Nữ Vương Xuyên Qua Làm Thái Tử Phi: Thiên Hạ Này... Bổn Tọa Muốn!
Chương 40: Âm
Mạc Nguyệt Hắc Thiên hắn, cùng Trịnh Lam Dực và Tần Úy Diên đang cố gắng chống trọi lại cơn đau khủng khiếp trong cơ thể. Một loại đau đớn khoa có thể nói ra thành lời hay ý nghĩ. Bọn họ cảm thấy cơ thể như bị giằng xé, đập nát, nghiền nhỏ rồi lại được hòa quyện với một thứ nước mát lạnh, bắt đầu đắp lên một cơ thể mới hoàn toàn. Cơn đau liên tục không dứt, dường như còn ngày càng tăng mạnh. Bất chợt, một cơn lạnh lẽo ập đến, lan toat khắp cơ thể như kiểu có thể biến họ thành khối băng ngay lập tức. Cơn lạnh lẽo chưa đi, một luồn nhiệt nóng rực lại xâm tới thiêu đốt mọi thứ. Ba cảm giác bất đồng cùng ở trong cơ thể bọn họ mà đánh nhau, luân phiền truyền tới cảm giác muốn khiến họ phát điên. Ba người nhanh chóng dùng tia thảnh tỉnh duy nhất còn sót lại tịnh tâm, điều hòa hai luồng khí kia đến khi cả hai sát nhập lại với nhau. Dùng tia ý thức còn lại đối chọi với cơn đau – Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại dừng lại dừng lại!! Dừng lại cho ta!!
Tiếng hét trong tiềm thức chỉ ba người nghe được thật chói tai, khản đặc. Ba người bỗng chốc cảm nhận thấy một sự biến đổi lớn về sức mạnh của mình. Cơn đau cũng dần biến mất, thay vài đó là cảm giác thoải mái, ấm áp dễ chịu. Cảm giác sảng khoái đánh tan tàn tích của cơn đau ban nãy, khiến va người không nhịn được mà nhắm mắt hưởng thụ chốc lát. Đang rất yên lành, cả ba bị “BỐP” một cái, hoàn toàn thanh tỉnh, bật dậy ôm mặt, mặt ngu nhìn nhìn Hồng Ngục Đào đang lau tay. Hắn xoa xoa cái má đỏ ửng của mình, vừa cúi đầu liền mở to mắt – trên cơ thể y có rất nhiều hoa văn kì dị. Liếc mắt qua hai người kia, cũng không kém cạnh, bị viết đến đen sì hết người.
Nguyệt đứng bên, phe phẩy đuôi phượng của mình, từng đóa hoa tươi ét rung rinh rung rinh bay bay rất đẹp mắt. Nâng mắt nhìn ba người, không nóng không lạnh nói:
– Chúc mừng!
– Không ngờ… – Uyển cắn cắn móng tay cũng lên tiếng
– Không hổ là Vương hậu!!! – Thần viêm hỏa cháy rực trên đầy vui vẻ hô lớn
– À.. ờ… thành công rồi? – Trịnh Lam Dực kiểm tra cơ thể mình
– Không giống với tưởng tượng cho lắm…. – Tần Úy Diên phủi phủi quần áo lả tả của mình
– Nàng đâu? – hắn nhìn xung quanh – không thấy cô đâu cả…
– À… Vương sao? Bên trên
Hồng Ngục Đào chỉ lên trời, mọi người đồng loạt ngước đầu lên. Ba người bịn hắn giờ mới nhận ra mình đang ở một nơi mà bầu trời có màu tím. Điều đáng chú ý hơn là ngự ở trên bầu trời là bốn con rồng bốn màu đen trắng đỏ tím đang quấn đuôi lấy nhau, đầu rồng chụm lại một chỗ. Âm thanh như gào rống của loài rồng vang lên, nghe qua như kiểu mấy con rồng này đang giao tiếp. Mà xung quanh có đến hàng trăm con ma thú khác nhau, nổi bật nhất vẫn là một con sói ba sừng khổng lồ ngang bằng với rồng đang nằm trên không trung liếm lông. Cả ba gật gù mấy cái – mấy chuyện kinh thiên như vậy bọn họ cũng sớm quen rồi
Cô ở giữa trung tâm đang giao tiếp với mấy con rồng, cúi đầu nhìn xuống dưới. Quay qua nói vài câu với bọn rồng rồi ngồi trên đầu một con Hắc Long, Hắc Long liền uấn lượn một vòng rồi đưa cô xuống dưới. Ba con còn lại cũng tách nhau ra đi xuống, Bạch Lang ba sừng kia gầm một tiếng, cũng theo xuống. Đàn ma thú kia cũng nối đuôi nhau đi theo. Đám Hồng Ngục Đào khẽ cúi người hành một lễ, sau đó dạy sang hai bên. Ba người bọn hắn cũng đứng dậy, mà vừa đứng lên – cảm giác có chút không đúng??
Hắn sờ sờ đầu mình – Ô… có cái sừng dài dài….
Trịnh Lam Dực sờ đầu mình – May… méo có sừng. Ý… Đuôi…
Trịnh Lam Dực ngoái đầu nhìn cái đuôi mà nó tách năm rách ba chia bốn chia sau, lắc lắc mông ngoe nguẩy. Có vẻ thích thú
Tần Úy Diên sờ đầu sờ mông mình, không thấy gì. Sờ sờ lưng – cũng không có…
Uyển đi lại, hôn một cái lên trán y. Trịnh Lam Dực lập tức bốc hỏa, cái đuôi dựng đứng. Tần Úy Diên mặt ngệt ra, ôm trán. Từ sau lưng y lập tức xuất hiện bốn cái cánh màu đen lớn. Tần Úy Diên nhướn mi một cái – không tệ…
Vừa đúng lúc, cô từ đầu Hắc Long nhảy xuống. Chân chưa chạm đất liền có một thảm xương trắng trồi lên làm đệm chân. Bàn chân trần nhỏ bé đạp xuống thẩm xương, từng bước nhẹ nhàng đi tới phía hắn. Chiếc vòng chân kêu “leng keng”, thanh âm thanh thúy vang lên giữa chốn toàn tiếng gào thét của ma thú. Hắn dang tay ra, ôm lấy thân ảnh cô vào lòng. Hắc Lãnh Băng Phong vươn tay sờ sờ cái sừng dài, nói một câu:
– Bổn tọa sẽ không cắm sừng ngươi đâu…
…… Hả?…..
– Đi tắm rửa, thân thể các ngươi cần được tẩy trần – cô nói tiếp
– Mấy thứ đen đen này là gì? – Trịnh Lam Dực ôm chặt Tần Úy Diên, mắt lớn mắt lớn trừng Uyển bên cạnh Nguyệt
– Tạp chất sau khi nghiền nát thân thể các ngươi – Nguyệt nói
– Nhiều như vậy sao… – Tần giáo chủ ngạc nhiên
– Làm như các ngươi mạnh lắm hay sao ấy nhở? – Thần bĩu môi khinh bỉ
– Haha…. – Tần giáo chủ mà Trịnh Lam Dực cười gượng mấy tiếng
– Đi tắm!
Hồng Ngục Đào hai tay xách cổ áo hai vị nam nhân kia lên, quẳng một cái. Cô cũng túm cổ áo gắn lên – ném đi!
Ba nam nhân bị hai nữ nhân liễu yếu đào tơ ném như ném đá, bay lượn một vòng trên không trung. Rất nhẹ nhàng an toàn lao thẳng mặt vào một bồn nước đỏ lòm.
” Ục ục – Rào ” cả ba ngoi lên, vuốt vuốt mặt một cái. Có chút cảm thấy tương lai âm u. Haha….
Rất nhanh, thoắt một cái ba bộ y phục lả tả rách nát ướt đẫm bị cởi ra, đốt đi. Ba đại nam nhân dung nhan đỉnh đỉnh soái thần tắm rửa cùng một chỗ, tẩy sạch mọi tạp chất trong ao nước đỏ lòm này.
Đám bọn cô cũng đã đến nơi, Uyển đặt lên bờ ba bộ y phục mới toanh. Tần Úy Diên nghịch nghịch nước, hỏi:
– Đây là nước gì?
– Máu của ma thú – Uyển nói
– ……
Ba nam nhân tức tốc tắm rửa sạch sẽ, lao lên bờ mặc ngay y phục vào. Cô có chút buồn cười nhìn cả ba, khẽ ngoắc tay một cái. Ba vệt sáng lấy tốc độ sét đánh lao tới, ập thẳng mặt ba nam nhân. “Phụt” Hồng Ngục Đào cuối cùng nhịn không được liền bật cười. Cơ thể vặn vẹo sau đó kiền hóa thành một con chim gần giống phượng hoàng, màu đỏ rực. Y cất cánh bay lượn trên không trung, tiếng kêu của y vang vọng khắp nơi. Thần lắc mình một cái, hóa thành một con rồng lớn, toàn thân bai bọc bởi lửa. Gầm một tiếng rồi đuổi theo Hồng Ngụ Đào, cả hai quấn quýt nhau ở trên không trung.
Uyển nhìn Nguyệt một cái, thấy Nguyệt cũng đã hóa thành một con phượng hoàng mày xang. Chính mình cũng biến thành một con kỳ lân có cánh, vui đùa với ái nhân của mình ở trên không.
Bọn hắn há há miệng, nhìn cả bầu trời đều là ma thú. Vuốt mặt một cái – cũng đâu có gì mà… haha… vừa nhìn rồi mà…
Hắn hỏi cô
– Đây là nơi nào?
– Đây là “Âm”, lãnh địa của Vương
*****
Phiền bạn nào mang truyện mình đi nơi khác thì cmt ở đây để mình biết. Chứ mình chỉ thấy có một bàn đã lịch sự hỏi mình về việc này. Nhưng khi tìm thì có rất nhiều trang wed truyện đăng truyện của mình. Để tôn trọng công sức mình viết ra mong mấy bạn nói một câu.
Vì mình bận học nên truyện sẽ không đăng theo lịch, mong mấy bạn đừng hối thúc quá. Cảm ơn!
_Nguyệt Triển Ân_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!