Mười Bảy Mùa Hè Ở Nam Giang
Chương 29: Độc lập
Thi đấu xong, Lương Thuỷ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông.
Lúc Tô Khởi ra khỏi sân vận động thì trời đã tối, màu trời xanh đậm bao trùm cả khuôn viên rực rỡ sắc màu.
Gió ập tới, lạnh buốt. Tô Khởi trùm mũ áo lông lên, trong lòng ấm áp như đang trong ngày hạ, cười khúc khích suốt cả đường đi.
Cô tung tăng trên đường đi bộ. Trên tấm bảng huy chương được vẽ trên bức tường graffiti, cạnh huy chương đồng trong cột của Trung Quốc có dán một hình trái tim.
Tô Khởi thò lại chọt chọt vào trái tim đó, nói: “Thuỷ Tạp~chụt~”
Cô không nỡ đi, lấy di động chụp lại hình trái tim đó, sau đó sờ sờ trái tim rồi mới rời đi. Lúc đi qua khu lời nhắn, cô viết một câu: “Em về ký túc xá. Ở đó suốt buổi tối.”
Cô đơn thuần chỉ là báo cáo mình làm gì thôi, nhưng khi bỏ bút xuống, thấy câu “Ở đó suốt buổi tối” này hình như ám chỉ gì đó. Thôi kệ vậy. Cô tới căn tin ăn cơm nước xong, về ký túc xá.
Mở máy tính lên mạng, trong nhóm chat QQ, mấy bạn trẻ đã nhắn tin chúc mừng.
Lộ Tạo: “Trong nước không chiếu trực tiếp, bọn tớ lên Youtube xem. Hai người được lắm nha, show ân ái toàn cầu!”
Thâm Thanh: “Thi đấu cũng căng thẳng ghê, tớ mà ở đó chắc xỉu luôn quá.”
Luna giữa hoa lulu: “Lúc cuối cùng á tim tớ muốn nổ tung luôn ha ha.”
Flower dance: “Thanh Thanh kích động lắm, đập bả vai tới xém trật khớp luôn.”
Thâm Thanh: “Hai người cũng kích động mà được không hả?”
Lộ Tạo: “Phí lời! Lần này xem như cậu ấy mãn nguyện rồi ha.”
Flower dance: “Thất Thất. Cậu ấy không mở máy, chuyển lời chúc mừng.”
Luna giữa hoa lulu: “Ok.”
Thâm thanh: “Khi nào hai cậu về, phải đợi bế mạc hả?”
Luna giữa hoa lulu: “Không cần. Tối mai là về luôn. Về nhà ăn Tết~”
Thâm Thanh: “Về đi ăn Malatang.”
Luna giữa hoa lulu: “(vui vẻ)”
Tô Khởi trò chuyện riêng với Lý Phong Nhiên, hỏi tình hình bên cô giáo Phùng đã đỡ hơn chưa. Lý Phong Nhiên nói, dạo này mẹ cậu có mâu thuẫn rất lớn với bố cậu, chuyện của cậu chính là ngòi nổ.
Cô giáo Phùng cho rằng bác sĩ Lý từ xưa tới giờ chưa làm tròn trách nhiệm trong việc giáo dục Lý Phong Nhiên, không quan tâm đủ cái nhà này, lần này cũng không cùng phe với bà trong việc giáo dục Lý Phong Nhiên.
Tô Khởi nói: “Cậu vẫn ổn mà hả.”
“Bình thường.” Lý Phong Nhiên nói, ở nhà cậu chỉ cần đánh đàn thì Phùng Tú Anh sẽ không nói nhiều, cũng xem như là yên tĩnh.
Cuối năm nay, cậu phải biểu diễn ở Vienna, là sân khấu quốc tế đầu tiên của cậu. Nhưng Lý Phong Nhiên nói, cậu không thấy áp lực gì.
Tô Khởi cười, đánh chữ: “Phong Phong quả nhiên trưởng thành rồi, giỏi giỏi. Tớ còn nhớ lần đầu độc diễn ở Bắc Kinh cậu căng thẳng lắm luôn. Lần bịt mắt đánh đàn đó. Đừng nói không căng thẳng, tớ biết hết đó nha.”
Cậu gủi đến một mặt cười: “Bị cậu nhìn ra rồi.”
Tô Khởi: “Chà, vậy mà đã hai năm rồi.”
Lý Phong Nhiên: “Bây giờ thành già đời rồi.”
Tô Khởi: “Già đời gì chớ? Đó là rành nghề!”
Lý Phong Nhiên: “(cười nhe răng)”
Hơn 9 giờ tối, cô tắt QQ. Chị phóng viên ở gian kế bên vẫn chưa về.
Tô Khởi tắm rửa xong thì lên giường, nằm trên giường ngủ không được, lăn qua lăn lại, rất nhớ Thuỷ Tạp.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có lẽ là chị phóng viên quên mang thẻ phòng. Cô mở cửa ra, Lương Thuỷ hơi cúi đầu đứng ở cửa, cười với cô.
Ánh mắt Tô Khởi sáng lên: “Xong hết việc rồi hả?”
“Ừm.” Anh bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Đôi mắt lướt một vòng trong phòng, hỏi nhỏ, “Chị kia không có ở đây?”
“Không có, sao……” Còn chưa dứt lời, anh đã ôm mặt cô, hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh nóng hổi, luồn sâu vào, mang theo nhiệt tình bị đè nén đã lâu, rất mạnh mẽ. Hôn đến nỗi cô thở hổn hển, nhịp tim mất khống chế. Cô bị bao vây trong hơi thở quen thuộc của anh, trong chốc lát đầu thấy choáng váng, khẽ rên: “Ưm, Thuỷ Tạp~”
Vừa nghe thấy giọng nói của cô, trái tim anh đã mềm nhũn. Anh buông cô ra, hơi thở hỗn độn, ngón tay cái vuốt ve gương mặt nóng hầm hập của cô, nói: “Đến chỗ anh ngủ đi. Tối nay.”
Đôi mắt anh trong trẻo đen nhánh, nhìn cô chằm chằm, ham muốn dâng trào không thể rõ ràng hơn nữa. Cả người Tô Khởi run rẩy, rùng mình một cái, hỏi nhỏ “Bạn cùng phòng anh…”
“Hai ngày này cậu ta không ở đó.”
Gương mặt Tô Khởi nóng bừng, đôi mắt sáng trong, khẽ gật đầu. Lương Thuỷ cười rất tươi, dắt tay cô đi mở cửa.
Hai người cầm tay nhau nhanh chóng xuống lầu, đi trong gió lạnh đêm khuya.
Anh ôm eo cô, cô ôm người anh, cứ cười khúc khích mãi, bước chân nhanh lẹ qua sân rực rỡ ánh đèn.
Đêm tối quyến rũ, cơn lạnh ập đến, hai người trẻ tuổi ôm chặt nhau, hai trái tim trong lồng ngực đập mãnh liệt.
Đi qua hai con đường, đến ký túc xá của anh, anh lôi kéo cô chạy như bay lên lầu, mở cửa, khoá cửa, vào phòng riêng, khoá cửa lần nữa.
Đèn không mở, đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào, tối tăm mờ mịt. Tô Khởi vừa quay đầu lại thì nụ hôn của anh đã ập xuống. Áo lông cọ xát va chạm nhau, rơi xuống đất.
Giày, quần jeans….
Tiếng động sột soạt, giống như bí mật được thì thầm trong đêm đông.
“Bé Thất~” Giọng nói anh trầm khàn, nỉ non bên tai cô.
Trái tim cô tê dại.
Những lúc thế này anh luôn thích gọi cô là bé Thất, giọng nói kéo dài, hết sức chiều chuộng, tựa như cô là đứa nhỏ mà anh bồng trên tay.
