Tình Về Nơi Anh
Phần 42
Từ hôm đó Hưng đã thật sự mê muội. Anh công khai đưa đón vân. Mỗi ngày ko đc gặp vợ là anh thấy khó chịu vô cùng. Chỉ có điều có những chuyện tế nhị anh chưa dám thổ lộ. Đợi khi nào vợ phát tín hiệu nhất định sẽ tấn công nhiệt tình.
Hà và C bây giờ là một đôi . Chưa bao giờ Hà tiếp xúc với ng đẹp trai như thế. Nhưng vì chị mà cô luôn phải giữ đúng nguyên tắc của mình .Cô thật sự ko thể để Cường phá hỏng kế hoạch của chị được.
-anh ta phiền phức quá chị ạ. Em sắp ko chịu nổi nữa rồi.
-cố gắng đi em. Chị sắp xong rồi – vân tủm tỉm nhờ nó mà cô dứt đc cường thì hay. Dù sao cường cũng là người tốt. Cô rất yên tâm.
****
Hưng đưa tập hồ sơ về trước mặt vân.
-Đọc kĩ đi. Anh sẽ để công ty em nhận công trình này. Ok ko?
-tiền chạy vào túi lại ko Ok thì em ngu à?
Vân đọc tập tài liệu. Công ty cô nhỏ hơn so với Hưng rất nhiều. H thừa hiểu. Nếu có đc hợp đồng này bằng doanh thu cô làm cả năm. Cô cười tủm.
-đồng ý thì vào đó mấy hôm xem thế nào nhé.
-em…em ..
-em gì. Em vừa đc đi chơi vừa kiếm Đống tiền còn gì.
Vân im im. Cô chỉ cười tủm thôi. H công nhận là cũng tạo điều kiện cho cô. Có gì mà ko cảm ơn đc chứ
Vân kéo Vali bước vào khách sạn. Cô đeo kính. Theo thói quen Bắc máy chụp cho vợ hắn vài tấm hình. Kỉ niệm. Hê hê
Thích thú nép sát lưng H để chụp và cmt thật dễ thương. H thấy thế cũng thik thú. Anh bẹo má cô.
Những ngày tiếp theo như nhắc lại những kỉ niệm tình yêu của 2 người. Chi nhánh của anh ở đây cũng tổ chức tiệc chào mừng sếp. Mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ thì Hưng dắt cô vào. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào sếp và cô gái đi cùng. Vân mặc bộ đồ phông quần Âu khá đơn giản trông rất teen.
-sếp. Đây là ai đấy ạ.
-đây là…..đây là đối tác cũng cấp của chúng ta. Sếp của V&H
H nhìn cô có chút bối rối
-ồ……-trông trẻ quá nhỉ?
Vân cười. H mạnh mồm trc vợ mà trc nhân viên ko dám gọi cô là vợ…chứng tỏ…..
Tối đó thấy vân im im ko nói gì. Hưng biết ngay là cô giận. Anh muốn ôm cô vào lòng nhưng anh sợ. Đột nhiên có ý tưởng hay loé lên trong đầu.
Anh uống thêm mấy chén rượu nữa. Để tối đó có người rìu anh về tận phòng. Đỡ anh lên tận giường . Lau người rồi thay quần áo cho anh. Người ta cứ đi vào phòng tắm anh lại hé mắt ra rồi cười. Vợ vẫn nhẹ dạ lắm.
Xong xuôi còn đc kéo người ta vào lòng thủ thỉ yêu vợ nhớ vợ. Rồi ôm vợ ngủ. Say mà. Làm gì có ai chấp thằng say bao giờ . Sướng đến mê người. Lòng thầm ước từ mai cứ cho nhân viên liên hoan dài dài lại thành hay.
Tối hôm sau họ lại đi chơi rất nhiều nơi. Đến nơi nào cô cũng chụp ảnh để “báo cáo” sếp bà.
Vào bar cảm nhận chút ồn ào. Quên đi những kỉ niệm khiến cô mềm lòng trước hắn. Cô rót rượu . Định đưa lên miệng thì hắn ngăn lại. Vân nhìn hắn tức giận đứng lên bỏ ra phía mấy em chân dài ngồi bàn bên. Hưng nhìn theo. Ánh mắt tiếc nuối
. -các em này. Sếp chị đang để ý các em đấy. Tổng giám đốc của Thành Hưng. . Chưa vợ đâu em ạ.
-mấy em chân dài quay ra nhìn . Thấy Hưng đang nhìn về phía mình. bọn chúng sung sướng khi bắt đc con mồi béo. Chúng đứng Lên đi ra phía Hưng. Hưng bí bế tắc trc những đào và dưa. Anh ngao ngán.
Vợ anh ngồi kia …đắc ý. Đưa li rượu lên chúc mừng. Hưng cũng chẳng kém. Muốn chọc tức vợ 1phen. Ôm eo rồi cụng li cùng mấy em vui như tết. Đã thế các em cứ dí mấy trái đào vào sườn anh. Vân có vẻ đã thấy ngứa mắt. Cô tưng tức nhưng ko muốn lộ ra mặt nên bỏ mặc anh mà bước ra ngoài. Vừa bước chân ra cưa thì có 2 tay áo đen chặn đương
– chào chị .đại ca mời chị qua .-mẹ kiếp đã đeo kính rồi vẫn nhận ra
-về bảo đại ca chú chị bận-giọng lạnh lùng
-chị thông cảm chúng em bằng mọi cách …ko dám cãi lời -chúng cúi đầu
Vân hiểu ý- thôi đc. Đi thôi.
Hưng đi theo vợ ra đến cửa thì ko thấy đâu. Anh ngơ ngác kiếm tìm. Gọi điện ko nghe máy. Anh lo lắng. Vợ anh ko nhớ đc đường. Thôi chết rồi .Lên xe và lái đi khắp nơi tìm kiếm . anh đi rất chậm. Cố nhìn xem có ai giống dáng vợ ko? Nhưng đều ko phải, . 1 tiếng rồi 2 tiếng trôi qua. Anh đang định gọi công an thì.
..2 tiếng 15 phút. Tiếng chuông điện thoại reo. Là vợ anh. Mừng rỡ nghe máy
-em đang ở đầu?
-em vẫn ở cửa bar đây
Hưng phóng xe thật nhanh về.. nhìn thấy vợ anh chạy lại ôm chấm lấy. Miệng anh trách móc
-em đã đi đâu đấy hả. Anh lo em bị lạc đường nên tìm mỏi cả mắt. Anh đã dăn em rồi mà khi nào lạc đường phải đứng lại nhất định anh sẽ tim đc em.
Vân xúc động. Mười mấy năm anh vẫn nhớ câu nói này sao. Vân chợt rơi nc mắt, cô ôm lấy cổ anh rồi oà khóc. Hưng thật ra chẳng biết cô đang khóc vì điều gì.
Anh dỗ dành. Rồi 2 ng dắt nhau ra bờ biển. Cảm giác khi xưa lại ùa về. Anh năm tay cô rất chặt như sợ cô sẽ lạc đi mất. 2 ng đi bên nhau im lặng như lắng nghe tiếng gọi của biển hay để cảm nhận lại tình yêu đã dành cho nhau.
Bãi biển giờ này vắng người. Các hàng quán cũng đã dọn hết. Leo lét ánh đèn của những người đi câu hải sản đêm. Trong bước chân ấy cô bắt gặp một gia đình ngư dân đang ngồi bên chiếc thuyền nhỏ của họ ăn cơm. Bữa cơm giờ này đã rất muộn. Cô đứng nhìn họ ở khoảng cách ko quá xa. Trong mâm cơm có 3 cái bát chắc để đựng canh và thức ăn. Bữa cơm đạm bạc ấy mà 4 người họ ăn rất vui vẻ, họ nói chuyện điều gì đấy và cười. Người đàn ông da đen vì nắng ngồi thu lu trên cái ghế. Nghe cũng có vẻ mệt mỏi sau 1 ngày đi biên dài.
Cuộc sống mưu sinh khó khăn là vậy . Sao họ có thể hạnh phúc đến thế. Cô đang tìm kiếm điều gì cho cuộc đời mình đây. Tiền Uh? Hay tình yêu? Hay 1 gia đình trọn vẹn. Hay là trả thù
Con cô chưa bao giờ biết gọi 1 tiếng cha trong khi ng đàn ông đó lại ở đây . Bên cô. Và cô đang cố gắng để hủy hoại hắn. Trả thù Uh? Để làm gì. Nếu điều đó xảy ra có thật cô sẽ vui vẻ và sẽ cảm thấy hạnh phúc hay ko? Các con biết có trách cô hay ko? Cô sẽ giải thik với con như thế nào?
Vân đứng đó và rơi nc mắt. Hưng từ nãy vẫn nhìn vân, từ lúc tìm thấy cô, anh thấy cô rất lạ.
Tất cả những gì anh thấy đã nói cho anh biết cô muốn gì? Lỗi do anh , anh đã làm mất đi hạnh phúc của cô trong phút chốc. Nhưng ko có điều gì là quá muộn phải ko?
Anh cúi xuống lau đi những giọt nước mắt. Miệng khẽ thì thầm.
-mình về nhé
Và rồi họ nắm tay nhau trở về khách sạn trong khi mỗi người mang theo một dòng cảm xúc.
Vân đóng cửa. Cô vào phòng tắm. Khi đi ra việc đầu tiên là cô lấy súng từ chiếc hộp vừa gửi đến. Và lên đạn. chờ đợi.
Tiếng gõ cửa. Vân mở cửa thì đó là Hưng . Anh đang ôm 1 bó hoa . Khuôn mặt có vẻ rất căng thẳng.
-sao thế?
-em…vợ ! Anh …anh…
Vân nhìn anh bằng ánh mắt chờ đợi. Tim cô đang run lên vì xúc động
Anh biết em rất giận anh. Anh biết em đã rất đau khổ . Xin lỗi . Anh thật sự ko cố ý. ..Bao nhiêu năm qua anh vẫn yêu em. …Chỉ nghĩ đến em.em à…..bỏ qua cho anh….mọi chuyện…chúng mình cùng làm lại nhé.- Hưng quỳ xuống- anh yêu em. Cho anh một cơ hội chúng mình làm lại em nhé.
Giọng anh xúc động vân cũng thế. Cô đứng như mất hồn nhìn vào anh. Ko như Hưng. Cô đang ngổn ngang trăm mối suy nghĩ.
Cô đã đạt đc mục đích khiến cho anh mê mệt và dứt bỏ cám, trái tim cô đang vui khi biết người đàn ông này vẫn yêu mình
nhưng..
Mặt vân lạnh lại. Ánh mắt thay đổi rất nhanh. Cô nhìn Hưng bằng ánh mắt có lửa. Rút tay khỏi tay Hưng cô cười khẩy.
Hưng có chút bất ngờ nên cứ nhìn vào cô. Ánh mắt này lại làm cho anh sợ . Có ai nói với vân là vân có đôi mắt biết nói chưa?
-Sao? Anh nghĩ tôi có thể yêu nổi một kẻ như anh sao? Anh và con đàn bà đó. ….Thật đáng kinh tởm. Anh chỉ là đồ chơi để cho chúng nó ném qua ném lại.-vân nhếch môi cười.- tôi đã đợi anh 10 năm rồi. Tôi biết anh sẽ về. Nên chúng ta chơi đùa với nhau 1 chút thôi. Và tôi biết anh sẽ phải trả giá cho những gì đã làm với cuộc đời tôi. Cuộc chơi chưa kết thúc đâu. Biến đi đồ Rác rưởi .
Ánh mắt khinh Bỉ ấy ném về phía Hưng . Cô cúi xuống vỗ vỗ má anh rồi cười và quay vào trong đóng sầm cửa lại.
Hưng vẫn ngồi ngây ra đó. Bất ngờ vì sự thay đổi nhanh chóng của cô. Có phải vợ giận anh ko? Hay anh lại làm gì sai. Vừa chợt tỉnh mộng thì có 1 tay cao to đến gõ cửa phòng vợ anh. Vân ra mở cửa. Họ ôm nhau ngay trc mặt anh rồi tình tứ đi vào phòng. Coi anh như ko khí
Hưng như phát điên lên. Anh lao vào đập cửa trong vô vọng. Tất cả chỉ là im lặng. Ko gian ko đáp trả lại anh. Cuối cùng gào thét để làm gì khi họ ko mở cửa. Anh về phòng. Đập phá tất cả những gì trong tầm mắt. Đến nỗi bàn tay anh chảy máu. Mắt anh rất cay. Anh gục xuống ôm đầu khóc. Đau. Đau rất nhiều.
Bên kia căn phòng vân đang cố gắng xúc miệng cho hết cái ghê rơn khi cô hôn hắn. Thật kinh khủng. Ng đàn ông đen từ đầu đến chân nay đang nhìn cô khó hiểu. Chị cả chả nhẽ lại là cô gái này ư? Ko thể tin nổi cho đến khi chị lên tiếng hết sức lạnh lùng
-Về bảo với đại cả mày chị đồng ý. Nhưng hãy để cho hắn ta yên
Hắn quay lại giật mình lần nữa. cô ta quyến rũ thế này sao. Chị cả đẹp thật. Hắn ngây người. Nếu ko phải là chị cả thì cô này xong với hắn rồi.
-về đi-rất lạnh lùng
-vâng- hắn quay ra cửa.
-còn nữa. -vân tiến sát hắn anh mắt hình dao găm nhìn hắn- quên những gì mày nhìn thấy đi nếu mày muốn sống.
-vâng- hắn run. Đm đẹp nhưng mà ác.
Sáng dậy vân đã trả phòng đi rồi.
Hưng thẫn thờ. Từ hôm đó công ty anh cứ thấy sếp như người mất hồn. Các quán rượu thì nhận anh làm khách quen. Còn Hà bây giờ phải nói là 3 đầu 6 tay. Cô phải đối phó với cả cường cả Hưng.
Hà đặt cốc nước xuống bàn
-2 anh uống nước đi ạ. Sếp em ko có nhà.
Cường nhìn Hưng ngao ngán. Trong anh ta thật sự rất thảm hại. Có 1 tháng ko gặp mà trông gày đi hẳn. Râu ria lởn chởm . Mắt thâm đen vì mất ngủ, cơ thể thì dệu dã. Phải nói là thảm hại vô cùng. Khỏi cần nói cũng biết là thất tình. Thế mà vân còn hô là yêu hắn. Chắc chỉ là muốn từ chối mình nên nói thế cho xong.
Cường kéo Hà vào bếp. Góc bếp nhỏ nên 2 ng đứng sát vào nhau. Hà có vẻ ngại. Cô đỏ mặt
-này sao thế lần trc vẫn còn kêu là yêu hắn cơ mà. Sao nhìn hắn lại thảm thế này. Bị vân cho đi máy bay ko ng lái à
Hà phì cười với cách nói của C.
-chị muốn trả thù mà tưởng chị vui ai ngờ cũng đau khổ ko kém ông ý đâu.
-đau khổ? Vân đâu rồi
-về quê bác sen rồi.em nói thật chị yêu anh Hưng nên chị đau khổ chứ lúc chị chia tay anh chị chả đc như thế đâu. Anh đừng đến tìm chị nữa.
C cười. Thật ra anh hiểu vân . Đã nói ko rồi làm sao thay đổi đc cô ấy. Nhưng khi thấy Hà cứ bám theo thì anh hiểu ý vân là gì. Hà chỉ giỏi đánh chém chứ tình trường ngây ngô quá. Bị chị cho vào tròng mà cũng ko hay. Mà thật ra Hà cũng dễ thương. Cái gì cũng giống vân. Đáng yêu lắm ý.
Tuần này Hà phải theo Hưng . Hưng thật sự quá thảm hại. Hà cũng ko ngờ đàn ông đau khổ lại kinh đến vậy. Cô và cường rất khổ sở.
-em đây là lần thứ 2 thấy đàn ông thất tình nhưng lần này em mới mở mắt đó. Sếp thật tốt số mà lại ko thik hưởng. – Hà cười
-em muốn thử ko? Hưởng đi rồi biết
-ko. Em sợ lắm. Em ko dũng cảm như chị vân. Khéo chỉ thấy nta khóc thôi đã mủi lòng rồi.- hì- mong là sau này có yêu ai thì cưới chứ thế này khổ lắm. Canh 2 anh thôi cũng đủ kệch đến già.
Cường chỉ biết cười cái ngay ngô của Hà . Thật sự rất đáng yêu.
Vân ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Cô ko còn cách nào khác. Đã đến lúc chơi bài ngửa với 2 đứa mày rồi. Cô cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!