Tiểu Tỳ Trùng Sinh
Chương 46: Kết thúc
Bùi Hành cũng không có được giải thích, vương thế tử lúc cùng hắn đi ra, thấy hắn mặt không chút thay đổi, suy nghĩ một chút nói với hắn: “Tử Trọng, chuyện này về sau ta lại tìm cơ hội sẽ nói cho ngươi biết, liên quan đến trưởng bối, phụ vương sẽ xử lý, nhưng đừng có nhắc lại chuyện này trước mặt ông, lão nhân gia trong lòng không dễ chịu.”
Bùi Hành hiểu.
Chuyện Anh vương thu Bùi Hành làm nghĩa tử, ở kinh sư như hòn đá ném xuống sông xuống biển, gợn lên vài bọt sóng nhỏ, chỉ là rất nhanh, cũng chỉ còn dư lại một chút rung động khuếch tán, lắng lại.
Bùi Hành đem chân tướng báo cho Bùi Bác Dụ, Bùi Bác Dụ không dám tin phu nhân mình thế nhưng gặp phải di thiên đại họa như thế. Đổi huyết mạch hoàng gia, đây là bao nhiêu tội danh, nếu là Anh vương công khai tính toán, bao nhiêu nhân mạng Bùi gia từ trên xuống dưới cũng không đủ đền.
Bùi Hành thấy dưỡng phụ lo lắng thành cái dạng này, mặc dù trong nội tâm hận dưỡng mẫu Lý thị làm ra chuyện như vậy, nhưng là dưỡng phụ vô tội, làm sao có thể nhẫn tâm, cuối cùng ngược lại mở miệng khuyên giải ông: “Cha, việc này Anh vương sẽ không truy cứu những người khác.”
Bùi Bác Dụ run run hỏi: “Vậy mẹ ngươi…”
Bùi Hành đã không muốn thừa nhận Lý thị là mẹ hắn, trầm mặc, không nói.
Bùi Bác Dụ mắt đỏ, nói: “Tử Trọng, bằng hơn hai mươi năm gọi bà ấy là mẫu thân, giữ cho bà ấy một cái mạng.”
Bùi Hành cúi đầu.
Bùi Bác Dụ vì cứu Lý thị, cuối cùng đưa bà ta đi đến một nữ am trong kinh xuất gia. Lý thị khàn giọng nứt phổi cầu tình, Bùi Bác Dụ vẫn bắt quy y, cả đời ăn chay niệm phật.
Chuyện này quá lớn, Bùi Bác Dụ cũng không có giấu giếm huynh trưởng và đường đệ, thái độ người Bùi gia bởi vậy đối Bùi Hành, Nguyệt Thược đại đại thay đổi.
Nếu không phải Bùi Hành không chịu, người Bùi gia cơ hồ muốn đem sân nhỏ tốt nhất ngoài chính viện tặng cho phu thê Bùi Hành ở.
Nhưng là biết rõ điều bí mật này, vẫn chỉ giới hạn ở vài vị gia chủ của Bùi gia, lão phu nhân, mấy phu nhân, đồng lứa nhỏ tuổi đều u mê không biết, chỉ là bị lệnh cưỡng chế đối đãi với phu thê Bùi Hành khách khách khí khí, tuyệt không cho phép không một chút tôn trọng.
Cho nên trước khi chính thức di dời đến Anh vương phủ, Nguyệt Thược nhận được rất nhiều lời mời mọc trong Hầu phủ, cùng với giao tế bên ngoài, nàng rối rít khước từ.
Trước khi chuyển đi, nàng có chút rắc rối nhỏ.
Ngày đó lúc Lý thị đi lên phía bắc, mang theo người, trong đó có Phù Dung. Hiện thời Lý thị xuất gia, Phù Dung không chỗ nương tựa, lại cầu xin tới cửa.
Vốn là nàng ta đi theo mẹ nàng đi lên phía bắc, chính là nghĩ tìm cơ hội trở lại bên cạnh Bùi Hành, đã từng không chỉ một lần tới cửa nhận sai cầu tình, đều bị Bùi Hành hoặc Nguyệt Thược đuổi đi. Nhưng hôm nay đã không có Lý thị, nàng ta không có đường lui nữa, quỳ gối ở trước cửa sân nhỏ của Nguyệt Thược không chịu đứng lên.
Nguyệt Thược thở dài, kéo Bùi Hành nói: “Tướng công, chuyện của nàng ấy, là nên có cái kết thúc, chàng nói làm sao bây giờ đây?”
Bùi Hành còn không biết nàng lòng dạ hẹp hòi, nói: “Cho nàng ta một khoản tiền làm đồ cưới, tìm người gả đi.”
Nguyệt Thược cười mặt mày cong cong, “Chao ôi, ta vốn là muốn nói dù sao cũng đã từng là người của chàng, nếu không thì cho nàng ấy trở lại… Nếu tướng công đã không thích, vẫn là nghe chàng, đuổi đi đi.”
Thấy nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, Bùi Hành lắc đầu, nhịn không được cười lên.
Phù Dung vẫn không chịu đồng ý xử lý này, Nguyệt Thược mất tính nhẫn nại, nói với nàng ta: “Ngươi thức thời chút mà đáp ứng, không đáp ứng, ta cũng không sao cả, chỉ là cả người cả của đều mất, tương lai đừng hối hận.”
Như thế, Phù Dung nén lệ, đáp ứng an bài lập gia đình.
Nguyệt Thược cũng không muốn chỉnh nàng ta, cho quản sự mụ mụ trong phủ tìm một người, trọng điểm là không để ý cưới nha đầu đã hầu hạ qua nam nhân.
Loại hôn sự này của nha hoàn xử lý cực nhanh, tìm được một người góa vợ ở kinh đô, làm mua bán nhỏ.
Cũng không lâu lắm, Nguyệt Thược theo Bùi Hành chuyển nhập Anh vương phủ.
Bữa tiệc nhận thân còn xảy ra một điểm nhỏ đường rẽ, Anh vương phi cho mọi người đổi giọng, đầy tớ xưng hô Bùi Hành là Tam thiếu gia, Vân Dương quận chúa và Bùi Hành cùng ngày ra đời, Anh vương phủ bảo nàng ta gọi Bùi Hành là Tam ca, nàng ta không chịu, nơi nơi không muốn, nói với Anh vương phi: “Hắn là ca ca gì chứ, rõ ràng là người ngoài, phụ vương thiệt là, nhận thức nghĩa tử làm gì không biết.”
Vốn là bởi vì chân tướng có khúc mắc, nghe lời này, sắc mặt Anh vương phi giận dữ, khiển trách nàng ta: “Ngươi có hiểu quy củ hay không, cho ngươi gọi huynh trưởng còn ủy khuất ngươi? Phụ vương ngươi nhận thức ai, cũng đến phiên ngươi quản sao?”
Gần đây mọi chuyện không thuận, Vân Dương quận chúa không nghĩ tới mẫu phi thời gian qua đau sủng chính mình sẽ nghiêm khắc như thế, nước mắt lưng tròng, “Mẫu phi, ngài không yêu ta.”
Anh vương phi quay đầu, phân phó đầy tớ, nói: “Bảo quận chúa trở về phòng đi, đừng quấy rầy hào hứng của mọi người.”
Vân Dương quận chúa vô cùng ủy khuất, bị người khách khí thỉnh ra ngoài.
Ngày thứ hai, Anh vương phi đơn độc tìm nàng ta, nói: “Ngươi cũng nên trở về nhà chồng đi, cứ luôn ở nhà mẹ đẻ rất không phải phép, làm vợ người ta, về sau phải cung kính trượng phu, hiếu thuận bà bà, không cho ngươi lại làm ra việc ngông cuồng vô lý, ta mà biết được, sẽ không buông tha ngươi.”
Vân Dương quận chúa không dám tin, trừng to mắt, nói: “Mẫu phi, ngài muốn đuổi ta đi.”
Anh vương phi ít khi nhìn mặt của nàng… Bởi vì bà trước đã gặp được Lý thị, gương mặt này, rõ ràng vừa nhìn chính là nữ nhi của Lý thị, mà bà thế nhưng đau nữ nhi này hai mươi mấy năm, sủng ái còn hơn trưởng tử.
“Ngươi đi đi, về sau tự giải quyết cho tốt.”
Vân Dương quận chúa khóc lớn, “Ta không đi, đây là thế nào, đột nhiên mỗi một người đều nhìn ta không vừa mắt, ta làm gì sai, ngài nói cho ta biết, ta đổi còn không được sao?”
Nghe nàng ta khóc thê thảm, Anh vương phi không tự chủ được cảm thấy lòng chua xót. Nuôi nữ nhi hơn hai mươi năm a, tình cảm kia không phải là giả.
Bà có chút không chịu nổi, chỉ cảm thấy tim đau, phất tay phân phó: “Đầu ta đau, các ngươi mang quận chúa đi xuống đi.” Đây là lần cuối, Anh vương phi không chịu tạm biệt Vân Dương quận chúa.
Hoàng thượng cuối cùng cho Anh vương vương thế tử làm con thừa tự, Lý Đức Hải trở thành thái tử, Anh vương vì Bùi Hành thỉnh phong tước vị quận vương. Thái tử giám quốc, cho lễ bộ thương nghị phong hào quận vương của Bùi Hành.
Bùi Hành cuối cùng lấy được phong hào là Thiện quận vương, Nguyệt Thược sau đó được Bùi Hành dâng sổ con thỉnh phong làm quận vương phi.
Một năm sau, thái tử Lý Đức Hải kế vị, Anh vương một nhà vô kỳ hạn trú lưu kinh đô, bởi vậy gia quyến trong Anh vương phủ và trưởng sử quan của vương phủ đều chuyển vào kinh thành.
Nguyệt Thược lần đầu tiên nhìn thấy Phúc Yên quận vương, chỉ thấy hắn cực kỳ phúc hậu, trắng trẻo mập mạp, vóc dáng trung đẳng, cười giống như phật Di Lặc.
Nhị quận vương phi là người gầy teo, tướng mạo xem ra có chút khôn khéo.
Về phần vị Thái phu nhân kia, nghe nói bà ta “Bị bệnh” gần một năm, khôngtiện đi lại, lưu tại phủ đệ cũ.
Lúc phu nhân trưởng sử quan Lý Diệu Quỳnh đến bái kiến, Nguyệt Thược ngồi trên cao, hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Thược hướng nàng khẽ mỉm cười.
Lý Diệu Quỳnh mặt không chút thay đổi.
Bí mật vương phủ khó giữ nếu nhiều người biết, một nhà trưởng sử quan là thuộc quan, đầy tớ trong vương phủ cũng biết sơ lược gia sự của hắn. Nguyệt Thược nghe nói mẹ kế Lý Diệu Quỳnh này có chút cay nghiệt, dằn vặt hai kế nữ. Có điều hai kế nữ cũng không ngốc, thiết kế để trưởng sử quan nhìn thấy cảnh tượng Lý Diệu Quỳnh cay nghiệt, làm cho trưởng sử quan tức giận dạy dỗ nàng ta một phen.
Kể từ đó trở đi, càng đấu càng hăng, tất cả mọi người lấy chuyện của các nàng tán nhảm để giết thời gian.
Có điều Nguyệt Thược không quan tâm lắm, nàng cũng không muốn gây phiền phức cho Lý Diệu Quỳnh, bởi vì nàng ta loại người này, không cần người khác gây ra cho mình, tự mình sẽ rước lấy một thân phiền toái.
Một ngày, nàng rảnh rỗi dẫn Tước nhi lắc lư ở hòn non bộ, không ngờ từ xa xa trên núi thấy Lý Diệu Quỳnh đang cản Bùi Hành lại.
Tước nhi vội hỏi: “Tam quận vương phi, ngài mau nhìn, Trưởng Sử phu nhân cản quận vương nói chuyện kìa.”
Nguyệt Thược cản Tước nhi đang muốn đi qua, nói: “Đừng nóng nảy.” Nàng nhìn, chỉ thấy Lý Diệu Quỳnh khóc lên, thần sắc Bùi Hành lạnh nhạt.
Về sau Lý Diệu Quỳnh đưa tay đi kéo tay áo Bùi Hành, Bùi Hành bỏ qua nàng, thẳng đi.
Nguyệt Thược khẽ mỉm cười.
Bùi Hành và Nguyệt Thược cả đời tổng cộng có hai người con trai một người con gái, một chồng một vợ cùng nhau sống đến già.
HOÀN
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!