Phát Súng Tình Yêu - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Phát Súng Tình Yêu


Chương 52


Trần Bạc Viễn nghe thấy Nhạc Ngưỡng hỏi mình như vậy, kí ức phảng phất như trở lại một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ.

Ánh mắt anh như lạc đến một nơi xa xôi, một khoảnh khắc nào đó, Nhạc Ngưỡng cảm thấy người đàn ông trước mặt thật đơn độc.

Giờ đây cô có thể cảm nhận được cảm xúc thăng trầm bên trong Trần Bạc Viễn, nhưng bên ngoài anh lại giống như mặt nước tĩnh lặng, chẳng có lấy một gợn sóng.

Vốn dĩ anh cũng không muốn nói quá nhiều, nhưng nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn nói cho Nhạc Ngưỡng: “Ừm, cậu ấy và anh cùng thi hành nhiệm vụ, nhưng cậu ấy không trở lại.

Ngắn ngủi vài chữ, mặc dù không nói ra cụ thể tình huống, nhưng đủ khiến Nhạc Ngưỡng chấn động.

Cô không khỏi nắm chặt đôi bàn tay, trở nên trầm mặc.

Cô chẳng thể giống như Trần Bạc Viễn, sau khi xảy ra chuyện như thế vẫn chịu đựng được như bây giờ.

Cô thậm chí không cầm lòng được, thay đổi góc nhìn mà suy nghĩ, nếu như cô là Trần Bạc Viễn, bản thân có một tuổi thơ bất hạnh lại gặp phải những cảnh ngộ như vậy, còn tận mắt nhìn thấy người bạn chiến đấu ngã xuống ngay trước mặt, người cha dưỡng dục anh nhiều năm lại mắc bệnh hiểm nghèo.

Nhiều năm như vậy, anh đã chịu đựng như thế nào? Nhưng dù chỉ là một trong những chuyện ấy xảy ra với Nhạc Ngưỡng, cô cũng chẳng thể có được một phần bản lĩnh như Trần Bạc Viễn.

Càng đừng nói là phải trải qua hết những sự việc ấy, tiếp tục sống trên thế giới này, vậy đã phải lấy ra bao nhiêu dũng khí đi đối diện với những khía cạnh cuộc sống như thế đây? Phải xây bao nhiêu bức tường thành mới có thể chống đỡ được đây?

Nhạc Ngưỡng im lặng mà nắm lấy tay Trần Bạc Viễn, trong lòng kiên định rằng bản thân về sau sẽ cùng Trần Bạc Viễn trải qua thật tốt quãng đời còn lại.

“Cũng không còn sớm rồi, em mau đi tắm qua rồi nghỉ ngơi đi, không phải ngày mai vẫn còn ca làm sớm sao?”

Trần Bạc Viễn nhìn màn hình điện thoại nói với Nhạc Ngưỡng, Nhạc Ngưỡng gật gật đầu, chẳng chút lơ mơ mà đứng dậy, Trần Bạc Viễn đi nhanh về phòng ngủ, lấy cho cô bộ đồ ngủ mới.

Căn nhà có hai nhà vệ sinh, đều có thể tắm rửa được.

Khi Nhạc Ngưỡng vừa đi ra, Trần Bạc Viễn trong nhà tắm nhỏ cũng vừa tắm xong.

Anh mặc một chiếc áo phông màu gạo thoải mái, mái tóc ẩm ướt vẫn còn nhỏ nước, Nhạc Ngưỡng thấy anh ôm một bộ chăn gối đi qua căn phòng khác, vốn có lời muốn nói, nhưng Trần Bạc Viễn lại cười: “Anh ngủ ở đây, ngủ ngon.”

Nói rồi cũng chẳng cho Nhạc Ngưỡng cơ hội mở miệng, vẫy vẫy tay rồi đóng cửa phòng lại.

Nhạc Ngưỡng ngẩn ra, chỉ có thể thu lại những lời còn chưa nói ra ấy, có chút bất đắc dĩ đi đến căn phòng còn lại.

Tối nay bọn họ đều chẳng thể ngủ ngon, Chu An Bình ở bệnh viện cũng vậy.

Cô lo lắng cho bố, cả một đêm dường như không chợp mắt.

Hơn nữa cô vẫn bị ba tên côn đồ kia dọa sợ, khi chỉ có mình cô trong phòng bệnh, cô lại lo lắng không thôi, sợ hãi mà từ phòng bệnh đi ra ngoài hành lang.

Nhìn thấy thỉnh thoảng có vài bệnh nhân đi qua đi lại trên hành lang, có chút hơi người, cô mới có thể yên tâm hơn một chút.

Mới rời khỏi một lúc Nhạc Nho đã thấy bộ dạng như vậy của cô, vội vã đưa cô trở lại phòng bệnh, dặn dò cô phải nghỉ ngơi. Chu An Bình vẫn là lắc đầu, giống như một con thỏ bị thương vậy, cuộn tròn mình trong phòng bệnh, chẳng thể chợp mắt.

Cuối cùng vẫn là Nhạc Nho nắm chặt lấy tay cô, một câu lại một câu an ủi, cô mới ngủ được một chút.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, cô đã tỉnh rồi.

Lúc này Lão Chu cũng đã tỉnh lại, cũng có thể nói được hai ba câu rồi, nhưng vì trên người có nhiều vết thương nên tạm thời vẫn chưa thể xuống giường, chỉ có thể nằm trên giường bệnh đợi chờ cơ thể hồi phục.

Mà vợ lão Chu khoảng bảy giờ sáng thì về đến nhà.

Chồng và con gái đều không ở nhà, lúc ấy bà cũng thấy khó hiểu, chẳng lẽ sớm như vậy con gái đã đến trường rồi ư? Nghĩ nghĩ sáng nay lão Chu cũng không có ca làm sớm, vì vậy bà liền gọi cho lão Chu, nhưng không liên lạc được, trong lúc bất đắc dĩ mới gọi đến số của đơn vị bên kia.

Vì thế đã biết được tin tức.

Nhạc Ngưỡng bởi vì phải trực ban, vì thế không thể đến bệnh viện chăm sóc lão Chu được, do đó cô gọi điện thoại cho Nhạc Nho, hỏi thăm tình hình ở bệnh viện: “Tình trạng lão Chu bây giờ ra sao rồi? Bình Bình nữa?”

Nhạc Nho giọng khàn khàn đáp: “Đã tỉnh lại rồi, ý thức cũng rõ ràng, chỉ là không thể xuống giường đi lại được. Bình Bình cũng không sao cả.”

Nghe được lời này Nhạc Ngưỡng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng nói: “Chút nữa mẹ Bình Bình sẽ qua đó, em nhớ phải giúp dì ấy bình ổn lại cảm xúc, nếu như không có cách nào cả thì gọi ngay cho chị. À đúng rồi, chút nữa Trần Bạc Viễn sẽ đem đồ ăn qua đó.”

“Ừ.”

Nhạc Nho nhẹ ‘ừ’ một tiếng, sau đó hai người nói hai ba câu rồi cúp điện thoại.

Về chuyện của lão Chu, cấp trên rất nhanh đã có chỉ thị, đây cũng là do bị người ta rắp tâm báo thù, cơ quan công an của thành phố Lô Châu cũng đã tham dự vào, mà đoạn thời gian này, lão Chu chỉ có thể ở bệnh viện dưỡng thương cho đến khi xuất viện.

Chuyện lớn nhỏ trong đơn vị được giao cho phó sở là lão Trình phụ trách.

Mọi chuyện ở vẫn diễn ra như bình thường, chỉ là người mọi ngày vẫn bưng chiếc ly giữ nhiệt đi lại trước đơn vị, bây giờ lại nằm trên giường bệnh.

Mọi người đều thấy buồn bã, cũng đối với loại dã tâm báo thù này mà phẫn nộ và đáng khinh!

Bọn họ mỗi người là cảnh sát nhân dân, bên người luôn có các loại nguy hiểm, những chuyện ngoài ý muốn cũng chẳng biết khi nào sẽ xảy ra. Chuyện của lão Chu tựa như phủ một lớp tro xám lên lòng bọn họ.

Rõ ràng bọn họ không làm sai điều gì, vì sao lại phải chịu cảnh như thế này?

Nhưng trên thế giới này, chuyện như vậy cũng không phải chỉ xảy ra ở mỗi cương vị của bọn họ, nói giống tục ngữ thì là, chuyện ngoài ý muốn và ngài mai, không biết cái nào sẽ đến trước, sống vốn dĩ đã không dễ dàng gì rồi.

Con người trên cuộc đời này, đôi vai đã được định trước phải gánh vác trách nhiệm và nghĩa vụ, dù cho phía trước có bao nhiêu khó khăn, sẽ luôn có người mở đường, cũng sẽ luôn có người vì vậy mà bị thương hoặc hy sinh.

Lịch sử như thế, hiện thực cũng như vậy.

Nhạc Ngưỡng sẽ không vì chuyện này mà mất đi lý tưởng cao thượng đối với công việc này, mỗi cương vị đều có một trách nhiệm riêng, cô biết rằng, thậm chí là lão Chu, cũng sẽ không vì chuyện này mà hối hận vì bản thân là một người cảnh sát.

Cô nói với đồng nghiệp vài lời động viên, nhìn thấy bọn họ dần dần lấy lại được tinh thần cô mới yên tâm đi làm công việc của mình.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa, Nhạc Ngưỡng và Tiểu Từ, còn có hai người đồng nghiệp nữa đi đến bệnh viện.

Trùng hợp lúc này Trần Bạc Viễn đưa cơm trưa tới, anh dường như đã biết Nhạc Ngưỡng và đồng nghiệp đến cơm cũng chưa ăn đã vội đến bệnh viện, vì vậy đem đồ ăn đến có thể đủ cho sáu, bảy người, mỗi loại đều đem đến một chút.

Có món phù hợp cho bệnh nhân ăn, có món dành cho người cần được bổ sung thể lực, đương nhiên cũng không thiếu được những món mà Nhạc Ngưỡng thích.

Nhạc Ngưỡng không biết được Trần Bạc Viễn lại chu đáo đến vậy, có chút ngỡ ngàng và thầm cảm kích, sau đó nói lời cảm ơn với anh, Trần Bạc Viễn nhẹ cười, chỉ vào má mình: “Nên làm sao để cảm ơn chắc em cũng đã biết?”

Nhạc Ngưỡng nén lại ý cười, chẳng đem theo chút do dự mà nhón chân, hôn lên má anh.

Trần Bạc Viễn thỏa mãn, đem chiếc hộp trong tay đưa cho cô: “Đây là món anh làm cho em, mấy món khác cũng có người khác giúp, nhưng món này hoàn toàn là do anh làm, bữa cơm tình yêu độc quyền dành cho Nhạc Ngưỡng.”

“Anh cũng rất được đấy nha.”

Nhạc Ngưỡng tấm tắc khen, nếu như không phải đã biết rõ gốc rễ của Trần Bạc Viễn, cô mới không tin đây là lần đầu anh yêu đương đâu.

Thực sự rất giống một tay yêu đương chuyên nghiệp.

Hai người nói chuyện không lâu liền đi vào phòng bệnh.

Lúc này bầu không khí đã tốt hơn rất nhiều, mặc dù lão Chu không thể làm gì, những vẫn có thể nói chuyện cùng đồng nghiệp, ông cũng luôn nhắc bọn họ không cần quá lo lắng, bản thân đã không sao rồi, một khoảng thời gian hồi phục nữa là lại có thể trở về đơn vị mở họp.

Mà vợ lão Chu ở bên cạnh đang cẩn thận từng li từng tí đút cho ông ăn, vô cùng kỹ càng chu đáo.

Trên gương mặt bà không có chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng lại có thể từ đôi mắt nhìn ra được sự lo lắng ở bên trong.

Bây giờ bà không phải là đang phải chịu đựng sao?

Lão Chu gặp chuyện như vậy, người cảm thấy bất bình nhất, căm ghét nhất, đau lòng nhất chính là bà.

Nhưng bà còn phải chăm sóc con gái đang bị thương, còn phải chăm sóc người chồng đang nằm trên giường bệnh, vì vậy không có thời gian và sức lực dư thừa để bà đau lòng và chật vật.

Chỉ trong buổi sáng, việc tiêu hóa và chấp nhận cái tin tức này, đã khiến bà tiêu tốn không ít sức lực rồi.

Nhạc Ngưỡng nhìn vợ lão Chu đã đút cho ông ăn xong rồi đi ra ngoài, vì vậy Nhạc Ngưỡng và Tiểu Từ cũng ra hiệu cho nhau, lặng lẽ đi phía sau bà.

Vốn dĩ cô định an ủi bà, lại không ngờ vợ lão Chu khi đang ở bồn nước công cộng rửa bát đột nhiên lại bật khóc.

Những giọt nước mắt kia liên tục rơi xuống. Nhưng bà vẫn cố gắng để không bật ra tiếng, dùng ống tay áo lau nước mắt, không để dấu vết của nước mắt lưu lại trên gương mặt.

Lòng Nhạc Ngưỡng trở nên căng thẳng, một loại cảm xúc khó nói tự đáy lòng đột nhiên xuất hiện.

Cuối cùng cô cũng thu lại những lời an ủi định nói ra ấy, coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra rồi trở lại phòng bệnh.

Khi vợ lão Chu quay lại, trên gương mặt đã không còn chút dấu vết nào của những giọt nước mắt vừa rơi hồi nãy, thậm chí bà còn lộ ra nụ cười dịu dàng, giúp lão Chu đón tiếp mấy người đồng nghiệp này.

Nhạc Ngưỡng cũng dùng thái độ bình thường nói chuyện với bà, sau đó cùng đồng nghiệp rời khỏi bệnh viện, trở về đơn vị.

Trên đường về cô vẫn luôn như có gì đó suy tư, Trần Bạc Viễn thấy cô nặng lòng, vốn muốn hỏi han thêm, nhưng lại ngại trên xe vẫn còn những đồng nghiệp khác của cô, cuối cùng anh vẫn chặn lại những cảm xúc ở đáy lòng ấy, không có hỏi cô.

Mãi cho đến khi Nhạc Ngưỡng tan làm, khi anh đi đón cô, mới hỏi: “Ngưỡng Ngưỡng, buổi chiều thấy em vẫn luôn như đang suy nghĩ gì đó, xảy ra chuyện gì sao?”

Nhạc Ngưỡng nhìn anh, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vợ lão Chu ở sau lưng mọi người bật khóc.

Cuối cùng cô lắc lắc đầu, chỉ lộ ra một nụ cười: “Không có gì cả, chỉ là lo lắng cho lão Chu thôi. Mặc dù nhìn vợ chú ấy có vẻ không sao cả, nhưng em biết bây giờ dì ấy nhất định rất đau lòng.”

Trần Bạc Viễn an ủi vỗ vỗ bả vai cô, mỉm cười nói: “Mọi chuyện sẽ qua đi, sẽ tốt trở lại thôi.”

Sau khi anh nói, Nhạc Ngưỡng đột nhiên nghe thấy âm thanh chó sủa ‘gâu gâu’ ở phía sau xe, gương mặt cô đầy bất ngờ, vui vẻ vội vã nhìn về phía sau.

“Sao nó lại ở đây thế?”

Đây chính là chú cún lần trước Trần Bạc Viễn tặng cô, vẫn luôn được chăm nuôi ở Xạ Kích Quán.

Tận mấy ngày rồi không gặp, so với lúc trước vừa thấy chú cún này, hôm nay nó đã lớn hơn không ít, gương mặt sáng láng, bộ lông cũng rất đẹp.

Nhìn ra được Trần Bạc Viễn chăm sóc nó rất tốt.

Nhạc Ngưỡng không nhịn được mà đem nó ôm vào lòng, Trần Bạc Viễn cười nói” “Đang định đưa nó đi spa cho cún cưng, ít nhất cũng phải tắm rửa cái.”

Nghĩ đến lúc ấy nó quá bé, không thể tắm được, vì vậy từ khi nuôi nó đến nay chưa có đem đi tắm lần nào. Bây giờ lớn hơn chút rồi, tất nhiên cũng phải sạch sẽ một chút.

Hơn nữa Trần Bạc Viễn cũng định đưa chú cún đi rồi, tối nay sẽ đưa nó về nhà, đi làm sẽ lại đem nó đến Xạ Kích Quán.

Vì thế Nhạc Ngưỡng và Trần Bạc Viễn đi đến cửa hàng thú cưng, nhân lúc chú cún đang được tắm rửa, bọn họ cùng đi đến một nhà hàng gần đó ăn cơm.

Chỉ là bọn họ không ngờ được, khi đang ăn cơm lại gặp được Tôn Lãm cùng với em họ của cậu là Hạ Nhiễm Nhiễm.

Nghĩ đến việc thiếu chút nữa là Hạ Nhiễm Nhiễm và Trần Bạc Viễn đã ở bên nhau, bị cô làm hỏng luôn rồi, đột nhiên Nhạc Ngưỡng cảm thấy có chút không thoải mái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN