Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 9
“Con đi đâu về thế Thiên Yết?”
Ba mẹ Thiên Yết sửng sốt và lo lắng vô cùng khi thấy con gái ruột người nồng nặc mùi rượu, đầu tóc rối bời, mặt đầy son phấn, ăn mặc lôi thôi hở hang về nhà sau một đêm biệt tăm biệt tích.
Thiên Yết dường như không để ý tới sự quan tâm của ba mẹ, cô bơ sạch trước thái độ ân cần hỏi han của họ và bước vào phòng ngủ.
“Thiên Yết! Mày đổ đốn quá rồi đấy!”
Ba Thiên Yết không thể kiềm chế được cơn giận trong lòng mà quát ầm lên. Ông vô cùng phẫn nộ và bực tức trước thái độ của đứa con gái hư hỏng không coi ai trong nhà ra gì. Một hai lần có thể bỏ qua, nhưng đến lần thứ ba thì hoàn toàn là cố tình, thiếu trách nhiệm.
Cả ba và mẹ cô đều không giữ kiên nhẫn được nữa. Họ đã rất bao dung và vị tha suốt quãng thời gian qua, thậm chí là quá nhu nhược.
“Nói nhiều thế”
Thiên Yết khó chịu lên tiếng.
Sau đó cô thể hiện thái độ đáp trả người lớn bằng cách đóng rầm cửa thật mạnh. Thái độ rất hỗn láo và phụ lòng với sự quan tâm của ba mẹ. Thiên Yết đâu hề biết rằng ba mẹ đã thức trắng nguyên một đêm để tìm cách liên lạc với cô, hay họ đã lo lắng sốt ruột tới mức nào chứ? Những gì cô quan tâm chỉ là phút giây vui vẻ, tiệc tùng với bạn bè, hay là đêm ân ái nồng cháy bên anh chàng lạ mặt. Thiên Yết đã quá ăn chơi sa đoạ, mải mê vào những việc vô ích mà chẳng chịu suy nghĩ cho cảm xúc của người khác.
Vừa bước vào phòng đã thấy Sư Tử, cô em gái cáu kỉnh phiền phức đang ngồi lù lù ở bàn học làm bài tập, lại còn mặc đồ của cô, chiếc áo đắt tiền mà Thiên Yết thích nhất. Cô cảm thấy thật ngứa mắt và khó chịu.
“Cút ra cho tao ngủ”
Thiên Yết vơ lấy chiếc gối trên giường và ném mạnh vào đầu Sư Tử trong khi con bé đang chăm chỉ làm bài tập.
Sư Tử bị chị gái bắt nạt thì vô cùng tức giận và bực mình. Cô bé biết rằng chẳng còn loại thuốc nào có thể chữa được sự vô lý của bà chị đổ đốn mất nết đó, nên đành ngậm ngùi cắn răng cay cú và đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Bình thường Sư Tử chẳng nhịn ai bao giờ, cô bé là người có cá tính mạnh mẽ và luôn biết bảo vệ chính kiến của mình. Trường hợp của Thiên Yết là do cãi nhau và xích mích quá nhiều, tới nỗi Sư Tử nản không muốn lên tiếng hay dây vào nữa. Cô bé sớm nhận ra đôi co với đứa vô học như bà chị ngu dốt đần độn của mình thì cũng bằng không.
Thực ra, Sư Tử đã chẳng coi Thiên Yết là chị từ rất lâu rồi.
“Này…”
Thiên Yết chống tay vào cửa chặn lối đi của Sư Tử, vẻ mặt kênh kiệu ấy khiến con bé càng thêm ức chế.
“Sao, chị muốn xin lỗi tôi à?”
Sư Tử cũng kiêu căng không kém. Họ đều là những người có cái tôi cao bằng trời.
“Không, cởi áo ra. Đây là áo của tao.”
Thiên Yết nói như muốn thách thức. Sư Tử thật sự không hiểu nổi cô ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Hết ra ngoài chơi bời khiến gia đình lo lắng rồi lại về nhà kiếm chuyện gây sự.
“Không! Cái gì cũng có giới hạn thôi”
Sư Tử lườm Thiên Yết rách mắt, cứng đầu cứng cổ nhất quyết không làm theo yêu cầu của cô. Sư Tử chẳng bao giờ có thể kiềm chế được cơn thịnh nộ của bản thân quá lâu. Đối với cô, bị ném gối vào đầu đã là quá giới hạn. Đến mức này thì Sư Tử không thể nhịn nữa, cô bé thở hậm hực phẫn nộ, răng nghiến chặt vào nhau kêu ken két. Mùi cồn xuất phát từ cơ thể chị gái khiến cô phải khinh miệt, coi thường. Chuyện gì cũng có thể bỏ qua, nhưng động vào danh dự và lòng tự trọng của Sư Tử thì đừng trách tại sao cô hành xử thô lỗ như vậy.
“Tránh ra cho tôi đi”
Cô bé hét lên.
Sư Tử bước ra khỏi phòng nhưng bị Thiên Yết cấu vào người kéo lại đầy thô bạo. Cô bé cũng chẳng phải dạng vừa, quyết định chơi tới bến mà giằng co, đẩy qua đẩy lại với Thiên Yết. Sư Tử trong lúc đôi co đã vô tình kéo xộc áo Thiên Yết xuống, lộ ra dấu hôn rõ rệt trên bầu ngực trắng nõn nà ấy. Sư Tử như hiểu hết chuyện gì đã xảy ra đêm qua, cô bé ngạc nhiên đẩy mạnh Thiên Yết ra, cảm thấy dơ bẩn thật sự.
“Chị đã ngủ với ai vậy?!”
Sư Tử bật khóc, cô cảm thấy trách móc và thất vọng thay cho ba mẹ mình.
“Sao, muốn thử không?Nhìn mày hứng thú và tò mò chưa kìa”
Thiên Yết khúc khích cười, thái độ cợt nhả và chế giễu khiến Sư Tử càng thêm sôi máu. Cô bé lột áo ra ngay trước mặt Thiên Yết và ném mạnh xuống sàn.
Sư Tử giẫm lên chiếc áo, cô dồn đầy sự căm hận, ghét bỏ chị gái mình vào từng bước đạp thô thiển mạnh mẽ lên áo của Thiên Yết.
“Tôi không muốn lớn lên trở thành con người tệ như chị. Chị muốn áo hả? Đây, tôi trả chị.”
Sư Tử nghẹn ngào nói không nên lời. Cô bé vừa cảm thấy tủi thân vừa cảm thấy uất ức, không hiểu mình đã làm sai điều gì để chị gái phải đối xử như vậy. Cô không muốn trở nên dễ dãi, càng không muốn chị gái cho mình là loại hư hỏng sẵn sàng lên giường với bất kỳ thằng đàn ông nào. Tại sao chị ta dám hỏi cô những câu thối nát như vậy chứ?
“Họ có bao giờ mua cho tôi những thứ đắt tiền thế này đâu? Vì sao chị biết không?”
Sư Tử gào loạn lên, cảm xúc trong lòng cứ thế tuôn ra, cô bé chẳng thể kiềm chế nổi nữa.
“Vì họ sợ tôi sẽ giống chị… Một ngày nào đó tôi sẽ giống chị…”
Sư Tử lắng giọng xuống, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Yêu thương và chiều chuộng Thiên Yết là một sai lầm, nên giờ ba mẹ họ không muốn nuông chiều Sư Tử để gây ra bất cứ hậu quả nào như thế này nữa. Sư Tử giống như người đi dọn dẹp bãi chiến trường mà Thiên Yết đã gây ra vậy.
“Nhưng lớn lên, tôi sẽ không bao giờ như chị. Chị là cái thứ đáng khinh nhất cuộc đời mà tôi biết!”
“Bốp”
Thiên Yết thẳng tay tát mạnh vào mặt Sư Tử, khuôn mặt trái xoan in rõ vệt đỏ của năm ngón tay. Họ mặt đối mặt nhìn thẳng vào nhau, Sư Tử ôm mặt khóc trong đau đớn. Thiên Yết khoé mi cũng trở nên ươn ướt từ bao giờ.
“Tôi ước tôi không có người chị như cô”
Sư Tử chấm dứt bằng câu nói đầy đau lòng sau đó chạy ra khỏi phòng…
.
.
.
Lời kể của Thiên Yết
Không biết điều gì đã mang đến sự quyết tâm thay đổi của tôi như ngày hôm nay.
Sẽ có những lúc bạn cảm thấy khao khát, tha thiết sự tha thứ vô cùng. Và thời khắc đó chính là khi cuộc cãi vã giữa tôi và Sư Tử xảy ra.
Vào thời điểm lúc đó, tôi cảm thấy bị xúc phạm tới danh dự và lòng tự trọng thật sự, nhưng quan trọng hơn, tôi muốn xin lỗi và bù đắp cho gia đình bởi những lỗi lầm mà bản thân đã mắc phải. Thật may mắn khi họ đã tha thứ và cho tôi cơ hội làm lại từ đầu.
Cơ hội.
Phải rồi, cuộc sống vốn dĩ là như thế. Bạn không thể quay đầu lại mà chỉ có thể bước tiếp.
“Thiên Yết…”
Natsuko bất ngờ gọi khiến tôi thức tỉnh khỏi những quá khứ đầy đau thương. Giọng cô bé vô cùng ngọt ngào và dễ nghe.
“Sao vậy Nats?”
Tôi hỏi. Nats là biệt danh thân mật dễ đọc tôi đặt cho cô bé.
Natsuko chỉ tay về phía Xử Nữ đang ngủ, cô bé không nói được điều mình muốn nói vì gặp khó khăn trong ngôn ngữ, nhưng tôi vẫn hiểu. Natsuko muốn tôi giải thích và giữ bình tĩnh cho Xử Nữ khi cậu ấy tỉnh dậy, về cái chết của Hatake…
“Đừng lo”
Tôi xoa đầu Natsuko trấn an cô bé.
Sau đó, tôi thở dài nhìn Xử Nữ đang ngủ mà cảm thấy bất an, lo lắng. Cậu ấy chắc hẳn sẽ sốc lắm… Tôi cũng chẳng biết phải giải thích như thế nào cho Xử Nữ hiểu nữa.
Màn đêm buông xuống, bóng tối mờ nhạt dần bao trùm khắp con phố. Đêm buồn hiu hắt đến đáng sợ, ánh trăng lấp ló chiếu xuống mặt đường. Tôi lại thở dài thêm lần nữa, bế tắc trước hoàn cảnh.
“Đoạn đường này vắng vẻ hơn tôi tưởng…”
Tôi ngó nghiêng xung quanh, không lấy một con xác sống.
“Có lẽ do chúng ta gặp may mắn”
Kim Ngưu nói.
Và sau một hồi, chúng tôi dừng chân tại một căn nhà khá an toàn, tĩnh lặng.
Tôi bước ra khỏi xe, dắt tay Natsuko. Dahyun và Kim Ngưu giúp Xử Nữ ra khỏi xe, cậu ấy vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh.
“Đi đằng sau lưng tôi, phải cảnh giác”
Kim Ngưu nói, cầm con dao chậm rãi tiến về phía cửa vào. Chắc hẳn cậu ấy sẽ không muốn dùng súng sau những biến cố vừa xảy ra.
“Cạch”
Kim Ngưu mở cánh cửa, tư thế cầm dao như sắp đâm chết bất cứ con xác sống nào xông ra. Dahyun, Natsuko và tôi nín thở chờ đợi Kim Ngưu.
Cậu ấy tiến sâu vào trong để kiểm tra kỹ càng hơn, sau đó ra ngoài thông báo rằng căn nhà vẫn an toàn, không có xác sống.
“Vào đi”
Kim Ngưu nói, cầm đèn pin soi.
Chúng tôi cùng chậm rãi bước vào, cố không gây ra tiếng động.
“Aaa”
Dahyun khẽ kêu lên. Nhưng tôi đã kịp thời nhắc nhở cô ấy phải giữ im lặng.
Bên ngoài yên tĩnh vô cùng, nên dù chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng sẽ thu hút xác sống tới đây. Và kết quả ra sao thì, tôi chưa muốn nghĩ tới.
“Tôi giẫm phải thứ gì đó”
Dahyun bám chặt vào cánh tay Xử Nữ đang khoác trên vai cô ấy mà run bần bật lên vì sợ.
“Là chủ của căn nhà này, họ đã tự bắn vào đầu để kết liễu cuộc đời”
Tôi rút trong túi ra chiếc đèn pin lấy được ở đại sứ quán, soi vào vật thể Dahyun vừa giẫm lên.
Đó chỉ là cái xác hôi thối đầu đầy máu, điều đáng chú ý hơn là lỗ hổng khá sâu ở một bên thái dương, tay người chủ nhà vẫn nắm chặt khẩu súng.
“Cậu có bật lửa không?”
Tôi hỏi Kim Ngưu.
Xung quanh căn nhà có rất nhiều nến đặt trên tủ, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu mọi người tiết kiệm điện cho đèn pin đề phòng lúc khác cần đến nó.
“Tôi không hút thuốc. Nhưng Xử Nữ có đấy”
Kim Ngưu trả lời, đồng thời lục lọi khắp nơi trên người Xử Nữ tìm kiếm chiếc bật lửa.
“Đây rồi”
Anh ấy moi trong túi quần ra một chiếc bật lửa màu đen, hình hai thanh Katana tạo thành chữ X và kí hiệu gì đó bằng tiếng Nhật ngay bên dưới. Bao thuốc rơi xuống đất ngay sau đó.
Tôi khá bất ngờ vì không nghĩ một chàng trai thư sinh như Xử Nữ lại hút thuốc.
Tôi nhặt bao thuốc lên, hồi tưởng về quá khứ tồi tệ của mình.
.
.
.
Sau một hồi kiểm tra căn nhà kỹ càng để đảm bảo rằng không có xác sống lởn vởn trong này. Mọi người đi vào giấc ngủ trong không gian yên tĩnh, phảng phất mùi nến thơm. Những tấm rèm được đóng vào cẩn thận để ngăn chặn ánh sáng phát ra ngoài, thu hút sự chú ý của lũ xác sống.
Cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, chúng tôi mất Hatake, anh cả của nhóm. Đó là một nỗi đau lớn mà cả đời có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được.
Mọi người ngủ rất say. Riêng chỉ mình tôi nằm trằn trọc không yên. Cứ nhắm mắt vào là những cảnh tượng, sự việc xảy ra hôm nay lại ùa về, hiện lên vô cùng chi tiết, rõ rệt, ám ảnh. Đó là cơn ác mộng kinh hoàng mà tôi chẳng muốn nghĩ tới thêm bất cứ lần nào nữa.
“Ba mẹ… Sư Tử… Con yếu đuối quá phải không”
Tôi buồn bã lẩm bẩm, chẳng biết phải tâm sự cùng ai.
Giờ gia đình đã không còn, chỉ còn mình tôi bơ vơ trên cõi đời nghiệt ngã này.
Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao người được cứu sống không phải là Sư Tử, ba hay mẹ, mà lại là đứa vô dụng bất tài như tôi?
“Thiên Yết…”
Giọng nói ấm áp quen thuộc ấy vang lên, đánh thức tôi ra khỏi những suy nghĩ vu vơ, là Xử Nữ.
“Cậu tỉnh rồi”
Tôi ngạc nhiên quay ra đằng sau nhìn Xử Nữ đang nằm trên chiếc ghế sofa mềm mại.
“Chị không ngủ sao? Sao lại ngồi dưới sàn thế?”