“Ưm~~~~”
Cô ôm cổ anh, hôn anh, tiếng tim đập dữ dội bên tai, hô hấp dồn dập và hỗn loạn, da thịt và gò má nóng hổi. Ý thức của cô dần tan rã, hoàn toàn để anh chủ đạo.
Chỉ là mơ màng nhớ được, trong bóng đêm, ánh mắt của anh trong trẻo và sáng ngời, gương mặt điển trai đó, môi đỏ hé mở, thở gấp, mang theo tình dục.
Gió vẫn thổi ngoài cửa sổ…
Lương Thuỷ, người không phải thi đấu, lăn lộn trong ký túc xá với Tô Khởi cả ngày. Đến tận chạng vạng ngày hôm sau, hai người lên máy bay về nước.
Cả ngày Tô Khởi không ngủ được bao nhiêu, thân người vừa bải hoải vừa đau nhức vừa mềm nhũn vừa mệt mỏi.
Cô buồn ngủ chịu không nổi, tính là sẽ ngủ suốt đường về. Sau khi lên máy bay, cô tranh thủ đi vệ sinh lúc máy bay chưa cất cánh, kết quả vừa nhìn vào gương đã thấy hai dấu đỏ trên cổ.
Vừa trở về chỗ ngồi, Tô Khởi phát cáu với Lương Thuỷ: “Tại anh hết đó! Mẹ em mà thấy thì sao giờ?!”
Lương Thuỷ nâng cằm cô lên: “Để anh xem.”
Tô Khởi hất tay anh ra: “Tránh ra!”
Lương Thuỷ lại sờ lên đó: “Anh xoa cho em, xuống máy bay là hết ngay.”
Tô Khởi tức giận: “Xạo!”
“Thật mà.” Anh dỗ dành, “Lại đây, xoa xoa nào.”
Tô Khởi bĩu môi, nhưng vẫn nghiêng đầu dựa vào vai anh. Anh xoa cho cô, hệt như đang sờ cằm nựng mèo. Cô vừa ngứa, vừa buồn ngủ, tay đặt ở eo anh, không tự giác mà chui vào áo lông, sờ sờ áo thun của anh.
Áo thun mỏng rất ấm, mang theo nhiệt độ cơ thể, phía dưới là cơ bụng của anh.
Cô mệt mỏi gục mí mắt, ngón tay vuốt ve, chợt nghĩ đến anh khi trên giường.
Ừm, eo thon, cơ bụng.
Gầy nhưng rắn chắc, rất có sức.
Thuỷ Tạp không mặc quần áo thật sự đẹp hết sẩy. Cô hạnh phúc cười híp cả mắt.
Lương Thuỷ cúi xuống thấy vẻ mặt này của cô, phì cười: “Coi chừng mắt nổi mụn lẹo.”
Tô Khởi cào cào áo thun anh: “Của em! Còn lâu mới nổi.” Nói xong thì ngáp một cái thật to, nước mắt cũng chảy xuống.
Lương Thuỷ ghét bỏ: “Chậc chậc chậc, đừng có để rách luôn miệng. Miệng to đùng.”
“Hơ~” Tô Khởi mở miệng mình thật to, cắn lên má anh một cái rồi mới dừng lại, tìm một vị trí thoải má ở cổ anh, nhắm mắt ngủ.
Đến khi trở lại Vân Tây, dấu đỏ trên cổ đã nhạt đi nhiều, Tô Khởi cảm thấy rất kỳ lạ.
Trình Anh Anh không chú ý đến cổ cô, nhưng lại phát hiện ra quần thâm mắt, hỏi: “Thức khuya không ngủ à?”
Tô Khởi chột dạ nói: “Dạ, viết luận văn á.”
Hôm về đến nhà là đúng ngày 30.
Đêm giao thừa, Tô Khởi lười nhác nằm trên sô pha. Cả nhà vây quanh lò sưởi cùng xem chương trình đêm xuân.
Tô Khởi nhớ lại những ngày ở Thổ Nhĩ Kỳ, càng nghĩ càng thấy vui vẻ, nhưng lại không có ai để cô chia sẻ, cô đành nói: “Bố mẹ ơi, chuyện con với Thuỷ Tạp yêu nhau, hai người có gì muốn dặn dò không?”
Trình Anh Anh xem tivi, cắn hạt dưa: “Không phải nói hết trong điện thoại rồi sao?”
“….” Tô Khởi tròn mắt nhìn bố, đúng lúc Tô Miễn Cần đang lột quýt cho Trình Anh Anh, thấy con gái nhìn mình thì hỏi, “Con muốn ăn hả?”
Tô Khởi: “…. Không ăn.”
Tô Miễn Cần xem tivi.
Nhưng ngược lại Tô Lạc lại nói: “Chị tốt với anh Thuỷ chút đi nha.”
Tô Khởi đập quả nhãn vào đầu cậu: “Mày là em ai?!”
Cô cắn snack khoai, muốn nghe bố mẹ khen Lương Thuỷ, nên hỏi tiếp: “Bố mẹ ơi, bố mẹ thấy Thuỷ Tạp được không ạ. Con với Thuỷ Tạp yêu nhau, hai người ủng hộ không?”
Trình Anh Anh ăn quýt: “Tốt lắm.”
Tô Miễn Cần xem tiểu phẩm hài trên tivi, cười ha ha: “Ủng hộ ủng hộ.”
Trình Anh Anh: “Hài gì mà chả buồn cười tí nào, bây giờ đêm hội mùa xuân càng ngày càng dở.”
Tô Khởi: “…..”
Cô nghẹn đến mức khó chịu, đành phải nhìn Tô Lạc: “Thấy sao?”
“Anh Thuỷ tốt quá chừng, đó giờ em luôn muốn có anh trai, đáng tiếc lại có chị gái. Haiz, em thấy anh Thuỷ xuất sắc như vậy, có thể tìm một người tốt hơn chị……..”
Tô Khởi đánh lên đầu em trai một cái, còn tính đánh tiếp nhưng Tô Lạc đã giơ tay bắt lấy tay cô. Thiếu niên trưởng thành rồi, dù sao cũng là con trai, chẳng cần dùng nhiều sức, cô đã không thể thắng nổi. Cô đổi sang dùng chân đá, nhưng Tô Lạc phản ứng rất nhanh, cô đá không trúng.
Hai chị em om sòm một hồi, bố mẹ ngồi bên cạnh không thèm quan tâm, vừa ăn vừa bàn về đêm hội mùa xuân.
Đến 11 giờ rưỡi, bốn chiếc di động trong nhà bắt đầu thay phiên nhau vang lên.
Tô Khởi không cần xem cũng biết là tin gửi tập thể [1] – đặc trưng của năm mới.
[1] dạng như tin rác điện thoại nào cũng nhận được hết.
Nào là “Tiếng chuông là lời chúc phúc của tôi, pháo hoa là lời thăm hỏi của tôi…”
“Một đêm gió xuân đến, năm mới hoa khoe sắc thắm…”
“Thần tiên từ khắp nơi tụ về chúc mừng….”
Suốt cả đêm, đủ các thể loại tin nhắn, có thể nhận được cả trăm tin. Lúc trước Tô Khởi còn nhắn lại, còn mấy năm này đến đọc cũng không thèm đọc.
Nhưng hai vợ chồng Tô Miễn Cần và Trình Anh Anh rất thành thật, ngồi thảo luận nghiêm túc nên nhắn lại thế nào.
Tô Khởi nói: “Nhắn tập thể thôi, không cần nhắn lại. Bố mẹ nhắn lại thì chỉ là đóng tiền cho mấy công ty di động thôi.”
Trình Anh Anh ghé lại gần Tô Miễn Cần, chỉ vào di động: “Zhao, Triệu, âm cuốn lưỡi, ông nhìn ông đi, bính âm cũng không biết.”
Tô Miễn Cần: “Âm cuốn lưỡi là sao?”
“Là cuốn lưỡi một cái sau “zi” đó.”
“Ò. À…….”
Tô Khởi: “…….”
Cô chạy về nhà ăn Tết làm gì chứ, thà chui trong chăn với Thuỷ Tạp cho rồi.
Tô Khởi chán chịu không nổi, lấy di động ra xem tin nhắn, ấn vào nhóm chat. Ấy, tiểu độ Nam Giang không có một tin nào luôn.
Đang làm gì hết ấy nhỉ?
Tô Khởi nhắn lời chúc cho từng người: “XX [2], năm mới vui vẻ nha.”
[2] nguyên văn là XX, này là thay tên từng người vào.
……
Di động trong túi rung lên, Lý Phong Nhiên không nhúc nhích.
Tivi đã tắt tiếng, trên màn hình đang chiếu tiểu phẩm, khán giả cười ngả ngửa và vỗ tay nhiệt tình, không có âm thanh.
Trên bàn cơm đoàn viên đầy các món, không khí quạnh quẽ. Trong bếp vang lên tiếng bác sĩ Lý, đang bàn giao việc cho đồng nghiệp qua điện thoại.
Phùng Tú Anh gắp rau xanh bỏ vào lẩu, nói: “Cô bé đó học ngành gì?”
Bà biết cô ấy tên là Vu Vãn, nhưng không gọi tên cô một lần nào.
Lý Phong Nhiên nói: “Không phải mẹ biết rồi sao?”
Phùng Tú Anh: “Có nhiều thể loại múa, con bé múa gì?”
Lý Phong Nhiên: “Ba-lê.”
Phùng Tú Anh thuận miệng nói: “Học ba-lê xong sau này có thể làm gì?”
Lý Phong Nhiên: “Làm giáo viên.”
Phùng Tú Anh: “Con!”
Phòng ăn im ắng, Lý Phong Nhiên rất bình tĩnh: “Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn nói gì?”
Phùng Tú Anh gắp đùi gà vào chén con trai, tận tình khuyên bảo: “Phong Nhiên à, cuối năm nay con có có buổi độc tấu ở Vienna. Đây là lần đầu con độc diễn ở nước ngoài, quan trọng thế nào không cần mẹ nói đúng không? Tuy con nổi tiếng trong nước, nhưng ở quốc tế chỉ là mới bắt đầu thôi. Con nhất quyết không thể lơi lỏng.”
Lý Phong Nhiên: “Con biết rồi.”
Không nói nữa.
Phùng Tú Anh nhịn một chút, lại nói: “Con không thể vì nhất thời yêu đương mà trì hoãn sự nghiệp.”
“Mẹ, Tiểu Vãn không hề trì hoãn thời gian của con.” Giọng Lý Phong Nhiên rất bình thường, không lên giọng không xuống giọng.
Phùng Tú Anh nản lòng, nói: “Không phải mẹ đã nói rồi sao? Nếu con bé thật sự thích con, thì cũng không gấp hai ba năm này, chờ con cũng không chờ được đúng không?”
Lý Phong Nhiên không trả lời, cúi đầu ăn cơm.
Phùng Tú Anh càng nản hơn: “Sao con không nói gì?!”
Lý Phong Nhiên có chút bất lực: “Con không biết nói gì với mẹ.”
Có lẽ là cảm giác bất lực trong im lặng trên người con trai rất giống với của chồng, Phùng Tú Anh chợt tức giận, đột nhiên la về phía phòng bếp: “Lý Viện Bình ông có cần lại đây quản con trai không hả? Nó là con của một mình tôi sao?”
Lý Viện Bình che di động, vội ló đầu ra: “Haiz, Phong Nhiên à, con cũng nghe lời mẹ con đi.” Nói xong lại đóng cửa lại gọi điện tiếp.
Vẻ mặt Phùng Tú Anh thảm bại đáng thương, Lý Phong Nhiên không đành lòng, thấp giọng nói: “Mẹ, con trưởng thành rồi. Có một số chuyện, mẹ có thể để con tự xử lý không?”
Phùng Tú Anh: “Xử lý thế nào? Bây giờ con muốn lãng phí sự nghiệp sao?”
Lý Phong Nhiên buông đũa xuống, cúi đầu che mặt: “Con chưa từng nói như vậy.”
Phùng Tú Anh: “Ý của con còn không phải như vậy à?”
“Con vẫn luôn nỗ lực. Nếu chỉ tính chuyện đàn thì con của năm nay cũng không còn giống con của năm ngoài, con của năm trước nữa rồi. Mẹ, con đã đứng vững rồi.” Lý Phong Nhiên ngẩng đầu khỏi bàn tay, nhìn về phía mẹ, trong mắt hiện lên nét bi thương cực độ, “Con còn yêu piano hơn so với mẹ tưởng tượng.”
Mẹ, mẹ không biết con đã bỏ lỡ quá nhiều điều quý giá vì chuyện này.
Mẹ cũng không biết, ngày 29 tháng 8 năm 2003, không đi xem phim là tiếc nuối cả đời con.
Nhưng không trách mẹ, càng không trách piano. Là sự lựa chọn của con
Chỉ là thời gian trêu ngươi, đã bền bỉ bước trên một con đường từ rất sớm, đến cuối cũng leo lên được đỉnh núi, nhưng đã quá muộn. Bỏ lỡ rồi.
Nhưng hôm nay, cuối cùng cậu cũng đã trưởng thành. Cuối cùng, cậu cũng đủ năng lực và vốn liếng. Lúc này, những điều bản thân muốn quý trọng, cậu không thể lại hối tiếc nữa.
“Thế nên mẹ có thể để con thả lỏng không? Tin tưởng con được không? Đã nỗ lực đến bây giờ, nỗ lực đến nỗi con cũng có đủ năng lực rồi, như vậy còn chưa được sao? Mẹ vẫn chưa hài lòng sao?”
Phùng Tú Anh sửng sốt. Con trai lớn thế này, nhưng đây là lần đầu trong mắt con lộ ra sự đau đớn. Bà nhìn ánh mắt con, đột nhiên im lặng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của Lý Phong Nhiên bình tĩnh trở lại.
“Con no rồi.” Cậu đứng lên, trở về phòng.
Phùng Tú Anh ngồi tại chỗ, tivi vẫn không có tiếng. Cách một cánh cửa, bác sĩ Lý đang nói về Pethidine [2]. Mà “ầm” một tiếng, trong phòng Lý Phong Nhiên vang lên tiếng luyện đàn gấp rút.
[2 Pethidine: dùng làm thuốc giảm đau trong các trường hợp đau nặng.
…..
Chưa đến 12 giờ khuya mà đã có vài gia đình đốt pháo ngoài cửa sổ.
Lâm Thanh về phòng, đóng chặt cửa sổ, kéo rèm xuống để chặn tiếng pháo, sau đó mới leo lên giường, nói: “Thấy du học sinh bọn anh đón Tết Âm lịch còn tưng bừng với hoành tráng hơn trong nước nữa.”
Bên chỗ Lộ Tử Thâm truyền đến tiếng cười đùa của bạn học, anh đến một chỗ yên tĩnh, nói: “Năm nay nhà em ba người ăn tết?”
“Dạ. Hơi quạnh quẽ. Nhưng mà sau khi chuyển nhà thì đều thế này.”
Lộ Tử Thâm nói: “Vẫn là trước kia ở hẻm Nam Giang mới vui. Khi đó mới giống ăn tết, vui hơn ở nước ngoài.”
“Ấy?” Lâm Thanh cười lên, “Anh mà cũng nhớ hẻm Nam Giang sao? Em còn cho rằng cái kiểu như anh sẽ không nhớ đâu.”
Lộ Tử Thâm “à” một tiếng: ” “Cái kiểu như anh” là sao hả?”
Lâm Thanh hừ một tiếng, đáp: “Gọi vậy là dễ nghe rồi đó, Thất Thất còn lén gọi anh là Lộ Tủ Lạnh.”
Lộ Tử Thâm: “Con bé đó từ nhỏ đã nói quá.”
“Nói đúng rồi mà. Hồi trước mỗi lần ăn tết ai cũng ồn ào, có mỗi anh im lặng. Cả đám ngủ ở dưới đất với nhau, cũng là anh mắng tụi em, không cho tụi em ồn. Đến Lý Phàm còn không như anh. Đó giờ em cứ nghĩ anh ghét mấy vụ tiệc tùng ồn ào cơ.”
Lộ Tử Thâm cười nhàn nhạt: “Lúc anh dạy Toán cho em còn mắng em mấy lần đó, may là em không cảm thấy anh ghét em.”
Lâm Thanh trở mình trên giường, bĩu môi, nói: “Nếu em có năng khiếu học hành thì tốt rồi, chỉ biết vẽ, bây giờ tìm việc khó quá luôn.”
“Ai cũng phải trải qua hết.” Lộ Tử Thâm nói, mấy người bạn cùng lớp của anh đi tìm việc cũng không thuận lợi, bảo cô kiên nhẫn chút.
Hai người trò chuyện chốc lát, gần đến 12 giờ khuya. Lộ Tử Thâm nói: “Anh gọi điện cho mẹ đã.”
Lâm Thanh nói: “Dạ. Em cũng phải đi đốt pháo hoa với bố đây.”
“Ừm.” Anh nói, “Năm mới vui vẻ nhé.”
Lâm Thanh mím môi: “Dạ~”
Tắt điện thoại, Lâm Thanh ôm di động nóng hổi, vùi mặt trong chăn cọ một hồi.
Lộ Tử Thâm gọi điện cho Trần Yến, nhưng không ai nhận.
Di động của Trần Yến trên ghế phát sáng, nhưng không ai quan tâm. Di động của Lộ Tử Hạo trên bàn trà, màn hình sáng lên.
Trong máy, là một tấm ảnh thân mật của Lộ Tử Hạo và Tiếu Ngọc.
Trên tivi đang chiếu lễ hội mừng xuân, Trần Yến ngồi trên sô pha, hai tay che mặt, bả vai gục xuống, tựa như sụp đổ.
Lộ Tử Hạo ngồi ở ghế sô pha đơn, im lặng không nói gì.
Cậu cũng không ngờ tới sẽ cãi nhau với Tiếu Ngọc trong đêm giao thừa, càng không ngờ được lúc gửi Wechat lại bị mẹ nhìn thấy.
Ngoài cửa sổ là tiếng cười nói vui vẻ của các gia đình, trong phòng khách thì yên tĩnh chết chóc, chỉ còn tiếng múa hát trong tivi.
Cuối cùng, Trần Yến cũng ngẩng đầu: “Có phải lúc cấp 3 con bị đổ oan, cho nên hồ đồ….”
Trên mặt người mẹ tràn đầy hoài nghi, bàng hoàng, đau đớn, hoang mang. Lộ Tử Hạo nhìn mẹ, có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: “Không phải.”
Vẻ mặt của Trần Yến bỗng méo mó, đột nhiên lại cúi đầu, túm mạnh lấy mặt mình, rồi lại nhìn con trai, không thể nào hiểu được, vừa lo lắng vừa oan ức: “Không phải….. con gái có gì không tốt? Sao con… con thích con trai làm gì hả? Con nói với mẹ đi, có phải có cô gái nào tổn thương con không, hả con? Có phải mẹ không nuôi dạy con tốt, làm con thấy phụ nữ rất đáng ghét không?”
Lòng Lộ Tử Hạo đau đớn, muốn nói chen vào, nhưng Trần Yến đã sụp đổ: “Có phải bố con làm con thiếu hụt tình thương của bố không? Phải không? Nhưng không thể nhầm lẫn hai chuyện này được, con nhầm rồi đúng không, con nói cho mẹ đi có phải con sai rồi không?”
Lộ Tử Hạo không nói một lời nào. Cậu nhìn dáng vẻ đau khổ tốt cùng của mẹ, không thốt nên lời.
Nhưng sự im lặng của cậu chính là mặc nhận, là khăng khăng.
Người mẹ nóng nảy: “Coi như mẹ xin con, con yêu đương với con gái được không? Con cũng chưa biết yêu đương với con gái thế nào mà đã xác định là mình thích con trai? Nếu con nhầm thì sao giờ?! Con là một đứa rất ngoan mà, con thích con trai làm gì hả?!” Trần Yến bật khóc, đau khổ che đôi mắt lại, quay mặt đi chỗ khác, nước mắt rơi lã chã.
Lộ Tử Hạo từng nghĩ đến một ngày nào đó sẽ thú nhận với mẹ, nhưng khi chuyện xảy ra, dù một câu cậu cũng không nói được.
Cậu khô khốc nói: “Mẹ cứ xem như con không thích ai hết, vẫn luôn độc thân không được sao?”
“Sao có có thể độc thân mãi được mẹ hỏi con đấy? Bây giờ con còn trẻ thì không sao. Nhưng con già rồi thì làm sao đây, không có con cái, không có người đồng hành, mẹ cũng đâu thể ở cùng con cả đời được. Mẹ còn đi sớm hơn cơn, đến lúc đó con cô đơn lẻ loi ai quan tâm con?”
Hốc mắt Lộ Tử Hạo đỏ hoe: “Mẹ, trên đời nhiều người như vậy, con sẽ có người đồng hành.”
“Không dễ tìm như thế đâu Tử Hạo.” Trần Yến nói, “Bây giờ tụi con yêu đương cái kiểu này, đến khi lớn hơn một chút, hơn ba mươi tuổi, bố mẹ cậu ta sẽ không kêu cậu ta kết hôn sinh con sao? Bây giờ con một nhiều, có bố mẹ nào không cần cháu. Người khác đi kết hôn hết, con thì sao?”
Lộ Tử Hạo không nói gì.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa nổ tung, tiếng pháo vang vọng.
Trần Yến nói đến đây, nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên lấy khăn giấy lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Con thích hay không thích nam hay nữ, trước tiên không bàn nữa. Con yêu đương đàng hoàng một lần, kết hôn, sinh con cho mẹ. Sau này con yêu đương thế nào loạn thế nào thì loạn, mẹ không quan tâm. Con lớn rồi, mẹ cũng không quản được nữa. Ly hôn được luôn, nhưng con cần phải kết hôn và sinh con.”
“Mẹ,” Lộ Tử Hạo nhìn bà, “con có thể nói với Thất Thất là con thích cậu ấy, lừa cậu ấy cưới con, chờ cậu ấy đẻ con xong rồi ly hôn với cậu ấy sao?”
Trần Yến ngẩn người.
Lộ Tử Hạo nói: “Con gái nhà người ta cũng là con cưng của bố mẹ, sao lại để bị con lừa?”
Trần Yến cũng biết lời mình nói ban nãy quá thiếu đạo đức, nước mắt lập tức trào ra, oan ức khóc lớn: “Cho nên con sao lại thế này hả? Con cái người ta ai cũng tốt, ai cũng bình thường, sao có mỗi con suy nghĩ biến thái vậy?!”
“Con cũng không biết vì sao chỉ có con không bình thường.” Lộ Tử Hạo im lặng một lúc lâu, chợt ngước mắt lên, khẽ mỉm cười với mẹ, nói, “Mẹ, con xin lỗi. Mẹ tha thứ cho con đi.”
_________________
Editor: Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh:(
Truyện cũng gần đi đến hồi kết rồi mọi người ơi T___T
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!