Cảm Ơn Bạn Cùng Phòng Tha Chết
Quyển 1 - Chương 37
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Bún Chả
Chỉnh sửa: Lychee
Hai người tìm một vòng trong nước, thấy một loại thực vật màu xanh lục, còn có một loại cá dài màu trắng.
Cá dài khoảng chừng hơn một mét, ba người ăn là đủ no. Lúc hai người đi về, Tạ Tử Thanh còn phát hiện một loại quả nhỏ lớn cỡ móng tay, đỏ au, trông cực kì mọng.
Cả người ướt nhẹp lên bờ, Thẩm Khâm Nhạc lập tức đưa tới khăn lông khô. Tạ Tử Thanh nói cảm ơn, nhận lấy lau khô đầu tóc.
“Mấy cậu tìm được cả thứ này, vận may thật sự không tồi.” Thẩm Khâm Nhạc nhấc chùm quả đỏ kia lên, khoé miệng mỉm cười nói.
Tạ Tử Thanh hỏi: “Đây là loại trái cây gì thế ạ?”
Thẩm Khâm Nhạc hái xuống một quả, cho vào trong miệng Tạ Tử Thanh, cũng không trả lời câu hỏi này: “Nếm thử xem.”
Quả vừa vào miệng, Tạ Tử Thanh theo bản năng cắn, sau đó nếm được một vị chua chua ngọt ngọt: “Ăn ngon.”
Thẩm Khâm Nhạc giúp bọn họ kéo cá cùng cây xanh xanh lên trên đất, đi về chỗ ô của bọn họ: “Mấy nguyên liệu nấu ăn này, vừa vặn làm được một nồi canh cá.”
Lúc làm cơm, Tạ Tử Thanh xung phong nhận việc nhặt rau, Angusgail chọn đi nhóm bếp, Thẩm Khâm Nhạc bất đắc dĩ cười cười, bắt đầu mổ cá.
Đừng nhìn Thẩm Khâm Nhạc trông ôn hoà vô cùng, thủ pháp mổ cá lại rất gọn gàng nhanh chóng, chỉ trong chốc lát, cả con cá đã biến thành từng khối cá nhỏ.
Xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, Thẩm Khâm Nhạc lấy dầu cá thu được từ bụng nó ra, bỏ vào nồi chiên một lúc, sau đó mang cua nhỏ Tạ Tử Thanh tìm được đổ vào rán.
Trong giây lát, một mùi hương đậm đà từ trong nồi bay ra.
Chờ đến lúc cua nhỏ đã rán thành màu vàng óng, Thẩm Khâm Nhạc vớt chúng nó ra một cái đĩa để bên cạnh.
“Nguội một chút rồi hẵng ăn, cẩn thận nóng.” Thẩm Khâm Nhạc miệng nói chuyện nhưng động tác trên tay không dừng lại chút nào, hắn lại đổ thêm nước vào nồi, sau đó đậy nắp xoong lại.
Cua nhỏ mềm mềm xốp xốp, không bỏ thêm gia vị gì nhưng miếng nào miếng nấy cũng giòn sừn sựt.
Tạ Tử Thanh uống một hớp nước, nằm trên bãi cát, nheo mắt nhìn về phía áng mây bất động trên bầu trời, cảm giác cuộc sống thế này thích ý cực kì.
Bên cạnh bỗng tự nhiên tối sầm lại, Angusgail cũng nằm xuống: “Thích nơi này sao?”
Tạ Tử Thanh nhếch miệng: “Ừm.”
Angusgail nghiêng đầu, nhìn gò má trắng nõn của anh: “Sau này chúng ta sống ở đây có được không?”
Tạ Tử Thanh nhắm mắt lại: “Ừm.”
Angusgail lặng lẽ nắm láy ngón tay của anh: “Nhưng mà, em không có hộ khẩu, không thể định cư lâu dài ở đây được.”
Tạ Tử Thanh biết rõ còn hỏi: “Kia nên làm sao bây giờ?”
“Kết hôn với anh, em có thể ở lại nơi này.” Angusgail nhỏ giọng nói.
Đúng thật là bất cứ cơ hội nào cũng không buông tha. Tạ Tử Thanh cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Để tớ nghĩ lại đã.”
Angusgail nhìn anh, mặt đầy vui mừng hỏi: “Em đồng ý sao?”
Tạ Tử Thanh mở mắt liếc nhìn y, cũng không nói, mãi cho đến khi từ phía bên kia truyền đến tiếng của Thẩm Khâm Nhạc.
“Mau tới dùng cơm đi này.”
Angusgail nhìn bóng lưng Tạ Tử Thanh, hơi buồn bực đi theo.
Canh cá chỉ dùng con cá dài, cây xanh xanh với quả đỏ nhỏ nấu chung với nhau, uống vào có vị chua thanh, đặc biệt ngon miệng.
Sau khi ăn uống no đủ, ba người song song nằm trên đệm hơi tắm nắng.
Thẩm Khâm Nhạc cười hỏi: “Mấy đứa là đến từ hành tinh nào?”
Tạ Tử Thanh nói: “Em đến từ hành tinh khác, Angus là người Branco. Còn anh?”
Có người thứ ba ở đây, Angus trước sau như một mà bảo trì trầm mặc.
Thẩm Khâm Nhạc nói: “Tôi là người sao Lam, tạm cư ở Branco.”
Tạ Tử Thanh mừng rỡ nói: “Anh cũng là người ở sao Lam? Em cũng thế.”
Thẩm Khâm Nhạc khoé miệng mỉm cười: “Cũng thật đúng dịp, vũ trụ lớn như vậy, có thể gặp được một người cùng hành tinh, nói ra thì chúng ta cũng thật có duyên. Tôi tên Thẩm Khâm Nhạc, mấy cậu tên gì?”
Người sao Lam, Thẩm Khâm Nhạc…
Tạ Tử Thanh kinh ngạc há miệng không khép lại được, Angusgail cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang.
“Anh là đại sư Thẩm Khâm Nhạc?”
Thẩm Khâm Nhạc nhìn mắt anh đang trọn tròn xoe, lền cảm thấy chơi vui thật đấy: “Những người khác đúng là gọi tôi thế thật.”
Tạ Tử Thanh thật sự không dám tin, anh không nghĩ tới chính mình lần đầu lần gặp được thần tượng lại là trong tình huống như vậy. Đại sư Thẩm Khâm Nhạc cũng quá…hoà ái dễ gần đi?
Anh nỗ lực nghĩ ra một cái từ nào đấy để hình dung.
Tạ Tử Thanh ngây ngốc nhìn người bên cạnh, anh, anh ngày hôm nay cùng thần tượng ngồi chung một cái xe bay, thần tượng còn chờ anh. Ngày hôm nay anh ngồi xe thần tượng, còn ăn cơm thần tượng nấu, anh đúng là đứa fan hạnh phúc nhất trần đời này rồi!
Thẩm Khâm Nhạc nhìn bộ dạng của anh, không khỏi bật cười: “Cái vẻ mặt này là sao. Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, chúng ta cứ như trước là được rồi.”
“Được ạ!” Tạ Tử Thanh gấp gáp gật đầu.
Mặc kệ thần tượng nói cái gì, anh cứ gật đầu trước là được rồi.
“Em tên Tạ Tử Thanh.” Tạ Tử Thanh trịnh trọng giới thiệu tên cho Thẩm Khâm Nhạc, e rằng, cả đời này của anh, chỉ có lần này là được đối mặt với thần tượng như này thôi, “Đây là Angusgail · Fammer, anh cũng có thể gọi cậu ấy là Angus. Bọn em là học sinh của Học viện Đế quốc.
Bọn em đều là con ngoan trò giỏi đấy nhá.
Tạ Tử Thanh yên lặng thêm câu này trong lòng.
Angusgail vẫn luôn trầm mặc, lại đột nhiên lên tiếng vào lúc này, “Tử Thanh là học viên khoa chế tạo cơ giáp, giáo viên của khoa rất thích cậu ấy.”
Cho nên Tử Thanh là người rất hiếu học, rất ưu tú, sẽ là một học trò tốt.
Biết được người đối diện mình là cái người trong truyền thuyết kia, ngay cả Angusgail cũng không nhịn được căng thẳng đổ mồ hôi tay.
Thẩm Khâm Nhạc nhấc mắt nhìn về phía Angusgail, thấy ánh mắt mong chờ của đứa trẻ thì sững sờ, trên thực tế hắn không thích đứa nhỏ này lắm, còn nhỏ mà đã đòi yêu đương, còn gạ gẫm người khác yêu đương. Thẩm Khâm Nhạc đối với y ôn hoà, chẳng qua là vì y là bạn của Tạ Tử Thanh.
Mà hiện tại, hắn cảm giác đứa nhỏ này cũng không hỏng bét đến thế, ánh mắt của Tạ Tử Thanh cũng là không sai.
Thẩm Khâm Nhạc như có như không nhìn y, nhìn ra Angusgail cũng đang thấp thỏm.
Thẩm Khâm Nhạc thu hồi ánh mắt, lại hỏi một vài vấn đề, sau đó trong sự nghi hoặc của Tạ Tử Thanh hỏi anh: “Cậu rất tốt, nguyện ý là học trò của tôi không?”
“Em đồng ý!” Không thèm nghĩ mà trả lời luôn.
Ý cười trong mắt Thẩm Khâm Nhạc càng sâu hơn.
Vui sướng khi gặp được thần tượng gần như làm đầu óc Tạ Tử Thanh ngất ngây con gà tây cả, mãi đến tận lúc trời tối, anh mới nhớ ra mình lần này mình đến Branco để làm cái gì.
Lưu luyến không ròi tạm biệt Thẩm Khâm Nhạc, đồng thời hẹn ngày mai đi trung tâm giải trí chơi, Tạ Tử Thanh mới lưu luyến rời đi.
Hai người sóng vai, đi về phía trung tâm mua sắm lớn nhất, Tạ Tử Thanh cảm than nói: “Thật không nghĩ tới đại sư Thẩm Khâm Nhạc lại là một người tốt đến thế.”
Tâm trạng Angusgail có vẻ nặng nề: “Ừm.”
“Cậu làm sao vậy?” Tạ Tử Thanh để ý y có gì đó không đúng.
Angusgail lắc đầu, “Không có gì, chỉ hơi mệt một chút thôi.”
Tạ Tử Thanh vốn rất xuất sắc, hiện tại lại trở thành học trò của Thẩm Khâm Nhạc, chênh lệch giữa bọn họ, hình như càng lúc càng lớn.
Tạ Tử Thanh lo lắng nói: “Cậu mệt quá thì về nghỉ trước đi, tớ đi một mình cũng được.”
Angusgail khoé miệng cười cười, cầm tay anh: “Như vậy sẽ không mệt nữa.”
Tạ Tử Thanh lườm y một cái, người này làm sao mà càng ngày càng không đứng đắn thế?
Hai người bọn họ rất nhanh đến chỗ mục tiêu tối nay, sau khi thang máy đi lên tần cao nhất, Tạ Tử Thanh lấy thiệp mời điện tử ra quét tại cửa, sau đó bước vào sàn đấu giá.
Bên trong đã có không ít người, Tạ Tử Thanh cùng Angusgail tìm chỗ vắng người ngồi xuống.
Vừa tới không bao lâu, Tạ Tử Thanh liền nhận được tin của chủ hồ cá vũ trụ.
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba ưi, ba tới chưa ba, ngôi sao nhỏ.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Chưa]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Khóc to.jpg, giờ bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, gâu gâu]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Không còn muốn sống nữa, cá mắm.jpg]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Đùa con thôi]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ngoan ngoãn.jpg]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba cứ thẳng tay lên giá cho con, thiếu Kara tệ thì cứ việc hú con tiếng]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Giàu gớm nhể]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Ba, ba quên à? Con nuôi cá nha, ngoan ngoãn.jpg]
Tạ Tử Thanh có chút động tâm: [Nuôi cá nhiều tiền thế à?]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Vâng ạ, nhưng mà kiếm lời hơi ít. Vẫn chưa đủ tiền mua một cái hồ cá to thật to, chỉ đủ mua ba cái hành tinh thôi]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: […]
Ngài vui là được rồi
Hàn huyên hai câu, buổi đấu giá cũng bắt đầu.
Ngay lúc ấy, ánh đèn toàn hội trường tắt phụt, Tạ Tử Thanh sợ hết hồn, theo bản năng tìm người bên cạnh, Angusgail đưa tay ra bắt được tay anh: “Đừng sợ, tắt đèn là chứng tỏ buổi đấu giá bắt đầu rồi.”
Ra là thế. Tạ Tử Thanh ổn định tinh thần, nhìn về phía trước: “Tối quá, không thấy gì hết.”
Angusgail không lên tiếng, chỉ nắm tay anh càng chặt hơn.
Không lâu sau, một chùm đèn chiếu sang ngời từ phía trần nhà xuống, khiến sân khấu trở nên sáng rõ.
Không biết từ lúc nào, ở đó đã có một người đàn ông mặc quân phục xanh sẫm, thân hình ông ta cực kì cao lớn, đứng ở đó có thể khiến người ta cảm thấy áp lực vô hạn, gương mặt nghiêm túc không biếu lộ bất kì biểu cảm gì.
“Là thượng tướng Abshire…”
“Không nghĩ tới thượng tướng Abshire sẽ tự chủ trì buổi đấu giá, may là đến.”
“Nghe nói thượng tướng Abshire vẫn còn độc thân, không biết tui có cơ hội không ta…”
“Bà đến từ tinh cầu đồ đá nào đấy? Thượng tường không chỉ kết hôn rồi, con cũng sớm có luôn rồi.”
“A!! Tại sao tui lại không biết!!!”
…
Tạ Tử Thanh:…
Người đàn ông úp tay về phía dưới, hết thảy âm thanh nhất thời im lặng, trên sân lại trở về yên tĩnh.
“Số tiền trong buổi đấu giá hôm nay, toàn bộ sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.” Lời của người đàn ông ấy trầm thấp mạnh mẽ, mang theo uy nghiêm không thể phá vỡ.
Vừa dứt lười, từ trên sân khấu dần dần bay lên một lồng kính khổng lồ, bên trong…
Hô hấp của Tạ Tử Thanh hơi ngưng lại, đó là một cỗ cơ giáp màu lam đậm, dáng hình uyển chuyển, chỉ cần sừng sững đứng đó thôi, cũng khiến người ta thấy được nó mạnh mẽ nhường nào.
Trong đầu chợt loé lên hình ảnh mơ hồ, đuôi quái trùng đen… Cơ giáp to lớn từ trên cao hạ xuống…
Tạ Tử Thanh đè trán, nỗ lực để mình không nghĩ đến mấy hình ảnh này nữa.
Cơ giáp sau khi hoàn toàn bay lên, người đàn ông nói: “Cỗ cơ giáp này đại sư Thẩm Khâm Nhạc tự tay dùng bốn năm chế tạo mà thành. Nó đã đồng hành cùng tôi đúng chuẩn 15 năm.”
“Năm năm trước, thể chất của tôi lần thứ hai thăng cấp, lại không thể sử dụng nó được nữa. Nó nên thuộc về người chân chính cần nó.”
“Giá khởi điểm là 20 triệu Kara tệ, mỗi lần tăng không thể ít hơn 1000 Kara tệ.”
Buổi đấu giá, chính lúc này mới chính thức bắt đầu.
Con số trên màn hình lớn không ngừng biến hoá, mỗi lần thay đổi, phía sau lại có một dãy dài số 0, khiến cho Tạ Tử Thanh có cảm giác không thật.
Anh mở website chính thứ của khu trung tâm mua sắm, nhấp vào trang của cuộc đấu giá này.
Lúc này, giá của buổi đấu giá đã biến thành hơn 200 triệu.
Angusgail nhìn anh chậm chạp không ra giá, cho là Kara tệ không đủ: “Anh ở đây còn 13 triệu, đều cho em.”
Tạ Tử Thanh chấn kinh: “Cậu từ đâu có nhiều Kara tệ thế?”
Angusgail nói: “Lúc buồn chán lấy tiền tiêu vặt đầu tư kinh doanh, tích luỹ dần dần mà anh cũng không dùng.”
Nhìn anh nhìn anh đi, biết kiếm tiền lại không tiêu hoang, có phải dễ nuôi lắm không?
Tạ Tử Thanh hít sâu một hơi, không nhịn được giáo dục y: “Nhiều tiền mấy cũng không được tiêu phắt đi như vậy. Tớ là đi mua giúp người khác, Kara tệ không đủ tớ bảo người kia thêm. Người ta không có tiền chúng ta cũng không mua.”
Angusgail: Vội vã thể hiện mình, quên cha cái này
Giá bán lúc chạm đến mốc 1 tỷ, dần dần chậm lại, lúc đến 1,2 tỷ thì gần như không còn dao động nữa.
Tạ Tử Thanh tăng thêm 1000 vạn.
Trên màn hình sáng, giá cả từ 1 tỷ 230 triệu biến thành 1 tỷ 240 triệu.
Bắt đầu đếm ngược, 10, 9…
Tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chăm chú nhìn màn hình.
8, 7, 6, 5, 4…
Tạ Tử Thanh cũng sốt sắng nắm chặt tay.
3, 2…
Con số trên màn hình từ 1 tỷ 240 triệu nhảy thành 1 tỷ 300 triệu.
Tạ Tử Thanh căng thẳng trong lòng, mím môi tăng thêm 1000 vạn.
1 tỷ 310 triệu
1 tỷ 350 triệu
1 tỷ 360 triệu
1 tỷ 4
…
Người bên trợn mắt há miệng, tuy rằng cỗ cơ giáp này quý giá, nhưng trị giá tới một tỷ tư thật sao?
Tạ Tử Thanh lần thứ hai nhập vào một con số:
1 tỷ 7
Đếm ngược lần thứ hai bắt đầu.
3, 2, 1
Lúc đếm ngược biến thành 1, trang buổi đấu giá đóng cửa.
Tạ Tử Thanh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Thật may mắn không nhục danh một đời]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Thật sự mua được sao? Điên cuồng lộn vòng.jpg]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Con yêu ba chết mất!!!]
Tiểu Thảo Thanh Thanh: [Mấy lời này mà bị vị kia nhà ba thấy được, y chắc chắn sẽ bò qua màn hình tìm con đấy.]
Chủ hồ cá vũ trụ: [Kinh hãi.jpg]
Tạ Tử Thanh bóp bóp tay Angusgail: “Đi thôi.”
Vừa nãy anh vừa đấu giá được cơ giáp, đã có người gửi địa chỉ cho anh, để anh đi lấy cơ giáp.
Xuyên qua đám người còn mải bàn luận xem ai là người đấu giá thành công cơ giáp, hai người Tạ Tử Thanh rời khỏi sàn đấu giá, đi thang máy đến tầng 11, dựa theo địa chỉ tới một nhà kho, liếc mắt là thấy được cỗ cơ giáp khổng lồ kia.
Còn có người đàn ông khí thế mạnh mẽ kia nữa.
Hắn đưa lưng về phía hai người, không biết tại sao, Tạ Tử Thanh luôn có cảm giác bóng lưng này rất quen mắt.
“Chào ngài.”
Người đàn ông xoay người, con mắt tự hồ không có bất kì tâm tình gì nhìn về phía Tạ Tử Thanh: “Chào hai người.”
Tạ Tử Thanh cảm giác trong nháy mắt Angusgail liền bắt đầu đề phòng, giống như cơ thể phản ứng không điều kiện, lại giống như phản ứng động vật hoang dã lúc gặp phải kẻ mạnh hơn.
Tạ Tử Thanh đột nhiên nhớ ra, trong truyện thượng tướng Abshire là tử địch của vai chính, trận chiến cuối cùng của vai chính, đối thủ cũng là hắn.
Len lén giấu giấu Angusgail sau lưng mình (tuy rằng chênh lệch chiều cao nên khá vô dụng), Tạ Tử Thanh cười nói: “Thượng tướng, bọn cháu tới lấy cơ giáp.”
Thượng tướng Abshire nhìn bọn họ chốc lát, bước lên trước cơ giáp bên ngoài lồng kính, ấn xuống một nút lệnh, lồng kính từ từ hạ xuống, hắn thu cơ giáp vào trong nút không gian, đưa cho Tạ Tử Thanh.
Thực sự là càng nhìn càng quen mắt, đặc biệt là cái cách đưa dây chuyền cho anh.
“Chú…”
Tạ Tử Thanh vừa mở miệng, thượng tướng Abshire liền sải bước đi ra khỏi nhà kho, rất nhanh biến mất ở cầu thang.
Tạ Tử Thanh cầm nút không gian, có chút mất mát nghĩ, đó thật sự là chú Râu Rậm? Sao lại giả bộ không quen anh chứ?
“Tử Thanh, làm sao thế?” Angusgail lo lắng hỏi.
“Không có gì.” Tạ Tử Thanh lắc đầu, sau đó thừa dịp y không chú ý, bẹo má y.
Angusgail nghi hoặc nhìn anh.
Tạ Tử Thanh “hung dữ” uy hiếp: “Sau này đàng hoàng ở bên tớ nhớ rõ chưa?” Như vậy xem cậu đường nào hắc hoá!
Angusgail nở nụ cười, “bẹp” một cái hôn lên trán anh: “Em có đuổi anh cũng không đi.”
Mặt Tạ Tử Thanh ửng đỏ, nhưng cũng không nói gì.
Hai người về nhà trọ nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau đến chỗ đã hẹn với Thẩm Khâm Nhạc, phát hiện Thẩm Khâm Nhạc đã đến trước.
“Thầy ơi!”
Tạ Tử Thanh trực tiếp sửa miệng gọi thầy, chỉ lo đối phương quên mất việc ngày hôm qua.
Hiển nhiên là, trí nhớ của Thẩm Khâm Nhạc cũng rất tốt: “Đều tới rồi? Chúng ta đi luôn chứ, nghe nói ở đó có một thứ chơi rất vui, là cái gì mà tàu không gian mô phỏng ba chiều đấy.”
Tạ Tử Thanh leo lên ghế sau của xe bay, thắt chặt dây an toàn, trông như tò mò hỏi: “Thầy, ngài và thượng tướng Abshire thân nhau sao?”
Thẩm Khâm Nhạc nói: “Thượng tướng Abshire là bạn lữ của thầy.”
“Hả?” Đây là cái Tạ Tử Thanh không nghĩ đến trước, sau đó, anh lại nghĩ đến một chuyện đáng sợ: “Thầy ơi, thầy nói thầy có con rồi, nhưng mà thượng tướng Abshire là nam, thầy cũng thế mà.”
Chẳng lẽ cái thời này bất kể nam nữ gì cũng sinh con được? Nhưng mà đàn ông sinh thế nào? Em bé trưởng thành ở đâu? Chẳng lẽ ở trong dạ dày?
Tạ Tử Thanh bị ý nghĩ của mình doạ run, đáng sợ thật nha.
Thẩm Khâm Nhạc vừa định giải thích, mà từ trong gương thấy biểu cảm của Tạ Tử Thanh, đột nhiên muốn trêu thằng nhỏ. Chuyển xe bay sang chế độ lái tự động, Thẩm Khâm Nhạc một tay xoa bụng, trong nụ cười mang theo hoài niệm: “Thằng bé là thầy sinh, năm đó lớn dần lên trong bụng thầy, qua một khoảng thời gian còn biết đá thầy nữa.”
Tạ Tử Thanh sợ đến ngây như gà gỗ, đàn, đàn, đàn ông thật sự có thể sinh con?!!
Được, được, nhưng anh không muốn sinh con.
Ai? Tại sao anh lại cảm thấy, cái người sinh con kia lại là mình nhỉ?
Angusgail cũng sửng sốt, đàn ông sinh con được sao? Y trước đây không có để ý tới. Nhưng Tạ Tử Thanh không muốn sinh con, bọn họ sau này cũng không cần có em bé.
Thẩm Khâm Nhạc nhìn phản ứng của Tạ Tử Thanh, không nhịn được bật cười: “Thằng bé này, trêu em vui thật đấy.”
Tạ Tử Thanh có chút…. Rốt cuộc mới phản ứng.
Hoá ra anh bị giỡn chơi, tức á!
Đại sư, thầy sao lại xấu thế rồi?!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!