Xử Nữ hỏi, giọng vẫn còn rất yếu ớt và mệt mỏi.
“Tôi muốn canh cho mọi người ngủ. Cậu biết mà, nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào”
Tôi đáp.
Đôi khi tôi thấy bản thân nói dối thật trắng trợn, nhưng vì tôi cũng chẳng muốn kể cho Xử Nữ nghe những tâm tư giấu kín của mình.
Nhận được câu trả lời, cậu ấy chỉ ậm ừ cho qua, dường như chẳng đủ thân thiết để hiểu tôi đang thật sự nghĩ gì.
“Mà này…”
Tôi ngập ngừng không nói nên lời.
“Sao? Có chuyện gì à?”
Xử Nữ tò mò hỏi.
“Hatake… Anh ấy đã không vượt qua…”
Tôi nói, cảm thấy vô cùng có lỗi và đau lòng.
Nhưng khác hoàn toàn so với dự kiến khi Xử Nữ phát hiện ra cái chết của Hatake, cậu ấy chỉ lẳng lặng hướng ánh mắt đầy đau thương lên trần nhà như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ làm ầm lên hoặc trách móc mọi người rằng tại sao lại bỏ Hatake mà đi. Nhưng không, Xử Nữ im lặng. Cái im lặng ấy thật đáng sợ…
“Tôi quen Hatake được bảy năm rồi. Anh ấy là người duy nhất tôi có thể tin tưởng”
Xử Nữ nói sau một hồi im lặng.
“Tôi đã cố hết sức… Tôi… tôi rất tiếc!”
Tôi nói, không kìm được nước mắt, nhưng vẫn phải cố giữ trật tự cho mọi người xung quanh ngủ.
“Đây là lần thứ mấy tôi nói với chị là đừng ép bản thân mình quá vậy…”
Xử Nữ vẫn bình thản nói. Mặc dù tôi biết cái chết của Hatake người đau lòng nhất sẽ là cậu ấy.
“Chị không thể cứu tất cả mọi người được. Đừng nhận hết lỗi về bản thân như vậy”
“Không. Nếu như lúc đó tôi kịp thời khuyên anh ấy dừng xe lại để giết xác sống… Hay nếu như tôi không bất tỉnh, để có thể bớt đi gánh nặng…”
Tôi như không thể giữ được bình tĩnh, nước mắt ngày càng tuôn ra nhiều hơn.
Tất cả chỉ là “nếu như”.
Hatake đã ra đi mãi mãi, và chẳng có cách nào mang anh ấy quay trở về.
Xử Nữ bất ngờ vực dậy ôm tôi vào lòng. Mặt tôi chạm vào giữa lồng ngực cậu ấy.
Xử Nữ siết chặt tôi tới mức không thở được. Tư thế ôm thật kỳ cục, tôi ngồi dưới sàn, cậu ấy nằm trên sofa. Xử Nữ choàng tay ra đằng sau cổ và siết chặt tôi hơn, hơi ấm từ cơ thể cậu ấy khiến tôi có cảm giác được an ủi.
“Cậu làm gì thế?”
Tôi như con mèo ngoan ngoãn, ngước đôi mắt to tròn long lanh lên nhìn chằm chằm vào Xử Nữ.
“Đừng hiểu lầm. Chỉ là… Tôi không muốn chị nhìn thấy tôi khóc”
Xử Nữ sụt sịt, ấn nhẹ đầu tôi vào lồng ngực, không muốn tôi nhìn thấy cảnh cậu ta đang khóc như một đứa trẻ lên ba.
Chàng trai này thật khó hiểu, đến cả việc khóc cũng sợ mất thể diện. Nhưng thật lòng mà nói, cái chết của Hatake đối với cậu ấy hẳn là một cú sốc lớn.
Cho dù sớm hay muộn thì chúng tôi cũng phải chuẩn bị đối mặt với những mất mát ngoài mong muốn.
Thế giới này… Vốn dĩ ngay từ đầu đã là sai lầm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!