Chân Lộ - Chương 207: Người Vũ Gia Chặn Cửa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Chân Lộ


Chương 207: Người Vũ Gia Chặn Cửa


Một giờ thoáng chốc đã qua, Minh Pháp đứng lên trên bục đài quát.

-Những người không nằm trong hạng mục đến Thái Ất Tông đi ra ngoài, chậm trễ khắc chết. Còn những người mang số báo danh thuộc mười hạng đầu tập hợp tại đây, ta cần thông báo vài điều.

Mọi người còn lại tại tầng 1 Liễn Ngọc Hồng Lâu cũng không còn người ngoài cuộc, mười một người Vô Thường nhanh chóng đi đến tập hợp trước mặt Minh Pháp.

Đảo mắt một vòng chỉ phát hiện hai gương mặt lạ Hà Trọng, Hà Tâm Như đứng bên cạnh Vô Thường đang ôm Vũ Điệp Vũ, Minh Pháp nói lớn.

-Đây sẽ là lần cuối cùng ta khuyên các ngươi từ bỏ đến Thái Ất Tông tham gia sát hạch, trở thành đệ tử của Thái Ất Tông.

-Các ngươi nên biết, cuộc sát hạch này nói nôm na chính là một cuộc loạn chiến, dùng mạng của bản thân và cả mạng của địch nhân để đổi lấy cơ hội trở thành đệ tử. Việc không may khi gặp phải một Linh Nhân mạnh bạo hơn bản thận nhiều lần và bị giết chết là việc diễn ra rất đổi thường xuyên, vô cùng thường xuyên. Bởi lẽ như đã nói, sát hạch là dùng mạng để đối lấy chức vị đệ tử, dễ hiểu hơn thì chính là mỗi thí sinh phải giết ít nhất 10 thí sinh khác mới có thể trở thành đệ tử.

Mười một người bên dưới nghe đến đây thì đã có hết 7, 8 người phải xanh mặt, khiếp sợ trong lòng.

Giết người, mà lại còn phải giết tận 10 sinh mạng khác trong khi họ không hề có thù oán gì với bản thân?

Không nói hai từ “khó khăn”, chỉ nói đến chuyện ngươi có “dám đồ sát” hay “không dám” đã là một vấn đề to lớn cần được tâm trí quyết định dứt khoát.

Đứng trên cao ba bậc thang, Minh Pháp tiếp tục nói.

-Sát hạch, tên đã như ý nghĩa, nó là một cuộc kiểm nghiệm chém giết, dùng thí sinh để loại bỏ thí sinh. Hiện tại theo thống kê của chúng ta, cứ mỗi năm năm sát hạch sẽ có khoảng 5000 thí sinh tham gia sát hạch đến từ khắp nơi trong Tiêu Nguyên Đại Lục. Trong đó trung bình có 500 Linh Nhân cảnh có thiên phú vượt 80 sợi xích, 3000 Linh Nhân cảnh có thiên phú từ 78 đến 80 sợi xích và 1500 Linh Nhân cảnh có thiên phú nằm trong khoảng 75 đến 77 sợi xích tham gia sát hạch.

-Thái Ất Tông chúng ta mỗi năm năm chỉ tuyển đúng 300 đệ tử, điều đó cũng đồng nghĩa phải có 4700 thí sinh phải bỏ mạng hoặc tự động rút lui khỏi cuộc sát hạch. Với 4700 người phải chết, theo quy tắc cuộc thi sát hạch tính toán dựa theo số người tham gia thì lấy 4700 chia cho 300, vì vậy mỗi một đệ tử tương lai của bổn tông phải giết ít nhất 15 người mới có khả năng đậu. Nên nhớ là có “khả năng” chứ chưa phải chắc chắn sẽ đậu, các ngươi phải lưu ý điều này.

Cuối cùng, Minh Pháp nhàn nhạt hỏi 11 người bên dưới một câu.

-Các ngươi, hai thiên phú trên 80 sợi xích, bảy thiên phú 77, 78 sợi xích và hai thiên phú dưới 75 sợi xích, có còn muốn đến Thái Ất Tông sát hạch không?

Mười một người rơi vào mảng im lặng trong vài giây.

Dĩ nhiên mảng im lặng này cũng không phải do họ còn lưỡng lự việc đến Thái Ất Tông tham gia sát hạch, bởi lẽ họ nếu đã đứng ở đây thì đã có đủ lòng dũng cảm để đương đầu với cuộc sát hạch, sẵn sàng tâm lý cho điều tồi tệ nhất đối với họ. Im lặng chỉ là vì họ vẫn chưa chứng thực được điều quá mức rợn người mà Minh Pháp đã nói, liệu nó có thật sự ác liệt như vậy và lo nghĩ cách tăng lên thực lực để đương đầu với cuộc sát hạch sắp tới.

Qua ba giây không thấy ai lên tiếng, Minh Pháp khẽ vỗ tay nói.

-Rất khen ngợi cho tinh thần có thể nói là liều mạng của các ngươi khi mà cho đến bây giờ các ngươi vẫn chưa từng bỏ ý định tham gia cuộc sát hạch. Được rồi, nếu đã lựa chọn như thế thì các ngươi có ba ngày về nhà sắp xếp đồ đạc, đúng giờ ngọ ba ngày sau phải có mặt tại Liễn Ngọc Hồng Lâu để khởi hành đến Thái Ất Tông tham dự sát hạch.

-Các ngươi về đi.

Dứt lời, Minh Pháp quay người cùng đám nam tử đứng chờ đi vào hẻm phòng, biến mất bên trong đó.

Mười một người thí sinh cũng nhanh chóng mạnh ai về nhà nấy, vui vẻ ba ngày mà có lẽ sẽ là ba ngày cuối cùng họ có thể ở cùng với gia đình thân yêu của mình.

-Thường huynh, ba ngày sau lại gặp.

Chào tạm biệt Vô Thường, Khánh Hòa là người thứ năm rời đi khỏi Liễn Ngọc Hồng Lâu.

-Ừm, hẹn gặp lại.

Vô Thường cười chào đáp lễ.

-Vô Thường huynh, ta với muội muội cũng không làm phiền huynh nghỉ ngơi. Tạm biệt.

-Tạm biệt.

Hà Trọng cũng hướng Vô Thường nói lời tạm biệt, cùng Hà Tâm Như đang có tâm tình nặng trĩu hướng đến đại môn Liễn Ngọc Hồng Lâu bước ra.

Trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại Vô Thường, Vũ Điệp Vũ trong lòng ngực và vài người làm đang dọn dẹp tầng 1.

-Chúng ta cũng đi thôi, tiểu Vũ.

Nhìn ngắm Vũ Điệp Vũ thêm vài giây, Vô Thường bế nàng bước ra khỏi Liễn Ngọc Hồng Lâu, nơi mà đang có rất nhiều cường giả Linh Sư cảnh dữ tợn đứng chờ đợi.

Vô Thường mang theo Vũ Điệp Vũ vừa bước ra ngoài, một chùm đủ các loại uy áp đang chuẩn bị ép thẳng đến người hắn liền dừng lại vì sợ làm tổn thương Vũ Điệp Vũ. Một trung niên trong mười hai trung niên và năm lão giả lạnh lùng quát lên với Vô Thường.

-Mau thả tiểu Vũ ra, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

-Dừng tay!

Bất quá cũng ngay đúng lúc này, Vũ Hưng, gia chủ hiện thời của Vũ gia và cũng là người vài ngày trước đã quỳ trước mặt Vô Thường sau khi thấy gương mặt hết sức quen thuộc của hắn, lão liền biến sắc quát lớn, ngăn cản tất cả hành động của các vị trưởng lão Vũ gia.

-Các ngươi lui ra đi, để ta nói chuyện.

Tiếp đó trong sự nghi hoặc của các vị trưởng lão cùng hàng trăm ánh mắt dân chúng khắp nơi đứng từ phía xa quan sát vì sợ bị vạ lây, Vũ Hưng tiến lên vài bước nhìn Vô Thường nói với một giọng điệu hoàn toàn nhúng nhường một cách kỳ lạ.

-Ta là Vũ Hưng, gia gia của tiểu Vũ, các hạ có thể trả tiểu Vũ lại cho chúng ta được không?

-Đại ca, ngươi nói cái gì vậy? Hắn chỉ là một tiểu Linh Nhân cảnh thấp bé, tại sao còn phải nhường nhịn hắn?

Đứng ở bên trái Vũ Hưng, nhị đệ Vũ Trần rất khó hiểu với hành động của Vũ Hưng mà kêu lớn lên.

– Đại Ca sợ hắn như vậy thì để đệ giết hắn, báo thù cho tiểu Phi đáng thương của chúng ta.

Lâu chủ của Liễn Ngọc Hồng Lâu đã tuyên bố bảo vệ Vô Thường nếu như hắn vẫn còn ở lại bên trong Liễu Ngọc Hồng Lâu, giờ hắn đã ra ngoài thì tức đã không còn nằm trong phạm vi bảo hộ của Liễn Ngọc Hồng Lâu, đây sẽ là cơ hội quý báu nhất để giết chết hắn, trả thù cho thiên tài Vũ Nhật Phi sau ba ngày ba đêm chờ đợi, rình mò của Vũ gia.

-Câm mồm lại!

Bề ngoài tỏ ra giận dữ quát lớn đối với người em trai không hiểu chuyện, bên trong Vũ Hưng lại nhanh chóng truyền âm cho từng người về thông tin của Vô Thường.

“Tiểu tử trước mặt không đơn giản như các ngươi nghĩ, chọc giận hắn chúng ta đều sẽ chết hết. Hãy cứ đứng yên ở đó để ta làm việc, đây là mệnh lệnh”.

Lời nói của Vũ Hưng là không nhiều, nhưng mà chỉ với bấy nhiêu đó cũng đã khiến các vị cường giả Vũ gia nhận thức được sự lo sợ rất rõ ràng của lão ở bên trong câu thoại. Biểu hiện của lão hệt như những tình huống trọng đại khó khăn, liên quan đến khả năng sống còn của gia tộc, tuyệt đối không thể xem thường.

Do vậy, các vị trưởng lão Vũ gia vốn đã có tâm tư chững chạc, hiểu rõ về gia chủ Vũ Hưng nên rất khôn ngoan lựa chọn im lặng, nhưng ánh mắt bén nhọn của họ vẫn luôn nhìn chằm chằm Vô Thường không rời.

Lúc này, Vũ Hưng lại một lần nữa nói với Vô Thường.

-Chúng ta phải làm cách nào thì các hạ mới trả lại Vũ nhi cho chúng ta?

Lời này nói ra, ai cũng đều có thể thấy được sự lép vế bên phía của Vũ gia, của Vũ Hưng.

Vô Thường lạnh nhạt nói.

-Ta muốn mượn nàng nửa ngày để nói rõ vài thứ với nàng. Sau nửa ngày…

Vô Thường truyền âm với tất cả 17 vị cường giả của Vũ gia.

“Ta sẽ trả nàng nguyên vẹn, không mất bất cứ thứ gì. Ngoài ra ta sẽ tặng cho các ngươi một quyển Công pháp Tông cấp, ba viên Thăng Cấp Đan dùng để đột phá lên Tông cảnh với hiệu dụng tăng thêm 4 phần đột phá thành công, mười viên Tấn Cấp Đan có thể trực tiếp hỗ trợ các ngươi đột phá một tầng cảnh giới trong Linh Sư cảnh nhưng bù lại sẽ mất đi một sợi xích thiên phú và một gốc Huyền Linh thảo có xác suất 2 phần tăng thêm 1 sợi xích thiên phú chỉ có tác dụng đối với trẻ em dưới 1 tuổi. Các ngươi đồng ý cũng được, không đồng ý kết quả cũng thế, ta chính là muốn mang nàng đi nửa ngày, chỉ vậy thôi”.

Vẫn như cũ, để tránh phiền phức hết sức có thể, giành về nhiều thời gian hơn để được nghỉ ngơi, hoạch định sách lược, Vô Thường buộc phải tốt đẹp với người Vũ gia, khiến họ thỏa mãn và nhu thuận đáp ứng điều kiện của hắn mà không cần đôi co, gây rối.

Trong tình trạng “phế vật” lúc này của hắn, tránh giết bán Tông cảnh, Tông cảnh hoặc cao hơn là điều được hắn ưu tiên lên hàng đầu.

Đối diện Vô Thường theo dạng vòng cung, 17 cường giả Vũ gia sau khi nghe hết những thứ bảo vật mà hắn nói sẽ ban tặng, tất cả đều ngáo người, tâm tư chấn động tựa vũ bảo.

Trong đó, một lão giả đã có tu vi Linh Sư cảnh đại viên mãn rất nhiều năm trước không kiềm nổi lòng, chẳng cần biết lời nói Vô Thường thực hư, lão vội truyền âm hừng hực với Vũ Hưng.

“Nhanh chóng chấp nhận, Vũ gia chúng ta không thể bỏ qua điều kiện tốt như vậy”.

Một lão giả khác cũng truyền âm nói.

“Không phải ý của ngươi là nói hắn rất có thế lực sao? Vũ nhi không thoát được tay hắn đâu, cứ chấp thuận điều kiện đi, kẻo không nhanh để hắn đổi ý thì thật tiếc”.

“Gia chủ, những món bảo vật hắn đưa sẽ giúp gia tộc chúng ta lớn mạnh. Vả lại chỉ là mượn tiểu Vũ nửa ngày thôi, cũng không mất mát gì”.

Một vị trưởng lão của Vũ gia cũng lên tiếng truyền âm.

“Không được đồng ý đại ca. Vũ nhi là hy vọng của cả gia tộc, lỡ hắn giết Vũ nhi hay là phá thân nàng thì như thế nào? Con đường tu luyện của nàng đều sẽ chấm dứt!”

Tam đệ của Vũ Hưng vội truyền âm không hề đồng ý.

“Đại ca, chúng ta không thể đồng ý được. Vũ nhi là đứa trẻ mà họ đã nhờ chúng ta chăm sóc, nếu để nàng có mệnh hệ gì rồi khi họ quay lại, chúng ta sẽ bị diệt tộc mất. Vả lại chúng ta làm sao có thể nhận đồ đến từ kẻ đã giết Phi nhi chứ? Đó là một sự sỉ nhục lớn đối với Vũ gia chúng ta!”.

Nhị đệ Vũ Trần truyền âm với Vũ Hưng.

“Này, hãy nghĩ cho gia tộc…”

“Nhận…”

“Không nhận…”

“…”

Tiếp đó, liên tiếp những âm thanh truyền âm đến từ tứ phía quấy nhiễu đầu não Vũ Hưng, khiến hắn mặc dù rất đau đầu nhưng cũng phải cố làm ra quyết định một cách nhanh nhất có thể.

-Thế nào, chấp thuận hay không chấp thuận?

Khoảng 10 giây sau, Vô Thường lên tiếng thúc giục.

Bấy giờ, Vũ Hưng mới nói.

-Các hạ có dám thề rằng sẽ thực hiện những điều vừa nói không?

Dưới cương vị một gia chủ, là người sẽ phải phát triển gia tộc càng thêm mạnh mẽ, lớn mạnh, để gia tộc bị diệt chính là tội đồ của dòng họ tổ tiên, Vũ Hưng buộc phải đáp ứng những điều kiện hư thực chưa rõ của người đã chính tay giết chết cháu trai của lão, dù cho trái tim lão đau như bị người sát muối.

-Quá tốt…

Nghe câu nói này của Vũ Hưng thì đã biết Vũ Hưng lựa chọn phương án nào, những lão giả luôn bị kẹt cảnh giới ở một chỗ hơn hai mươi năm qua, những cường giả trong dòng tộc nhưng không hề có nhiều tình cảm với Vũ Nhật Phi và Vũ Điệp Vũ đều vui mừng thở phào. Có đan được, ngày họ đột phá Tông cảnh, tăng lên thực lực cho Vũ gia đã không còn xa.

Còn về phàn vài người tức giận với quyết sách của Vũ Hưng như nhị đệ Vũ Trần, tam đệ Vũ Ngục, họ mặc dù rất cay đắng nhưng họ vẫn có đủ lý trí để bình tĩnh, không phát tiết giận dữ ra ngoài mà chỉ cố kìm nén, đợi về nhà lại xả sau. Đây là tâm cơ cứng cỏi của một người đã buôn ba nhiều năm phục vụ cho gia tộc phát triển đi lên.

Bất quá thì ông nội kiềm được, thúc thúc, bá bá kiềm được, cha ruột lại không thể kiềm được sát khí dữ tợn muốn trả thù cho con trai. Một vị trung niên tầm 40 tuổi nhưng thật chất đã hơn 200 tuổi bỗng nhiên từ trong đám cường giả Vũ gia bay ra, hai tay hừng hực linh lực lao thẳng đến Vô Thường cùng một tiếng hét đầy điên cuồng, đầy thù hận.

-Ta giết ngươi báo thù cho Phi nhi!

-Vụt!

Khoảng cách 20m đối một Linh Sư là quá gần, thế nên ngay khi tiếng hét vang lên, bóng hình của trung niên đã chỉ còn cách Vô Thường có 1m, chẳng ai còn có thể ngăn cản kịp hành động chết chóc này của trung niên.

-Thủ hạ lưu tình!

-Bịch.

Giọng trầm đ-c cực độ hoảng hốt, sợ hãi của Vũ Hưng nhanh chóng vang lên cầu xin tha mạng, nhưng rất tiếc bởi đó cũng là lúc thi thể của trung niên nằm xuống đất, hơi thở đứt đoạn, nhịp tim ngừng nhảy, ý thức tan biến.

Một Linh Sư cảnh tầng 3 cứ thế chết đi trong vô hình, không ai có thể thấy kẻ đã ra tay và bằng cách nào.

-Gráaa! người dám giết Thẩm nhi, ta liều mạng với người.

-Tất cả cùng xông lên giết hắn!

Đã không còn kiềm chế được sự giận dữ khi tận mắt chứng kiến cháu trai chết ngay trước mặt, Vũ Trần, Vũ Ngục lập tức điên cuồng, khí thế Linh Sư cảnh đại viên mãn lập tức bộc phát ra tứ phía, đẹ dọa tất cả mọi người đang theo dõi nằm trong phạm bán kính 100m và đang dần lan ra rộng hơn.

Thế rồi cũng ngay lúc này, Vũ Hưng bộc phát khí thế bán Tông cảnh hết sức mạnh mẽ trong niềm đau vô bờ bến, bất quá thì khí thế này của lão lại không ép về phía Vô Thường mà là ép về phía 15 vị cường giả còn lại của Vũ gia.

Lão đau đớn tột độ kêu lên.

-Dừng tay, tất cả dừng tay lại hết cho ta!

-Chết đi!

Thoát ra khỏi khí thế của Vũ Hưng, Vũ Trần cấp tốc lao đến giết về Vô Thường bằng cách tương tự như trung niên vừa nãy đã làm.

Nếu không phải trong tay Vô Thường còn ôm Vũ Điệp Vũ, Vũ Trần hay trung niên vừa rồi đã dùng sức từ xa giết hắn một cách nhanh gọn lẹ chứ không phải dùng tay trần có phụ trợ thêm sức mạnh linh lực để giết hắn tựa như lúc này.

-Quay lại.

Tuyệt đối không muốn mất thêm một người thân thiết nào nữa đã khiến Vũ Hưng như có động lực lớn để làm ra phản xạ rất nhanh, Vũ Trần vừa lao ra 3m đã bị lão cách không nằm chặt lại, từ từ kéo về vị trí cũ.

-Tiểu tạp chủng đền mạng.

Nhưng mà hết người con ruột, Vũ Trần thì lại đến Vũ Ngục, tam đệ của lão lao ra giết đến Vô Thường.

-Không được, đệ không thể đi!

Vũ Hưng phản xạ là cực nhanh, một bàn tay linh lực thứ hai đã nhanh chóng xuất ra tóm lấy Vũ Ngục, cứu lấy một mạng quý báu của tam đệ lão.

-Đại ca, tại sao, tại sao!!!

-Hắn đã giết Thẩm nhi… ngay trước mặt chúng… ta, ngươi… ngươi tại sao, tại sao còn ngăn cản chúng ta trả thù?!!!

-Chẳng lẽ Thẩm nhi không phải là con của ngươi sao?

Bị linh lực mạnh mẽ khóa chặt, Vũ Ngục, Vũ Trần rơi lệ mếu máo nói.

Là anh em ruột và luôn yêu thương nhau, Vũ Trần và Vũ Ngục coi con trai Vũ Hưng, cháu trai Vũ Hưng đều là con trai, cháu trai của bản thân, do vậy khi nhìn con trai chết ngay trước mắt, họ không thể kiềm được nỗi lòng.

Thế nhưng mà họ nào biết, người đau đớn nhất vào ba ngày trước khi nghe tin cháu trai chết và bây giờ lại là con trai đầu lòng chết không phải ai khác mà chính là Vũ Hưng, một người chỉ vì bản thân nắm giữ chức vị gia chủ, nắm giữ sự tồn vong của Vũ tộc nên phải điên cuồng đè nén tâm tư xuống luôn giữ được sự bình tĩnh trong tâm trí lúc cần thiết, làm ra những phương án tốt nhất cho Vũ gia, xây dựng Vũ gia ngày càng lớn mạnh.

Vũ Hưng sau một giây nhắm mắt tĩnh tâm, lão trầm giọng ra lệnh.

-Thất trưởng lão, Lục trưởng lão hãy đem hai kẻ này quay về Vũ gia trước, khi ta về sẽ nghiêm trị theo gia quy.

Khóa sức mạnh linh lực của Vũ Trần, Vũ Ngục, Vũ Hưng ném hai người cho hai vị trung niên gần bằng tuổi lão gia áp giải về Vũ gia.

Trong lúc bị áp giải, hai người Vũ Ngục, Vũ Trần không ngừng la lớn trong nước mắt.

-Đại ca, ngươi thật độc ác!

-Ngươi không có tình cha con, uổng công Thẩm nhi có hiếu với ngươi như vậy.

-Đại ca, ngươi là gia chủ không có mắt, hai huynh đệ chúng ta đều lầm ngươi…

-Im con mẹ chúng mày lại. Điếc hết tai tao, nhức cả mắt tao.

Bất ngờ lúc này, Vô Thường dường như cũng đã không thể chịu được tình cảnh đứng giữa trời nắng xem xiếc nên đã bực mình quát lên.

Hắn nhìn Vũ Hưng nói.

– Chúng mày có ba hơi thở để lựa chọn giữa chấp thuận hoặc không chấp thuận.

-1…

Không hề cho các nhóm người của Vũ Hưng cơ hội để kịp thở, kịp suy nghĩ thêm, Vô Thường đã lập tức đếm.

-Được, chúng ta chấp thuận.

Không cần nghĩ ngợi thêm, Vũ Hưng xiết chặt tay, cắn chặt răng gật đầu.

-Vù.

Lão vừa đáp ứng, Vô Thường liền ném ra một chiếc giới nhẫn tệ hại đã chuẩn bị từ trước về phía Vũ Hưng để lão chụp lấy. Hắn nói.

-Còn dư lại thứ gì bên trong thì cũng cho luôn các ngươi, xem như bồi thường thêm một cái mạng ngu ngốc đi.

Nói rồi, Vô Thường cũng lập tức bế Vũ Điệp Vũ rẽ qua một hướng rời đi, dần dần mất dạng mà không có một ai dám ngăn cản.

Nhìn bóng lưng của Vô Thường một cách hệt như con sói già rất muốn ăn thịt người nhưng lại không thể, lão thoáng cảm nhận những đồ vật bên trong rồi quay người nói với những vị cường giả Vũ gia còn lại.

-Chúng ta về thôi. Về rồi ta lại nói rõ mọi thứ cho các ngươi hiểu.

-Vâng, gia chủ.

Tất cả 11 cường giả Vũ gia cùng đáp, sau đó cả 12 người cùng quay người rời đi trong ánh mắt của hàng trăm người đứng ở xa quan sát, trở về Vũ gia thân thuộc bấy lâu với một nỗi đau chồng chất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN