Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!
Chương 79: Tìm mãi không trở về
Về thành phố S, năm học mới nhanh chóng sắp khai giảng.
Quý Yến mua một căn chung cư ở gần trường học, sau khi Diệp Lam sang đây xem qua, gật đầu, đồng ý cho chuyện bọn họ ở chung.
Căn bản tính cách Đàm Hinh tương đối thành thục ổn trọng, không cần người khác lo lắng, thêm công việc Diệp Lam bận rộn, không thể lúc nào cũng chăm sóc đến con gái, có Quý Yến giúp đỡ, bà cũng yên tâm một chút.
Mà sau khi trải qua chuyện nước R lần này, bà cũng đã nhìn ra, đứa nhỏ Quý Yến này là đặt con gái mình lên trên hết, lại là đứa trẻ bà nhìn mà lớn lên nên rất hiểu rõ, dứt khoát thành toàn cũng tốt.
Khang Di biết trong nội tâm bà rất không nỡ, an ủi: “Chung cư này cách Tân Uyển cũng chỉ cách một con phố, ra ngoài mua cái đồ ăn đều có thể gặp được, nếu như cô có điều gì không hài lòng, trực tiếp tới mắng Quý Yến là được, tiểu tử này không dám cãi lại đâu.”
Diệp Lam bị bà ấy chọc cho cười không ngừng, tâm tình mất mát có chút dịu đi.
Bà cười nói: “Tôi mắng Quý Yến làm gì, cảm ơn còn không kịp nữa, về sau tiểu Hinh nhà tôi phải dựa vào nó chiếu cố.”
“Nó không phải là người biết cách chăm sóc người khác đâu, không tạo cho tiểu Hinh thêm phiền phức đã cám ơn trời đất.”
Hai người cười cười nói nói, cùng nhau ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày.
Đàm Hinh vừa tan học, đã nhận được điện thoại Nguyễn Giai Hi.
“A lô, học tỷ, em vừa tan học, chị tìm em có việc à.”
Nguyễn Giai Hi nói: “Trụ cột của chị ơi, em cũng không đi dạo một vòng diễn đàn trường học sao, bạn trai soái ca của em tới đang ngay tại cửa nam, một đống người vây quanh chụp hình. Haha, nói thật chứ, người này dáng dấp đẹp trai không thật khó tìm nha, bất cứ góc độ chụp nào cũng đều đẹp trai.”
Đàm Hinh sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Học tỷ, đừng trêu em nữa, Quý Yến tới đón em đi ăn cơm. Cơm nước xong xuôi sẽ đến trung tâm tụ họp cùng chị.”
“Không cần trở về, hoạt động xế chiều hôm nay cho phép em vắng mặt, chơi vui vẻ chút nha.”
Gần đây chương trình của trường chuẩn bị làm một chuyên mục mỹ thực thành phố S, chính là lúc bận rộn nhất, đổi lại là lúc trước, Đàm Hinh chắc chắn sẽ không ngay lúc mấu chốt này xin phép nghỉ.
Nhưng bây giờ, cô nghĩ hết khả năng có thể để ở cùng Quý Yến, đem người yêu đặt ở vị trí đầu tiên.
Cô nói: “Vậy em cảm ơn học tỷ nhiều, sau này sẽ mời chị một bữa.”
Nguyễn Giai Hi cong môi, nói: “Không tồi, có tiến triển. Làm người từng trải, cho em một lời khuyên, người đàn ông mình thích nhất định phải nắm chặt, bỏ qua, sẽ không tìm về được.”
Cúp điện thoại, Đàm Hinh đi về cửa phía nam.
Kỳ thật Quý Yến đợi ở một nơi coi như hơi khuất, nhưng gương mặt kia của anh, vô luận lúc nào đều khiến người khác chú ý đến sự tồn tại của mình.
Cửa nam.
Thiếu niên đứng dưới bóng cây mặc một chiếc áo khoác đen, khí tức lạnh lùng khiến cho người ta không dám tới gần, các cô gái qua đường hưng phấn chụp hình, trong đám người liên tục bàn tán, đàm luận.
“Có phải mới ra thần tượng mới hay không, cũng quá đẹp trai rồi, đi in ảnh chụp ra có thể trực tiếp làm giấy dán tường mà dùng…”
“Anh ấy hình như đang chờ người khác, là chờ bạn gái sao?”
“Mười phần hết tám, chín phần là vậy.”
Bỗng nhiên, người đàn ông một mực lẳng lặng đứng yên giương mắt, nhìn về một hướng, môi mỏng có chút cong lên, xuất hiện một nụ cười yếu ớt.
Anh nhanh chân từ trong đám người đi ra ngoài, giang hai cánh tay, Đàm Hinh cách đó bảy, tám mét nhìn anh, nhịn không được cười một tiếng, xông thẳng vào trong ngực anh, bị anh ôm thật chặt.
“Có lạnh không?”
Đàm Hinh lắc đầu, “Vẫn tốt.”
Quý Yến dắt tay cô, nhét vào túi áo của mình, cùng nhau đi khỏi cửa trường, để lại một đám quần chúng vây xem đang hóa đá.
Lên xe, Đàm Hinh cố ý chế nhạo anh, nói: “Quý thiếu thật sự rất thu hút người khác nha.”
Quý Yến nhướn mi tuấn tú, nói: “Dù sao cũng chỉ có em thôi.”
Đàm Hinh nghe được mặt có chút nóng lên, đúng vậy, người đàn ông này, từ thân thể đến trái tim đều thuộc về cô.
Cô cúi đầu xuống, từ bên trong túi xách của mình lấy ra một túi giấy màu xanh da trời, nhét vào ngực Quý Yến.
“Đây là gì, cho anh sao?”
Đàm Hinh ho nhẹ một tiếng, gật đầu, quay sang nhìn bên ngoài cửa sổ.
Quý Yến đạp phanh lại, đem xe dừng ở ven đường. Anh mở túi giấy ra, đầu tiên là nhìn thăm dò thoáng qua, sau đó mới đưa tay đem đồ vật bên trong lấy ra.
Là một khăn choàng cổ màu đen, sờ lên thật ấm áp, thủ công có chút khiếm khuyết, nhưng có thể nhìn ra được đã bỏ ra rất nhiều tâm tư.
Anh lẳng lăng cầm trong tay, hồi lâu không nói chuyện.
Đàm Hinh thẹn nói: “Anh… Anh chê nó không dễ nhìn sao? Nếu như anh nói không thích, em có thể đan lại một lần nữa, bây giờ em đã nắm vững phương pháp làm rồi.”
Quý Yến đem khăn choàng cổ nhét vào tay cô, nói: “Giúp anh đeo.”
Nói xong, nghiêng thân hình về phía cô gái.
Đàm Hinh hết cách, đưa tay thay anh quấn lên, đang muốn lui ra phía sau một chút, người này bỗng nhiên ôm chặt lấy eo cô, đem cả người cô ôm vào trong ngực.
“Hinh Hinh…”
Quý Yến nhẹ giọng gọi.
Đàm Hinh vuốt ve sau gáy của anh, cười nói: “Quý thiếu có điều gì muốn làm?”
Quý Yến nói: “Không muốn buông em đi.”
“Vậy không đi nữa.”
“Thật?”
Đàm Hinh gật đầu, chân thành nói: “Học kỳ này thì không có cách nào, học kỳ sau em thôi công việc của hội học sinh, thời gian nhàn rỗi đều cho anh. “
Nói rồi cô lại bổ sung một câu, nói: “Điều kiện tiên quyết là anh có thể thi vào được Đại học S, nghe dì nói, gần đây thành tích anh tụt hạng liên tục.”
Quý Yến bất mãn.
“Mẹ anh sao chỉ chọn những việc không tốt nói cho em biết.”
Đàm Hinh gõ trán anh, dạy dỗ nói: “Cho nên anh mới càng phải học tập cho giỏi, mỗi ngày càng đi lên, để dì không tìm ra khuyết điểm.”
Quý Yến ngoan ngoãn nghe lời, nói: “Anh đã nói sẽ lấy Đại học S làm mục tiêu, lời nói ra khỏi miệng, anh nhất định sẽ làm được.”
Nói xong, trên gương mặt cô gái lướt qua một nụ hôn.
***
Trại an dưỡng, phòng bệnh VIP.
Dư Hạo đẩy cửa vào.
Trên ban công, một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn, nhìn xa xa một cái diều như đứt dây, yên lặng đến xuất thần.
“Còn chưa có chết đâu.”
Dư Hạo cười nhạo một tiếng, ngồi xuống bên cạnh.
Phương Lập Tân mắt không ngước lên một chút, lạnh nhạt nói: “Tớ còn tưởng rằng, cậu sẽ không tới thăm tớ.”
“Tớ không muốn tới, nhưng tớ nhất định phải biết, vì sao đến tột cùng, tại sao cậu muốn làm như vậy. Lúc bọn họ nói cho tớ, tớ căn bản không tin, cậu biết không, bởi vì cậu là Phương Lập Tân, từ nhỏ đến lớn, dù đối với cái gì cũng không để tâm, người luôn tỏ ra thờ ơ, làm sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy. Cho đến khi… Tiểu Hinh chính miệng thừa nhận, tớ mới tin tưởng.”
Một Phương Lập Tân không biểu lộ gì, khi nghe đến hai chữ kia, trong mắt hiện lên gợn sóng, hỏi: “Cô ấy thế nào rồi.”
Dư Hạo bỗng nhiên cắn rang, đứng lên, nắm chặt vạt áo của Phương Lập Tân, cả giận nói: “Cậu còn có mặt mũi hỏi?”
“Tớ chỉ là đem việc cậu muốn làm, cũng không dám làm, thay cậu thực hiện.”
Sắc mặt Dư Hạo bỗng dưng biến đổi.
Phương Lập Tân nói: “Nên nói cậu ngốc, vẫn còn rất ngây thơ, chuyện cậu thích Đàm Hinh này, đại khái chỉ có Đàm Hinh không biết. Trong mắt của cô ấy, ngoại trừ Quý Yến sẽ không có người khác, cậu thích ai, căn bản cô ấy cũng không quan tâm.”
Dư Hạo nói: “Vậy thì thế nào, tớ thích cô ấy, nhưng tớ cũng biết người cô ấy thích là Quý Yến. Là bạn bè, tớ nguyện ý tác thành cho bọn họ, còn cậu đây, cậu đã làm gì! Quý Yến thật sự nên đánh chết cậu.”
Làn mi Phương Lập Tân có chút rung rung, anh nói: “Hạo tử, cậu hỏi tớ vì sao làm như thế, tớ cũng muốn biết, cậu sẽ làm như thế nào. Chân chính thích một người, làm sao có thể thành toàn được?”
“Cậu có biết tớ thích cô ấy bao lâu sao —— hai kiếp, tớ đem tình yêu mình sở hữu đều cho cô ấy, cô chỉ ném trái tim tớ xuống mà bỏ đi.”
Dư Hạo nhíu mày, nói: “Cậu lại nói hươu nói vượn gì đó, cái gì hai kiếp chứ.”
Phương Lập Tân giật môi dưới, nói: “Cậu không hiểu, ai cũng sẽ không hiểu.”
“Tớ hiểu.”
Dư Hạo nói: “Cậu cho rằng cậu là thần tình yêu sao, ai trong đời cũng sẽ không chạm tới chân tình, không có ai làm người vui quá, ngu ngốc quá, tổn thương quá hóa điên. Nhưng có đôi khi, người ta phải chịu thua, vận mệnh có đôi khi m* nó thích đùa người khác, khiến người cậu thích như một cọng dây đỏ buộc chặt lấy người, chúng ta chỉ có thể m* nó nhận thua! Bởi vì chân chính thích một người, sẽ không nhẫn tâm nhìn cô ấy thương tâm khổ sở.”
“Yêu, vĩnh viễn không thể trở thành lý do để tổn thương người khác.”
“Lập Tân, tớ rất hối hận, lúc trước giới thiệu cho cậu quen biết cô ấy, vô luận là đối với cô ấy, đối với Quý Yến, hay là đối với cậu, tớ đều cảm thấy rất có lỗi.”
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Phương Lập Tân nói: “Hạo tử.”
Bước chân Dư Hạo dừng lại.
“Cậu thầm mến cô ấy lâu như vậy, cho tới nay, trong mắt cũng chỉ có cô ấy, bây giờ cậu còn có khả năng đặt sự yêu mến trên người khác à.”
Dư Hạo trầm mặc thật lâu, nói: “Có lẽ được.”
Đáng tiếc, anh đem cô gái đó làm mất rồi, có khả năng sẽ tìm mãi cũng không trở về.
(Ji: Còn 2 chương nữa…. Cố lên, Ji sẽ ráng up trong hôm nay nha!!!!)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!