Vận Mệnh Thế Gia
Chương 22: Mượn vận
Bà mặc chiếc áo khoác lông cáo màu bạc thật dày kéo trên mặt đất phủ tuyết, che đi hơn phân nửa dấu chân thật cạn của bà mỗi khi bước đi.
Cũng giống như cách Tạ thị làm việc, dường như không để lại chút dấu vết.
Phó Minh Hoa thấy thú vị, rũ mi mắt mang theo ý cười an tĩnh đi ở phía sau Tạ thị, nghe Tạ thị cố nén tiếng ho khan, vị cô cô này có lẽ là người Thôi quý phi mang từ nhà mẹ đẻ tới, đối với Tạ thị vô cùng quan tâm:
“Thiếu phu nhân có uống thuốc chưa? Nếu nương nương biết hôm nay thân thể thiếu phu nhân chưa khôi phục, chỉ sợ lại sẽ lo lắng.”
Những lời quan tâm của bà làm khóe miệng Tạ thị nở nụ cười nhợt nhạt, không phải qua loa giả vờ như ở Phó gia, mà thật sự từ trong ra ngoài lộ ra vẻ vui mừng và dịu dàng:
“Làm phiền Tĩnh cô cô quan tâm, thân thể này của ta vẫn luôn như thế, đã làm phiền nương nương lo lắng.”
Phụ nhân được Tạ thị gọi là Tĩnh cô cô dừng một chút, cùng Tạ thị trao đổi ánh mắt, mí mắt rũ xuống để lộ ra một chút buồn bã.
Tạ thị thản nhiên nói những lời này, cả đời này của bà sớm đã bị hủy hoại, hiện tại bà sống chỉ vì gia tộc mà thôi.
Phó gia thế tập võng thế chính là nguyên nhân lúc trước bà gả vào Phó gia. Năm đó Phó lão hầu gia vì Đại Đường mà lập được nhiều chiến công hiển hách, nhưng hậu nhân lại chỉ được phong chức suông mà thôi.
Tiên đế và Thiên Phong Đế bây giờ, kể cả Phó lão hầu gia đã mất trong lòng cũng hiểu rõ, Phó gia đã lựa chọn biến công trạng huy hoàng mà mình đã giành được thành ô dù bảo vệ người nhà Phó gia, đổi lại mấy trăm năm phú quý an ổn cho Phó gia.
Chỉ cần con cháu Phó gia không phạm sai lầm, không ngỗ nghịch, phú quý của Phó thị có thể tồn tại cùng với thành lập của Đại Đường, sau hàng trăm năm phát triển, thì sẽ trở thành một gia tộc giống như Tạ gia, một trong bốn gia tộc cổ xưa.
Chính là bởi vì lúc trước nhìn trúng điểm này của Phó gia, cho nên Tạ thị Giang Châu mới đồng ý liên hôn với Phó gia, gả đích thứ nữ của Tạ gia đến Phó gia ở Lạc Dương.
Tạ thị hủy hoại cuộc đời của chính mình, để mưu cầu phú quý của Phó gia!
Mấy chục năm trước, Tạ gia từng có may mắn kết bạn với hậu nhân của môn phái Quỷ Cốc là Quách Chính Phong, hắn đã từng bói một quẻ cho Tạ gia, chỉ nói thiên tướng thay đổi, tai họa ập đến, con người chia lìa.
Tạ gia như lâm vào đại dịch, lúc đó lại xin Quách Chính Phong bói toán cho gia tộc còn lại, kết quả là nhất vong câu vong, nhất tổn câu tổn. [1]
[1] nhất vong câu vong, nhất tổn câu tổn: một nhà vong thì tất cả cùng vong, một nhà tổn hại thì tất cả cùng tổn hại
Lúc đó mấy chữ này được Tạ gia coi là chân ngôn tuyệt mật, thẳng đến bốn mươi năm trước, quả nhiên, thiên hạ đại loạn, mười năm sau triều Đường thay thế Trần quốc, thật ứng với ba chữ “Thiên tướng biến” mà Quách Chính Phong từng nhắc tới.
Sau lần đó Tạ gia chật vật tìm cách phá giải, còn cầu Quách Chính Phong giúp đỡ, nhận được chỉ điểm. Vận số của Tạ gia sắp hết, nhưng Tạ gia lại muốn nghịch thiên mà đi.
Kể từ đó, chỉ còn cách mượn vận!
Tứ đại gia tộc liền giống như cây liền cành, số phận cùng một nhịp thở, thế gia vọng tộc đã thành lập nhiều năm, vận mệnh cũng không dễ vay mượn.
Sau khi Tạ gia suy nghĩ một phen, thì nhìn trúng những thế gia vọng tộc mới xuất hiện của Đại Đường.
Bọn họ muốn mượn vận mệnh của những thế gia vọng tộc mới xuất hiện để sử dụng.
Chính là bởi vì như vậy, lúc trước Phó gia mới lọt vào mắt Tạ gia. Mới có việc Tạ thị gả thấp, oanh động cả toàn thành Lạc Dương, khi đó ai cũng đều thở dài cho Tạ thị đại gia tiểu thư chân chính xuất thân cao quý, lại gả cho con cháu của Phó gia, được xem là nhà giàu mới nổi ở trong giới thế gia vọng tộc.
Từ ngày gả đến Phó gia, Tạ thị vẫn đang hoàn thành sứ mệnh của mình. Bà chán ghét Phó Kỳ Huyền, ở trong lòng bà thật ra cũng giống như mọi người, xem thường Phó Kỳ Huyền, cho dù hắn không phải phế vật, nhưng chỉ luận về xuất thân thì hai người cũng đã không xứng.
Bà sống chỉ vì sự hưng suy tồn vong của Tạ gia, về phần cái mạng này có chết hay không, thân thể có tốt hay không thì liên quan gì?
Tĩnh cô cô thân là tâm phúc của Thôi quý phi, tuy rằng không biết tỉ mỉ tình hình cụ thể trong đó, nhưng đoán được Tạ gia gả vào Phó gia, nhất định là có lợi cho tứ gia tộc. Bà là một mỹ nhân như vậy, gả cho Phó Kỳ Huyền thật sự là uổng phí, nếu gả vào trong tứ gia tộc, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều..
Chỉ tiếc..
Tĩnh cô cô thầm thở dài, thấy vẻ mặt thản nhiên của Tạ thị, cố nén sự nặng nề trong lòng, nhìn Phó Minh Hoa bên cạnh khen: “Phó đại cô nương cao hơn rồi, lần trước thấy còn nhỏ như vậy.” Tĩnh cô cô rớt lại phía sau Tạ thị nửa bước, để thể hiện sự tôn trọng, lại gần như đi song song với Phó Minh Hoa.
Lần trước Tạ thị một mình mang theo nữ nhi tiến cung là vào bốn năm trước, Phó Minh Hoa năm tuổi, là lúc Thôi quý phi sinh Cửu hoàng tử Yến Ký.
Tạ thị nghe Tĩnh cô cô khen ngợi, bên khóe miệng lộ ra nụ cười chuẩn mực, vẻ mặt nhàn nhạt quay đầu liếc mắt nhìn Phó Minh Hoa.
Thấy nàng hơi cúi đầu, mang theo ý cười, dáng vẻ an tĩnh không màng danh lợi.
Dáng vẻ Phó Minh Hoa quy củ, trong số các khuê tú Lạc Dương cũng ít ai có thể so sánh với nàng, cho dù là công chúa. Bởi vì nội tình Yến gia nông cạn, ngay cả gia phả cũng không có, cũng không thấy ai có thể so với nữ nhi của bà. Mặt mày Tạ thị lộ vẻ kiêu ngạo, tuy nói rằng tình cảm mẹ con của bà và Phó Minh Hoa không thân thiết, nhưng tốt xấu gì Phó Minh Hoa cũng chảy một nửa dòng máu Tạ gia, bà cũng không buông thả trong việc nuôi dạy nữ nhi, ngoại trừ Nữ giới mà nữ hài nhi khuê các phải học ra, nhưng bên cạnh đó, nàng cũng phải xem qua tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa không nhất định tinh thông, nhưng phải biết.
Cho nên tính cách nàng đoan trang nhưng không mất đi sự thông tuệ, cũng không vì đọc Nữ giới, mà khiến nàng có tính tình giống như những nữ nhi khác của Phó gia.
Về phần Phó Minh Hoa có cao lên hay không, Tạ thị ngược lại không rõ lắm.
“Thường xuyên thấy sẽ không nhìn ra thay đổi gì.”
Tạ thị bề bộn nhiều chuyện đại sự của gia tộc, mấy năm gần đây chỉ hết lòng lo lắng cho Tạ gia, xem ra quả thực đã bỏ bê nữ nhi của mình.
Tĩnh cô cô nhìn ra được Tạ thị không muốn nói về vấn đề này, bởi vậy cười ha ha, rồi im lặng.
Phó Minh Hoa cười lạnh lùng, cũng an tĩnh đi theo sau Tạ thị làm vật trang trí nhu thuận.
Thôi quý phi ở tại Bồng Lai điện, là cung điện lớn nhất trong hậu cung ngoại trừ Thanh Ninh cung. Mặc dù bà không được sủng ái bằng Dung phi, nhưng xuất thân địa vị còn đó, lại sinh hai hoàng tử, địa vị vững chắc.
Hôm nay Tạ thị xuất phát từ Phó gia, là đi từ ngõ Trường Nhạc ở phía nam hoàng cung, bởi vậy Tĩnh cô cô tới đón thì dẫn mẹ con hai người từ Vọng Tiên Môn đi vào cung, qua ba bức tường cung thật dày mới đi vào bên trong nội cung.
Trong nội cung lấy Tử Thần điện làm chủ, phía sau chính là Thái Dịch Trì quang cảng vô cùng tráng lệ, là nơi thường ngày Thiên Phong Đế tiếp kiến triều thần thiết yến. Từ Tử Thần điện, Bồng Lai điện của Quý phi ở phía đông bắc Tử Thần Điện, cạnh Thái Dịch Trì.
Phó Minh Hoa đi đến hai chân như nhũn ra, trời lạnh như vậy, mà đi đến vã cả mồ hôi, chỉ là hai chân giẫm trên đất, vẫn rất lạnh.
Tạ thị bên cạnh càng khó chịu, sắc mặt đã tái nhợt, toàn dựa vào Tĩnh cô cô và An ma ma đỡ ở hai bên, thật vất vả mới chống đỡ được đến Bồng Lai Điện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!