Bất Hủ Phàm Nhân - Chương 4: Ân tình một bữa ăn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
184


Bất Hủ Phàm Nhân


Chương 4: Ân tình một bữa ăn


Vận mạng chuyển hoán vốn đã bị đủ thê thảm, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Cho dù là thành một cái vương tử nghèo túng, Mạc Vô Kỵ vẫn không để ở
trong lòng. Để cho hắn thất lạc cùng không cam lòng là hắn chỉ là một
người phàm, một phàm nhân chỉ có phàm căn.

Ở trên địa cầu, mọi người đều là như nhau, dù cho không có khả năng
tu luyện, hắn còn có thể từ địa phương khác đánh bại đối thủ. Ở chỗ này, không có khả năng tu luyện, vậy thì ý nghĩa vĩnh viễn sẽ không có cơ
hội.

Coi như là hắn xác định vững chắc không có Linh Căn, trước khi tự
mình đi thử một chút, hắn vẫn sẽ không bỏ qua. Ôm loại tâm tình lo được
lo mất này, Mạc Vô Kỵ cũng không biết mình lúc nào đã ngủ đi.

Mạc Vô Kỵ là bị mùi cơm dụ tỉnh, mở mắt phát hiện sáng sớm đã sáng
choang. Hắn một ngồi dậy, đã nhìn thấy trên bàn vuông cạnh cửa vào cũ
nát bày một chén lớn cơm tẻ, còn có một đĩa dưa muối cùng nửa trái dưa
chuột.

– Thiếu gia, ngươi đã tỉnh, rửa mặt sau đó tới dùng cơm đi.

Không đợi Mạc Vô Kỵ nói chuyện, Yên Nhi vẫn chú ý hắn liền vội vàng mừng rỡ kêu lên.

– Ngươi tối hôm qua không ngủ?

Mạc Vô Kỵ nhìn sắc mặt Yên Nhi tái nhợt, còn có vành mắt đen thui
cùng mệt mỏi nhãn thần, liền biết Yên Nhi cả đêm đều không ngủ.

– Ta tối hôm qua giúp Lộ di đi bán hàng vỉa hè, ngày hôm qua làm ăn được lắm.

Mặc dù Yên Nhi rất mệt mỏi, Mạc Vô Kỵ vẫn như cũ có thể cảm thụ được Yên Nhi rất mừng rỡ.

Mạc Vô Kỵ hiểu rõ đây là vì sao mừng rỡ, bởi vì sinh ý tốt, thù lao Lộ di cho nàng cũng nhiều.

Từ trên giường đi xuống, Mạc Vô Kỵ đi tới bên người Yên Nhi, đưa tay
sờ sờ mái tóc Yên Nhi vẫn còn có chút xốc xếch, một lúc lâu không nói
gì.

Hắn khẳng định Yên Nhi suốt đêm đi ra ngoài bày sạp kiếm tiền nuôi
sống hắn như vậy, không phải là lần đầu tiên, nàng đều đã thành thói
quen. Tên ngu ngốc Mạc Tinh Hà kia đơn giản là một cái đầu heo, sống dựa vào một cái mười mấy tuổi tiểu cô nương bao nuôi không nói, còn mỗi
ngày mộng làm Quận Vương. Tại sau khi Yên Nhi làm việc trở về, còn phải
dùng tiền kiếm được khổ cực đi mua kẹo bồi hắn chơi trò vào triều.

– Thiếu gia, ngày hôm qua ngươi không có ăn bao nhiêu, nhanh đi tắm một cái ăn cơm đi.

Yên Nhi cảm giác được thiếu gia lần này sau khi tỉnh lại, thật sự là
có rất nhiều thay đổi, điều này làm cho nàng cảm thấy mừng rỡ.

– Ngươi ăn trước sao?, ta lập tức đi rửa mặt.

Mạc Vô Kỵ trong lòng dâng lên một loại thương tiếc cùng xúc động, hai đời làm người, chưa từng có người nào đối tốt với hắn như vậy. Kiếp
trước người yêu bởi vì tính cách lạnh lùng, cho nên đối với hắn tuy tốt, nhưng không có xúc động loại này, sau cùng còn ám toán hắn.

Yên Nhi vội vàng nói:

– Ta vừa mới ăn xong, thiếu gia ngươi…

Lời của Yên Nhi chưa có nói xong, đã thấy thiếu gia đi tới bên giường nàng, từ từ cúi người xuống, từ bên gối cầm lấy một cái bánh bao đen
kịt bị gặm gần một nửa.

Mạc Vô Kỵ không nói gì, hắn nắm lấy cái bánh bao đen kịt cứng ngắc
này, trong lòng choáng váng. Vừa rồi Yên Nhi nói đã ăn rồi, hắn đã nhìn
thấy mảnh vụn bánh bao bên khóe miệng Yên Nhi.

