Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 37: Giảo nhĩ như hà
Xuất trường thứ nhất là Đồ Bách Đao của Triệu Môn Tam Đao, hắn là người ứng chiến đầu tiên ra, với người tại trường đưng nhiên nói vài câu mở đầu hấp dẫn, chẳng là huynh đệ bất tài xin các vị chỉ giáo nhiều thêm, hoặc là thủ hạ lưu tình loại lời rắm không có ý nghĩa.
Đồ Bách Đao nói xong, người khiêu chiến cũng xuất hiện, là Trình Đông của Thiên Phong Song Hùng. Hai người đều là hán tử thô kệch, tới giữa trường liền đứng, đích xác có vài phần khí thế anh hùng.
Đồ Bách Đao luyện là “Thần Võ Nhất Bách Linh Bát Đơn Đao”, tuyệt kĩ của Trình Đông là “Thiên Phong Tam Thập Lục Chưởng”.
Hai người sau khi nói lời vô ích, liền đều tự triển khai sát chiêu, hận không thể đem đối phương hai ba cái đánh đến một bãi phân tiểu.
Đại đao Đồ Bách Đao dùng đến hết sức có hỏa hầu, cơ hồ đạt đến cực hạn của bộ đao pháp này, ma Thiên Phong Bảo trước đến nay lấy công phu quyền cước sở trường, đối diện sát chiêu mãnh liệt của Đồ Bách Đao, Trình Đông lúc nào cũng ở thời khắc nguy hiểm né tránh ra hoặc là dùng chưởng đánh lệch đao thế, khiến cho công kích của Đồ Bách Đao nhất thời tam khắc không cách nào đạt hiệu quả.
Đồ Bách Đao sốt ruột, nên biết loại đao pháp này của hắn tuy tấn mãnh, lại cực kì tiêu hao thể lực, nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể đánh ngã đối thủ, thì ngã xuống chính là bản thân hắn. Hắn cắn răng, dùng ra sát chước cuối cùng “Lăng Không Tam Tuyệt Trảm”, hướng vào đầu Trình Đông bổ ra ba đao khoái tốc vô bì.
Trình Đông chỉ cảm thấy giống như có ba đao đồng thời chém về hắn, không phân rõ cái nào là thật, cái nào là giả, lại bởi vì đao thế quá nhanh nên không cách nào tránh né. Hắn liền quyết liều, song chưởng chợt nâng lên, hướng tới chính giữa đao chiêu nghênh tiếp, dùng song chưởng kẹp chặt lấy đại đao chém xuống đầu, đồng thời đá ra một cước, lại giữa không bay đá Đồ Bách Đao lăng không rơi xuống, rớt xuống một bên.
Đồ Bách Đao nhịn đau từ trên đất bò dậy, Trình Đông muốn trả đao cho hắn, hắn lại không có tiếp lấy đao, vung đầu, “xì” một khẩu nước miếng tại đất —- Thứ gì? Đá lão tử một cái nằm bò phân, lại con mẹ nó muốn làm người tốt? Ta xí!
Đồ Bách Đao phẫn hận dị thường trở về vị trí ban đầu.
Kế đó tới Long Dương Cương trong Triệu Môn Tam Đao ra khiêu chiến, dùng “Thần Vũ Khai Sơn Đao” bổ Trình Đông lăn đất trốn đi.
Ca ca Trình Đông Trình Tây lại dùng “Thiên Phong Thất Thập Nhị Khoái Kiếm”, đâm Long Dương Cương kêu to tạm dừng.
Tiễn Đại Hảo trong Tam Đao thay hai vị sư huynh báo thù, cắn răng mua một cây hảo đao bước ra khiêu chiến, chẳng dè một chiêu không cẩn thận, hảo đao bị khoái kiếm gọt thành hai đoạn, kêu khóc bảo đao của ta còn có thể bán giá tốt nhá!
Dạ Lai Hương trong Thần Đao Tứ Hoa phả mặt mà tới, khiến Trình Tây hận không thể nâng thương làm liền, lại quên trong tay là kiếm, dưới kinh hãi, bị đầu giày nhọn của Dạ Lai Hương trêu ghẹo đá trúng bụng dưới, ôm bụng quỵ xuống ngồi xổm, quỳ mọp ở dưới quần thạch lựu ấy.
Diệp Phân trong Thiên Phong Tam Anh lướt thân ra, mười ngón tay nhẹ giương, hất Dạ Lai Hương ra đến ngoài trường.
Bạch Mạt Lị cực kì im lặng, đao đao kinh nối nhau kinh hãi vạn phần, khiến cho Diệp Phân hương hãn (mồ hôi thơm) nhễ nhại, bị bức bách quay về lau mồ hôi.
Tôn Vi lập tức thay thế bổ sung đi lên, còn là hơi hơi “tốn” (khiêm tốn, kém) một chút, như cũ quay về lau mồ hôi.
Đinh Phù lập thệ vì bọn thư muội xả giận, dùng một bộ thân pháp “Yến Phi Cửu Chuyển” chuyển đến Bạch Mạt Lị không biết trời đất, mơ mơ hồ hồ, đao trong tay liền bị Đinh Phù đoạt đi.
Cốc U Lan muốn vào sân đại phóng dị thải (thể hiện thành tựu xuất sắc), lại để Đinh Phù ném về trong cốc lén lút đau buồn.
Dã Mân Côi phóng đãng bất kham, một bộ “Liệt Diễm Hồi Trường Đao” đại phá “Yến Phi Cửu Chuyển” của Đinh Phù.
Quấn hùng theo dõi đến tâm vãng thần mê (say sưa), a a! Mĩ nữ so tài liều mạng!
Hy Bình nhìn Dã Mân Côi trong trường, nữ nhân này không tính tuyệt sắc, có một loại ý vị yêu dã (diêm dúa lẳng lơ) không thuần, khiến nam nhân thấy nàng ta liền có thể sản sinh một loại dục vọng muốn chinh phục nàng ta.
Vóc người nàng ta không phải rất cao, cơ thể lại lồi lõm thích thú, đồn bộ (mông) tròn mà đẹp, eo rất nhỏ xinh, bộ ngực đầy đặn dị thường, tổ thành một nữ thể cực có tính bùng nổ, khiến nam nhân vừa nhìn liền muốn đem thân thể nhỏ xinh mà nổ lửa này ôm trong lòng giày vò cho đủ.
Dã Mân Côi chính như thế đứng trong trường, tiếp nhận nghi lễ dán mắt của chúng nhân, cùng lúc chờ đợi một người khiêu chiến đến.
Thẳng đến kết thúc mới rồi, hai bên tỉ đấu đều là người của Thần Đao Môn cùng Thiên Phong Bảo, bây giờ ra khiêu chiến lại đổi thành Đỗ Manh Manh của Bích Lục Kiếm Trang.
Mĩ lệ của Đỗ Manh Manh vượt qua Dã Mân Côi rất nhiều —- Đương nhiên, Dã Mân Côi dễ dàng khiến nam nhân cương hơn.
Đỗ Manh Manh dùng là “Sinh Hoa Kiếm Pháp”, mỗi một lần kiếm đều có thể trên mũi kiếm lộ ra một loại hoa mĩ lệ, là một loại kiếm pháp cực kì đẹp mắt, bởi vậy đâm đến trên thân người liền có thề sinh ra huyết hoa đỏ tươi!
Nàng ta vửa lên trường liền rất lễ độ hiến cho Dã Mân Côi 12 đóa mân côi (hoa hồng), tiếc là cùng tính sẽ đẩy, cũng dưới phẫn nộ của Dã Mân Côi, trảm ra 12 đao, đem mân côi giả mạo Đỗ Manh Manh tặng cho nàng ta chặt nát vụn.
Đỗ Manh Manh tức giận Dã Mân Côi không lĩnh tình mà còn phá hỏng lễ vật hữu tình thế này, kiếm thế liền biến, một đóa khiên ngưu hoa (bìm bìm) khiên (kéo) tới yết hầu của nàng ta, Dã Mân Côi chuyển ngược đao trong tay dùng lưng đao ngăn cản khiên ngưu hoa, khiên ngưu hoa lại hướng lên bám vịn, rung thân biến thành một đóa lạt bá hoa (hoa loa kèn) chụp tới mặt nàng ta. Dã Mân Côi càng là kinh nộ, đao trong tay bổ ngang tới, đổng thời phiêu thân vội lui, mới nguy hiểm né qua nụ hôn thình lình của lạt bá hoa.
Há ngờ, lạt bá hoa bị nàng ta quẳng đi, dưới cơn giận thẹn, tim vỡ thành mấy chục đóa thái dương hoa chiếu khắp toàn thân nàng ta. Trong kinh hãi gấp vội, nàng bón ra “Kinh Diễm Nhất Đao” cứu mệnh tuyệt hoạt của “Liệt Diễm Hồi Trường Đao”, đao trong tay thoát tay bay ra hướng về Đỗ Manh Manh bổ thẳng tới, mấy chục đóa thái dương hoa đó đột nhiên biến mất, chỉ thấy Đỗ Manh Manh hoành kiếm trước ngực ngăn cản loan đao bay chém tới, bị đao kình bức lui năm sáu bước, loan đao mới hết thế rơi trên đất.
“Cô nương thắng rồi!” Dã Mân Côi bình tĩnh nói.
Đỗ Manh Manh nhặt loan đao trên đất lên, đưa trả cho nàng ta, nói: “Đa tạ đã nhường!”
Dã Mân Côi nhận đao đi về trong đệ tử của Thần Đao Môn, tư thái đi đường đó cũng đủ cho người nhìn.
Tuyết Nhi ngồi trên đùi của Đỗ Tư Tư, vỗ tay hoan hô nói: “Manh Manh a di, rất lợi hại nha!”
Quần hùng cũng theo Tuyết Nhi vỗ tay kêu hay, trong một mảng tiếng kêu la, Triệu Tử Thanh phiêu thân bay xuống trước mặt Đỗ Manh Manh, lại được quần hùng reo hò một loạt.
Tứ Cẩu càng là vỗ tay hét to: “Thanh Thanh, ta yêu nàng, chính là ta —- ai da!” Hắn còn chưa hét xong, liền bị Lan Hoa cùng Oanh Thúy lưỡng nữ một trái một phải kéo lỗ tai hắn.
Triệu Tử Thanh hung hãn trừng mắt Tứ Cẩu hai cái, liền vung đao thi triển tuyệt học “Thần Vũ Lạc Nhạn Đao” của nàng ta, hướng Đỗ Manh Manh công tới.
Đỗ Manh Manh thấy đao chiêu nàng ta đại khởi đại lạc (lên to xuống to), trong thô kệch không mất nhu hòa tinh tế, vội vàng nâng kiếm nghênh kích, lại là một đóa liên hoa va chạm lên sống đao của Triệu Tử Thanh, lay động đao nàng ta ra, sau đó múa ra một đóa chỉ giáp hoa chỉ về tay phải cầm đao của Triệu Tử Thanh.
Triệu Tử Thanh vội lui một bước, đao bị khua ra kéo về lại, sống đao cùng mũi kiếm một lần nữa va chạm.
Kim khí vang rõ!
Đao của Triệu Tử Thanh vừa trầm, đao phong chuyển ngược hướng lên bổ lên kiếm của Đỗ Manh Manh, khua thanh kiếm hất lên, tiếp đó lại đem đao bổ hướng lên chuyển biền thành thế chặt ngang, chặt tới eo thon nhỏ của Đỗ Manh Manh …
Quần hùng kinh hô, mắt thấy một mĩ nhân nhi liền phải bị chặt thành hai đoạn, ai … ô?
Chính ở lúc này, Đỗ Manh Manh nhanh chóng nghiêng người, kéo kiếm xuống đè trên sống đao chém bằng đó của Triệu Tử Thanh, hai chân rời đất mà lên, đầu hướng xuống chân hướng lên, dùng mũi kiếm chống ép đao của Triệu Tử Thanh, thoát qua một chiêu ngoan độc của nàng ta.
Triệu Tử Thanh một kích chưa trúng, thân đao liền rung, khua Đỗ Manh Manh người lẫn kiếm lên. Đỗ Manh Manh thừa thế phi thân lùi sau, thân người còn chưa đứng ổn, đao của Triệu Tử Thanh lại hướng tới vai trái nàng ta bổ chéo xuống.
Đỗ Manh Manh đại kinh thất sắc, bỗng nhiên nghiêng người, kiếm cùng bao kiếm trong tay đồng thời ngăn cản đao của Triệu Tử Thanh, hai tay bị đao kình của Triệu Tử Thanh chấn đến phát tê, cả người hướng về sau bay ngã ra. Kiếm và bao cũng ở khoảnh khắc đó rơi lên đất.
Một nhân ảnh bay lướt ra, tiếp đỡ Đỗ Manh Manh gần rơi xuống đất, lại là Hoàng Đại Hải.
Đỗ Tư Tư giao Tuyết Nhi cho Phong Ái Vũ bế, phiêu thân lên sân, thân pháp hết sức uyển chuyển.
Người của Bích Lục Kiếm Trang rất là nghi hoặc —- Tư Tư không phải mất đi võ công sao? Võ công nàng ta là thế nào khôi phục?
Triệu Tử Thanh nhìn Đỗ Tư Tư, khinh miệt hỏi: “Cô nương là người của Trường Xuân Đường, cũng tới tỉ võ?”
Ở trong thường thức của nàng ta, võ công của Trường Xuân Đường thối nát giống như một bãi phân.
Đỗ Tư Tư nói: “Ta là thay muội muội trút giận.”
Triệu Tử Thanh vô cùng kinh ngạc nói: “Muội muội? Mới rồi đó là muội muội của cô nương? Vậy cô nương rốt cuộc đại diện Trường Xuân Đường, hay là đại diện Bích Lục Kiếm Trang?”
Đỗ Tư Tư đáp: “Ta đại diện nam nhân của ta!” Nàng liền chỉ về Hy Bình.
Triệu Tử Thanh nhìn theo ngón tay của nàng ta, chỉ thấy đó là một nam nhân tuấn mĩ vượt phần chính đang ôm một nữ nhân, hắn đang khẩn trương nhìn bên này, không khỏi liền hồng gương mặt.
Đỗ Tư Tư nói: “Chàng đại diện cả Trường Xuân Đường.”
Triệu Tử Thanh quay mắt về, đao chỉ Đỗ Tư Tư: “Không quản cô nương đại diện ai, ra chiêu đi!”
Đỗ Tư Tư phát động “Bích Lục Xuân Phong Kiếm”, như gió thổi hướng tới Triệu Tử Thanh.
Nàng đã nhiều năm không dùng kiếm, lúc này cảm thấy rất là cứng tay. Nàng dùng là nhuyễn kiếm dài nhỏ, thân kiếm màu xanh biếc, kiếm ảnh múa lên giống như một vùng lục sắc, lúc này kiếm tựa như một con rắn bích lục không cố định bắn tới bộ ngực trương phồng của Triệu Tử Thanh, giống như phải ở địa phương thơm ngọt đó ngọt ngào hôn lên một dấu.
Đao Triệu Tử Thanh chém nghiêng trên người Đỗ Tư Tư, lại phát giác dùng không lên sức, nhuyễn kiếm đó từ trong uốn lượn, vẫn lại như rắn hướng tới trước ngực nàng ta, nàng ta vội vàng thu đao lùi về, kiếm Đỗ Tư Tư lại như rắn đuổi theo.
Triệu Tử Thanh thấy thối lui vô hiệu, phiêu thân thẳng lên. Đỗ Tư Tư cũng nhảy lên theo, nhuyễn kiếm trong tay như ba bốn dải tơ bích lục múa tới hạ bàn Triệu Tử Thanh.
Triệu Tử Thanh đổi khí giữa không trung, di chuyển ngang ra, né tránh công kích từ dưới mà lên của Đỗ Tư Tư, lại thấy Đỗ Tư Tư phi ngang qua, kiếm như độc xà cắn tới cổ họng nàng.
Không có cách nào, Triệu Tử Thanh sử dụng toàn lực chém nghiêng thân kiếm nhu nhuyễn đó, khi mũi kiếm uốn lượn tới còn chưa tiếp xúc nàng ta, chân trái nàng ta vẩy chéo lên, đá cổ tay phải cầm kiếm của Đỗ Tư Tư, chính muốn đá nhuyễn kiếm đâm tới trước ngực nàng qua một bên, thuận thế quay tay chéo thêm một đao, mới bức lui Đỗ Tư Tư, xuống đất. Đến lúc này, nàng ta mới thư thái thở dài một hơi.
Thắng hiểm!
Triệu Tử Thanh thắng liền hai thư muội Đỗ gia, khiến cho Thần Đao Môn rất có thể diện.
Quần hùng hoan hô không ngừng.
Đỗ Tư Tư sau khi đi về, Hy Bình cầm giữ bàn tay bị đá có chút tím đen của nàng ta, hung hãn nói: “Mẹ, tam bát này, lại đá bàn tay xinh đẹp của Tư Tư của ta thành thế này, xem lão tử đem ả bổ!”
Tứ Cẩu nghe xong, thực sự sợ Hy Bình chém Triệu Tử Thanh, vội vàng lấy công thay tư nói: “Hy Bình, để Tứ Cẩu ta đi bổ ả ta.” Hắn giao Liệt Dương Chân Đao cho Hoa Tiểu Ba, từ trong tay Hoa Tiểu Ba cầm về kim thương của hắn, sải bước đi về hướng Triệu Tử Thanh.
“Tiểu Mạn, muội qua xem thương thế của Tư Tư, cho nàng ta chút thuốc.” Hy Bình bế Đỗ Tư Tư đến trên ghế nói: “Sau này không có sự cho phép của ta, không cho nàng tùy tiện động đao động thương, vừa khôi phục võ công liền loạn lên, nàng nếu là có tam trường lưỡng đoạn gì, ta sẽ đau lòng, biết chưa?” Nói xong, hôn lên trán của Đỗ Tư Tư, liền lách đến một bên, để Hoa Tiểu Mạn trị thương cho Đỗ Tư Tư.
Tứ Cẩu đi đến trước mặt Triệu Tử Thanh, vẻ mặt hớn hở nói: “Thanh Thanh, chúng ta không đánh nhau ở đây, đến trên giường đánh, được không?”
Triệu Tử Thanh giận đến phấn diện biến xanh, không có chương pháp một đao phủ đầu chém tới Tứ Cẩu, Tứ Cẩu kịp thời nâng cao kim thương, ngăn đỡ một đao này của nàng ta.
Triệu Tử Thanh biến đổi đao lộ chém xéo eo lưng bên trái của Tứ Cẩu, kim thương của hắn chuyển ngang thẳng đứng, thương giao tay trái liền tuốt ra bên ngoài chấn đao ra, nàng ta lập tức hồi đao đâm thẳng bụng dưới của hắn, tay phải Tứ Cẩu chưởng kình Oanh Thiên kéo về, đánh vỗ sống đao gần đâm đến phần bụng của hắn, chấn rơi đao.
Tứ Cẩu thuận thế hướng tới Triệu Tử Thanh chèn eo ôm, nói: “Thanh Thanh, chúng ta đến trên giường lại đánh cũng không muộn ha?”
Triệu Tử Thanh bị Tứ Cẩu ôm trong lòng, trước là liền run, sau đó thì là quyền đánh cước đá, kêu quát: “Tử Cẩu, bỏ ta ra!”
Tứ Cẩu nói: “Đánh chết không bỏ!”
Hắn biết Triệu Tử Thanh không thể thực sự tổn thương hắn —- Khi đao nàng đối phó hắn không có đủ một chút uy lực, quyền cước của nàng ta rơi trên người hắn cũng không hàm chứa tí xíu nội kình.
Nữ nhân này còn là không nỡ tổn thương hắn!
Tứ Cẩu ôm Triệu Tử Thanh đi đến trước mặt Hy Bình, dương dương đắc ý nói: “Hy Bình, ngươi xem, Tứ Cẩu ta ôm được mĩ nhân về!”
Hy Bình nhìn Triệu Tử Thanh vùng vẫy trong lòng Tứ Cẩu, dùng tay nhéo khuôn mặt nàng ta đến đỏ rực nói: “Mĩ nhân nhi, nàng ngoan độc lắm, đá thương tay Tư Tư của ta, nếu không phải thấy nàng là phận nữ nhân của huynh đệ ta, ta liền chặt chân nàng rồi —- ai da!” Khi tay hắn rời khỏi Triệu Tử Thanh, không dè liền bị miệng thơm nàng ta cắn, chính cắn cổ tay hắn, đau đớn dị thường.
Liền như thế, Tứ Cẩu ôm Triệu Tử Thanh, mà Triệu Tử Thanh cắn Hy Bình không buông, Hy Bình lại không thể thực sự vận kình chấn rơi răng nàng ta, ba người liền như thế giằng co.
Quần hùng xôn xao.
Hy Bình đau đến mồ hôi lạnh rươm rướm, quát lên: “Tứ Cẩu, còn không kêu nàng ta nhả ra?”
Tứ Cẩu đành chịu nói: “Nàng ta không biết nghe ta!”
“Cái gì?” Hy Bình nói: “Nữ nhân ngươi không nghe lời ngươi? Ta dạy ngươi một chiêu, lập tức bỏ ả ta ra, cởi bỏ y phục ả, xem ả còn dám cắn ta hay không?”
Tứ Cẩu nhẹ nhàng nói: “Đây làm sao chứ? Nàng ta thực là nữ nhân của ta da! Ta thế nào có thể để nhiều người thế này thấy được thân thể mĩ diệu của nàng ta?”
“Thả ả ra!” Hy Bình giận dữ, tay trái duỗi đến trước ngực Triệu Tử Thanh liền xé rách y phục Triệu Tử Thanh, nói: “Ngươi không muốn để ả cho người khác thấy, chẳng lẽ ngươi muốn để ta đoạn thù sao?”
Triệu Tử Thanh kinh hãi kêu một tiếng, miệng thơm rời khỏi cổ tay Hy Bình, chỉ thấy nơi bị cắn thêm hai hàng lỗ răng, máu còn đang chảy.
Chúng nữ Lôi Phương qua tới vây Hy Bình, lúc này nhìn rất là đau lòng, cơ hồ tất cả con mắt đều cừu hận chằm chằm nhìn Triệu Tử Thanh.
Hai cánh môi của Triệu Tử Thanh bởi ướt đẫm máu của Hy Bình biến thành đỏ tươi, cặp mắt xinh đẹp kiêu ngạo như khiêu chiến nghênh tiếp nhãn tình chúng nữ, một bộ dạng trời không sợ đất không sợ.
Tứ Cẩu lại một lần say!
Khi Hoa Tiểu Mạn chuẩn bị băng bó cho Hy Bình, kinh ngạc phát hiện máu chảy tự động ngừng lại, đồng thời nhanh chóng kết sẹo, đây là sự việc khiến người vô phương tưởng tượng nhưng lại là chân chân thực thực.
Người của Thần Đao Môn ép buộc Tứ Cẩu thả Triệu Tử Thanh ra, Tứ Cẩu đành phải luyến tiếc nhìn nàng ta nghênh ngao kiêu ngạo rời đi, khi nàng ta đi còn hung hãn trừng mắt hai người Tứ Cẩu với Hy Bình mấy cái, lấy vậy thị uy.
Tứ Cẩu cười khổ hỏi: “Tay người còn tốt chứ?”
Hy Bình nhìn bóng lưng của Triệu Tử Thanh, nói: “Quản tốt nữ nhân của ngươi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!