Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã


Chương 12


Ngôn Diễn nghe vậy cảm thấy dễ chịu, nhìn Ngôn Nại với vẻ hài lòng, không sai, không sai, coi như em còn có lương tâm. Đáy lòng hắn đang nghĩ, có vẻ em gái thật sự không còn để ý đến hai tên kia nữa, vậy hãy chuẩn bị mà nhìn xem hắn chỉnh hai tên đó như thế nào, hừ.

Đừng quên Dung Quý Hàn của Giải trí Ngôi Sao nha, anh ta cũng chẳng phải người ngồi không.

Ba Ngôn nghe vậy cũng cảm thấy dễ chịu, những chuyện đã xảy ra ông cũng biết, chuyện cũng đã rồi, con gái cũng hiểu biết hơn, mặc dù con trai không chịu thua kém, mặc kệ nguyên nhân, kết quả ra sao vẫn bảo vệ em mình là đúng, tình cảm anh em tốt đẹp. Ân Trạch ăn cháo đá bát, đi thì đi thôi.

Ngôn Nại cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, “thản nhiên” đón nhận ánh mắt tán thưởng của hai người, trong bụng thì vui như nở hoa, đây cũng là phương án tốt mà cô nghĩ cả tối hôm qua, đầu xuôi rồi nha. Đầu tiên để ba Ngôn chỉ ra và phân tích rõ ràng lỗi lầm của Ngôn Diễn, nhân đó tìm cơ hội giải oan cho mình. Sau đó trên lập trường của người thứ ba, cô đứng về phía ba Ngôn, ông nói cái gì cô đồng ý cái đó. Còn đối với Ngôn Diễn thì áp dụng chiến thuật vừa đánh, vừa xoa, trước chinh phạt hắn, cô lập hắn, sau đó lại “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” giúp giúp hắn một chút. Thế là anh trai biết ơn, lại ghi được điểm trước mặt ba. Bước đầu trong kế hoạch của cô thành công rất mỹ mãn.

Cô tới nơi này chưa đầy một tháng, các loại tiểu thuyết cung đấu, gia đấu trên mạng, lúc ở thư viện công ty của anh trai, cô đã tranh thủ đọc hết rồi, cũng lĩnh giáo sơ sơ được cái tinh túy của mấy loại bày mưu tính kế trong đó nha, sau thí nghiệm này, cô tương đối hài lòng về thành quả học tập của mình trong thời gian qua.

“Lần này coi như xong, giữ bọn họ ở lại công ty, họ cũng không còn một lòng nữa.” Ba Ngôn giãn chân mày, nói tiếp, “Ngày mai để anh con đến công ty làm, chủ yếu vẫn là học hỏi, cho quen với hoạt động của công ty đi.” Chuyện của Ngôn Diễn, nhưng ba Ngôn lại nói với Ngôn Nại.

“Con không…” Ngôn Diễn mới thốt được hai tiếng, đã bị Ngôn Nại cản lại.

“Dạ, nghe ba ạ, anh rất vui đấy ạ.”

Ngôn Diễn muốn nói con không đồng ý, hắn không có hứng thú với chuyện kinh doanh của công ty, biết hoạt động của công ty làm gì. Vui cái bíp á, nhưng mà chút tức giận của hắn lại bị Ngôn Nại đè xuống, nói không được, phản kháng cũng không xong. Bị ba và em gái mỗi người một tay chỉnh khổ không thể nói, kết quả chuyện này dĩ nhiên như cá nằm trên thớt, như đinh đóng cột. Hắn cứ vậy cam chịu lời Ngôn Nại nói, hai người bàn cái gì nên, cái gì không nên, hừ, chẳng qua phòng làm việc của hắn chỉ chuyển từ Đồ Chinh sang Ngôn thị mà thôi.

Ba Ngôn nhìn Ngôn Diễn không nói gì, cười thầm, “Sáng sớm mai đến công ty làm, không được đi trễ, trước cứ làm Phó Giám Đốc bộ phận Hậu cần, làm quen với các bộ phận, phòng ban trong công ty, hỗ trợ họ làm việc.”

Quả nhiên có chỗ dựa, đi cửa sau có khác, một bước lên mây. Vừa vào công ty đã “làm quan”, Phó Giám Đốc, nghe thật oai nha. Người như Ngôn công tử đây, làm một viên trợ lý nho nhỏ cô còn không ưa, Ngôn Nại nhếch miệng.

Ba Ngôn gọi Clarence vào, vẫn một bộ dạng y như cô gặp ngày nào, y trong trí nhớ của “Ngôn Nại”, nhiều năm trôi qua vẫn không thay đổi. Vẫn bộ tây trang màu sắc đơn điệu, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn không rõ tròng mắt phía sau cặp kính. Tay cầm cặp hồ sơ, ngón tay thon dài nổi bật trên nền đen của cặp hồ sơ, trắng nõn mà sạch sẽ, vừa nhìn cũng cảm giác cũng cảm giác anh ta là một người vô cùng sạch sẻ. Thái độ của anh cẩn thận, tỉ mỉ đứng nghe ba Ngôn, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

“Clarence, cậu đi sắp xếp một chút, bắt đầu từ ngày mai, tôi để Ngôn Diễn đến Bộ phận Hậu cần học hỏi, vừa hay chỗ đó đang trống chân Phó Giám đốc đúng không?” Ba Ngôn không nói thẳng, nhưng ý ông đủ rõ ràng.

“Dạ, Tổng giám đốc. Tôi sẽ sắp xếp.” Clarence gật đầu nói.

“Cậu gọi Dịch Hạ vào cho tôi nhé.” Ba Ngôn nghĩ nghĩ rồi dặn dò.

Ngôn Diễn đứng dậy đổi chỗ ngồi, hắn ngồi xuống cạnh Ngôn Nại, cười xấu xa nói, “Để ý Clarence rồi? Từ lúc cậu ta bước vào, mắt cứ dán chặt vào người ta, chớp cũng không chớp một cái.”

Mặt Ngôn Nại ửng đỏ, anh trai khốn nạn, có rõ ràng như anh nói vậy không hả? Xấu hổ quá!

“Ngoại hình Clarence không tệ, nếu như anh ta là nghệ sĩ, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.” Cô ấp úng giải thích, không nói rõ ràng, cô thành hoa si (1) luôn rồi, giải thích coi như hợp lý, cũng cứu vãn được chút hình tượng của mình.

(1) người yêu cái đẹp, ở đây có thể hiểu là mê trai

“Kinh, học được cả làm “bầu sô” luôn cơ đấy.” Ngôn Diễn không muốn nói rằng hắn đang ghen tỵ với Clarence, Clarence vừa đẹp trai, lại giỏi giang, đã đi theo ba Ngôn từ lâu, rất được ông tín nhiệm, ở nhà ông thường lấy hắn ra so sánh với cậu ta, lúc nào cũng Clarence người ta tốt thế nọ, thế kia, còn hắn thì lúc nào cũng kém cạnh hơn. Hắn vẫn luôn núp dưới bóng của Clarence, tóm lại, cực kì khó chịu. Vừa nhắc đến Clarence, ba Ngôn liền cười đến không ngậm miệng được, thật chẳng biết ruốt cuộc ai mới là con ông.

Clarence nghe ba Ngôn dặn xong thì ra ngoài làm việc luôn, giống như chưa hề nghe thấy hai anh em họ nói đùa.

“Năng lực của Clarence rất tốt, nếu đi làm ngôi sao chính là nhân tài không được trọng dụng rồi, có cậu ta hỗ trợ, công việc của ba cũng nhẹ đi nhiều. Cạnh ba không thể vắng cậu ta được.” Ba Ngôn giảng giải cho Ngôn Nại hiểu, giọng nói chứa đầy sự khen ngợi và tín nhiệm đối với Clarence.

Một lúc sau, vang lên hai tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Ba Ngôn mời người ở ngoài vào.

“Chào sếp ạ.” Bước vào là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thái độ kính cẩn, là một người trí thức, ngũ quan bình thường mà lão luyện, tóc ngắn, mặt tròn, môi dày, đôi mắt lộ vẻ kiêu ngạo như muốn chứng tỏ mình là một người có thực tài.

“Ừ. Cậu đang làm việc ở bộ phận tuyên truyền phải không?” Ba Ngôn hỏi.

“Dạ. Sếp.” Người đàn ông trả lời.

“Ngày mai, Ngôn Diễn sẽ đến công ty làm việc, cậu đến là trợ lý cho nó nhé, giúp nó làm quen với hoạt động của công ty.” Nhiệm vụ này hoàn thành, sau chắc chắn sẽ trở thành kẻ được tín nhiệm, trọng dụng trong công ty, tương lai rộng thênh thang. Đó là nếu ở những tình huống bình thường, chuyện tất sẽ như thế, nhưng mà này lại chẳng phải bình thường, cố tình lại là Ngôn Diễn đại thiếu gia, hệ số khó khăn lớn nha, biết đâu đính líu vào lại mất cả chì lẫn chài, trách nhiệm nặng nề, nói chung chẳng phải chuyện gì tốt, người bình thường ai cũng sẽ nghĩ cách từ chối.

“Em sẽ cố gắng không phụ sự kỳ vọng của sếp ạ.” Gã là một kẻ có hoài bão, cũng có dã tâm.

Ngôn Nại mắng thầm trong bụng, anh trai làm trợ lý của người ta mới đúng, cô đồng tình, cuộc sống của người này kể từ nay sẽ bắt đầu những tháng ngày khổ sở.

Ba Ngôn giới thệu, “Cậu ta là Dịch Hạ, làm việc rất xuất sắc, có cậu ta làm trợ lý, con sẽ nhanh thích ứng với công việc hơn.” Ba Ngôn rất rõ ràng, Ngôn Diễn không có hứng thú với công việc kinh doanh của công ty, chỉ còn cách cử người kèm cạnh nó, một là không để nó làm loạn công ty lên, hai là để nó có thể học hỏi chút ít ở Dịch Hạ. Dịch Hạ vào công ty đã năm năm, vô tình được ông để ý, người này không tệ, ông rất thưởng thức Dịch Hạ.

Ngôn Nại cúi đầu, đôi mắt tràn ngập địch ý đối với Dịch Hạ. Dịch Hạ là người của Dung Quý Hàn, tên gã xuất hiện thường xuyên trong cuốn tiểu thuyết, cô còn nhớ, Ngôn thị sụp đổ, công lao của gã không nhỏ.

Gian tế này thâm nhập vào nội bộ của Ngôn thị cũng quá sâu đi, quân địch quá hung tàn, quá xảo trá rồi. Trong tiểu thuyết, Dịch Hạ trực tiếp ngồi lên cái ghế Phó Giám đốc bộ phận Hậu cần, cô đến, cũng khiến nội dung tiểu thuyết phát triển khác chút rồi, nhưng mà gã vần làm công việc của một Phó Giám đốc Hậu cần thôi, mặc dù chức vụ là Trợ lý Phó Giám đốc, mà Ngôn Diễn chẳng qua chỉ là bù nhìn, với tính cách của Ngôn Diễn á, dám nói hắn chỉ ngồi đó chẳng làm gì.

Dịch Hạ muốn biết thông tin nội bộ gì của Ngôn thị chẳng khó khăn, gã muốn gây rối loạn trong công ty lại càng dễ dàng, bây giờ lại làm trợ lý cạnh Ngôn Diễn, chưa biết chừng gã gây ra chuyện xấu gì, còn làm Ngôn Diễn chịu tội thay nữa.

Đợi Dịch Hạ rời khỏi, Ngôn Nại lập tức tỏ ý,

“Ba ba, ngày mai con cũng tới công ty nhé, ba không cần sắp xếp gì đâu, con đi với anh.”

“Em còn âm hồn không tan hả?” Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Ngôn Diễn lại không hề bài xích.

“Hì hì, ai bảo tình cảm anh em mình tốt như thế.” Ngôn Nại nhất định phải đi theo Ngôn Diễn, giám hộ hắn, không cho hắn gây chuyện, bảo vệ hắn, không để cho người khác lợi dụng hắn, hại hắn. Cô còn muốn giám sát tên gian tế từ Giải trí Ngôi Sao kia, nhìn gã làm sao ở trước mắt cô mà giở trò.

Cô không thể nói trực tiếp với ba Ngôn sự thật về Dịch Hạ, trên tay cô không có chứng cứ, bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng, ba ba sẽ cảm thấy cô lại gây chuyện cho xem. Cũng chẳng hy vọng gì ở Ngôn Diễn, hắn chỉ biết làm bậy làm bạ khiến chuyện này thêm ầm ĩ, đánh rắn động cỏ sẽ không tốt.

“Ừ, con theo nó cũng được, cùng nó làm quen công việc, học hỏi giải quyết chuyện của công ty.” Ba Ngôn chẳng những không phản đối còn rất vui vẻ đồng ý.

Ba Ngôn đem chiếc xe lần trước Ngôn Diễn lái đến công ty bị ông giữ lại đưa cho hắn, hai anh em vẫn ở Hào Đình, cách Ngôn thị không xa, đến công ty cũng thuận tiện, phòng ở tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ cho hai người ở.

“Anh, anh dẫn em đi chơi đi.” Tính Ngôn Nại tuy trầm tĩnh, mấy ngày qua cũng cảm thấy buồn. Huống hồ tuổi cô vẫn là tuổi ăn tuổi chơi, vui đùa chính là bản tính.

“Em muốn đi đâu chơi?” Ngôn Diễn khởi động xe, may là hắn đi trước cô, chiếm lấy vị trí tài xế, hắn không dám để Ngôn Nại lái xe, một lần là quá đủ rồi.

“Đâu cũng được, miễn là không cần tiêu tiền.” Ba Ngôn mới trả lại xe cho Ngôn Diễn, còn tài chính vẫn thắt như cũ, gần đây không thấy Ngôn Diễn gây chuyện xấu, ông cho rằng tình trạng của hai anh em cũng ổn, nên vẫn duy trì như vậy. Ngôn Diễn làm ở Đồ Chinh ba vạn một tháng lương, đến Ngôn thị, ba Ngôn cũng chỉ trả hắn ba vạn một tháng lương.

Không tiêu tiền? Ngôn Diễn buồn bực, yêu cầu này thật cao.

“Anh dẫn em đến phim trường nha, gần đây Phong Lăng Khiên đang quay một bộ phim, phim trường cách đây không xa.”

“Anh cũng quen Phong Lăng Khiên à?” Phong Lăng Khiên là một đạo diễn thiên tài, gần hai mươi ba tuổi, đã đạo diễn khá nhiều bộ phim điện ảnh, cũng đạt được thành tích không tệ, có phim còn đạt giải, anh ta không phải là đạo diễn dưới trướng Ngôn thị.

“Anh không thể quen biết Phong Lăng Khiên sao?” Ngôn Nại hỏi vậy đúng là chọc tức Ngôn Diễn, hắn giơ tay cốc đầu cô.

“Anh với Phong Lăng Khiên căn bản không phải một loại người. Nhìn tin tức trên báo là biết, người ta lên báo là được ca ngợi, tán thưởng, hăng hái tiến về phía trước. Còn anh lên báo cũng chỉ có ba chuyện phong lưu linh tinh.” Ngôn Nại một chút cũng không khách sáo, chẳng nể nang gì nói thẳng.

“Ít nhất anh còn được lên báo!” Ngôn Diễn lầm bầm.

“Đừng có lảng sang chuyện khác, anh mau nói em biết làm sao anh quen Phong Lăng Khiên vậy?” Ngôn Nại hỏi tới. Loại đạo diễn thiên tài như Phong Lăng Khiên hẳn rất cao ngạo, anh ta lại bằng lòng kết bạn với anh trai lụa là sao? Lúc Ngôn Diễn nhắc đến Phong Lăng Khiên thật tự nhiên, xem ra hai người họ cũng khá thân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN