Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã - Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã


Chương 72


Editor + Beta: Preiya

Tịch Tư cầm cây súng lục bằng giấy cứng có vẽ họa tiết hoạt hình, thân thể cứng ngắc của anh từ từ đứng dậy, khóe miệng hơi co rúm. Nếu như không phải Ngôn Nại yêu cầu anh tới đây làm việc này, anh sẽ vô cùng khoái trá đứng bên cạnh mà xem cuộc vui, nhưng hiện tại đối tượng lại là anh, mà việc anh cần phải làm chính là dùng cây súng giấy nhỏ này để biểu diễn kỹ thuật bắn súng của mình, hơn nữa lại còn bắt anh đóng vai phụ nữ. Vừa rồi Ngôn Nại liên tục cường điệu muốn xem anh làm sao đóng vai tàn nhẫn, anh dĩ nhiên là đồng ý với yêu cầu của cô rồi, nhưng anh có thể cầm súng đạo cụ thật của anh hay không? Anh đã lấy đạn ra rồi…tuyệt đối sẽ không lau súng cướp cò đâu. Hiện tại anh đang thấy rất rối rắm, đặc biệt khi nhìn thấy Ngôn Nại đã quỳ xuống đất đang chờ anh “trừng phạt”, cô vẫn đang dùng ánh mắt thúc giục anh nhanh chóng diễn trò.

Tịch Tư hạ quyết tâm, anh liền cầm lấy cây súng giấy đến trước mặt Ngôn Nại, anh nhớ lại kịch bản mình vừa xem rồi đi một vòng qua lại, mặt anh liền biểu hiện vẻ lạnh lùng, độ ấm trong mắt nhanh chóng mất đi, trở nên u ám rét lạnh, phảng phất như băng sương ngàn năm, anh giống như là thần chết từ trên cao đang nhìn xuống một phản đồ trong bang hội đang quỳ dưới đất, vẻ mặt lạnh lùng của anh mang theo chút sát khí khát máu.

Ngôn Nại kiềm lại kích động và sùng bái nho nhỏ nơi đáy lòng mình, đây chính là loại cảm giác mà cô muốn, Tịch Tư đã thể hiện vô cùng tốt, bỏ qua giới tính của anh thì đây chính là một nữ vương lạnh lùng cao ngạo! Cô đang vô cùng mong đợi màn biểu diễn tiếp theo của anh. Hiện tại cô đã bị phát hiện ra thân phận của mình là cảnh sát nằm vùng trong bang hội, giờ cô không thể thừa nhận thân phận của mình được, cô định giả vờ thề sống chết là mình bị oan uổng, Ngôn Nại định đùa giỡn với Tịch Tư một phen.

Cô liền cúi đầu xuống, bả vai hơi run lên mang theo nhỏ giọng nức nở, từ từ khóc cho đến kinh thiên động địa, lúc ngẩng đầu lên thì trên mặt cô đã đầy nước mắt, nước mắt của cô chảy dài đến cằm còn nhỏ thành giọt rơi xuống đất.

Khóc diễn trò là sở trường tốt nhất của Ngôn Nại, nước mắt nói tới là tới, chẳng qua là lúc cúi đầu đến khi ngẩng lên lần nữa thì nước mắt của cô đã giống như nước lũ vỡ đê, khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương của cô mang theo tiếng khóc nức nở tê tâm liệt phế liền kêu lên: “Đại tỷ, em bị oan, chị phải làm chủ cho em!” Kịch bản đúng ra không có lời thoại như vậy, là do cô muốn nhìn một chút xem Tịch Tư còn có màn biểu diễn đặc sắc nào không, lần này cô sẽ diễn tốt với anh để tìm cảm giác về nhân vật.

Cảm xúc mà Tịch Tư vất vả tạo được bị nước mắt của Ngôn Nại phá tan trong nháy mắt, biểu hiện lạnh lùng nghiêm túc trên mặt anh sắp không kềm được, anh liền quay đầu đi, cố gắng áp chế tiếng bật cười sắp xuất ra, so với Ngôn Nại đang quỳ khóc dưới đất thì thân thể của anh còn run rẩy lợi hại hơn. Anh vì không muốn súng lục bằng giấy mà Ngôn Nại vất vả lắm mới làm được bị hư nên liền buông lỏng bán súng ra, súng lục liền rơi xuống đất. Anh thề là mình rất muốn diễn tốt để phối hợp với cô, hy vọng mình có thể giúp được cô để cô tìm được linh cảm, nhưng đột nhiên anh lại cảm thấy đúng là anh không có năng lực này.

Anh không phải là không có xử lý qua kẻ phản bội, nhưng những phản đồ này hoặc là rất mạnh miệng, có chết cũng không nói ra đồng đảng đứng phía sau, hoặc là sợ hãi đến nỗi lạnh run, làm sao có biểu hiệu khoa trương khôi hài của Ngôn Nại như thế này được.

Ngôn Nại liền thu lại nước mắt, buồn bực nhìn về phía Tịch Tư đang ngừng diễn, súng cũng bị anh ném trên mặt đất, anh đây là sao vậy? Cô lại ngồi đợi một lúc, nhìn thấy anh không quay người lại mới lên tiếng hỏi: “Sao anh lại không diễn tiếp nữa?”

Tịch Tư liền hít vào một hơi thật sâu sau đó xoay người lại, thấy ánh nhìn nghi ngờ và nghiêm túc của Ngôn Nại liền bình tĩnh nhặt súng giấy đã rơi xuống đất lên, khóe môi anh giật giật nói: “Tiếp tục đi!”

Ngôn Nại liền gật đầu một cái, chỉ trong chốc lát cô liền tiếp tục nhậpvai vào trạng thái của nhân vật, miệng của cô liên tục nói nói với Tịch Tư: “Chị nhất định phải tin tưởng tôi, tôi không phải là cảnh sát phái tới để nằm vùng đâu, người nói tôi nằm vùng thật ra là ghen tỵ với tôi, thật đấy!”

Tịch Tư phát hiện ra anh thật là khốn khổ, cô chính là người trên trời phái xuống để hành hạ anh phải không? Anh nghĩ thầm là mình sẽ không diễn nổi được nữa. Tịch Tư ngồi chồm hổm xuống, hai mắt anh nhìn chăm chú vào Ngôn Nại đang khóc lớn, anh liền chậm rãi giơ súng giấy cạc-tông chỉ ngược vào huyệt thái dương của mình, “Pằng…” Nửa thân trên của anh trở nên lảo đảo liền ngã vào ngực của Ngôn Nại, rốt cuộc anh đã được giải thoát rồi.

Ngôn Nại: ..……………

“Anh làm gì vậy? Sao lại nổ súng tự sát chứ?” Ngôn Nại liền dùng sức đẩy Tịch Tư đang nằm trên người cô ra.

Tịch Tư ngồi dậy trên thảm, anh nhìn thẳng vào Ngôn Nại: “Vì anh tin tưởng em nên mới buông tha, nhưng như vậy phụ lòng giao phó của Lão Đại, vì thế bỏ qua đồng thời cũng tự sát.”

“Tình tiết trong kịch bản không phải là như vậy! Phải là nổ súng vào tôi xong sau đó ném tôi xuống biển.” Ngôn Nại bất mãn nói.

“Phải không?” Khóe môi Tịch Tư lặng lẽ cong lên nhàn nhạt.

“Đương nhiên rồi.” Ngôn Nại vô cùng khẳng định, anh ta hỏi câu này không phải là vô nghĩa sao!

“Được rồi, chúng ta diễn lại một lần nữa, anh sẽ phối hợp tốt.” Tịch Tư vừa nói vừa từ từ đứng lên.

Ngôn Nại đã chuẩn bị ổn thỏa xong lại quỳ vào trong góc khóc nức nở nghẹn ngào, miệng liên tục nói mình bị oan, không phải là nằm vùng.

Tịch Tư đi đến trước mặt cô, lần này anh không nói gì, trực tiếp dí súng vào trán cô, không đợi cô phản ứng đã nổ súng rồi. Ngôn Nại sao nghe được tiếng súng không có thật nhưng cô vẫn dựa theo tình tiết trong kịch bản mà ngã xuống đất, vậy là cô đã chết rồi sao? Không phải trong kịch bản là tên phản đồ bị đánh cho tàn phế sao?

Bị một phát súng làm vỡ sọ, hiện giờ cô phải diễn vai một cỗ thi thể nên cô liền nhắm mắt lại nằm bất động trên mặt đất.

Tịch Tư cười xấu xa một tiếng, ôm lấy Ngôn Nại rồi ném cô lên giường, giọng nói lạnh lùng của anh cất lên: “Tôi đã ném thi thể của tên phản đồ bang hội xuống biển làm mồi cho cá rồi.”

Ngôn Nại vẫn rất phối hợp với anh, cô vẫn không động đậy, giả thành một cỗ thi thể. Tịch Tư cũng lên giường theo, anh nhắm ngay môi Ngôn Nại mà hôn xuống, anh chính là ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, hôn cô cũng giống như vậy, cô chính là cơn nghiện của của anh, giải không được, nghiện từ trong xương tủy.

Cuối cùng Ngôn Nại cũng biết được có gì đó không bình thường, cô không định làm thi thể nữa mà đứng dậy căm tức nhìn Tịch Tư đang nằm trên giường: “Anh ức hiếp tôi!”

Tịch Tư làm bộ như không hiểu ý cô, anh nói cực kỳ vô tội: “Em đang bị ném xuống biển cho cá ăn mà, mà hiện tại anh đang sắm vai cá, có gì không đúng à?”

Ngôn Nại vô cùng giận dữ mắng anh, tiện tay cô chụp luôn cái gối đầu bên người ném qua phía người nào đó, sau đó la hét bảo anh đi ra ngoài mãi cho đến khi đẩy được anh ra khỏi cửa phòng mình mới dừng lại, sau đó cô không chút lưu tình nào mà khóa luôn cửa phòng.

Từ đêm sau khi bị Tịch Tư hôn về sau, cô liền giữ khoảng cách giữa mình và Tịch Tư từ một mét trở lên, anh chỉ cần chạm vào cô một chút là cô liền cách ra xa hơn, mỗi ngày cô đều dùng ánh mắt phòng bị để nhắc nhở anh. Ngôn Nại như vậy, Tịch Tư cũng không biết phải làm sao.

Bộ phim này của công ty ZGC đã bắt đầu khởi quay đúng hạn, cảnh thứ nhất Ngôn Nại dựa vào màn biểu diễn ví dụ của Tịch Tư ngày đó để diễn, cô ra sức bắt chước động tác và vẻ mặt của anh ngày đó, chỉ là lúc cô nổ súng thì ánh mắt lại không đủ lạnh nên tạo chút cảm giác tình cảm. Đạo diễn cũng không yêu cầu cô diễn lại, ông ta dùng chút mánh khoé làm phim rồi chụp lại ánh mắt của Ngôn Nại, ông ta lý giải rằng Lam Thư là một người nằm vùng, để cho người đánh giết cô là đồng nghiệp thì đáy lòng cô ta cũng không nỡ, nhưng cô ta lại không thể không làm, cảm xúc như vậy liền dao động trong nháy mắt. Cho nên cảnh này Ngôn Nại đã miễn cưỡng vượt qua.

Cảnh thứ hai cô có xem qua công phu đánh võ của “Mạt Đường” sau đó lại có thầy dạy kế bên chỉ đạo động tác, cô chỉ cần đánh chiêu thức của mình ra sao cho thật có lực là được, vậy là cũng thuận lợi vượt qua.

Cảnh thứ ba, sau khi vượt qua trận mưa bom bão đạn thì Lam Thư đã bị thương, Ngôn Nại diễn thế nào cũng không đúng, biểu hiện của cô không giống như yểm hộ Lão Đại rời đi mà ngược lại giống như che chở. Bộ dáng bị thương của cô cũng không đúng, cách nhíu mi và cả cắn môi nữa, luôn có vẻ yểu điệu không phù hợp với nhân vật.Thoáng chốc buổi chiều đã trôi qua mà không có gì tiến triển, đạo diễn cho cô một ngày nghỉ để cô tìm lại cảm giác.

Ngôn Nại diễn không ra, xui xẻo chính là Tịch Tư, suốt cả một buổi tối anh lại phải biểu diễn lại cho Ngôn Nại, nào là di chuyển bàn ghế rồi lật ghế sopha xuống để biểu diễn phim hành động, tiếp theo là màn thể hiện bị trúng đạn. Tịch Tư bị giày vò quá mức, cảm giác so với khi anh hoàn thành một nhiệm vụ lớn còn vất vả hơn nhiều, anh nghĩ về sau chỉ cần Ngôn Nại còn đóng phim nữa, đặc biệt là phim bắn nhau, anh sẽ kêu vài tên thủ hạ của mình tới để cho anh tùy ý sai khiến.

Tịch Tư có nhiều tâm sự, Ngôn Nại cũng không quan tâm tới, cô đã biết về sau phải diễn như thế nào liền ném anh qua một bên, không thèm quan tâm tới người nào đó đang làm bộ đáng thương tội nghiệp.

Ba vị bạn xấu kia của Tịch Tư, dưới sự tuyên truyền của Brady(Brady), đều đến nước E để xem quá trình tìm tình yêu đầy nhấp nhô và quanh co của Tịch Tư. Việc này Ngôn Nại đang quay phim điện ảnh nên không hề biết, chỉ có Tịch Tư là đang thầm mắng Brady trong lòng.

Aaron(Aaron) và Hải Thập Tư cũng cực kỳ đồng tình với Tịch Tư, đường đường là Thiếu chủ của gia tộc Bố Á Nặc mà ngay cả cô gái bé nhỏ cũng bắt không được. Chỉ riêng có Brady là không những không đồng tình với Tịch Tư mà còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, anh ta cảm thấy Ngôn Nại vẫn cần phải hành hạ Tịch Tư thêm nhiều nữa, anh ta cũng có suy nghĩ riêng của mình, không phải càng khó càng biết quý trọng sao? Về sau Tịch Tư sẽ biết quý trọng cô ấy.

Bọn họ cũng muốn hỏi xem Tịch Tư và cô gái đó bốn năm trước quen biết nhau như thế nào, nhưng mà mặc kệ cho bọn họ hỏi như thế nào, Tịch Tư cũng không trả lời.

Trước khi bọn họ rời đi, Aaron còn vỗ vỗ vai Tịch Tư nói: “Đối xử với cô ấy cẩn thận một chút, mọi việc đều phải nhân nhượng cho cô ấy, xem ra muốn đạt đến quan hệ tương thân tương ái kia rất khó, giống như chờ cây vạn tuế nở hoa vậy. Có lúc vô lại thì cần vô lại, lúc nên kiên trì thì phải kiên trì, thời điểm nên cầm thú thì cầm thú………. Chờ tin tức tốt của cậu.”

Hải Thập Tư cũng đi đến trước mặt anh: “Mặc dù mọi người cho rằng đàn ông cần phải lịch lãm một chút, nhưng Aaron nói không sai, hiện tại tốc độ tiến triển quá chậm, tôi nhìn qua đã thấy sốt ruột, nhưng lúc cầm thú cần nắm chắc điểm đúng mực.” Anh ta bèn nói những lời sâu xa với Tịch Tư.

“Chúc cậu may mắn!” Brady liền nói ra bốn chữ.

Bộ phim này Ngôn Nại diễn vai phụ, phần diễn của cô kéo dài hơn nửa tháng, cuối cùng cũng quay xong. Sau đó cuộc sống của cô ngày càng thanh thản, mỗi ngày trừ đi học ở trường ra chính là về nhà. Vài lần cô còn yêu cầu Tịch Tư trở về nước Y đi, nhưng anh vẫn không đi, anh lại còn gọi chú Paul là người đầu bếp mà cô mới tìm được tới đuổi đi. Đối với việc này, Ngôn Nại đập toàn bộ nệm ghế sô pha của phòng khách vào mặt người đang cười đắc ý nào đó. Tịch Tư nấu ăn có thể ăn được nhưng tuyệt đối sẽ không thể so sánh với đầu bếp làm.

Một ngày buổi chiều, Ngôn Nại đã đi học, Tịch Tư ở nhà để xử lý chuyện gia tộc của anh từ nước Y truyền đến, tất cả những chuyện này đều phải do anh quyết định. Vào lúc ba giờ một phút thì chuông cửa liền vang lên, Tịch Tư ra mở cửa thì thấy người đến là một người đàn ông phương đông, anh ta có vài nét giống với Ngôn Nại.

“Anh là ai vậy? Không phải Ngôn Nại đang ở đây sao?” Hôm nay Ngôn Diễn vừa đến nước E, công ty ZGC phái người đưa anh đến nơi này, đây chính là nơi mà bọn họ đã sắp xếp cho Ngôn Nại. Nhưng người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi xa lạ này là ai? Chắc là anh không đi sai nhà đâu, vì trên biển số nhà đúng là số 11 mà!

“Xin chào, tôi là quản gia của Ngôn Nại.” Tịch Tư nhìn thấy Ngôn Diễn, anh đã nhận ra ngay. Anh ta hẳn là anh trai của Ngôn Nại, vài năm trước đây anh đã xem qua ảnh chụp của anh ta.

“Vậy ư, con nhóc kia đâu?” Ngôn Diễn liền đi vào trong nhà, anh nhìn một vòng nhưng lại không thấy mẹ con em gái anh đâu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN