ hội cuối cùng bố cho con, cứ suy nghĩ thật kĩ rồi hãy trả lởi. Cái giá của việc lừa dối bố không rẻ như con nghĩ đâu.

Thần thái ngút trời của bố chồng làm Trâm sợ quá, định lên tiếng thú nhận thì mẹ chồng chen ngang nói trước:

– Ông bình tĩnh nghe tôi nói đây này, thực ra con Trâm không mang thai đâu. Nó âm mưu để ông sang tên cổ phần công ty cho nó đấy. Nó là cái loại đàn bà hám tiền, vì tiền có thể làm tất cả…

Mẹ chồng nói hơi dài định nghỉ ngơi nhưng bố chồng không đồng ý:

– Bà nói hết cho tôi, đừng có cái kiểu úp mở trêu ngươi tôi đang điên tiết đấy.

– Tôi biết rồi, ông cứ từ từ chuyện này còn dài lắm. Ngay cả thằng Huy cũng bị nó lừa, hôm trước nó giả vờ sảy thai, đổ tội cho con Hà nên thằng Duy mới phải đặt vé máy bay về gấp.

– Có thật không?

– 100% là thật luôn, chưa hết đâu nó còn đe dọa cái Vân Anh bắt con bé phải tham gia vào kế hoạch bẩn thỉu của nó. Nếu không nó đuổi con bé ra khỏi nhà. Cũng may tôi phát hiện kịp thời, nên mọi chuyện còn có thể cứu vãn được.

Bao nhiêu mũi nhọn dồn hết về phía Trâm, cô ta tất nhiên không chịu để yên rồi:

– Không phải đâu bố. Mẹ đổ oan cho con đấy.

Mẹ chồng quắc mắt chặn họng Trâm:

– Im ngay đến giờ phút này mày còn to mồm cãi láo à? Tao đổ oan gì cho mày?

– Mẹ thấy con không còn giá trị lợi dụng, nên muốn loại bỏ con đúng không? Mẹ đừng quên ngày con mới về đây làm dâu, mẹ đã hứa với con những gì?

– Tao chẳng hứa hẹn gì với mày hết. Không có cái loại con dâu mất dạy nào thuê cả thầy bói về lừa dối mẹ chồng cả? Còn vụ sợi dây chuyền ông tặng tôi gần một năm trước, cũng chính là nó ra tay đấy. Nó muốn gây xích mích giữa các thành viên trong nhà để thừa cơ hội hưởng lợi nhiều nhất. Bắt ép con Loan phải làm việc cho nó, nãy con Loan cũng đã thừa nhận hết rồi. Chuyện chưa dừng lại ở đó đâu, nó còn gửi tin nhắn nặc danh đe dọa cái Hà trong suốt khoảng thời gian dài.

Ánh mắt sắc bén như dao của mẹ chồng tôi không rời khỏi người Trâm một giây một phút nào:

– Tôi vốn không có ý định nói cho ông biết hết mọi chuyện đâu, chừa cho nó một con đường lui mà nó không biết điều cứ thích khiêu khích tôi thì tôi chấp nó một mắt.

– Bà có chắc những chuyện đều do cái Trâm làm không?

– Ông không tin thì đi hỏi cái Vân Anh với con Loan xem. Tôi nói sai lời nào tôi là con ông…

Vân Anh lại có cơ hội khoe tài diễn xuất, đến trước mặt bố chồng tôi ra sức nỉ non:

– Bác gái nói hoàn toàn đúng sự thật đó ạ. Vì chuyện này mà từ sáng đến giờ bác ấy ngất lên ngất xuống hai lần rồi. Lỗi cũng tại con một phần sợ hãi giấu diếm bao che cho Trâm, nên giờ mọi việc mới ra nông nỗi này. Con xin lỗi hai bác…

Mẹ chồng tôi xua xua tay:

– Con đừng tự trách bản thân mình, ai mà ngờ nó lại là loại người đó chứ? Đồ vô ơn..

Trâm tuy không cãi lại được hai người họ nhưng vẫn giãy nảy lên phản kháng:

– Con không gửi tin nhắn nặc danh đe dọa chị Hà đâu. Bố mẹ đừng nghe con điên đấy nói bừa.

Câu nói của Trâm vừa kết thúc, bố chồng tôi đập tay thật mạnh xuống bàn gầm gừ:

– Im đi. Cô về đây làm dâu mấy năm rồi, chắc cũng biết tôi ghét nhất là loại người gì? Cô muốn gia tài nhà tôi đúng không? Tôi nói nhanh cho vuông nhé, đời này cô đừng hòng mơ tưởng được một xu nào từ tôi.

– Không…Không phải đâu bố..Họ cấu kết hãm hại con đó.

– Không có lửa thì làm sao có khói? Đừng lằng nhằng nhiều lời nữa thu dọn quần áo biến khỏi tầm mắt của tôi ngay

– Con về đây cưới hỏi đàng hoàng, cũng giúp công ty của bố giành được bao nhiêu hợp đồng béo bở. Giờ bố lại nhẫn tâm đuổi con đi như kiểu vứt cái gì bẩn thỉu lắm. Con không can tâm cũng không dọn đi đâu hết.

– Cô không can tâm cũng phải chấp nhận. Thằng Huy mày nói cho bố biết những chuyện nó làm mày có biết không?

Tự nhiên bố nhắc đến tên mình, Huy chột dạ lắc đầu liên tục:

– Con có biết chuyện gì đâu.

– Vợ chồng chung sống với nhau mấy năm giời, vợ làm gì chồng cũng không biết là sao? Có phải mày cũng muốn nhòm ngó cái ghế giám đốc của tao không?

– Không..Không..Mọi chuyện không liên quan đến con một chút nào đâu. Nếu bố không tin con sẽ làm thủ tục li hôn với cô ta ngay bây giờ…

Trâm sốc, cảm giác bị từng người quen thuộc phản bội đang vượt xa sức chịu đựng của cô ta. Ngửa mặt lên trời Trâm cười ha hả, mà hai hàng nước mắt cứ rơi:

– Được lắm..Các người hùa nhau chống lại một mình tôi mà không thấy nhục nhã à?

Chỉ tay vào thẳng mặt Huy, Trâm càng cuời to hơn:

– Cả anh cũng phản bội tôi đúng không?

Huy phớt lờ lời nói ngông cuồng ngu ngốc của Trâm, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản:

– Tôi chưa từng nhúng tay vào bất cứ kế hoạch bẩn thỉu nào của cô nên sao gọi là phản bội được?

– Đồ khốn..Anh cũng giống những người kia thôi. Thế thì đừng trách tôi ác nhé, hôm nay tôi mất hết tất cả rồi nên tôi chẳng sợ gì nữa đâu.

– Thủ tục li hôn tôi sẽ nhờ luật sư gửi đến cô trong thời gian ngắn nhất. Chúng ta sau này đường ai nấy đi, không liên quan gì nhau…

Tôi nghe đoạn đối thoại của mấy người họ mà choáng váng quá, ai cũng tham lam, ai cũng mưu mẹo. Bản thân tôi không phải dạng người yếu đuối hiền lành gì nhưng bước chân vào nhà họ Giang, sống cùng những con người này tôi mới biết mình thật nhỏ bé. Chỉ có chú già mới thật lòng quan tâm đến tôi thôi…

Bố chồng chắc cũng mệt mỏi rồi, không nói nhiều nữa lẳng lặng kêu Huy lôi Trâm ra chỗ khác nhưng Trâm nhất quyết không nghe. Còn lên mặt thách thức:

– Tôi thấy thương hại ông bà thật đấy, người làm bố mẹ như ông bà thất bại quá. Trước khi rời khỏi cái nhà này, tôi có món quà nhỏ giành cho ông bà đây. Lắng tai nghe cho thật kĩ nhé, đừng làm tôi thất vọng.

Câu nói cuối cùng được Trâm nhấn mạnh và kéo dài ra:

– Chẳng lẽ ông bà không hề hay biết đứa con trai ngoan ngoãn của ông bà, người chồng mẫu mực của tôi là một thằng gay chính hiệu sao?

“Bốp…Bốp…”

Chưa cả nói hết câu, Trâm đã bị mẹ chồng tôi tặng thêm cho hai cái tát trời giáng nữa:

– Mày đang nói tiếng nguời à? Sao mày dám bảo con trai tao gay chứ? Tao phải tát cho mày tỉnh người ra mới được.

Máu từ khóe miệng Trâm bắt đầu chảy ra, cô ta đưa tay lau đầy căm phẫn nhưng miệng vẫn nhếch lên cười đểu:

– Bất ngờ chưa? Món quà cuối cùng tôi tặng các người đó. Không tin lời tôi nói đúng không? Vậy xem ảnh cho thêm tính chân thực nhé.

Màn hình điện thoại của Trâm bỗng dưng sáng lên, từng bức ảnh chụp Huy đang ngồi thân mật cùng một người đàn ông xa lạ đập vào mắt cả nhà. Chỉ có Trâm là khoái chí nhất, hất cằm về phía Huy cao giọng:

– Anh chơi hai mang khiến tôi mất tất cả thì tôi cũng khiến anh phải khổ sở giống như tôi. Người ta gọi đó là công bằng, chứ chẳng trách tôi được?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN