Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 25: Nhà mới ở ngõ Tân Kiều
Từ xưa đến nay, những người bán hàng quán nhỏ bán cái ăn đều có chút hương vị, đừng xem Lâm gia làm ăn buôn bán ở tầng dưới chót đường phố, nhưng hương vị mì vằn thắn cũng không tệ lắm, may là Nguyệt Thược dù nếm qua món ăn tinh xảo của Bùi gia, cũng cảm thấy chợt ăn một chén mì vằn thắn ven đường khẩu vị rất tốt.
Nhưng là, nàng đã trở lại nhiều ngày, một ngày ăn ít nhất một bữa mì vằn thắn, nếu là hôm đó làm ăn không tốt còn dư lại nhiều, không cần phải nói phải ăn đến hai bữa.
Nhìn lại chén canh mì vằn thắn với hành lá cắt nhỏ bày biện trên bàn, Nguyệt Thược cười khổ, chỉ cảm thấy khẩu vị toàn bộ tiêu tán.
Mà Phú Qúy đang ngồi ăn ào ào một mình bên bàn trông thấy Nguyệt Thược, ngẩng đầu hô một tiếng, “Yêu muội đi lên ngồi ăn.”
Về phần Tiếu tỷ, nàng ăn xong điểm tâm đã đi tới nhà mấy tỷ muội gần đây tán gẫu.
Hồng Chi cũng có lòng, sợ Nguyệt Thược ăn không quen, bưng một đĩa tương dưa bên cạnh đến, “Hôm nay ăn cùng cái này trước, buổi tối ta nấu thêm chút cháo, ngươi nếu không thích ăn mì vằn thắn, sáng mai húp cháo ăn chút thức ăn.”
Nguyệt Thược hết sức cảm kích, nhìn Hồng Chi, thanh âm mềm mại nhu nhu, “Tam tỷ ngươi thật tốt.”
Hồng Chi thích có muội muội làm nũng với nàng,sinhlòng yêu thương sờ khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Thược một cái.
Hồng Chi làm việc quanh năm, tay kiasinhra chai kén thật dầy cứng rắn cẩu thả vô cùng, mặt Nguyệt Thược lại mềm, bị Hồng Chi sờ qua cảm thấy hơi đau, không khỏi “hí” một tiếng.
Hồng Chi thấy, gấp rút thu tay lại, hỏi nàng: “Làm sao vậy, ta làm đau ngươi?”
Nguyệt Thược biết rõ nàng không phải cố ý, không muốn tổn thương nàng, cười nói: “Trời lạnh như thế này, tay của tỷ tỷ thật lạnh.”
Hồng Chi có chút thẹn thùng, nói: “Lần sau tỷ tỷ sẽ chú ý.”
Nguyệt Thược gọi nàng, “Tam tỷ ngươi cũng đừng bận rộn những thứ khác, ngồi xuống trước cùng nhau ăn.”
Hồng Chi “Ôi chao” ứng một tiếng, đang muốn ngồi xuống, chợt nghe cửa có người gõ cửa gọi: “Tiếu tỷ, Hồng Chi có ở nhà không, mở cửa ra.”
Hồng Chi nghe giọng là của Thúy Liễu, gấp rút đi mở cửa.
Thúy Liễu mặc một thân áo mới tinh đỏ thẫm, là lễ hỏi Lâm gia mới đưa qua, nàng tasinhra có ba phần thanh tú, gương mặt tròn không lớn không nhỏ, lông mày tinh tế, con mắt tròn trịa, mặc dù không được đẹp như Tiếu tỷ, nhưng cũng là cô nương đoan chính.
Thúy Liễu vào cửa, quen cửa quen nẻo liền vào phòng bếp, Lâm Phú Quý nhìn thấy nàng lập tức đứng lên, “Thúy nhi, sớm tinh mơ làm sao lại đến đây, đã ăn sáng chưa.” Một mặt vội vàng kéo băng ghế dài tới cho Thúy Liễu ngồi, ân cầntiểuý không cần phải nói.
Thúy Liễu tùy ý liếc ngang Lâm Phú Quý một cái, nũng nịu yếu ớt nói: “Chưa ăn đâu, muốn đến xem ngươi đã ăn chưa, ngươi chưa ăn ta về nhà làm một phần cho ngươi.”
“Trở về làm gì, mệt nhọc thêm, để Hồng Chi nấu một chén cho ngươi.” Nói xong Lâm Phú Quý phân phó Hồng Chi, “Mau nấu một phần cho Thúy Liễu tỷ.”
“Thúy Liễu tỷ, ngươi cơ hồ mỗi ngày lúc này tới hỏi đại ca đã ăn sáng hay chưa, là thật muốn làm cho hắn ăn, hay là lấy cớ để đến nhà ta ăn chực?” Hồng Chi châm chọc nói, nhưng là động tác trên tay không ngừng, múc một chén vằn thắn tiếp theo từ bếp nóng và nước sôi.
Nguyệt Thược quay đầu lại xem, trên trán Hồng Chi có lấm tấm mồ hôi, nàng bận rộn liên tục từ giờ dần đến giờ, vẫn không có thể ngồi xuống uống một hớp nước nóng, nghỉ ngơi một chút.
Thúy Liễu cũng không thèm để ý, cười hì hì nói: “Đây không phải là ca ca ngươi mỗi ngày đều muốn lưu ta lại sao, nếu không ta sẽ gọi ca ca ngươi tới nhà của ta ăn.”
Hồng Chi liếc nàng một cái, trả lời: “Ngươi biết tính tình của anh ta, nên làm xong rồi hãy đưa đến.”
Thúy Liễu không đáp, quay mặt lại, con mắt nhìn chằm chằm quan sát Nguyệt Thược.
Nguyệt Thược mặc xiêm y chính là mang từ Bùi gia ra, áo lụa bảy phần cũ màu hồng cánh sen thêu hoa, váy lụa mềm nguyệt sắc, trên đầu cài trâm bạc hình bướm, trên cổ tay còn có một chuỗi san hô đỏ rực.
Đây là cách ăn mặc hằng ngày của Nguyệt Thược, là kiểu ăn mặc thường thấy nhất của nhất và nhị đẳng nha hoàn ở Bùi gia, tốt hơn một chút hoặc nha đầu nào có phần thưởng còn có thể mang vòng vàng hoặc vòng ngọc, Nguyệt Thược không trên không dưới trong khoảng đó.
Có điều sau khi Nguyệt Thược đến Hàn Tùng Hiên, Bùi Hành có đôi khi từ bên ngoài trở lại sẽ mang cho nàng mang một chút lễ vật, cũng không câu nệ đáng giá hay không đáng giá tiền, có một lần mang một bộ điêu khắc mười hai cầm tinh không biết làm bằng gỗ gì, khéo léo tinh xảo, bày ở trên giá treo cực động lòng người; cũng có lần cầm lại một cái vòng ngọc thông thấu xanh biếc; còn có một lần là một trâm cài chất lượng cực tốt, vàng óng ánh cực hấp dẫn người; chuỗi san hô trên tay là một lễ vật trong đó.
Nguyệt Thược không dám mang trâm cài cùng vòng ngọc, nhưng thích chuỗi san hô này nên đeo lên, trong viện cũng có người mang, không phải là vật gì quá quý báu, chỉ là chuỗi san hô này đặc biệt tươi đẹp hồng lệ.
Lúc rời đi Bùi gia, nàng đem gia sản đáng giá của bản thân cũng bao hết thành một bọc nhỏ nhét vào trong rương Bùi Hành, lúc được Minh Kỳ đưa về Lâm gia, chỉ mang theo mấy lượng bạc vụn và y phục đồ trang sức đeo tay tầm thường.
Chỉ như vậy, ở ngõ Hạnh Hoa, cũng là phần độc nhất rồi.
Thúy Liễu quan sát xong, không khỏi cực kỳ hâm mộ, “Yêu muội là rơi vào ổ phúc, nhìn trang phục và trang sức…” Nàng chậc chậc hai tiếng, hỏi, “Yêu muội có dự định gì, trở lại định ở mấy ngày?”
Nguyệt Thược thấy hỏi, mặc dù không phải là rất muốn có quan hệ với Thúy Liễu, nhưng dù sao cũng là đại tẩu tương lại, cũng không cười, để xuống thìa nói: “Không chuẩn bị ở lâu, xem chừng ở thêm vài ngày thì phải đi.”
Thúy Liễu nghe vậy, khuỷu tay đẩy Lâm Phú Quý.
Lâm Phú Quý sững sờ một chút, Thúy Liễu giận hắn một cái, Lâm Phú Quý kêu một tiếng, bị cái nhìn này mà mềm cả xương, ha ha ngây ngô cười.
Thúy Liễu không kiên nhẫn đá hắn một cước dưới mặt bàn.
Lâm Phú Quý bị náo một hồi như vậy, mới hiểu được ý tứ Thúy Liễu, ho khan, bày ra dáng vẻ huynh trưởng, hỏi Nguyệt Thược: “Dù sao cũng đã về, hỉ sự của ta và tẩu tử sẽ tổ chức trong tháng này, ngươi ở lâu thêm một chút, vừa vặn xem lễ.”
Nguyệt Thược nhìn Thúy Liễu, chỉ thấy nàng cười đáp lời, “Chính là nói như thế, dù thế nào cũng là người một nhà.”
Nguyệt Thược khẽ mỉm cười, “Để xem ý tứ của chủ nhà, nếu đồng ý thì ta sẽ ở.”
Nàng không nói rõ, cũng không muốn để Thúy Liễu như ý, trong lòng đã đoán được vị tân đại tẩu này muốn tham một phần lễ của nàng. Lẽ ra nên là đại tẩu cho lễ muội muội, đến Thúy Liễu này, không nói quy củ tục lễ, chỉ nhìn nàng chưa gả vào Lâm gia mà cả ngày đã chạy tới không tránh hiềm nghi, chạy tới cũng được, gia đình thứ dân không để ý nhiều, này dửng dưng đến còn sai khiến em gái của chồng làm việc, chính mình ngồi không thì thật hiếm thấy.
Nữ nhân bình thường phải nghe lời nam nhân, chỉ có nàng dâu tính tình cứng rắn mới dám như thế.
Đến lúc Thúy Liễu qua cửa, Nguyệt Thược lo lắng toàn gia sẽ bị nắm trong tay nàng.
Thở dài trong lòng, có điều nàng hiện thời ở Lâm gia chỉ là khách nhân, thân nương thấy nàng cũng không kề cận nói lời tri tâm, cha ruột nói với nàng nhiều nhất là “Ôi chao ôi chao”, chỉ có một tỷ tỷ cùng nàng ban đêm nói nhỏ là có chút thân mật, nàng không thể có ý kiến về hôn sự Lâm Phú Quý.
Trong lòng nàng có một loại cảm giác hết sức hoang đường, đây là gia đình của nàng sao?
Nàng chỉ nhớ rõ gốc cây Hạnh Hoa đầu ngõ kia, còn nhớ một chút ký ức ngày bé cùng Tam tỷ chơi đùa, nhưng phần lớn ký ức tràn ngập ở trong đầu nàng, tất cả đều là ở Lý gia, Bùi gia.
Đối với người Lâm gia, nàng có một loại cảm giác quen thuộc nhưng xa lạ.
Thường thường lúc rảnh rỗi, hoặc là khi có xung đột với cha mẹ huynh tỷ, nàng chỉ muốn trở lại bên cạnh Bùi Hành.
Không biết rõ hắn đã tìm được chỗ đặt chân hay chưa?
Không có về nhà mẹ đẻ còn chưa hiểu, trở lại mới phát hiện, giữa lúc bất tri bất giác, trong lòng nàng nhận định nhà là Bùi Hành. Nơi nào có Bùi Hành, nàng mới có lòng trung thành.
*****
Bùi Hành mang theo Minh Kỳ ở trong thư viện, chỉ là thư viện đều là nam tử, không thích hợp cho Nguyệt Thược một cô nương ở, mới để cho Minh Kỳ đưa nàng trở về Lâm gia.
Mới đặt chân ngày thứ hai, Lý gia Đại cữu gia Lý Bồi đến cửa muốn Bùi Hành cùng đi quan phủ bổ sung thư hòa ly, Bùi Hành không nói hai lời liền đi.
Lúc làm việc này, Lý Bồi rất khó xử, không biết nên tiếp tục xưng hô Bùi Hành là em rể hay biểu đệ, gọi Bùi hiền đệ thì không quen lắm, cuối cùng lúng ta lúng túng nói không thành, không dám nhìn đối phương.
Trong quan phủ hồ sơ xử lý rất nhanh, Bùi Lý hai nhà đều có danh vọng, hai thiếu gia tự mình đến, lão thư (một chức quan) tinh thông việc này tự mình xử lý. Bước đầu tiên là để Bùi Hành viết thư hòa ly rồi thu vào, lại để cho Bùi Hành và Lý Bồi ấn tay điểm chỉ, một phần này là quan phủ thu vào. Tiếp theo là tìm ra hôn thư bốn năm trước quan phủ lưu, lại để hai người giữ ấn triện của quan phủ đến đóng dấu, giải thích rõ vì sao hết hiệu lực, lại dùng bút lông sói lớn dùng chu sa gạch đi, đem một phần đưa cho Bùi Hành, mặt khác viết một đề mục nói rõ ràng chuyện cùng cách cho Lý Bồi.
Bình thườngtiểuhộ nhân gia đón dâu chỉ bày tiệc rượu, mà không có đến quan phủ làm thủ tục, nên sẽ không phiền toái như vậy. Nhưng đại gia đình sẽ có một số thủ tục như thế, để ngừa tương lai mỗi người kết hôn có sính lễ đồ cưới khổng lồ không rõ ràng.
Xử lý xong thủ tục, theo lý là nên thỉnh lão thư uống rượu, nhưng không ai có lòng này, cũng cảm thấy nhìn nhau chẳng biết nói gì, cuối cùng là hai người để cho gã sai vặt dâng lên bạc làm tạ, chắp tay chào nhau rời đi.
Về đến nhà, vừa vặn gặp được Bùi Đại lão gia phái người đến đưa thân khế của Minh Kỳ, và một trăm lượng bạc phí an gia đến, Bùi Hành không cự tuyệt, để Minh Kỳ nhận lấy, ngày thứ hai liền kêu Minh Kỳ đi tìm phòng.
Trong lúc đó hắn đi hỏi thăm kết quả thi Hương, thi Hương tháng tám, yết bảng sớm thì là giữa tháng chín, muộn thì cùng lắm kéo qua mười lăm tháng mười. Hiện thời đã là mùng ba tháng mười, không sai biệt lắm sắp đến ngày yết bảng.
Ngoại trừ chuyện thi Hương, Bùi Hành còn phải bận rộn tiếp đãi thế gia, bạn học cùng trường.
Bùi gia ở Kỳ Châu là nhân gia nổi danh, gia sự của hắn mặc dù không có làm lớn, nhưng là Bùi Hành kéo mấy chiếc xe đến thư viện đặt chân bao nhiêu người nhìn ở trong mắt, hơn nữa mỗi nha hoàn nôtỳgã sai vặt quản sự ở mỗi nhà truyền qua truyền lại bổ sung cho nhau, lời nói truyền đến truyền đi, lời đồn tự nhiên nhiều.
Như Tào Lập Hiên có quan hệ thông gia không cần phải nói biết rõ tình hình thực tế, tới cửa cũng không hỏi chuyện này, uống rượu nói đùa, thật tâm đối đãi Bùi Hành, dụng ý là trấn an hắn.
Nhưng cũng có một loại người chuyên xem náo nhiệt, bình thường hay ghen tị Bùi Hành có gia thế có dung mạo còn có tài hoa, không ít người tìm tới cửa chế nhạo một phen.
Lại có Bùi Trạm, cách một ngày thì mang theo năm ba gã sai vặt mang đủ loại món ăn, dụng cụ tinh xảo đến, bày đầy trong phòng nhỏ chật hẹp ở thư viện, làm cho Bùi Hành không phản bác được.
Cũng may cuối cùng tìm được một cái nhà nhỏ, ở trong ngõ Tân Kiều, mộttiểuviện gồm hai gian nhà một tầng, tiền thuê một năm là hai mươi lượng. Tuy nói là hai gian nhà một tầng, cộng lại còn chưa lớn bằng một phần tư của Hàn Tùng Hiên, cũng may gia cụ mọi thứ đầy đủ hết, không cần dùng tiền đặt mua thứ khác. Mà Bùi Hành là muốn ôn tập đọc sách, nên cần các gia đình trong ngõ Tân Kiều là gia cảnh trung đẳng, giá phòng ở này xem như khó được, hoàn cảnh thanh u yên tĩnh, láng giềng đến cửa ân cần thăm hỏi, nhân gia xem như cũng có tu dưỡng.
Vùng này cách ngõ Hạnh Hoa không xa, chỉ cách thành một con sông, mặt đông là tầng lớp trung đẳng giàu có, phía tây còn lại là tầng lớp dưới cùng. Về phần tầng lớp đại phú đại quý như Bùi gia là ở bắc thành và nam thành.
Bùi Hành xem qua cảm thấy có thể, để Minh Kỳ viết văn khế, trước giao một năm tiền thuê ở.
Bên này vừa thuê xong, bên kia liền để Minh Kỳ đón Nguyệt Thược trở lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!