Vận Mệnh Thế Gia
Chương 134: Âm thị
Một đám người lần lượt đuổi theo ra ngoài, nhưng Tô thị vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ngược lại cười cười nhìn nàng: “Ta thật ra đã xem nhẹ ngươi rồi.”
“Ngươi không đuổi theo à?”
Phó Minh Hoa điềm tĩnh ngồi trên ghế, không để ý lắm đến lời nói tàn nhẫn của Dung tam nương.
Tô thị rũ mắt xuống hỏi: “Ngươi thật sự không sợ sao? Có phải là ỷ vào Tam hoàng tử và Quý Phi nương nương không?”
Lời này của nàng ta khiến Phó Minh Hoa bất giác cảm thấy có điều gì đó không ổn, Tô thị giống như biết không ít.
Chỉ là hiện tại hỏi Tô thị, hiển nhiên nàng ta cũng sẽ không nói.
Phó Minh Hoa ghi nhớ chuyện này, khóe miệng khẽ cong: “Sợ?”
“Nàng ta là người của hoàng thượng, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.” Tô thị giải thích một câu, Phó Minh Hoa liền cười khẽ: “Tô cô nương, có phải ngươi một lòng nhào vào trên người Thế tử không?”
Cho nên mới không đặt chuyện gì vào trong mắt.
Chẳng lẽ Tô thị còn tưởng rằng, Thôi Quý phi bảo nàng ta xuất lực, thật sự chỉ là muốn loại bỏ một đối tượng vô cùng mơ ước Hạ Nguyên Thận thôi sao?
Tô thị ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nhìn Phó Minh Hoa liền có chút phức tạp.
Xem ra nàng ta đã hiểu rõ, chuyện hôm nay, Dung tam nương dù có yêu Hạ Nguyên Thận, nhưng theo tính cách nàng ta, cũng là hận chết mình.
Nếu như có ý định lập uy ở trước mặt mình, tất nhiên sẽ đi cầu Gia An Đế.
Nhưng nàng ta và Gia An Đế thừa dịp lúc Dung phi có thai mà vụng trộm hẹn hò, còn mượn danh nghĩa của Dung phi.
Việc này đối với Dung phi mà nói chỉ sợ là chuyện vô cùng sỉ nhục. Dung tam nương không cầu không tranh giành thì không vấn đề, nhưng nếu nàng ta có cầu có tranh giành, Gia An Đế lại không sủng ái nàng ta lắm, chỉ muốn đùa bỡn nàng ta, không đáp ứng lời thỉnh cầu của nàng ta, như vậy uy hiếp của nàng ta liền không đáng sợ.
Nhưng nếu Gia An Đế sủng ái nàng ta, sủng đến mức nguyện ý cho nàng ta phân vị đủ để làm nàng ta có thể hãnh diện, như vậy Dung phi chỉ sợ ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon nổi.
Không cần thiết Phó Minh Hoa lo lắng, chỉ sợ cuối cùng Dung phi sẽ muốn tính mạng của Dung tam nương!
“Hay cho thủ đoạn của Phó muội muội.”
Tô thị nghĩ thông suốt những thứ này, không khỏi thấp giọng khen ngợi: “Trong lòng Quý Chiêu còn tưởng ngươi như tuyết trên Thiên Sơn, nếu hắn biết rõ ngươi lòng dạ độc ác như vậy, sẽ còn yêu ngươi sao?”
Giọng nói của nàng ta có chút chua chát, rõ ràng bên trong đều là những người giống nhau, không biết ai ác độc hơn ai, nhưng Hạ Nguyên Thận vẫn chỉ yêu Phó Minh Hoa.
Tô thị cắn môi, có chút không cam lòng, Phó Minh Hoa chỉ là mỉm cười vươn tay kéo vạt áo:
“Tô tỷ tỷ đang nói đùa với ta sao?” Nàng học giọng điệu thân mật của Tô thị, nhưng vẻ mặt lại không có nửa phần thân thiết.
Cũng là vì bảo vệ bản thân mà thôi, người mềm lòng sẽ không có được kết cục tốt, nàng cũng chỉ là muốn sống thật tốt.
“Chỉ sợ lúc này mọi người cũng không muốn nhìn thấy ta, cho nên ta về trước đây, lần sau sẽ đến nhận lỗi, làm phiền Tô tỷ tỷ thay ta chuyển cáo một tiếng.” Tô thị chỉ mong sao nàng có thể về sớm một chút, cho nên tất nhiên sẽ chuyển lời dùm.
Phó Minh Hoa hôm nay đi ra ngoài chính là vì Dung tam nương, hôm nay mục đích đã đạt được, cho nên cũng không muốn ở lại nữa.
Sau khi thấy Tô thị đồng ý, liền dẫn người đi xuống lầu
Mùng tám tháng năm Thôi Quý phi ban thưởng cho nàng mười thất lụa, màu sắc rực rỡ.
Đám cung nhân thổi phồng khi mấy món này được đưa vào, màu sắc gần như làm Bạch thị choáng váng.
Bà ta cũng thích mấy thứ tốt như vậy, nói chi là những người trẻ tuổi hơn một chút. Chỉ là khi những cung nhân mang đồ tới nói, những thứ này là nương nương ban thưởng cho Phó Minh Hoa làm quần áo, Bạch thị dù có muốn, cũng không dám có ý kiến.
Tiệc thưởng sen được định vào giữa tháng sáu, mà vào cuối tháng năm là thời gian Âm Lệ Chi gả vào Định Quốc công phủ ở Lạc Dương.
Giang ma ma hỏi muốn lên danh mục quà tặng gì.
Tuy rằng Phó Minh Hoa cũng không thân cận lắm với bốn dòng họ này, thế nhưng lúc Âm Lệ Chi ở Lạc Dương cũng có qua lại với nàng, nàng suy nghĩ một chút, bảo Giang ma ma ngoài một ít quà tặng thông thường, thì bỏ thêm vào một bộ trang sức hồng ngọc, một đôi ngựa màu được nung ở Giang Tây, Bảo Bình [1] cùng một bộ thiếp chữ của danh sĩ tiền triều.
Ngoài ra còn có đồ trang sức, vải vóc, dược liệu cũng có, bỏ thêm những thứ này liền càng lộ vẻ thân cận.
Giang ma ma khẽ gật đầu, hiển nhiên cũng hiểu được Phó Minh Hoa an bài như vậy là vô cùng tốt.
Nhưng nghĩ đến những chuyện này vốn nên do trưởng bối đến lo liệu, nhưng cuối cùng lại là nàng phải tự chuẩn bị, trong lòng không khỏi lại có chút chua xót.
Ngày Âm Lệ Chi xuất giá, mặc dù không khí thế như lúc Vân Dương công chúa xuất giá, nhưng trên diện xa hoa thì lại hơn vài phần.
Vào thời điểm này có thể thấy mức độ giàu có của Âm gia Hoài Nam.
Hôm nay là đại hôn của Âm Lệ Chi và Tiết thế tử, cô nương chưa xuất giá tự nhiên không thích hợp để tham dự.
Phó Minh Hoa còn nghĩ đến đợi ngày nào đó Âm Lệ Chi rỗi rãnh lại đi bái phỏng nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta mới gả đến Lạc Dương không đến mười ngày, liền tìm tới cửa.
So với mấy năm trước, dung mạo Âm Lệ Chi không có nhiều thay đổi, nhưng lông mày và đôi mắt của nàng ta lại thêm phần hung ác.
Phó Minh Hoa dẫn nàng ta đi dạo quanh Trường Nhạc Hầu phủ, chuyến này nàng ta tới đây nhìn ra được tâm sự nặng nề, cũng không phải muốn đến đây chơi đùa, đi được một đoạn thì nói mệt, kéo Phó Minh Hoa ngồi xuống.
“Lễ ngươi tặng cho ta, ta cũng nhìn thấy.” Âm Lệ Chi kéo bàn tay Phó Minh Hoa, áp vào mặt mình.
“Làm sao vậy?” tâm tình nàng ta giống như có chút sa sút, Phó Minh Hoa không khỏi hỏi một tiếng, Âm Lệ Chi liền ngồi ngay ngắn, nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng không nhịn được, cười lạnh:
“Không sao, bất quá là có chút tôm tép nhãi nhép, khiến cho ta khó chịu trong lòng.”
Nàng ta nói xong, liền bĩu môi: “Đợi qua chút thời gian, có rất nhiều phương pháp trừng trị ả ta.”
“Nguyên Nương, ta hiện tại có thể hiểu được cảm thụ lúc trước trong lòng dì.”
Âm Lệ Chi tựa vào cánh tay Phó Minh Hoa, giữa lông mày tuy rằng vẫn có thể thấy được vẻ cao ngạo, nhưng trong mắt đã hiện lên một chút buồn bã.
“Mọi người đều thấy vẻ vang khi kết hôn với nữ nhi của bốn dòng họ thế gia này, thế nhưng cũng có người cưới được nhưng không quý trọng.” Nàng ta cũng không biết nên tâm sự với ai, lúc này ở Lạc Dương, sợ là chỉ có nàng gần bằng tuổi với mình, mẫu thân Tạ thị của Phó Minh Hoa lại có trải nghiệm giống nàng ta nên có thể hiểu được.
“Tiết Đào sủng thông phòng Triệu thị, cả đêm không trở về phòng nghỉ ngơi. Ta mới cưới được vài ngày, hắn cứ như vậy mà không cho ta thể diện?”
Âm Lệ Chi cười lạnh, bàn tay nắm thành quả đấm: “Xem ta là bột nhão, mặc cho hắn bóp tròn giẫm bẹp?”
Phó Minh Hoa nhìn vẻ mặt tức giận của nàng ta, không nhịn được hỏi:
“Ngươi chuẩn bị làm gì?”
“Một nha hoàn xuất thân tiện tịch mà thôi.” Âm Lệ Chi nhàn nhạt nói: “Không hiểu quy củ lễ nghi, ta chuẩn bị bảo Chu ma ma tìm người dạy ả ta quy củ.”
Phó Minh Hoa nghe xong lời này, lông mày liền nhăn lại.
Âm Lệ Chi nhìn thoáng qua, không khỏi hỏi: “Sao? Nguyên Nương ngươi cảm thấy không ổn?”
“Nàng ta vốn xuất thân hạ nhân, có thể được Thế tử sủng ái, hẳn là có chỗ hơn người, ngươi nên xem xét cho kỹ?”
Nếu Âm Lệ Chi muốn dạy nàng ta quy củ, ngược lại là tự nguyện chịu thiệt rồi.
“Thế tử phu nhân vừa mới vào phủ đã đố kị, tra tấn thông phòng được sủng ái, kéo thân phận của ngươi xuống, không phải là khiến người ta chiếm được chỗ tốt?”
Đến lúc đó Tiết Đào bởi vì nàng đố kị, hành hạ người trong lòng hắn, đối với Âm Lệ Chi sẽ oán hận không dứt.
Chú thích:
[1] ngựa nung:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!