Hắn chậm rãi đem bánh bao đưa đến dưới mũi, một cổ mùi thiu nhàn nhạt truyền đến. Cái bánh bao thiu này, so sánh cùng một chén cơm tẻ lớn tạo thành tương phản. Thảo nào nha đầu kia đang ở thời điểm thân thể phát
triển, đầu tóc vàng hoe.

Có lẽ là mùi thiu kích thích thính giác Mạc Vô Kỵ, mũi hắn có chút chua xót, viền mắt cũng có chút ngấn nước.

– Thiếu gia, ngươi không thể ăn…

Yên Nhi còn tưởng rằng Mạc Vô Kỵ muốn ăn bánh bao đen, nhanh chóng kêu lên.

Mạc Vô Kỵ nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay thô ráp của Yên Nhi, chậm rãi nói:

– Yên Nhi, sau này đại ca chỉ cần có một miếng ăn, cũng sẽ không để
ngươi bị đói. Ngày hôm nay lên cũng không cần lại đi suốt đêm bãi hàng
vỉa hè, nhớ kỹ đại ca nói, từ giờ trở đi đã có đại ca nuôi ngươi.

Ân tình một bữa cơm này, để cho Mạc Vô Kỵ trọn đời sẽ không bao giờ quên.

– Thiếu gia…

Yên Nhi sợ hãi gọi một câu, nàng có chút bận tâm thiếu gia ngày hôm nay bị gì nữa.

Mạc Vô Kỵ không dám nói tiếp nữa, hắn vỗ vỗ tay Yên Nhi, đi ra bên ngoài lau đi khóe mắt ẩm ướt, vội vàng rửa mặt.

Ăn xong điểm tâm, Mạc Vô Kỵ đi ra nơi ở. Mặc dù hắn ép buộc Yên Nhi
cùng hắn phân đôi bữa sáng, cũng ép buộc Yên Nhi lên giường nghỉ ngơi
sau đó mới ra ngoài, Mạc Vô Kỵ trong lòng cũng không khá hơn gì. Hắn
phải nhanh một chút tìm được việc, làm cho Yên Nhi sống dễ dàng hơn một
phần.

Tại toàn bộ Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc, Nhiêu Châu Thành là một cái thành
thị lớn nhất phồn hoa nhất. Đi ở trên đường phố phồn hoa thượng này, Mạc Vô Kỵ có thể cảm thụ được Nhiêu Châu Thành sinh hoạt tiết tấu cũng sẽ
không chậm so với các đại đô thị trên địa cầu.

Nhiêu Châu công hội, đây là nơi Mạc Vô Kỵ muốn tới tìm chỗ làm việc. Ở chỗ này vô luận là tìm việc làm, hay là thuê công nhân, mọi người sẽ
chọn Nhiêu Châu công hội.

Đi vào công hội, Mạc Vô Kỵ liền có thể thấy rất nhiều thông báo tuyển dụng. Có vài chỗ là một các xưởng lớn tuyển người lâu dài, còn có một
ít là địa phương tạm thời tuyển người. Ngoài ra, còn có thật nhiều
áp-phích tuyển người, cùng với các loại tin tức tìm hôn nhân. So với địa cầu mà nói, nơi này giống như một công ty môi giới việc làm.

Công hội thật sự là quá lớn, hơn một ngàn người ở trong đó chuyển
động, vẫn như cũ để cho người ta cảm giác được rất là trống trải.

Mạc Vô Kỵ hơi chút đi vòng vo nửa vòng, liền đã nhìn ra, tại bên
trong công hội hai loại người rất nổi tiếng. Trồng dược liệu, còn có một loại là khảo sát khoáng vật.

Mạc Vô Kỵ lắc đầu, thảo nào nơi này tuy rằng coi như là thế giới khoa học kỹ thuật, đến bây giờ còn không có các loại sản phẩm cao cấp bằng
điện. Thì ra nơi này đối với nhân tài điện tử khoa học kỹ thuật cũng
không coi trọng, từ cam kết thù lao là có thể nhìn ra. Một cái nhân công chuyên môn làm máy móc kỹ thuật, thù lao chỉ bằng một phần ba so với
lương của trồng dược liệu, bằng một phần năm thù lao khảo sát khoáng
vật.

Mạc Vô Kỵ đối với cái này cũng không thèm để ý, ở địa cầu hắn là
chuyên gia sinh vật học, lại tinh thông thực vật học. Muốn ở chỗ này tìm một việc làm, với hắn mà nói, đó là vô cùng dễ dàng.

Đơn giản so sánh một cái, Mạc Vô Kỵ rất nhanh thì phát hiện có rất nhiều việc đều thích hợp với hắn.

Nhiêu Đô Thực Dược Tràng, tuyển nhận một người chiết cây dược liệu,
thù lao là mỗi tháng ba mươi ngân tệ. Tuyển nhận Dược Viên chuyên cần
chắc chắn, mỗi tháng trả thù lao 10 tấm ngân tệ, yêu cầu tinh thông dược liệu, có kinh nghiệm sẽ được ưu tiên. Đồng Sơn khoáng phường tuyển nhận một người khai khoáng, một người phân giải sư khoáng vật, trả thù lao
đều là mỗi tháng năm mươi ngân tệ.

Làm một nhà sinh vật học đỉnh cấp, Mạc Vô Kỵ cho là hắn hoàn toàn có
thể nhận lời mời khoáng vật phân giải sư. Hiện tại hắn tìm việc làm,
cũng không phải xem công việc này có đúng hay không thích hợp với hắn,
cũng không phải xem cái này xưởng tốt hay xấu. Với hắn mà nói, trả thù
lao cao nhất chính là tốt nhất. Bởi vì những công việc này, hắn cũng sẽ
không làm thời gian quá lâu.

Chính là khoáng vật phân giải sư, Mạc Vô Kỵ đi hướng Đồng Sơn khoáng
phường. Đang ở thời điểm hắn muốn đứng ở phía sau xếp hàng nhận lời
phỏng vấn, tại bên cạnh Đồng Sơn Khoáng phường, trước một cái cửa sổ đột nhiên treo ra một cái nhãn hiệu mới:

– Thừa Linh Cực Đan Công Phường, khẩn cấp tuyển nhận vài chế thuốc trợ lý sư, trả thù lao mỗi tháng 10 miếng kim tệ…

Mạc Vô Kỵ nhất thời dừng lại cước bộ, hắn biết ở chỗ này thông dụng
tiền chính là kim tệ, ngân tệ cùng tiền đồng. Một miếng kim tệ thế nhưng có thể đổi lấy một trăm tấm ngân tệ, một vạn tấm tiền đồng. Một tháng
trả thù lao 10 miếng kim tệ, bỏ xa các ngành nghề khác. Loại công việc
tốt này nếu không đi làm, đó thật là xin lỗi bản thân hắn một nhà sinh
vật học vĩ đại.

Chế thuốc không phải là chế thuốc sao? Ở trên địa cầu, bởi vì vi rút
khả năng kháng thuốc tăng cao, thuốc tây dần dần bị các phú hào bỏ qua,
tương phản với các loại thuốc Đông y, hoặc là nước thuốc chiết xuất từ
thực vật. Làm một đỉnh cấp nhà sinh vật học cùng cao thủ chế thuốc, hắn
không biết đã giúp bao nhiêu công ty chế qua thành phẩm dược liệu. Hắn
mỗi lần xuất thủ đều là dùng thân phận người chỉ đạo mà xuất hiện, lần
nào không phải là thù lao tiền triệu?

Mạc Vô Kỵ bước qua, tại sau khi bố cáo của Thừa Linh Cực Đan Công
Phường vừa mới treo ra, liền thuận tiện trước cửa sổ tuyển dụng ngồi
xuống, đồng thời mặt mỉm cười, tận lực để cho mình có khí khái một chút
nói:

– Ta muốn nhận lời mời quý công ty… Ách nhầm, là công việc của quý xưởng.

Người phụ trách tuyển dụng của Thừa Linh Cực Đan Công Phường là một
phụ nữ trung niên, thoạt nhìn rất là khôn khéo có khả năng. Nàng nhìn
thấy Mạc Vô Kỵ cứ như vậy ngồi trước cửa sổ, cũng không có xuất ra thứ
gì, thoáng có chút nghi ngờ hỏi:

– Xin hỏi ngươi muốn nhận lời mời xưởng chúng ta làm nghề nào?

– Ta liền nhận lời mời quý xưởng làm chế thuốc trợ lý sư vừa mới treo đi ra kìa…

Mạc Vô Kỵ lời còn chưa nói hết, cũng cảm giác được không đúng, bởi vì hắn nói ra những lời này sau đó, xung quanh rõ ràng yên tĩnh hẳn lên.
Giờ khắc này, dường như mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người của
hắn.

Người phụ nữ trung niên kia cũng vẻ mặt rung động nhìn Mạc Vô Kỵ, một hồi lâu mới tỉnh ngộ lại, giọng nói kính cẩn hỏi:

– Mời ngài đưa ra giấy chứng nhận gốc của chế thuốc trợ lý sư…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN