Showbiz Là Của Tôi
Chương 18: Hại idol của bà, làm nhục công ty bà, bà cho tụi bay chết hết!
Edit + Beta: meomeoemlameo.
Triệu Tân Tân là có tiếng là tính tình nóng nảy bộp chộp, trước giờ không
chịu thua thiệt tí nào, người đại diện đều phải thở dài tiếc nuối cho
gương mặt như nữ chính phim ngược tâm của cô nàng.
Mắt thấy đứa newbie không biết trời cao đất dày đối diện kia nghe mình xỉa
cho chẳng những không xấu hổ chút nào, ngược lại còn thoải mái hào phóng săm soi lại mình, càng thêm chắc kèo là nó đang khiêu khích mình. Mặc
kệ trợ lý phía sau vừa khuyên vừa kéo, cô nàng tháo kính râm xuống đánh
xoạch, hùng hổ đi tới.
Hứa Trích Tinh
quay đầu liếc mắt lên poster trên tường, lại chuyển mắt nhìn chị gái
đang nhíu mày, vui vẻ hỏi: “Chị là Triệu Tân Tân à?”
Triệu Tân Tân: “Chính tôi!”
Hứa Trích Tinh: “Người thật còn xinh hơn trên poster nữa.”
Triệu Tân Tân: “……”
Từ từ, bây giờ trước khi xé mặt với nhau còn thịnh hành khen xã giao một câu à?
Không được, có đi có lại, phải tôn trọng đối thủ, vì thế Triệu Tân Tân cũng nghiêm mặt nói: “Cô bề ngoài cũng khá xinh đẹp đấy.”
Được khen nên Hứa Trích Tinh ngượng cả người, lễ phép nói: “Cảm ơn ạ.”
Triệu Tân Tân: “……”
Bay làm rứa là răng? Trước khi xé mặt còn phải diễn nhiều như vậy? Cô nàng
không cò cưa với Hứa Trích Tinh nữa, trực tiếp hỏi: “Cô tốt nghiệp
trường nào?”
Đạo diễn Quách xem trọng nhất là kỹ thuật diễn, mình là dân học diễn chuyên nghiệp ra đây, hạng tôm tép không thể nào so được.
Kết quả nghe được Hứa Trích Tinh nói: “A? Tốt nghiệp á? Em còn chưa tốt nghiệp đâu, em mới đang lớp 10.”
Triệu Tân Tân: “???”
Bay mới lớp 10 không đi học còn tranh giành tài nguyên với chị làm gì?
Con nít bây giờ, nghĩ mà tứk!
Triệu Tân Tân cảm thấy cái cô bé này thật ra cũng không hư đốn như mình
tưởng, chủ yếu là vừa sáng ra đã thấy cái tin bỏng tay kia trên forum
công ty, nhất thời phẫn nộ trào dâng, bây giờ hàn huyên hai câu, thật ra cũng bình tĩnh không ít rồi.
Cô chân
thành thấm thía nói với Hứa Trích Tinh: “Cái giới này không đơn giản như em nghĩ đâu, càng bước vào sớm càng dễ nhiễm nhơ nhuốc, mất đi sự tinh
khiết của chính mình. Em còn nhỏ, chị không so đo với em, nhưng cái gì
của chị chị cũng không thể nhường cho em được. Em tự giải quyết cho tốt
đi.”
Nói xong, mang theo trợ lý ngẩng đầu ưỡn ngực bỏ đi, để lại một bóng lưng tiêu sái cho Hứa Trích Tinh.
Hứa Trích Tinh chả hiểu mô tê gì sất: Chị gái này bề ngoài rất xinh đẹp nhưng hình như đầu óc có chút vấn đề.
Cô xem xong poster nghệ sĩ, tiếp tục đi dạo. Dưới lầu còn bộ phận kế
hoạch, bộ phận quảng cáo, bộ phận PR đứng đằng sau các crew, toàn bộ
công ty quy mô tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, Hứa Duyên bố trí các phân
đoạn đều rất gọn gàng ngăn nắp, có cơ sở phát triển thành một công ty
lớn.
Hứa Trích Tinh đi dạo một vòng xong, cực kì vừa lòng, trong đầu đã bắt đầu tính toán xem bao giờ mua đứt cả
tòa office building này. Sau này chỗ này chính là trung tâm chơi bời
trong tương lai đó.
Đến lúc đó mặt chính của tòa nhà sẽ đề mấy chữ “Công ty giải trí Thần Tinh” màu vàng kim thật to, vừa đẹp lại vừa hoành tráng.
Ấy chà, quá phê, quá phê.
Cô vừa nghĩ vừa đi đến phòng họp ở tầng 3, Hứa Duyên và nhóm người đại
diện quản lý vừa vặn đi ra, thấy cô cười ngây ngô như đi vào cõi thần
tiên, tức khắc buồn cười, gọi cô: “Trích Tinh.”
Anh gọi một tiếng, tất cả mọi người dừng bước nhìn qua, mấy quản lý nghệ sĩ kia đã sớm đứng ngồi không yên, vừa rồi lúc họp định hỏi mà không tìm
ra cơ hội, bây giờ có cơ hội là phải hóng ngay.
Một đám người hứng thú bừng bừng vận sức chờ động tĩnh, liền thấy cô gái nhỏ vui vẻ chạy tới, vui vẻ gọi Hứa Duyên: “Anh trai.”
Nhóm người đại diện: “?”
Hứa Duyên cười: “Dạo xong rồi?”
Hứa Trích Tinh mắt hấp háy: “Dạ dạ, ổn lắm anh, vừa to vừa đẹp.”
Người đại diện nữ duy nhất của công ty tên Tô Mạn nhịn không được hỏi: “Sếp Hứa, vị này là?”
Hứa Duyên nói: “Đây là em họ tôi, Hứa Trích Tinh, cũng là con gái của chủ tịch Hứa công ty ta.”
Ông Hứa tuy rằng chưa từng tới công ty, nhưng rốt cuộc chiếm 51% cổ phần,
vẫn luôn mang cái danh chủ tịch, tất cả mọi người đều biết đằng sau còn
có ông trùm này.
Ban đầu còn tưởng là nghệ sĩ công ty mới kí, không ngờ lại là con gái của ông chủ à!
Khiếp sợ qua đi, mấy người đại diện đều có chút tiếc nuối nhìn Hứa Trích
Tinh, Tô Mạn tính tình sảng khoái, lập tức cười hỏi: “Là đại tiểu thư à, đại tiểu thư bề ngoài xinh đẹp như vậy, có hứng thú vào showbiz không?”
Hứa Duyên cười lắc đầu: “Nó mới học lớp 10, Chị Tô đừng trêu nó.”
Nói cũng đúng, những thiên kim nhà giàu này đa phần đều sẽ kế thừa gia
nghiệp, rất ít khi đi vào giới giải trí hỗn loạn. Nói không chừng sau
này cả Thần Tinh đều là của cô, chẳng phải tương lai chính là bà chủ hay sao?
Phải mau mau làm thân tí.
Hứa Trích Tinh lễ phép chào hỏi với nhân viên tương lai của mình, Hứa Duyên nhìn nhìn đồng hồ, nói với cô: “Anh phải đi gặp một nhà làm phim, chỗ
đấy tương đối nghiêm túc, không thể mang em theo. Em vào văn phòng anh
đi, đừng có chạy loạn, nếu thấy chán thì lấy bài tập trong kì nghỉ đông
ra mà làm.”
Lại giao việc cho trợ lý: “Đưa nó tới văn phòng tôi, tới giờ thì gọi cơm trưa vào công ty, bên ngoài lạnh lắm.”
Người đại diện Ngô Chí Vân của công ty nghe xong, lập tức tiếp lời: “Sếp Hứa, làm vậy sao được, vất vả lắm Trích Tinh mới tới công ty một chuyến, sếp còn bắt nó làm bài tập? Bài tập về nhà lúc nào làm chả được?”
Anh ta mỉm cười nhìn Hứa Trích Tinh: “Chú lát nữa sẽ đưa nghệ sĩ đi diễn
thử trong phim trường, cháu có muốn theo chơi cùng không?”
Hứa Trích Tinh quả thật cảm thấy rất hứng thú, liên tục gật đầu: “Được ạ được ạ.”
Hứa Duyên thấy cô hứng thú dạt dào, cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò Ngô Chí Vân để ý nhiều một chút, lại nhắc nhở Hứa Trích Tinh đừng nghịch ngợm.
Hai người đều đồng ý, Hứa Trích Tinh vô cùng vui vẻ đi theo Ngô Chí Vân
vào hầm để xe.
Xe công vụ là một chiếc
Mercedes-Benz, phàm là chuyện mặt mũi, Hứa Duyên đều không keo kiệt,
phải khiến cho người ngoài có cảm giác Thần Tinh vừa có nền tảng vững
chắc vừa có tiền tài.
Mới đến trước xe,
cửa xe đẩy ra đánh xoạch, Triệu Tân Tân ngồi bên trong, không tin nổi
phẫn nộ nhìn bọn họ, giọng nói bén nhọn đến lệch cả tông: “Anh Vân! Anh
đưa nó tới làm gì?!”
Ngô Chí Vân mới vừa mở miệng nói câu: “Trích Tinh là……”
Triệu Tân Tân liền khàn cả giọng mà ngắt lời anh ta: “Anh đã bảo nhân vật này cả công ty không ai tranh của em cơ mà! Giờ anh có ý gì đây?! Ngày xưa
lúc kí hợp đồng công ty hứa hẹn với em thế nào, sao giờ lại đối xử như
vầy với em?!”
Ngô Chí Vân: “……”
Hứa Trích Tinh: “……”
Năm phút đồng hồ sau.
Triệu Tân Tân run bần bật cuộn tròn trên chỗ ngồi: “Đại tiểu thư, em khát không? Uống Coca không?”
Hứa Trích Tinh: “……”
Ngô Chí Vân từ ghế phụ xoay đầu qua: “Anh nói bao nhiêu lần rồi, không được uống Coca nữa! Tiếu Tiếu, đưa Coca cho anh!”
Trợ lý yên lặng móc lốc Coca đi.
Triệu Tân Tân ấm ức nói: “Đấy là loại không đường mà.”
Ngô Chí Vân: “Không đường cũng không được! Cấm uống tất cả đồ có ga! Về sau chỉ được uống nước khoáng!”
Hứa Trích Tinh cũng không đành, liền ra tay cứu vớt kẻ đáng thương này: “Cho cháu đi, cháu uống ạ.”
Trợ lý Tiếu Tiếu vội vàng đưa Coca cho cô, Hứa Trích Tinh chậm rãi vặn nắp
chai nhả khí ga ra, chờ Ngô Chí Vân quay đi mới trộm nhét vào tay Triệu
Tân Tân, dùng khẩu hình nói: “Uống trộm một ngụm đi.”
Hảo cảm của Triệu Tân Tân đối với cô đại tiểu thư này piu piu piu tăng lên trời.
Huhuhu anh Vân nói chí phải, tính tình bộp chộp của cô nàng nhất định phải
sửa, không thể lại tin lời đồn đoán linh tinh. Còn phải cảm tạ đại tiểu
thư rộng lượng không mang thù, bằng không với hành vi hôm nay của mình,
cô nàng có thể bị đì chết* một vạn năm.
(*đì chết: bản gốc là “tuyết tàng”. Là một kiểu diếm tài nguyên không cho nghệ sĩ hoạt động.)
Hứa Trích Tinh thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của cô nàng, nghĩ hôm nay cô nàng bị lời đồn làm cho sợ hãi hoảng hốt lâu như thế, cũng chẳng tức giận
chút nào. Rốt cuộc ở trong mắt cô, Triệu Tân Tân cũng chỉ là một em gái
hai mươi tuổi, cô phải khoan dung với tiểu bối chứ.
Hơn nữa bề ngoài đẹp như vậy, hơi kiêu cũng dễ hiểu.
Cô chủ động phá băng: “Hôm nay chị đi casting vai gì thế?”
Triệu Tân Tân vội vàng nói hết kịch bản và nhân vật cô nàng thử vai kia một
lần. Hứa Trích Tinh cảm thấy sau khi mình sống lại rất nhiều chuyện đã
thay đổi, bộ phim Triệu Tân Tân đi casting cô chưa từng nghe qua.
Cô nàng đi thử vai nữ số 3, tuy rằng suất diễn không bằng nữ chính nữ phụ, nhưng thắng ở chỗ hình tượng xuất sắc, hơn nữa cô nàng còn là newbie,
tài nguyên này đối với cô nàng đã coi như không tồi.
Hứa Trích Tinh nghe cô nàng kể đều cảm thấy rất thú vị, cổ vũ cô nàng: “Cố lên ạ! Nhân vật này khẳng định sẽ hot.”
Chuyện phiếm hết cả quãng đường, thực nhanh đã đến phim trường. Lúc xuống xe,
xung quanh đã có vài xe thương vụ dừng lại, trước sau đều có nữ nghệ sĩ
trợ lý vây quanh
Ngô Chí Vân chủ động giải thích: “Phim của đạo diễn Quách mọi người đều muốn diễn, người cạnh tranh tương đối nhiều.”
Hứa Trích Tinh gật gật đầu.
Người đi cast nữ số 3 hầu hết là newbie, đều được sắp xếp vào một phòng nghỉ
chung chờ diễn thử. Hứa Trích Tinh phóng mắt nhìn quanh, cảm thấy vẫn là Triệu Tân Tân bề ngoài đẹp nhất. Cô còn nhìn thấy trong đây mấy gương
mặt quen thuộc, đều là khách quen sau này trên phim truyền hình.
Đang ngồi ngắm nghía rất vui, bên cạnh đột nhiên truyền tới một giọng nói
the thé: “Bây giờ có mấy người nào đó thực sự không biết thân biết phận, chỗ nào cũng dám đến, phim gì cũng dám cast.”
Hứa Trích Tinh quay đầu thì thấy người vừa nói là một nữ nghệ sĩ tương
đương Triệu Tân Tân, cô ta vừa dứt lời, người đàn ông chắc là người đại
diện ngồi cạnh cũng cười: “Mấy kẻ bước ra từ cái cái xó xỉnh bé tí, chỗ
nào cũng muốn cọ tí fame.”
Hứa Trích Tinh vốn không định nói lại gì, nhưng nhìn thấy người đại diện kia thì lập tức nổi khùng.
Cái tên chó má này không phải là người đại diện của S-Star sao???
Chính là tên đại diện chó chết đã dung túng anti fan bịa đặt Sầm Phong, khiến Sầm Phong phải đội nồi* bôi đen hộ đồng đội, chèn ép tài nguyên của Sầm Phong!!!
(*Đội nồi: bị vu khống, gánh tội hộ người khác)
Hứa Trích Tinh nhịn xuống nỗi kích động muốn xé xác gã, quay đầu hỏi Ngô Chí Vân: “Trung Thiên à?”
Ngô Chí Vân cũng vô cùng tức giận, cắn răng nói: “Đúng vậy. Gần đây Thần
Tinh có xung đột tài nguyên kịch bản với bên họ, vài bộ phim bị nghệ sĩ
Thần Tinh nhận được, mỗi lần gặp nhau chúng đều mỉa mai Thần Tinh là
hạng lau nhau không lên được mặt bàn.”
Vừa dứt lời, đã thấy Hứa Trích Tinh nhìn trái phải trên dưới.
Triệu Tân Tân hỏi: “Đại tiểu thư, em tìm gì đấy?”
Hứa Trích Tinh mặt vô cảm bảo: “Dao của em đâu?”
Triệu Tân Tân và Ngô Chí Vân hoảng sợ giữ chặt cô.
Bọn chó Trung Thiên, hại idol của bà, làm nhục công ty bà, bà cho tụi bay chết hết!!!
Cô hít sâu mấy hơi, bắt chính mình bình tĩnh lại. Nhân viên công tác trong đoàn phim đứng ở cửa gọi: “Số 3 Tạ Lăng, vào casting.”
Vài người bên Trung Thiên lập tức đi qua. Bọn họ đi vào, mấy newbie đang
chờ diễn thử đều khe khẽ thì thào, Triệu Tân Tân cũng hạ giọng nói với
Hứa Trích Tinh: “Nghe nói đạo diễn Quách rất vừa ý Tạ Lăng, còn ở trên
bàn cơm khen cô ta là người xuất sắc nhất trong lứa người mới, mọi người đều cảm thấy nhân vật này phân nửa là cô ta lấy được rồi.”
Nói xong, đã thấy Hứa Trích Tinh lạnh như băng nói: “Vậy chị còn tới làm gì?”
Triệu Tân Tân nhất thời nghẹn lời.
Hứa Trích Tinh nhìn cô nàng một cái, đột nhiên lạnh giọng kêu tên cô nàng: “Triệu Tân Tân!”
Triệu Tân Tân sợ tới mức run lên, thân thể đều ngồi thẳng, mở to mắt nhìn vị
đại tiểu thư rõ ràng nhỏ tuổi hơn nhưng khí thế còn mạnh hơn cả mình.
Hứa Trích Tinh nhìn cô nàng chằm chằm, gằn từng chữ: “Nếu chị lấy được nhân vật này, em sẽ cho chị một cái tài nguyên thời trang quốc tế hàng đầu.”
Đại tiểu thư tự lên tiếng cho mình tài nguyên!!!
Triệu Tân Tân kinh ngạc ngây ra.
Cửa rất nhanh lại mở ra, Tạ Lăng đi ra, nhân viên công tác gọi: “Số 4 Triệu Tân Tân, vào diễn thử.”
Triệu Tân Tân nghiêng người đứng lên.
Cô nàng cúi đầu liếc Hứa Trích Tinh một cái, ánh mắt kiên định chậm rãi
xẹt qua trên người Tạ Lăng, lại đảo qua một loạt đối thủ cạnh tranh xung quanh, sau đó ý chí chiến đấu sục sôi đi vào.
Tạ Lăng đã ngồi trở lại, bị Triệu Tân Tân nhòm đến mất tự nhiên, quay đầu
không vui hỏi người đại diện: “Ánh mắt của cô ta có ý gì?”
Người đại diện còn chưa trả lời, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói lạnh căm.
“Ý của chị ấy là chị ấy không nhằm vào ai khác mà nói các vị đang ngồi đây……”
Hai người đồng thời quay đầu, thấy cô gái nhỏ ngồi cạnh âm trầm nhìn bọn họ chằm chằm, khóe miệng nhếch lên, gằn từng chữ một:
“Đều. Là. Rác. Rưởi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!