Bất Hủ Phàm Nhân - Chương 5: Có một số việc ta rất kỵ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Bất Hủ Phàm Nhân


Chương 5: Có một số việc ta rất kỵ


Không trách người thông báo tuyển dụng này hiện vẻ khiếp sợ, cũng không trách người chung quanh nghe nói Mạc Vô Kỵ muốn làm Luyện Dược Trợ Lý Sư thì
kinh ngạc.

Nhiêu Châu mặc dù là thủ đô của Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc, thế nhưng
Luyện Dược Trợ Lý Sư cũng không nhiều, về phần Luyện Dược Sư, vậy thì
càng ít đi.

Coi như là có một vài Luyện Dược Trợ Lý Sư, vậy cũng là lão giả rất
lớn tuổi. Luyện Dược Trợ Lý Sư trẻ như Mạc Vô Kỵ, không muốn nói tại
Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc, coi như là tại Tinh Hán Đế Quốc cũng là không
thấy nhiều. Loại Luyện Dược Trợ Lý Sư trẻ tuổi này, đó là tiềm lực thật
lớn, tiền đồ bất khả hạn lượng. Có thể nói với những người như thể, chỉ
cần không có gì bất ngờ xảy ra, vài thập niên sau đó nhất định là một
cái Luyện Dược Sư chân chính.

Chứng nhận Luyện Dược Trợ Lý Sư bản gốc? Trong lòng Mạc Vô Kỵ trầm xuống, còn muốn thứ này, thứ này hắn đào đâu ra đây?

Hắn theo bản năng nhìn một chút các ánh mắt nghi ngờ xung quanh, cuối cùng cũng có một phần hiểu rõ. Ho khan một tiếng, Mạc Vô Kỵ như không
có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói:

– Ta còn chưa kịp đi tham gia khảo hạch Luyện Dược Trợ Lý Sư, thế nhưng ta đã đạt đến trình độ của Luyện Dược Trợ Lý Sư.

Xung quanh một trận thanh âm khinh bỉ, Mạc Vô Kỵ rõ ràng cảm giác được ánh mắt rơi vào trên người mình có một phần biến hóa.

Sắc mặt người thông báo tuyển dụng người cũng trầm xuống, biểu tình
cẩn thận trên mặt biến mất vô tung vô ảnh. Nàng vẫn không có phát hỏa,
mà là bình tĩnh hỏi:

– Vậy là ngươi đã tốt nghiệp khu học viện chế thuốc nào? Đạo sư chế thuốc là vị tiền bối nào?

Ánh mắt Mạc Vô Kỵ lần thứ hai quét một cái, hắn rốt cục phát hiện rất nhiều thí sinh trong tay tựa hồ cũng cầm lấy một cuốn sách nhỏ. Hắn
nhìn thấy trên cuốn sách trong tay thí sinh cách hắn gần nhất viết, giấy chứng nhận tốt nghiệp Học viện nghiên cứu Khoáng Nghiệp Nhiêu Châu.

Lần này đến phiên Mạc Vô Kỵ chính bản thân trầm trồ, hắn không có
nghĩ tới đây xin việc giống với trên địa cầu như vậy, cũng yêu cầu bằng
cấp a. Xem ra, coi như mình đi kiếm công việc khác, không có bằng tốt
nghiệp, cũng không thể thực hiện được.

Thấy người phụ nữ trung niên thông báo tuyển dụng sắc mặt càng ngày
càng không đẹp, Mạc Vô Kỵ không thể làm gì khác hơn là lúng túng cười
cười:

– Cái này… Ta cũng là ở nhà tự học thành tài, cho nên còn không có giấy chứng nhận tốt nghiệp, cũng không có đạo sư.

– Ha ha ha…

Lần này rốt cục có người cười to lên, thì ra cái tên Luyện Dược Trợ
Lý Sư này để cho mọi người cảm thấy kinh diễm chỉ là một tên gia hỏa
chém gió khôi hài.

Người thông báo tuyển dụng của Thừa Linh Cực Đan Công Phường không
cười, mà là sắc mặt âm trầm đáng sợ. Thừa Linh Cực Đan Công Phường là
xưởng chế thuốc số một số hai tại toàn bộ Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc, dĩ
nhiên không người nào dám tới nơi này trêu đùa nàng.

Thấy người phụ nữ trung niên sắc mặt xấu xí, dường như muốn phát tác
đi ra, Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ không tốt. Vừa lúc đó, một cái thanh âm đột
ngột cắt đứt Mạc Vô Kỵ muốn nói chuyện:

– A đù, đây không phải Vương Thượng của chúng ta sao? Vua ta ở trên,
thế nào vua ta lại tự mình đến công hội? Ngày hôm nay không đi ra ngoài
thành nhập triều à? Nga, phải rồi, vua ta là tới tuần tra nơi này. Ngươi nhìn ta một chút, thật đúng là không có lễ phép, nhanh chóng tham kiến
Vương Thượng.

Giọng nói mang theo châm chọc cùng ngả ngớn, nơi nào nửa phần lễ phép trong miệng hắn nói.

Mạc Vô Kỵ quay đầu lại thấy đi tới là một người nam tử trẻ tuổi mặc
quần áo thường màu xám tro, nam tử này hắn đã ra mắt, một trong mấy cái
thanh niên nam nữ đêm qua dường như đi cùng Văn Mạn Châu. Lớn lên coi
như là không sai, người thoạt nhìn có chút hào nhoáng.

– Hắn chính là cái kia Bắc Tần Quận Quốc…

Phụ nữ trung niên thông báo tuyển dụng bừng tỉnh hiểu được, trên mặt
phẫn nộ cũng biến mất. Người ta một kẻ đầu óc không bình thường, ngươi
có cái gì phải tức giận?

Người xung quanh đứng xem càng là cười ha ha, hiển nhiên đều cảm thấy Mạc Vô Kỵ là tới làm trò.

– Triệu Húc, ngươi cảm thấy rất buồn cười sao?

Một cái thanh âm vắng lặng vang lên, thanh âm cười to bên trong công hội đột ngột bất động.

Một người thiếu nữ mặc váy tím đứng ở cửa vào công hội, thiếu nữ eo
nhỏ nhắn tóc dài, dung nhan xinh xắn làm cho cả công hội nhất thời thất
sắc. Những thứ này kỳ thực không phải là trọng điểm, trọng điểm là thiếu nữ này đại bộ phận mọi người đều biết. Con gái rượu Văn Mạn Châu của
Nhiêu Nhàn Quận Hầu Văn Cử thuộc Thừa Vũ Lĩnh Chủ Quốc.

Một cái Quận Hầu tại toàn bộ Tinh Hán Đế Quốc thật giống như một giọt nước trong biển rộng, không lớn lao gì. Nhưng ở bên trong Nhiêu Châu
công hội, đây tuyệt đối là có cao cấp nhất phân lượng.

– Mạn Châu…

Triệu Húc sắc mặt lúng túng gọi một câu, chỉ là bởi vì Văn Mạn Châu
sắc mặt khó coi, hắn không có dũng khí nói tiếp. Trong lòng hắn có chút
hối hận, bởi vì mới vừa rồi không có thấy Văn Mạn Châu lại đây, ấn tượng tốt lúc trước tại trong mắt Văn Mạn Châu đã bị hủy hoại chỉ trong chốc
lát. Trước đây hắn thế nhưng tại trước mặt Văn Mạn Châu đánh giá Mạc Vô
Kỵ, nói tình cảnh của Mạc Vô Kỵ là có thể hiểu được. Hôm nay một câu
châm chọc, để cho hắn lộ ra nguyên hình.

Văn Mạn Châu không để ý tới đáp lại Triệu Húc, mà là đi tới trước người Mạc Vô Kỵ, lấy ra một cái túi đưa cho Mạc Vô Kỵ:

– Tinh Hà, ngươi lấy về cho Yên Nhi sao?

Trong túi vải phát ra thanh âm đinh đương, Mạc Vô Kỵ liền biết đó là
kim tệ va chạm. Đối với Mạc Vô Kỵ cần dùng gấp tiền mà nói, không muốn
nói nhiều kim tệ như vậy, coi như là một quả ngân tệ vậy cũng là thứ hắn cực độ khát vọng.

Đối với Văn Mạn Châu, Mạc Vô Kỵ vừa không có hảo cảm cũng không có ác cảm. Đối với nàng vứt bỏ Mạc Tinh Hà nghèo túng thậm chí đã điên rồi,
Mạc Vô Kỵ cũng sẽ không cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Người như thế ở địa
cầu nhiều lắm, quá thực tế. Nếu mà Mạc gia nghèo túng, Mạc Tinh Hà điên
mất, Văn Mạn Châu vẫn như cũ không giận không rời, đó mới là quái sự.
Trên đời này có thể cùng chung phú quý nhiều lắm, lại có bao nhiêu người có thể cùng chung hoạn nạn đâu nè?

Bởi vì hắn tao ngộ còn có cái này tiền thân tao ngộ, để cho hắn không có bất kỳ hứng thú kết giao với loại nữ nhân như Văn Mạn Châu này. Dù
cho Văn Mạn Châu xinh đẹp hơn nữa, hắn cũng không muốn cùng loại nữ nhân này nhấc lên quan hệ. Hắn khát vọng tiền, cũng sẽ không đi lấy tiền của Văn Mạn Châu người nữ nhân này, hắn Mạc Vô Kỵ có phương thức sinh tồn
của Mạc Vô Kỵ, hắn có sự ngông nghênh của hắn.

Mạc Vô Kỵ nghĩ tới Yên Nhi, Yên Nhi liền đối với hắn không giận không rời. Yên nhi cô gái như thế có mấy người? Trong cuộc đời có thể gặp
được một, đã là tu vô số kiếp mới được. Trải qua, Mạc Vô Kỵ mới càng rõ
ràng hơn, có bao nhiêu sao đáng quý.

– Nếu là cho Yên Nhi, vậy ngươi liền chính bản thân đi cho sao?.

Mạc Vô Kỵ nói xong xoay người rời đi, đi hai bước sau đó, hắn bỗng nhiên ngừng lại, lần thứ hai quay đầu lại nói:

– Được rồi, ta tên là Mạc Vô Kỵ, không phải là Mạc Tinh Hà. Không có
gì kiêng kỵ – Vô Kỵ, đương nhiên, ta cũng không phải không gì kiêng kỵ,
cũng có một số việc là ta rất kỵ.

Văn Mạn Châu nghe được lời của Mạc Vô Kỵ, lại có trong nháy mắt rung
động, đây là đổi tên sao? Thấy Mạc Vô Kỵ tiếp tục muốn đi, nàng phản ứng kịp, nhanh chóng kêu lên:

– Tinh Hà… Vô Kỵ, Yên Nhi không muốn thu, ngươi mang cho…

Yên Nhi không muốn thu? Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên muốn cười ha ha. Nha đầu kia hiểu tính khí của ta, tốt, chính là tốt.

– Văn gia luyện thợ mỏ công phường cần cố nhân, ngươi nếu mà có hứng thú, có thể đi…

Văn Mạn Châu bỗng nhiên có một loại cảm giác phát ra từ đáy lòng, Mạc Tinh Hà trước mắt, không, là Mạc Vô Kỵ, hắn không như trước là cái kia
lạc phách vương tử chán chường mộng làm Quận Vương nữa. Hắn thay đổi,
cái loại này cặn bã vạn hộ hầu ngạo khí làm cho nàng rõ ràng cảm nhận
được đối phương thay đổi.

Mạc Vô Kỵ lần thứ hai ngừng lại, hắn nhìn Văn Mạn Châu nói:

– Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, ta đây há là kẻ đi đào mỏ sao? Dù là cái Luyện Dược Trợ Lý Sư kia ta cũng lười đi làm, muốn làm thì
làm Luyện Dược Sư.

– Ha ha ha…

Mạc Vô Kỵ nói xong cười ha ha, phóng đãng dũng cảm hiện ra hết.

Hắn không phải là giả vờ dũng cảm, mà là lòng có cảm xúc. So với nữ
nhân kia ám toán mình, Văn Mạn Châu tốt hơn không biết gấp bao nhiêu
lần. Đáng tiếc hắn nhất tâm nhào vào sinh vật dược học nghiên cứu, thậm
chí ngay cả nữ nhân bên người là dạng gì đều không rõ ràng lắm.

Sống lại một đời, Mạc Vô Kỵ hắn quyết không cho phép loại chuyện này phát sinh nữa, quyết không cho phép.

– Ha ha…

Công hội đại sảnh lần thứ hai cười ầm một mảnh, hiển nhiên không ai
cho rằng Mạc Vô Kỵ nói là thật. Người ta đều cho rằng Mạc Vô Kỵ cũng
chưa có hết điên, chỉ là hắn điên cuồng phương hướng từ Quận Vương đổi
thành Luyện Dược Sư.

Nếu như nói Mạc Vô Kỵ trở thành Quận Vương còn có một tia hi vọng,
vậy hắn trở thành Luyện Dược Sư, đó là nửa điểm hi vọng cũng không có.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN