Tháng Ngày Bị Ép Liên Hôn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 107: Phiên Ngoại: Sau Khi Lên Ngôi
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DL – Beta: Chi
****
Tường thành Tấn cung rất cao, diện tích lại lớn. Vì kiến trúc tập trung vào bố cục tổng thể nên nhìn qua có vẻ đơn giản, không bằng Lương cung tinh xảo chú trọng vào từng chi tiết.
Nghe nói sau khi Trạm Trinh đăng cơ, Hàm Sênh dọn vào hoàng cung, Hàm Thương liền phái người đưa một vài loại hoa cỏ quý hiếm từ phía Nam tới. Hàm Sênh chọn ra vài cây, một ít để trong khu vườn nhỏ ở điện Ung Hòa, còn lại mang tới ngự hoa viên tô điểm cảnh sắc.
Sau khi sinh hài tử, thân thể Hàm Sênh tốt dần lên. Trạm Trinh cũng yên tâm để hắn chấp chưởng phượng ấn, giao tất cả mọi việc trong cung cho hắn. Nhưng người nọ cũng đặc biệt dặn hắn phải tự lượng sức.
Tuy nhiên mấy chuyện như thế này Hàm Sênh cũng chỉ phân phó người tới làm, không tốn bao nhiêu sức lực.
Thích Tư Nhạc vẫn thường xuyên đến bắt mạch cho Hàm Sênh, lượng thuốc phải uống đã giảm bớt. Hắn đề nghị nên ăn thêm nhiều thực phẩm bổ dưỡng, thế nên hiện giờ, Hàm Sênh định kỳ ăn thêm các loại tổ yến, nhân sâm và các loại đồ bổ.
Điều đáng vui mừng nhất là Trạm Trinh không chỉ tự tay sửa lại phượng bào mà còn làm thêm cho Hàm Sênh rất nhiều quần áo mới, thay đổi phần váy, chọn các loại khinh bào (*) cho hắn mặc, chú trọng chất liệu. Hàm Sênh không cần tiếp tục mặc nữ trang truyền thống, Trạm Trinh gần như đã thiết kế một kiểu trang phục với hình dáng và cấu tạo mới cho hắn.
(*) Khinh bào: áo choàng nhẹ.
Những hành động này lại một lần nữa phủ bức màn bí ẩn lên thân phận của Hàm Sênh. Có người nói hắn là nữ, có người bảo nam, cũng có lời đồn không biết liệu Hàm Sênh có phải người song tính trong truyền thuyết hay không. Tuy nhiên mọi người cũng chỉ lén lút đàm tiếu, bởi vì không có đáp án, nên tất cả chỉ là lời đồn, không xuất hiện những lời chê bai, nói xấu.
Đây cũng là ý của Trạm Trinh.
Hắn đương nhiên không ngại khôi phục thân phận nam tử của Hàm Sênh, nhưng nếu đột nhiên công bố điều này cho người trong thiên hạ biết, thật chẳng khác nào đẩy Hàm Sênh lên đầu sóng ngọn gió, không bằng cứ như vậy, thật thật giả giả, mờ mờ ảo ảo, cũng góp phần dựng lên hình ảnh Hàm Sênh như hiện thân của những điều kỳ diệu.
Hắn cũng đã hỏi qua ý của Hàm Sênh, đối phương cảm thấy việc này rất ổn, liền đồng ý.
Nói đến cũng lạ, trước kia tuy phải mặc nữ trang để bảo vệ mạng sống, Hàm Sênh vẫn cảm thấy rất tủi hờn. Nhưng khi bản thân khỏe hơn, hắn lại chẳng để ý việc bản thân đang mặc nam trang hay nữ trang nữa.
Tóm lại, hiện giờ hắn có Trạm Trinh, còn có bé con, mỗi ngày đều tràn ngập hạnh phúc.
Việc điều tra âm thầm của Giang Khâm và Trạm Cẩn có tiến triển dưới sự thúc đẩy của Trạm Trịnh. Vừa lúc hắn đăng cơ, liền lấy Vinh gia khai đao, cũng coi như một cách chỉnh đốn quyết liệt triều đình, để bá quan được chiêm ngưỡng thủ đoạn của tân đế.
Năm đó, chuyện Mai phi tằng tịu cùng thị vệ đều là giả, do một tay Vinh Quý phi bày mưu hãm hại. Trạm Cẩn kiên trì điều tra mấy năm nay, giờ đã có thể thỉnh cầu Trạm Trinh trả lại công bằng cho Mai phi.
Nhưng chuyện Trạm Cẩn không thể khôi phục thân phận nam nhân lại là quyết định của Tấn đế, cũng chính là đương kim Thái thượng hoàng, Trạm Trinh không thể thay đổi.
Việc này Hàm Sênh không tham gia, nhưng Trạm Trinh trước giờ không hề kiêng dè chuyện xem tấu chương bên cạnh hắn, cũng chẳng ngại thảo luận việc triều chính với hắn. Nhưng dù có nghe được, Hàm Sênh cũng chỉ biết cảm thán và bất lực.
Lục Lục vẫn rất bám Hàm Sênh, nó đã gần một tuổi. Hai ngày nay, mọi người đều tất bật chuẩn bị tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho nó. Thái thượng hoàng đứng ra chỉ huy việc này, thậm chí còn muốn Trạm Trinh tổ chức lễ ăn mừng cho cả nước, chỉ ước có thể cho cả thiên hạ biết tôn tử của mình đã tròn một tuổi.
Cũng chẳng rõ tại sao Lục Lục lại khiến hắn yêu thích đến vậy.
“Gọi phụ thân nào.” Hàm Sênh lấy trống bỏi ra chơi với bé con đang ngồi trên thảm. Bàn tay nhỏ của Lục Lục đang nắm chặt một cái cửu liên hoàn (*). Nó cúi đầu, khiến phần thịt ở cổ như bị bọc bởi một vòng tròn múp míp và trắng nõn. Hàm Sênh đẩy nó, dỗ: “Gọi phụ thân nào.”
(*) Cửu liên hoàn: là một trò chơi thường gặp, lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, cũng là một trò chơi rất kỳ diệu được cả thế giới công nhận. Cách chơi cửu liên hoàn như sau: có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái que, mỗi cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ.
“Ta ta.” (*) Lục Lục trả lời đối phó, cái đầu nhỏ lại cúi xuống, tiếp tục chăm chú chơi cửu liên hoàn, có thể nhìn rõ vẻ nghiêm túc. Lục Lục có hàng lông mi rất dài, rợp bóng trên khuôn mặt mỗi khi bé con nhìn xuống. Bởi vì được Hoàng gia gia sủng ái, gương mặt nhỏ nhắn của nó mập mạp, cằm cũng biến mất, nhìn qua chỉ thấy một cục tròn vo.
(*) Đoạn này là Lục Lục nói chưa sõi từ “đa đa” (cha)
“Đối phó qua loa với phụ thân phải không?” Hàm Sênh tỏ vẻ mất hứng, sau đó ngồi sang một bên, không để ý tới nó.
Lục Lục nghiêng đầu nhìn hắn đầy do dự, sau đó không đành lòng vứt cửu liên hoàn đi, dịch về phía Hàm Sênh, bàn tay bé xinh vịn lên đầu gối hắn, ngửa mặt lên, cất giọng non nớt gọi: “Nang nang.” (*)
(*) Đoạn này là Lục Lục nói chưa sõi từ “nương” (mẹ)
“Gọi phụ thân.” Hàm Sênh muốn nó đổi cách gọi: “Không gọi nương.”
Cũng không biết nó có nghe hiểu hay không, chỉ thấy cái tay bé bé bám vào góc áo Hàm Sênh, ngồi vào lòng hắn, dang rộng cánh tay, đôi mắt sáng trong veo nhìn hắn: “Bế.”
“Không bế không bế.” Hàm Sênh đặt nó sang một bên, nói: “Ta giận rồi.”
Lục Lục chớp mắt, mờ mịt một lúc rồi lại chạy về phía hắn. Nhưng còn chưa tới nơi đã bị Hàm Sênh nhẹ nhàng đẩy ra: “Đi, ra chơi đồ của ngươi đi.”
Lục Lục bĩu môi, hai mắt ngân ngấn nước, tủi thân nức nở: “Nang nang…”
Hàm Sênh quay mặt nhìn nó, không nhịn được cười: “Còn biết giả vờ nữa.”
Không biết có phải đang giả vờ hay không nhưng nước mắt là thật, nhìn bé con thật sự rất đáng thương. Hàm Sênh chẳng còn cách nào khác, đành vươn tay ôm lấy nó, bé con lập tức vịn vào quần áo của hắn, chu môi rướn cổ thơm một cái.
Hàm Sênh nhân cơ hội dỗ dành: “Kêu phụ thân thì bế.”
Hai mắt Hàm Sênh dịu dàng, cúi đầu đưa mặt gần tới. Lục Lục lập tức chu môi, nhưng người nó quá nhỏ, còn chưa kịp chạm tới thì bỗng từ đâu xuất hiện một cánh tay lớn, bóp lấy mặt nó. Gương mặt đầy nước mắt đối diện với ánh mắt không vui của Phụ hoàng: “Sao hôm nay lại không tới chỗ của Hoàng gia gia?”
Hắn vươn tay ra, không để ý tới sự kháng cự của Lục Lục, ôm lấy nó, còn nói với Hàm Sênh: “Không có việc gì thì đừng để nó bò lên người, nặng như vậy rồi mà vẫn nghĩ mình còn bé xíu.”
Hàm Sênh đành phải đứng dậy: “Cũng đâu thể ngày nào cũng để nó ở chỗ Phụ hoàng, lớn rồi nó sẽ không cho chúng ta hôn nữa đâu.”
Lục Lục giãy dụa trong ngực Phụ hoàng, cậy phần eo nhỏ mềm bèn xoay nửa người đối diện với Hàm Sênh vươn tay đòi bế, nhưng lại Trạm Trinh kéo về: “Sao ngươi cứ bám lấy phụ thân mình thế?”
“Nang nang!”
“Được, nương.” Trạm Trinh nói: “Nếu gọi được hắn thì cho phép ngươi được hắn bế.”
“Nang nang…” Lục Lục mím môi, dường như đang rối rắm không biết nên làm thế nào, một lúc sau bỗng ngốc nghếch gọi thành tiếng: “Đe đe!”
Trạm Trinh bỗng nở nụ cười, nói với Hàm Sênh: “Nó bảo ngươi đẹp đấy.”
Hàm Sênh đang mơ hồ, nghe thế cũng bật cười: “Ngươi nghe hiểu nó nói gì sao?”
“Tiểu sắc quỷ.” Trạm Trinh bóp mặt Lục Lục: “Nó chỉ chớp mắt ta cũng biết nó đang nói gì.”
“Quả đúng là người một nhà.” Hàm Sênh vươn tay vỗ Lục Lục, nói: “Chỉ đến thế thôi à? Sao ngươi cũng nông cạn như Phụ hoàng ngươi vậy.”
Chẳng biết Lục Lục nghe có hiểu hay không nhưng nó vẫn kiên trì muốn được bế, Hàm Sênh cố ý nói: “Khen thêm một lần nữa đi.”
Lục Lục tỏ vẻ đau khổ, lát sau mới nói: “Thưn thưn.”
Hàm Sênh: “…”
Hàm Sênh thật sự không hiểu ngôn ngữ tượng thanh của bé con mới một tuổi, đã vậy giọng còn mang đậm mùi sữa. Có đôi khi bé con ô ô oa oa một hồi mà hắn cũng không hiểu nó muốn nói gì, thế nên đa phần Hàm Sênh đều ngó lơ.
Hắn quay sang nhìn Trạm Trinh, Trạm Trinh im lặng một lát rồi nói: “Ta cũng không hiểu, có khi nào nó đang mắng ngươi không nhỉ?”
Lục Lục mở to mắt, biểu cảm lập tức thay đổi, đưa tay cào cào. Trạm Trinh sớm đã quen với chiêu thức này, lập tức bắt lấy tay bé con, đặt nó xuống thảm. Lục Lục ngửa đầu, vẻ mặt hung dữ: “Thấu!”
Sau đó nó quay sang ôm chân Hàm Sênh: “Nang nang, giang.”
Hàm Sênh đã hiểu: “Nó nói ta thơm, nói ngươi thúi hoắc đó.”
Trạm Trinh rũ mắt, vẻ mặt không vui: “Vậy thì đưa nó tới chỗ Phụ hoàng đi.”
Lục Lục lại trừng mắt với hắn.
Hàm Sênh nở nụ cười, cúi xuống gỡ tay Lục Lục ra rồi ngồi xuống thảm: “Đến chơi nào.”
Hắn đưa cửu liên hoàn cho bé con, Trạm Trinh cởi long bào, cũng ngồi xuống ôm lấy thắt lưng hắn, thuận thế tựa đầu lên vai Hàm Sênh: “Nếu biết trước sẽ đẻ ra một yêu tinh bám người như vậy, ta đã bỏ nó rồi.”
Hàm Sênh bật cười: “Ngươi còn ghen với cả nhi tử của mình nữa.”
Trạm Trinh gác cằm trên vai Hàm Sênh, lại ngẩng đầu nhìn bé con của hai người, đột nhiên giơ đẩy tay nó. Bé con bị hắn đẩy ngã, rống lên một tiếng hung hãn: “Oa!”
Có lẽ do giọng nó vẫn đặc sệt hương sữa nên chẳng có chút đe đọa nào, vì thế, Trạm Trinh lại đẩy nó thêm lần nữa. Ngay giây tiếp theo, tay hắn đã bị đánh: “Đừng quậy.”
Hàm Sênh lấy thêm đồ chơi tới, nói với Lục Lục: “Đừng để ý tới hắn, ngươi tự chơi đi.”
Lục Lục rất dữ, ném đồ chơi đi, bò tới cào Trạm Trinh. Kết quả Trạm Trinh chỉ cần nhẹ nhàng trở tay đã khiến nó ngả nghiêng. Mặt bé con đỏ bừng, sắp khóc. Hàm Sênh thấy tình thế không ổn, vội vàng giơ tay đánh Trạm Trinh, vô cùng hung dữ quát: “Này thì bắt nạt Lục Lục này! Đánh ngươi này!”
Trạm Trinh phối hợp rụt đầu lại, Hàm Sênh đánh hắn vài cái rồi quay sang nhìn Lục Lục, thấy nước mắt đã ngừng chảy mới yên tâm. Bé con tức giận: “Đánh, đánh này.”
Hàm Sênh dỗ dành: “Đánh, hắn rất hư, hôm nay phụ thân ôm Lục Lục ngủ, không cho hắn lên giường.”
Không biết Lục Lục đang nghĩ tới điều gì, dù nước mắt vẫn còn vương trên mi nhưng vẫn bật cười khanh khách. Sau đó nó nghiêm túc chỉ vào Trạm Trinh, nói với Hàm Sênh: “Thấu thấu.”
Trạm Trinh nhướng mày, Hàm Sênh phụ họa: “Đúng, hắn thúi lắm.”
Lục Lục lại vỗ ngực mình, tự hào nói: “Thưn thưn.”
Trạm Trinh cười khúc khích, Hàm Sênh cũng vui vẻ: “Đúng vậy, ngươi thơm.”
“Thưn thưn.” Lục Lục lại chỉ Hàm Sênh, sau đó sờ miệng mình, mân mê môi: “Xơm.”
“Nhóc con không biết xấu hổ.” Trạm Trinh vừa vươn tay ra đã lập tức bị Hàm Sênh đánh. Hàm Sênh xoay người lại, thơm Lục Lục, nói: “Ngoan lắm, chơi cửu liên hoàn của ngươi đi.”
Bé con vui vẻ, nghiêm túc chơi cửu liên hoàn. Nó lanh lợi hơn những đứa trẻ bình thường, lại thông minh. Thái thượng hoàng thường xuyên nhắc tới nó với các bá quan, vô cùng mong ngóng bé con mau lớn.
Hàm Sênh cũng có chút chờ mong dáng vẻ khi nó lớn lên.
Eo bỗng bị ôm chặt, Trạm Trinh cũng hôn lên bên má còn lại của hắn: “Cùng lắm là cho nó thêm hai năm nữa, sau ba tuổi được coi là người lớn rồi, không được để nó hôn ngươi nữa.”
“Ba tuổi là người lớn sao?” Hàm Sênh không nhịn được cười: “Ngươi khua môi múa mép là xong à?”
“Trẫm!” Trạm Trinh tự xưng một tiếng rất nghiêm trang: “Trẫm định ra luật mới, trẻ con ba tuổi không được bám lấy nương của mình nữa.”
“Cố tình gây sự.”
Trạm Trinh lại ghé sát lại cắn cổ Hàm Sênh, đối phương vội vàng đẩy hắn ra, sợ Lục Lục thấy. Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo tiểu tướng quân thỉnh cầu gặp Bệ hạ.
Trạm Trinh đành phải rời đi. Hàm Sênh tiếp tục chơi với bé con. Không lâu sau, phía trước bất ngờ có tiếng động. Hàm Sênh cảm thấy không ổn, vừa định ra xem đã thấy Trạm Trinh quay lại. Vẻ mặt đối phương hiện rõ sự giận dữ, Hàm Sênh vội hỏi: “Sao vậy?”
“Cái tên Giang Khâm này, thật đúng là không muốn sống nữa! Thế mà hắn dám tự đề xuất với Trẫm muốn cưới A Cẩn!!”
Mắt Hàm Sênh lóe lên: “Vậy ngươi trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là bảo hắn đi tìm A Cẩn rồi!” Trạm Trinh tức giận, nói: “Tiểu tử này, người khác không biết, chẳng lẽ hắn cũng không rõ sao? A Cẩn là người hắn có thể cưới sao? Hắn nói vậy, không biết là coi A Cẩn thành thứ gì?”
Vừa dứt lời, đột nhiên nghĩ đến Hàm Sênh, hắn liền nhíu mày, nói: “Ta cũng chỉ nghĩ đến ngươi. Ta biết khi bị ta ép gả, chắc chắn trong lòng ngươi không hề thoải mái. Vì ngươi nên ta mới cảm thấy việc Giang Khâm làm quá thiệt thòi cho A Cẩn… Ta không hề có ý khác, ngươi đừng để trong lòng.”
“Ta biết.” Hàm Sênh trấn an hắn: “Ngươi đừng nóng giận, cứ để hắn đi tìm A Cẩn là được… Hiện giờ cũng không chỉ mình hắn cầu hôn A Cẩn, đã vậy A Cẩn cũng không thể khôi phục thân phận nam tử, ta nghĩ Giang Khâm chắc cũng đang rất lo cho A Cẩn.”
Trạm Trinh ngừng lại, hỏi: “Nếu là ngươi thì sao?”
Hàm Sênh nghi ngờ: “Ta?”
“Nếu là ngươi, ngươi sẽ đồng ý chứ?”
“A Cẩn có ngươi là chỗ dựa, hắn có quyền lựa chọn, ngươi không cần lo Giang Khâm sẽ khiến hắn thiệt thòi. Nếu là A Cẩn, ta chắc chắn sẽ nghe theo trái tim mình, thích thì đồng ý, gả cũng được, cưới cũng thế. Cũng chỉ là cách gọi thôi, đến cuối cùng vẫn là… hai người thành thân với nhau thôi mà.”
Trạm Trinh nhìn Hàm Sênh thật lâu, nói: “Nếu năm đó biết ngươi là nam tử, chắn chắn ta cũng sẽ yêu ngươi.”
Mắt Hàm Sênh cong cong: “Những lời này của ngươi thật khiến ta vui mừng.”
“Ta nghiêm túc.”
“Ta biết.” Ánh mắt Hàm Sênh bỗng trở nên dịu dàng, hắn nói: “Nếu lúc ấy ngươi biết, chỉ sợ giữa ta và ngươi sẽ không suôn sẻ như hiện giờ. Ngươi thì khăng khăng muốn cưới, khi đó, ta chắc chắn sẽ cảm thấy ngươi đang sỉ nhục mình. Hơn nữa, Phụ hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý việc hòa thân này.”
Trạm Trinh gật đầu: “Xem ra mọi chuyện xảy ra đều do ý trời.”
Bởi vì Hàm Sênh đã nói đêm nay sẽ ôm Lục Lục ngủ, bé con vừa tắm rửa xong liền đòi lên giường, ngoan ngoãn nằm trong chăn.
Chờ Hàm Sênh thu xếp xong, nó lập tức lăn vào ngực hắn ngửi ngửi, sau đó hưng phấn nói: “Thưn!”
Hàm Sênh xoa cái đầu nhỏ của nó. Bỗng nhiên trước miệng xuất hiện một cái tay nhỏ, Hàm Sênh hiểu ý, cũng hít một hơi rồi khen: “Lục Lục cũng thơm, rất thơm.”
Lục Lục vui vẻ nhoẻn miệng cười, răng nó còn chưa mọc hết, cười rộ lên rất đáng yêu, trái tim Hàm Sênh mềm nhũn trước nụ cười của bé con.
Phía sau có tiếng động, Trạm Trinh cũng đã tới. Hắn mới ngồi lên giường, còn chưa kịp lên tiếng, Lục Lục đã lao tới, dùng sức đẩy hắn.
Trạm Trinh không hiểu chuyện gì: “Sao vậy?”
Hàm Sênh cũng ngồi dậy, Lục Lục nhìn Hàm Sênh, lại nhìn Trạm Trinh, nhất thời không biết nên diễn tả ra sao, đành chỉ tay ra ngoài: “A.”
Trạm Trinh đã hiểu, hắn chỉ vào chính mình: “Ngươi muốn Phụ hoàng đi ra ngoài sao?”
Mắt Lục Lục sáng ngời, cuối cùng cũng đã biết mình muốn nói gì: “Đi, đi.”
Trạm Trinh nở nụ cười, không để tâm nói: “Cho ngươi ngủ ở đây đã là ân điển của Trẫm, vậy mà ngươi còn không biết tốt xấu, muốn đuổi Trẫm đi sao?”
Lục Lục lập tức nhìn về phía Hàm Sênh, Hàm Sênh rốt cuộc đã nhớ ra: “Giữa trưa ấy, ta có nói không cho ngươi lên giường, chắc nó vẫn nhớ kỹ rồi?”
Lục Lục có nhân chứng, lại tiến tới đẩy Trạm Trinh. Vẻ mặt Trạm Trinh thay đổi, lập tức thu chân bò lên, nói: “Không đi, dựa vào đâu mà Trẫm phải đi, Trẫm, hiểu ý Trẫm chưa?”
Hàm Sênh sờ mũi: “Không phải ngươi nói ba tuổi là thành người lớn sao? Ngươi đã hai mươi rồi, sao vẫn cứ như đứa trẻ thế?”
“Trẫm là Hoàng đế!” Trạm Trinh nhấn mạnh, chỉ vào Lục Lục: “Nó cũng phải nhường Trẫm!”
Lục Lục đương nhiên không chịu, nó lại tới đẩy Trạm Trinh. Trạm Trinh vẫn không chịu đi: “Phụ thân hứa với ngươi, Phụ hoàng không hứa, vậy nên ta không đi.”
Lục Lục mệt đến thở hồng hộc, đẩy mãi Trạm Trinh vẫn bất động, nó lập tức mở miệng, òa khóc.
Hàm Sênh đành ôm nó vào lòng dỗ dành. Lục Lục vẫn ra sức giãy dụa khóc lóc om sòm. Nó khóc mãi không nín, Hàm Sênh buồn phiền nói với Trạm Trinh: “Ngươi đi ra ngoài.”
“?”
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Hàm Sênh nháy mắt với hắn, Trạm Trinh hiểu ý, nhìn nhóc con tệ bạc kia với vẻ mặt phức tạp rồi xoay người xuống giường.
“Đi rồi đi rồi, đừng khóc.” Hàm Sênh lau nước mắt cho Lục Lục, bé con cứ như đã thành tinh, vừa bảo không khóc lập tức nín ngay, ngoan ngoãn để Hàm Sênh lau mặt rồi nằm xuống.
Trạm Trinh đợi ở bên ngoài một lúc mới rón ra rón rén đi tới, khe khẽ hỏi: “Ngủ rồi sao?”
Hàm Sênh gật đầu, vươn tay kéo hắn lên giường: “Nhẹ nhàng thôi, đừng làm nó tỉnh.”
Bé con chu miệng ngủ ngon lành, hai tay hai chân dang rộng, chiếm một chỗ lớn. Trạm Trinh cao to như vậy mà chỉ có thể nằm bên mép giường đầy đáng thương. Hàm Sênh nhẹ nhàng ôm Lục Lục về phía mình, chừa chỗ cho hắn. Trạm Trinh nằm xuống, thở hắt ra: “Lần tới ngươi không thể dỗ nó như vậy được, Hoàng gia gia chiều hư nó thì phải đến mà trông nó chứ, đúng không?”
“… Ta cũng không ngờ trí nhớ nó tốt như vậy.” Thấy Trạm Trinh vẫn còn hờn dỗi, Hàm Sênh vội nói: “Thôi ngủ đi, không nói nữa.”
Trạm Trinh ôm sự hờn dỗi của mình nằm xuống. Mới vừa yên ổn, một cánh tay nhỏ bé bỗng nhiên chặn trước miệng hắn, bé con xoay người về phía hắn, chân nhỏ cũng gác lên ngực Trạm Trinh.
Trạm Trinh: “…”
Hắn cong môi đẩy cánh tay thơm mùi sữa kia ra nhưng không được, bỗng nổi cơn xấu tính, há miệng, cắn một miếng.
Bị cắn, Lục Lục tỉnh lại.
Nó mở to mắt, Trạm Trinh quay mặt, phụ tử bốn mắt nhìn nhau.
“Oa oa!!”
Hàm Sênh bừng tỉnh, Trạm Trinh lập tức ngồi dậy: “Khóc cái gì mà khóc, cha có trước hay oa oa có trước? Trẫm hay ngươi có trước thế?”
Lục Lục ngẩn ngơ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Bé con mới vừa tỉnh ngủ, đại não không kịp hoạt động.
Hàm Sênh vươn tay ôm nhi tử vào lòng, giải thích: “Đã rạng sáng, sang ngày hôm sau rồi nên Phụ hoàng mới lên giường.”
“Phụ thân thơm thơm ngươi.” Hàm Sênh áp mặt lên mặt nó, thơm thơm mấy cái rồi ôm nó vào ngực, tiếp lời: “Được rồi, chúng ta ngủ tiếp, Lục Lục ngoan.”
Lục Lục hốt hoảng, Hàm Sênh lại dùng mắt ra hiệu cho Trạm Trinh. Người kia nhanh nhẹn trở mình sang một đầu khác. Một lát sau, bé con giật mình quay đầu nhìn đằng sau, phát hiện không có ai mới kéo góc áo Hàm Sênh, chép chép cái miệng nhỏ, chìm vào giấc ngủ.
Trong chăn, Trạm Trinh lén lút lấy chân cọ Hàm Sênh, Hàm Sênh bị nhột, quay đầu nhìn, thấy người kia đang cười khúc khích, hắn tức giận mắng: “Ấu trĩ.”
– —
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lược Lược: Nhóc con phá phách.
Lục Lục: Thúi ấu trĩ!
Sênh Sênh: Cả hai trật tự.
P/s: không có couple phụ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!