Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương - Chương 37: Thiên sứ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương


Chương 37: Thiên sứ


Anh và cô cùng nhau dắt tay đi vào trong cửa tiệm, một người phụ nữ mặc y phục chỉnh tề lịch thiệp đi đến chào hỏi, anh gật đầu đáp lại

“Áo cưới của tôi đặt, đã có rồi đúng chứ?”

Người phụ nữ cười thật tươi đưa tay sang hướng bên phải

“Vâng, đã sẵn sàng hết rồi! Khang tiên sinh, mời đi lối này.”

Mễ An bẽn lẽn đi bên cạnh anh đảo mắt nhìn về phía những bộ váy hoàn hảo được treo trên kệ, nghĩ đến mình sẽ mặc nó lên người liền phấn khích không chịu được, Mễ An cười tủm tỉm an tĩnh đi theo sau lưng anh.

Cầu thang bằng thuỷ tinh có vân đá sáng bóng sang trọng uốn lượn nối lên tầng trên, có một căn phòng rất lớn nằm ở giữa sảnh.

“Mời ngồi, xin đợi một chút.”

Mễ An ngồi xuống an tĩnh chờ đợi nhưng trong lòng đã sớm nao núng vô cùng, Khang Duật ở bên cạnh âm thầm nhìn cô cười vui vẻ.

Vài phút sau, Mễ An thấy hai người nhân viên nâng vào trong một chiếc giá áo to lớn, sau đó giở ra để lộ chiếc áo cưới trắng tinh vừa mới được vận chuyển bằng đường máy bay đến đây, Mễ An nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, nó quá đẹp!

Dù rằng cô không mơ tưởng viễn vông nào xa xôi, cô còn chẳng biết đám cưới này có được diễn ra hay không, có được cùng anh bước lên lễ đường hay không…Nhưng có lẽ không có cô gái nào có thể cự tuyệt chiếc áo cưới đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở này!

Kiểu dáng cầu kỳ nhưng lại không mất phần tao nhã và quyến rũ, tầng tầng lớp lớp voan mỏng xếp chồng lên nhau một cách tinh tế và đẹp mắt, hoàn toàn cướp đi hồn phách của Mễ An. Đôi mắt cô hoàn toàn bị lấp đầy bằng những tấm lụa lả lướt cùng kim cương sáng chói, cô đứng yên để họ giúp mặc chiếc áo cưới tuyệt mỹ kia lên người.

“Tiểu thư, giờ cô có thể thử đi lại mấy bước để tôi xem còn có chỗ nào cần phải sửa sang lại hay không.”

Người vừa lên tiếng là một nhà thiết kế nổi tiếng, đặc biệt từ nước ngoài bay đến đây chỉ để giúp Mễ An thử chiếc áo cưới sang quý này, bà nhìn cô gái phương Đông trước mặt, trên môi là nụ cười ôn hòa, vừa nói vừa khéo léo giúp cô chỉnh lại làn váy. Chiếc áo cưới này, thế nhưng là tác phẩm mà bà dùng thời gian ngắn nhất, hao tốn tâm huyết nhiều nhất mới thiết kế ra được đồng thời cũng vừa kịp hạn giao.

Mễ An gần như là nín thở sờ lên làn váy hoàn toàn làm bằng thủ công tinh xảo kia, cô biết chiếc váy này nhất định rất sang quý, sang quý đến nỗi cô không dám nghĩ đến giá tiền của nó nhưng cô thật sự rất thích chiếc váy cao quý mà tao nhã, sang trọng mà thanh thuần này.

Trong bộ lễ phục Mễ An chậm rãi đi tới lui trong phòng, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của những nhân viên còn có quan trọng nhất là đôi mắt anh vẫn đảo quanh người cô, gương mặt nhỏ nhắn không chút son phấn kia chợt phiếm hồng.

Thiết kế cúp ngực làm bằng hai loại chất liệu, voan và ren kết hợp với nhau, trải khắp nửa trên áo là những đóa hoa nhỏ li ti làm bằng thủ công rất xinh đẹp tựa như chúng đang nở rộ trước ngực cô.

Thiết kế tinh tế càng tôn lên vóc dáng mảnh khảnh cùng những đường cong duyên dáng của bộ ngực đầy đặn, phần lưng hở vừa phải để lộ nửa lưng trần trắng nõn không tì vết. Lộ liễu nhưng không mất phần tao nhã, phía dưới làn váy hơi xòe ra lại mang theo vài phần ưu nhã, dịu dàng mà thành thục của người con gái.

“Tiểu thư, cô thật xinh đẹp!”

Một trong số những nhân viên tiến đến giúp cô chỉnh lại làn váy, không kìm được lên tiếng khen ngợi.

Ngay cả nhà thiết kế cũng hưng phấn đến mức nắm chặt tay Mễ An, bật thốt lên một câu bằng tiếng Anh mang nặng ngữ điệu Luân Đôn

”Chiếc áo này mặc trên người cô giống như có sinh mệnh vậy!”

Cô gái phương Đông này thực sự đẹp quá, xinh đẹp như một đóa phù dung vậy, e ấp kín đáo mà kiều diễm khiến người ta không khỏi kinh ngạc tán thưởng. Xung quanh tràn ngập những lời khen tấp nập, Mễ An chỉ cười cười lịch thiệp khẽ nói

“Cảm ơn!”

Rồi vụng về kéo váy đi đến gần anh vì nãy giờ Khang Duật chỉ luôn im lặng không nói gì khiến cô cảm thấy thiếu thốn một thứ gì đó, không ai biết nếu có hàng ngàn lời khen của mọi người cũng không bằng một lời khen của anh!

“Duật, anh thấy em thế nào.”

Từ nãy đến giờ, cả người Khang Duật cứng đờ lại như bị đóng băng, hô hấp dường như cũng bị tước đi trong khoảnh khắc, giây phút này anh có thể chắc rằng bất kỳ cảnh đẹp nào trên thế giới cũng không bằng một màn đang hiện hữu trước mắt anh hiện tại.

Áo cưới diễm lệ tinh tế phủ lên dáng vóc hoàn hảo của cô liền tạo ra một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tuyệt hảo đến rung động lòng người, Mễ An đứng ngược nắng thế nên vầng sáng thuận lợi từ cửa sổ chiếu xạ lên người cô. Những hạt cườm cùng đá quý được đính thủ công trên áo cũng đúng lúc toả sáng chói loá khắp góc phòng, vẻ đẹp đó khiến mọi vạn vật đều phải lu mờ, mơ hồ như là một thiên sứ thuần khiết hạ phàm dạo chơi.

Khang Duật thu lại ánh mắt say mê đắm đuối, anh vừa giữ chặt tay cô vừa xoay đầu lịch thiệp cất giọng trầm đặc

“Xin lỗi, tôi muốn một chút thời gian riêng tư, được chứ?”

Thanh âm nam tính cuốn hút, một chút khéo léo tao nhã yêu cầu, đâu đó còn xen lẫn uy lực khiến người khác khó mà chối từ, nhân viên cùng nhà thiết kế đã sớm đoán được từ ánh mắt anh nên người nào cũng có ba vạch hắc tuyến ở trên đầu

“Vâng.”

Tiếng đóng cửa vang lên, không gian đã trở nên tĩnh mịch, Khang Duật chống tay đứng dậy lực đạo mạnh mẽ trong nháy mắt giữ lấy gáy cô. Sau đó không kịp chờ đợi mà ngậm vào đôi môi đỏ mọng làm anh mê đắm, khóe miệng không tự chủ tràn ra tiếng thở dài thỏa mãn, cả căn phòng đều tràn đầy hương thơm từ người cô tỏa ra khiến anh không thể kìm được mà trầm luân trong si mê vô tận…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN