Trở Về Đời Thanh - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Trở Về Đời Thanh


Chương 5


Dịch: minhhaonguyen + sonxmenpro

Cùng lúc đó, trong thượng thư phòng Khang Hi cùng với Cố bát Đại cũng đang phát sinh một cuộc tranh luận. Khang Hi nhìn thấy sắc mặt vị này đã trắng bệch nhưng vẫn quỳ xuống, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười:”Đứng lên, trẫm hỏi ngươi, trẫm cũng chỉ bảo Tứ a ka đưa lên đại danh tự để tu thân dưỡng tính. Chẳng lẽ trẫm trở thành làm theo Lương Vũ Đế rồi sao”?

Nghe thấy khẩu khí Khang Hi gần như là chất vấn, mười ngón tay của Cố Bát Đại gắng sức gõ nhẹ giữa hai kẽ hở của cục gạch vàng, nghiêm mặt nói:”Hoàng thượng cai quản triều chính từ trước tới nay, đều tuân theo huấn chỉ của Thế Tổ. Một lòng mọi người trong thiên hạ đều hường về Phật Nho, tuân theo lễ giáo, làm cho mọi người trong thiên hạ không còn coi người Mãn Châu ta như người man di nữa. Hoàng thượng anh minh sáng suốt như vậy, hiểu biết được lòng thiên hạ mới được thiên hạ. Như Lương Vũ Đế, lập phật hủy bỏ chính sự. Kẻ làm quân vương không thế, Hoàng thượng không thể không coi đây là tấm gương a”

Nghe cố Bát Đại hồ đồ so sánh mình cùng với vị vua Lương Vũ Đế, cho dù Khang Hi tu dưỡng tốt hơn nữa cũng không nén được lửa giận bốc ra. Khang Hi nhíu mày, lạnh lùng hỏi:”Ngươi nói trẫm lập Phật hủy bỏ chính sự phải không?”

Cố Bát Đại nghe thấy giọng như vậy trong lòng run sợ, nhưng y vẫn một lòng kiên định nói tiếp:”Nô tài không dám, nhưng mà hoàng thượng đưa Tứ a ka lên đại danh tự tu hành, nô tài cho rằng làm thế không được ổn lắm”

Trong mắt Khang Hi lóe hàn quang. Nhà vua bảo:”Trẫm cũng bị làm cho hồ đồ rồi. Làm gì có chuyện bề tôi quản chuyện gia đình của trẫm sao?”

Cổ Bát Đại lúc này ngẩng đầu lên, thanh âm lắng xuống, nhưng lại hết sức kiên quyết nói:”Vua không có chuyện riêng trong nhà.”

Khang Hi nghe thấy vậy liền cười nhạt:”Hay lắm, vua không có chuyện riêng tây. Vậy trẫm hỏi ngươi, có phải là trẫm ủy thác cho ngươi làm sư phụ dạy dỗ Tứ a ka cho nên ngươi cảm thấy tương lai sau này phát triển ra sao?”

Cổ Bát Đại nghe thấy Hoàng thượng hỏi thế, sau một lúc không nói tiếng nào. Khi y ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt u buồn đã vương ngấn lệ.

Khang Hi thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy xót xa.

Cổ Bát Đai cơ hồ uất ức không nói nên lời:”Hoàng Thượng, nô tài nhận được ơn của tiên đế nên từ nhỏ đã một lòng phò tá. Nay được hoàng thượng tin tưởng cất nhắc nô tài ở trên triều đình. Hoàng thượng còn yêu mến nô tài ủy thác trọng trách dạy dỗ Tứ a ka. Cho dù nô tài chết vạn lần đi chăng nữa cũng không thể báo đáp ơn điển của hoàng thượng. Nô tài một lòng dạy dỗ tứ a ka làm sao có thể có tâm tư nào khác chăng?”

Nhìn đến đây, trong lòng Khang Hi cũng không khỏi rung động rồi bảo:”Đứng lên đi, không cần phải quá đa nghi như vậy. Trẫm không nghi ngờ ý của ngươi. Chẳng qua là, trẫm không hiểu. Vì sao đưa Tứ a ka lên đại danh tự tu hành lại làm cho ngươi sầu não như vậy?”

Cổ Bát Đại thoáng khôi phục sắc mặt liền tâu:”Hoàng thượng nghĩ chuyện này không đáng là gì, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Tuy nguyên bổn là có ý tốt nhưng kẻ dưới thì không nghĩ như vậy. Mặc dù hoàng thượng chỉ là đưa Tứ a ka lên đại danh tự tu hành nhwung nhiều người trong triều, thậm chí cả người khắp thiên hạ đều nói rằng, Hoàng thượng trọng Phật giáo mà xem nhẹ lễ giáo. Thế hệ con cháu không chịu xem lễ giáo là căn cơ chỉ suốt ngày Thanh Đăng Cổ Phật. Còn nữa..”nói đến đây Cổ Bát Đại muồn nói lại thôi.

Khang Hi khoát tay nói:”không cần lo lằng chuyện gì, hôm nay trẫm và ngươi nói chuyện có gì không phải sẽ không trị tội ngươi.”

Cổ Bát Đại khấu đầ lạy tạ liền nói:”Hoàng thượng, trong chỉ dụ người có nói, ……..

Trong thượng thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Khang Hi chăm chú nhìn vị thần tử này thật lâu rồi nói: “Văn Khởi, ngươi vẫn chỉ giảng cho trẫm một nửa thôi à. Phần chỉ dụ này vừa ban ra, một nhóm người có thể sẽ cho rằng, trẫm chỉ đơn giản chiếu theo tiên đế cho qua lệ, do đó trẫm không cho rằng việc này là đúng. Nhưng không tránh khỏi sẽ có một bộ phận tự ý bỏ qua thánh ý, cho rằng trẫm hướng vào Tứ a ca. Làm như thế, nhất định khiến cho thái tử thay đổi tư tưởng. Đây cũng là lý do nhà ngươi không dám nói với trẫm. Có phải hay không?”

Cố Bát Đại khấu đầu nói: “Hoàng Thượng thánh minh. Thần mới không phải không dám nói, mà là với tư cách thần tử, thần không nên, cũng không tiện bình luận xằng bậy về việc lập Thái Tử, việc này bệ hạ nên tự mình quyết định.”

Khang Hi mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao đối với việc tu hành của Tứ a ca, trẫm lại không thể độc đoán tự mình quyết định được?”

Cố Bát Đại thản nhiên nói: “Hoàng Thượng đã hạ chỉ thần dạy bảo Tứ a ca, thần muốn cố hết sức mình, thần hy vọng Tứ a ca chăm chỉ học tập sách Thánh hiền”

Khang Hi cười nói: “Ngươi à, tính là hôm nay tự mình giáo huấn ngươi một phen. Có điều trẫm nhất ngôn cửu đỉnh (một lời nặng chín cân – ý nói chỉ sức nặng, tầm quan trọng của lời nói), không thể chốc lại thay đổi được. Chuyện này.. Thôi đc, trẫm sẽ bảo Tứ a ca tìm một tên hòa thượng để thế thân tại Đại danh tự, đóng giả thay Tứ a ca ở lại trong chùa mà tu hành. Ngươi cứ làm tốt việc dạy học của mình, coi sóc kỹ Dận Chân. Nó thông minh thiên phú. Xem văn chương của nó, đúng là có mấy phần độc đáo, có thiên chính đạo. Trẫm để nó tu hành, chính là muốn nó rèn luyện tâm tính, vậy ngươi hãy ráng dạy dỗ nó cho tốt.”

Cố Bát Đại mừng rỡ, nói: “Thần tuân chỉ, thần nhất định không phụ sự phó thác của Hoàng Thượng.” Khang Hi khoát khoát tay, gọi một gã thái giám đang trực tiến vào bảo gã gọi Tứ a ca tới thư phòng.

Không lâu sau, có tiếng bước chân, Dận Chân theo thái giám tiến đến. Hắn thấy Khang Hi, gập người phủi ống tay áo hành lễ vấn an: “Nhi thần cung thỉnh (xin chúc) Hoàng A ma (hoàng thượng) thánh an (mạnh khỏe).”

Khang Hi bảo “Y lập.” ( có ý là: đứng dậy đi ). Nhà vua đang định bảo Dận Chân hành lễ với Cổ Bát Đại thì hắn đã làm trước một bước. Hắn quỳ một chân xuống dưới đất nói: “Dận Chân xin thỉnh an sư phụ.”

Cố Bát Đại tay chân luống cuống. Trước kia, lúc còn ở Vô Dật trai, lão đều ra đón Dận Chân tại ngoài cửa cũng chính vì sợ Tứ a ca hành lễ với lão làm hỏng cả quy củ trên dưới. Nhưng lần này Dận Chân hành động quá nhanh, lão không kịp ngăn chặn. Cố Bát Đại vội vàng nói: “Tứ gia xin đứng dậy, nô tài không dám nhận.”

Khang Hi thấy Dận Chân lễ phép, trong lòng cũng thầm khen nhưng ngoài miệng lại nói: “Văn Khởi, đứng lên đi. Kể từ nay về sau, đây là quy củ, cứ là hoàng tử tiến vào học, tất cả đều phải thỉnh an thầy giáo, thái tử cũng không ngoại lệ.”

Cổ Bát Đại đành phải nghiêng người nhận lễ.

Chờ sau khi Dận Chân làm lễ xong, Khang Hi nói với hắn: “Đáng lẽ ra trẫm muốn ngươi xuất cung đến Đại Danh Tự tu hành, để lấy thêm kinh nghiệm thực tế, con cháu dòng Ái Tân Giác La không thể chỉ biết ăn uống hưởng thụ như vua chúa trước đây. Dù ngươi có chí hướng khá cao, nhưng A ma cũng không muốn ngươi chỉ là một kẻ chỉ có lý luận suông, ngươi phải hiểu được tâm tư của A ma.”

Dận Chân cúi đầu đáp:” Dạ, nhi thần biết rồi”

Khang Hi nhoẻn miệng cười: “Ngươi biết cái gì? Dù sao trong lời trẫm cùng có nhiều ẩn ý. Ngày mai ngươi đến Nam Thư phòng, Cố sư phụ sẽ giải thích cho ngươi nghe”.

Dận Chân nghe vậy trong lòng mừng rỡ: “Xem tình hình thế này chứng tỏ hơn nửa cha đã đổi chủ ý rồi, mình cũng có thể may mắn không cần xuất gia làm hòa thượng. Nếu như xem xét lại rõ căn nguyên, việc tâm tình vua cha có sự thay đổi chắc hẳn là nhờ Cố sư phụ. Xem ra người này là người tương lai mình có thể nhờ vả được”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN