Khó Ngủ
Chương 15
Từ khi bị bắt cóc, đã lâu rồi Hà Dung An không được ăn bữa cơm ngon nào.
Hàn Chu mở hộp cơm ra, là cơm thịt lợn xào rau, màu xanh xen trắng, thêm cả thịt vụn, nhìn là muốn ăn. Hà Dung An ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chỉ yên lặng nhìn lại.
Tướng mạo người này có hơi ác liệt, sống mũi cao, đường nét rõ ràng, khi nhìn người ta có mấy phần âm trầm và áp bách.
Có thể là đã nhìn quen rồi, nên Hà Dung An không còn kiêng kị Hàn Chu như lần đầu gặp gỡ nữa, cũng không thấy hắn hung ác nữa.
Hà Dung An bất động, Hàn Chu cũng chẳng giục giã, hai người giằng co một chốc, rồi cậu giơ tay bưng lấy hộp cơm.
Thịt lợn xào rau đầy mỡ, tuy Hà Dung An đói nhưng ăn được vài miếng là không nuốt nổi nữa, chỉ ăn cơm với mấy miếng ớt xanh. Mấy ngày không ăn cơm, cả cơm tẻ cũng thấy thơm phưng phức.
Hàn Chu cứ thế nhìn Hà Dung An ăn, cậu nâng mắt, miệng vẫn ngậm cơm, làu bàu nói: “Nhìn gì đấy?”.
Hàn Chu dời mắt, móc ra một bình nước trong túi nilon, vặn nắp định uống, cuối cùng lại đưa cho Hà Dung An.
Hà Dung An đã sớm quen với việc này, cầm lấy uống một ngụm, thấy hắn vẫn còn nhìn bèn thấy không dễ chịu, cau mày nói: “Đừng nhìn tôi nữa”.
Hàn Chu ồ một tiếng, chậm rãi dời mắt.
Chẳng được bao lâu, Hà Dung An không ăn nữa. Hộp cơm còn thừa hơn nửa, Hàn Chu mở miệng: “Em ăn nữa đi”.
Hà Dung An hết đói rồi, lấy đũa chọc chọc miếng thịt rồi tới ớt xanh, nói: “Ngấy quá, thịt cũng bị xào già rồi”.
Cậu đưa hộp cơm cho Hàn Chu: “Tôi không muốn”.
Hàn Chu thì không cần biết ngon hay dở, no bụng là được, vì thế hắn cầm lấy, dùng lại đôi đũa của Hà Dung An để ăn phần cơm còn lại.
Hà Dung An như bị quỷ thần xui khiến mà nhìn chiếc đũa đụng trúng đôi môi Hàn Chu, lòng động đậy, do dự một chút, thiếu tự nhiên mà siết chặt bình nước bằng nhựa trong tay.
Hàn Chu ăn rất nhanh, hộp cơm đã thấy đáy. Hà Dung An nói thầm: “Ngon đến thế cơ à?”.
Hàn Chu nói: “Ừ”.
“Ừ cái gì mà ừ”, Hà Dung An bĩu môi bảo: “Mẹ tôi xào mới gọi là ngon”.
Cậu nói xong cũng tự ngẩn người, im lặng.
Hàn Chu ngẩng đầu nhìn Hà Dung An, thiếu niên rũ mắt, chiếc bình nhựa bị bóp méo mó.
Hàn Chu đột nhiên nghĩ, có phải Hà Dung An nhớ mẹ của em ấy không nhỉ – không chỉ có mẹ, Hà Dung An bị bắt tới đây, chắc em ấy vẫn còn người nhà.
Mà Hà Dung An là con mồi sẽ bị bọn họ xử lí, hệt như các cô gái bị bắt về khi trước.
Trong đầu Hàn Chu sinh ra mấy phần mờ mịt.
Một lúc lâu sau, đột nhiên Hà Dung An gọi tên hắn, hỏi: “Hàn Chu, anh muốn cả đời làm tên bắt cóc, đám buôn người ư?”.
Hà Dung An nhìn Hàn Chu, thiếu niên mang vẻ mặt nghiêm túc, thẳng thắn dò xét hắn. Không hiểu sao Hàn Chu lại không dám đối diện với cậu, như thể những thứ dơ bẩn đê hèn không chốn che thân, trần trụi mà bị ánh sáng chiếu rọi giữa ban ngày.
Hàn Chu nhìn dây xích khóa trên mắt cá nhân Hà Dung An, không nói lời nào.
Từ khi mười một tuổi, Hàn Chu đã đi theo đám Hàn Kỳ.
Mẹ hắn dùng một mồi lửa mà mang theo cả cha hắn lẫn ông bà nội, chỉ còn lại mình Hàn Chu, hắn mồ côi. Không ai quan tâm đến đứa con của một thằng buôn người, lại còn bị ngốc nữa.
Bao nhiêu năm như thế, Hàn Chu chưa từng nghĩ tới thị phi hay đúng sai, chưa hề nghĩ tới tương lai sau này, càng chưa hề nghĩ tới cả đời người.
Tên bắt cóc, đám buôn người – mấy chữ này đột nhiên đè nặng xuống, như những dấu ấn nóng rát ịn vào tim, như truyền xuống cả vết bỏng cũ trên tay.
Bộp một tiếng, Hàn Chu nhìn Hà Dung An, bóp nát cái hộp trong tay rồi ném vào thùng rác. Hắn không ngó tới cậu nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!