Xuyên Thành Bạn Trai Cũ Của Hot Boy Trường
Chương 53
Nghe Cảnh Từ bảo là muốn đi chơi bóng rổ, Doanh Kiêu bèn dẫn nhóm Hà Chúc tới tiệm tạp hóa mua nước.
Cửa hàng cách sân bóng hơi xa, lại thêm lúc tan học đông người, Doanh Kiêu mất mấy phút mới tới sân.
Tay trái cầm chai coca cho mình uống, tay phải cầm đồ uống dinh dưỡng Mizone, hắn vừa tươi cười vừa bước lên sân bóng rổ.
Đang suy nghĩ xem lát nữa nên trêu chọc Cảnh Từ kiểu gì, thì mới ngẩng đầu đã thấy một kẻ nào đó ném bóng rổ vào đầu cậu.
Doanh Kiêu ném chai nước tại chỗ, nổi giận lao đến.
Khi quan hệ của hai người bọn họ còn chưa tốt đến vậy, ngay cả hắn mà Cảnh Từ cũng không chịu cho sờ đầu, huống chi là bị người khác dùng bóng rổ đập.
Doanh Kiêu đá mạnh vào đầu tên học sinh năng khiếu kia. Một tay nhấc bổng gã ta, lại thêm một quyền nện vào người gã: “Con mẹ nó mày muốn chết hả?”
Tên học sinh năng khiếu to cao trong tay hắn như cái túi rách, bị đánh không thể phản kháng nổi. Gã ta ôm đầu rên rỉ cầu xin tha thứ: “Dừng, dừng tay…”
Doanh Kiêu phớt lờ không nghe.
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, ra tay chẳng hề nể nang, y hệt một con thú hoang bị chọc giận.
Đám học sinh còn lại chưa kịp phản ứng, chờ khi nhận ra bạn mình bị đánh, họ mới xắn tay áo định xông lên.
Vừa bước chân, họ đã bị nhóm Hà Chúc ngăn cản.
“Được đấy.” Hà Chúc cười lạnh: “Dám bắt nạt người của 11/7 bọn tao.”
Lúc này, nam sinh 11/7 lần lượt chạy tới, nghe thấy Lý Trụ kể Cảnh Từ bị đánh, bọn họ nháy mắt nổi giận.
Vốn dĩ không cần đám Hà Chúc kêu gọi, bọn họ đã tự giác xông lên.
Hơn ba mươi người chặn hơn chục học sinh năng khiếu, ánh mắt phẫn nộ rơi trên người bọn họ, hiệu quả có thể so với cái nhìn chết chóc.
Bàn về học tập, bọn họ không giỏi. Nhưng nói đến đánh nhau, bọn họ đã bao giờ sợ chứ?
Đậu mịa, 11/7 bọn họ chỉ có mỗi Cảnh Từ tài năng về học tập. Kết quả là còn bị bắt nạt ngay dưới mắt bọn họ, đây là đang xem thường nhau à?
Dù đám học sinh năng khiến bình thường vẫn coi đánh đấm là nghề nghiệp chính, nhưng cũng chưa từng thấy chiến trận này bao giờ.
Mày nhìn tao, tao nhìn mày, không ai dám động trước.
Kẻ dẫn đầu cười gượng: “Mấy anh muốn báo tên trước không?”
Báo tên? Hà Chúc xì một tiếng, không để ý bọn họ. Đám lớp mười này nghĩ rằng đây là đang lăn lộn giang hồ chắc.
Báo tên cái con khỉ, làm gì thì làm đi!
Bành Trình Trình tiến lên một bước, ánh mắt rơi xuống hai cái đùi gã, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xem nên đánh gãy chân trái trước hay chân phải trước.
Chỉ có Trịnh Khuyết nhìn gã một cái, rồi lại ngó sang tên bị đánh te tua tan tác kia, cười nhạo: “Bọn mày đụng ai không đụng, lại dám đụng tới người của anh Kiêu.”
Nghe hai chữ “anh Kiêu”, lại liên tưởng đến lớp 11/7 mà Hà Chúc vừa nhắc đến, đám học sinh năng khiếu đột nhiên trợn tròn mắt.
Bọn họ không biết “người của anh Kiêu” trong miệng Trịnh Khuyết là ai, nhưng bọn họ biết Doanh Kiêu.
Mười mấy người lập tức nhìn về phía trước, đúng lúc Doanh Kiêu ngẩng đầu lên, gương mặt có độ nhận diện cực cao kia nháy mắt bại lộ trước mặt đám năng khiếu.
Vài tên ban nãy còn không ngại đánh một trận, tức khắc sợ hãi nuốt ngụm nước bọt rồi lùi ra sau.
Cũng là Doanh Kiêu vừa tới quá nhanh, mà chưa nói câu nào đã trực tiếp đánh nhau, nên bọn họ vốn dĩ không thấy rõ mặt hắn.
Nếu sớm biết đối phương được Doanh Kiêu bảo vệ, dẫu có cho bọn họ một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám làm như vậy.
Nhát cáy.
Hà Chúc chửi thầm một câu. Y vừa định nói gì đó thì thấy Cảnh Từ ôm bóng rổ đi thẳng tới chỗ Doanh Kiêu và đám học sinh năng khiếu với vẻ mặt bình tĩnh.
“Anh Từ của tao thật mềm lòng.” Trịnh Khuyết lắc đầu, cảm thán: “Đây là đi lên khuyên can rồi. Lão Hà, thế chúng ta còn cần đánh nữa không?”
“Được rồi.” Hà Chúc nhìn đám học sinh sợ co cụm một chỗ kia, sau đó quay sang nhìn Cảnh Từ: “Dù sao chuyện này cũng liên quan đến anh Từ. Cậu ấy là học sinh tốt, đừng gây phiền toái cho cậu ấy.”
“Còn tưởng rằng hôm nay có thể vận động tay chân đấy.” Trịnh Khuyết tiếc nuối nói: “Thực ra nên đánh cái tên kia nhiều thêm chút. To gan quá rồi, ngay cả anh Từ mà cũng dám đánh.”
Hà Chúc nhíu mày: “Đừng nói lung tung. Anh Từ không giống chúng ta. Mà mày cũng không xem lối đánh của anh Kiêu à, đánh thêm một chút chẳng phải là đánh chết người luôn sao?”
Dù là bạn của Doanh Kiêu chục năm nay, lúc Doanh Kiêu đánh nhau, Hà Chúc vẫn bị sự tàn nhẫn của hắn dọa sợ.
Bây giờ Cảnh Từ qua khuyên nhủ là tốt rồi. Khi điên cuồng, Doanh Kiêu có thể ngộ thương người khác, nhưng nhất định không thể ngộ thương Cảnh Từ.
Trịnh Khuyết gãi đầu, liếc nhóm học sinh năng khiếu lo lắng bất an sau lưng mình: “Thôi vậy.”
Nhóm học sinh kia cũng khẽ thở phào. Bị đánh là bạn bọn họ, nhưng kẻ đánh người là Doanh Kiêu. Bọn họ không dám can ngăn, có người qua cũng coi như gián tiếp giúp đỡ.
Cả đám thầm nghĩ, thật sự đôi khi mọt sách cũng rất tốt.
Dưới ánh nhìn chờ đợi chăm chú của tất cả mọi người, Cảnh Từ không nhanh không chậm đi tới.
Sau đó bọn họ thấy, Cảnh Từ vốn tưởng lên ngăn cản nhưng thực tế lại không nói lời nào rồi giơ bóng rổ đập bộp bộp hai lần xuống đầu tên học sinh kia.
Hà Chúc, Trịnh Khuyết, Bành Trình Trình, học sinh 11/7: “…”
Đám học sinh năng khiếu vây xem: “…”
Trịnh Khuyết há hốc mồm nhìn đằng trước, lắp bắp: “Lão Hà, có phải tao, tao mù không, người vừa đi qua ban nãy là Cảnh Từ sao?”
Hà Chúc nghển cổ, miệng há rất to, nói chuyện cũng không lưu loát: “Phải, phải đấy.”
Trịnh Khuyết không dám tin: “Hóa ra anh Từ của tao vốn ác như vậy ư?”
Bành Trình Trình xoa mặt một cái: “Dù sao cũng là người mà anh Kiêu nhìn trúng.”
“Không đúng…” Hà Chúc gắng giữ bình tĩnh, đè xuống sự kinh ngạc trong lòng: “Có phải tên học sinh kia bị bọn họ đáng trợn trắng mắt không nhỉ?”
Trịnh Khuyết còn chưa lấy lại tinh thần, máy móc đáp: “Hình, hình như vậy…”
“Aiz.” Hà Chúc thở dài, thấy nếu đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện lớn, đành đi lên nói: “Cặp đôi chúng mày… A phì!”
Y đánh miệng mình thật mạnh, nói: “Hai người chúng mày đừng đánh nữa. Mức độ đó là được rồi.”
Cảnh Từ không ham chiến, nghe thấy lời Hà Chúc bèn ôm bóng rổ lùi sang một bên.”
Thế nhưng Doanh Kiêu lại nhíu mày tránh Hà Chúc, còn định động thủ tiếp.
Hà Chúc liều chết giữ chặt hắn: “Anh Kiêu, đánh sơ sơ vậy được rồi, đừng gây phiền toái cho Cảnh Từ.”
“Buông ra.” Doanh Kiêu giật tay Hà Chúc ra rồi tiến lên một bước, giẫm lên mặt tên học sinh năng khiếu, lạnh lùng nói: “Cảnh Từ mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không chịu nổi thứ xấu xí không đối xứng. Một bên mặt nó có dấu chân rồi, nay tao lại ấn thêm cho nó một cái nữa.”
Hà Chúc: “…”
Giáo viên thể dục thấy bất thường nên đang đi tới: “…”
Con mẹ nó, là ai?! Đánh nhau còn chưa nói, lại dám đánh phách lối như vậy. Coi thầy giáo này chết rồi sao?!
“Đám học sinh lớp 11/7 này! Còn có mấy đứa lớp 10/19! Đánh nhau đúng không?! Tới cả đây cho tôi!”
Cảnh Từ cầm bóng rổ trong tay. Cậu sợ trì hoãn cuộc chơi của người khác, đang định đưa bóng rổ cho ai đó.
Ai ngờ cậu vừa cất bước, các nam sinh 11/7 lập tức vô thức ôm chặt đầu mình.
Cảnh Từ: “…”
Cảnh Từ giơ bóng rổ lên: “Các cậu…”
Nam sinh 11/7 đồng loạt ôm đầu né một chút.
Cảnh Từ: “…”
Cảnh Từ bất đắc dĩ ngồi xổm xuống, ném bóng rổ cho một người trong đám rồi xoay người đi theo giáo viên thể dục.
Năm phút sau, Doanh Kiêu, Cảnh Từ và Lý Trụ cùng một đoàn học sinh thể dục dồn dập vào văn phòng của ban tự nhiên khối mười.
Gần đây tâm trạng của thầy Lưu rất tốt, đã không cần uống trà hoa cúc hạ hỏa. Ông vừa đắc ý viết giáo án, vừa liếc về phía giáo viên phụ trách khối mười một.
Trước kỳ nghỉ, thầy Lưu tìm đến chủ nhiệm khối mười một, kể cho ông nghe việc Kiều An Ngạn đưa thư tình cho học sinh nam lớp mình.
Có lẽ thầy chủ nhiệm khối không biết mở lời thế nào, bấy giờ mới tìm Kiều An Ngạn trò chuyện.
Ông ta không tìm chỗ không người như thầy Lưu, mà lại trực tiếp nói tại văn phòng.
Thầy Lưu đang nghĩ ngợi xem có nên nhắc nhở ông ta một tiếng không thì cửa phòng làm việc bỗng bị đẩy ra, một đám người ầm ầm tràn vào.
Trong đó có một tên nửa sống nửa chết được người khác dìu. Trên mặt mang dấu chân to, đi một bước là lảo đảo một chút, tựa như một giây sau sẽ ngất đi vậy.
Chẹp chẹp chẹp.
Thầy Lưu uống một hớp trà hoa hồng, thầm cảm thán. Đám nhãi con lớp nào lại gây chuyện rồi?
Trà trong miệng còn chưa nuốt xuống, giọng nói oang oang của giáo viên thể dục đã vang bên tai: “Mấy đứa 11/7 đâu! Đến kể cho giáo viên chủ nhiệm lớp các em, tại sao lại đánh nhau?”
Thầy Lưu suýt phun trà ra. Ông đặt tách xuống, đứng dậy, đen mặt nhìn sang, rốt cuộc trông thấy ba đứa lớp mình đang đứng một góc.
Doanh Kiêu đánh nhau cũng không lạ, nhưng Cảnh Từ… đánh nhau?!
Bắt nhầm rồi à?
Thầy Lưu cau mày đi qua: “Doanh Kiêu em nói, chuyện gì xảy ra?”
Doanh Kiêu còn chưa lên tiếng, cửa phòng bị đẩy ra lần nữa. Thầy hiệu trưởng mỉm cười, chắp tay sau lưng đi tới: “Náo nhiệt thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi biết thành tích của Cảnh Từ, thầy hiệu trưởng hưng phấn mấy ngày không ngủ được.
Nếu Cảnh Từ thật sự có thể tiến vào đội tuyển quốc gia, thì đó không chỉ là sự kiện có ý nghĩa trọng đại với Thực nghiệm tỉnh và tỉnh Đông Hải, mà còn giúp ích lớn đến con đường phát triển sau này của ông.
Giải thi năm môn chính đã trải qua nhiều năm như vậy, thậm chí tỉnh khác có học sinh cấp hai tiến vào chung kết. Tỉnh Đông Hải đáng thương chỉ có thể khó khăn duy trì một thí sinh đứng hạng thấp nhất mỗi năm.
Cũng bởi vì thế, ngành giáo dục của tỉnh Đông Hải bị ngầm cười nhạo không biết bao nhiêu lần. Trong tình hình đó, ông nhậm chức hiệu trưởng Thực nghiệm tỉnh, xuất hiện một học sinh có khả năng vào đội tuyển quốc gia, đây là công trạng lớn cỡ nào chứ.
Hiệu trưởng nhẫn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không chịu nổi, lặng lẽ mò xuống tầng.
Mặc dù đã dặn dò thầy Lưu nhiều lần nhưng ông vẫn không yên lòng giao hạt giống tốt là Cảnh Từ cho người khác. Ông nhất định phải tự mình tới xem tình hình học tập của Cảnh Từ mới được.
Nhưng thời điểm hiệu trưởng xuống tầng vừa lúc là tiết thứ tư buổi sáng, thật trùng hợp, gặp lớp 11/7 học thể dục.
Hiệu trưởng cực kỳ hào hứng đi tới, không ngờ lại thấy một phòng học trống. Không còn cách nào khác, ông đành thất vọng trở về, chờ lần sau lại đến.
Lúc ngang qua văn phòng ban tự nhiên khối mười một, thầy hiệu trưởng trông thấy bên trong đông đúc một đám người, giống như có việc lớn đã xảy ra. Ông bèn theo vào, muốn xem là có chuyện gì.
Thực ra Doanh Kiêu cũng không biết rõ nguyên nhân hậu quả. Thấy Cảnh Từ bị đánh, sao hắn còn có thể nhớ được việc tìm hiểu nguyên nhân gây ra chứ, trực tiếp xông lên là xong việc.
May mắn Lý Trụ cơ trí, liên tục khoa chân múa tay, rồi lại thêm mắm dặm muối, miêu tả rõ rành rành sắc mặt ỷ thế hiếp người của đám học sinh năng kiếu.
Các giáo viên vốn đang hóng chuyện, sau khi nghe thấy đám học sinh đó đánh Cảnh Từ, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Thậm chí trong mắt thầy Lưu và Triệu Phong còn ẩn sát khí.
Trước mắt, điều quan trọng nhất Thực nghiệm tỉnh là gì?
Không phải sắp tới cuộc thi cuối kỳ, cũng không phải tỷ lệ lên lớp, mà là kỳ thi Toán toàn quốc của Cảnh Từ.
Nhưng bây giờ, còn chưa đến một tháng là tới giải chung kết, Cảnh Từ lại bị người ta đánh!
Khong phải đánh tay đánh chân, cũng không phải đánh sau lưng, mà là đánh vào đầu!
Đám học sinh năng khiếu này rất biết chọn chỗ đấy.
“Em nói là…” Hiệu trưởng tiến lên một bước, nhìn Lý Trụ: “Cậu ta đánh vào đầu Cảnh Từ?”
Lý Trụ giỏi nhất là châm ngòi thổi gió, nghe vậy bèn lập tức gật đầu: “Đúng ạ, dùng bóng rổ ném.”
Dùng bóng rổ ném
Bóng rổ ném!
Ném!
Người mà toàn bộ Thực nghiệm tỉnh bọn họ, toàn bộ ngành giáo dục tỉnh Đông Hải, thậm chí cả tiền đồ của ông, đều trông cậy vào! Ngày đầu tiên sau khi ông cẩn thận dặn dò cấp dưới nhất định phải chăm sóc thật tốt, đã bị người dùng bóng rổ ném.”
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, ánh mắt chậm rãi đảo qua nhóm học sinh năng khiếu.
Cả lũ bị ông nhìn lạnh sống lưng, bất giác bắt đầu thấy sợ hãi.
Thầy hiệu trưởng không để ý đến bọn họ. Ông quay sang Cảnh Từ, hòa ái hỏi: “Bây giờ em thấy thế nào? Đầu có khó chịu không?”
Cảnh Từ vừa vào văn phòng liền cảm nhận được cơn đau đầu quen thuộc. Cậu ngầm quét một vòng trong phòng, quả nhiên đối mặt với ánh mắt không tốt lành gì của Kiều An Ngạn.
Mấy lần gặp trước, lúc Kiều An Ngạn không có ác ý với Cảnh Từ, đầu cậu chỉ đau lâm râm. Nhưng kể từ lần thi trước, ác ý của Kiều An Ngạn dành cho cậu càng lúc càng lớn, đến nỗi mỗi lần Cảnh Từ trông thấy y là đầu ngày càng đau.
Lúc này huyệt thái dương của cậu đang giật giật. Ngay khi cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh thì nghe thấy hiệu trưởng hỏi han, cậu vô thức đáp: “Đau đầu ạ.”
Đau đầu?!
Thầy hiệu trưởng nghe thấy hai chữ này, rồi lại ngó sắc mặt tái nhợt như sắp ngất đi của cậu.
Hẳn là bị thương rồi?!
Này… Trận chung kết sắp sửa bắt đầu, ngộ nhỡ có chuyện xảy ra thì phải làm sao bây giờ?!
Thầy hiệu trưởng đè nén lửa giận và sự nôn nóng trong lòng, nói với thầy Lưu: “Chuyện này giao cho tôi xử lý. Thầy Lưu, thầy dẫn Cảnh Từ đi khám trước đã.”
Nghĩ ngợi chốc lát, ông tiếp thêm một câu: “Đừng tới phòng y tế, đến bệnh viện bên ngoài đi.”
“Về phần các em…” Thầy hiệu trưởng xoay sang đám học sinh năng khiếu: “Tất cả đều theo thầy ra đây.”
Rốt cuộc chỉ là lũ nhóc lớp mười, chỉ gặp hiệu trưởng một lần ở buổi khai giảng, bây giờ lại bị thầy hiệu trưởng tự mình dẫn vào văn phòng nên trong lòng đều thấp thỏm không thôi.
Ban đầu sao bọn họ lại đi va chạm với Cảnh Từ nhỉ? Hiện tại đừng nói đến chơi bóng rổ, có khi cả đời này đều ám ảnh với bóng rổ luôn ấy!
Xui xẻo nhất phải kể tới đứa đánh Cảnh Từ kia. Doanh Kiêu đánh người không đánh mặt, chuyên nhằm vào chỗ yếu ớt nhất cơ thể. Dù gã giờ sắp ngất đến nơi, nhưng trên mặt chẳng có vết thương nào ngoài hai dấu chân cả.
Bây giờ gã hô đau, đừng nói là hiệu trưởng, chỉ sợ đến bạn bè cũng nghĩ gã giả vờ.
“Tới đây.” Thầy hiệu trưởng kéo ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy bút rồi phát cho đám học sinh năng khiếu mỗi người một bộ: “Cầm chắc.”
Một đám học sinh ngơ ngác nhìn ông.
Thầy hiệu trưởng ngồi trên ghế, cười híp mắt: “Người bị các em đánh, Cảnh Từ, lần trước thi tháng được 747 điểm. Thầy cảm thấy các em đặc biệt đánh vào đầu Cảnh Từ, chắc hẳn là khinh thường số điểm này.”
“Thầy thấy các em rất được, rất biết tiến tới.” Ông chỉ vào tên đứng ngoài cùng bên trái: “Bắt đầu từ em, lần lượt báo cho thầy tổng điểm đợt thi trước.”
Học kỳ trước, khối mười Thực nghiệm tỉnh chưa chia ban, môn Sinh cũng chưa mở lớp, do đó max điểm là 950.
Đám học sinh năng khiếu không biết hiệu trưởng định làm gì, nơm nớp lo sợ báo điểm.
Cũng không biết tại sao, rõ ràng trươc đó bọn họ vốn không quan tâm các lớp bộ môn văn hóa, nhưng sau khi nghe báo điểm số của Cảnh Từ, họ suy nghĩ về điểm của mình rồi trong lòng dâng lên nỗi xấu hổ khó hiểu.
Hiệu trưởng gật đầu: “Cao nhất là 290, thấp nhất là 189. Thế mà đã cảm thấy có thể tùy tiện đánh người đạt 747 điểm, có lẽ các em vô cùng tin tưởng vào thành tích của mình ấy nhỉ.”
“Thế này đi, thầy cho các em một mục tiêu, tổng điểm thi cuối kỳ phải được 350 điểm trở lên. Ai thi không đạt…”
Ông mỉm cười nhìn bọn họ: “Về sau cũng đừng đi so tài nữa.”
Nhóm học sinh thể dục nghe được tin dữ thì như bị sét đánh, suýt nữa lăn ra ngất.
Thà rằng bọn họ bị chửi một lượt, bị đánh một phen, cũng không nên là kiểu trừng phạt này chứ!
Thật đáng sợ, 350 điểm! Đây là mức mà con người có thể thi được sao?!
Lại nghĩ về số 747 của Cảnh Từ, đám học sinh nháy mắt nhận ra, mình thực sự đã chọc phải người không nên chọc.
Bị Doanh Kiêu tấn công bằng bạo lực còn chưa tính, bây giờ lại bắt đầu tra tấn tinh thần rồi sao?!
“Đây là chuyện sau này.” Thầy hiệu trưởng chiêm ngưỡng đủ các sắc mặt của bọn họ, tiếp tục nói: “Hiện tại bọn em bắt đầu viết kiểm điểm đi. Không tổ chức không kỷ luật, còn bắt nạt bạn học. Không cần viết nhiều, ba ngàn chữ là được.”
Ông nâng tách trà lên, chậm rãi ung dung uống một hớp: “Viết xong thầy sẽ kiểm tra, còn phải treo trên bảng thông báo của trường. Nêu để thầy thấy bản kiểm điểm có nhiều phần hùa theo, vậy thì toàn bộ sẽ tăng thêm hai ngàn chữ. Được rồi, bắt đầu đi.”
Đánh người thoải mái chốc lát, đánh xong nước mắt giàn giụa.
Nhóm học sinh năng khiếu cao to núp trong phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, bắt đầu vắt óc viết kiểm điểm một cách cứng ngắc. Khi nghĩ về 350 điểm xa không thể với tới kia, lòng đập đầu vào tường tự sát lại dâng trào.
Đừng nói đến đánh vào đầu, đời này bọn họ trông thấy Cảnh Từ là muốn đi vòng!
Người này quả thật rất đáng sợ.
Mà ở một nơi khác, Cảnh Từ từ chối đề nghị dẫn cậu đi bệnh viện của thầy Lưu. Cậu liên tục cam đoan với ông rằng mình tuyệt đối không bị thương, sau đó mới có thể cùng Doanh Kiêu về phòng học.
Những người khác vẫn trên sân tập, Lý Trụ cũng chưa trở về. Trong lớp chỉ còn hai người họ.
Doanh Kiêu vừa xoa huyệt thái dương cho Cảnh Từ, vừa nhìn cậu từ trên xuống dưới, sự tàn nhẫn trong mắt vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan: “Cái thằng ngốc kia còn đánh chỗ nào nữa không?”
“Không, chỉ một cú đó thôi.” Cảnh Từ sợ hắn không yên lòng, nói tiếp: “Tôi có né, đập không nặng mà.”
“May mắn là không nặng.” Doanh Kiêu gẩy gẩy mấy lọn tóc trên trán cậu, cười lạnh: “Không thì việc hôm nay không xong đâu.”
Cảnh Từ mím môi cười, ngước mắt nhìn hắn: “Đầu tôi đỡ rồi, không đau nữa.”
Mỗi lần cậu đau đầu, Doanh Kiêu chạm một cái là sẽ tốt hơn nhiều, huống chi là còn giúp cậu xoa nhẹ.
Doanh Kiêu nhìn kỹ sắc mặt cậu, thấy cậu không nói dối mới thả tay xuống, cũng có tâm trạng trêu đùa.
Hắn uể oải dựa lên thành ghế, khẽ cười: “Tôi xoa là hết đau à?”
Cảnh Từ không nghĩ nhiều, và sự thật cũng chính là như vậy, bèn gật đầu: “Ừm.”
Doanh Kiêu nhìn chằm chằm tay phải của mình như đang suy tư, thì thào: “Hóa ra đôi tay này thần kỳ đến thế sao?”
“Có thể làm dịu cơn đau của cậu, còn có thể khiến cậu dễ chiu.” Hắn bỗng nhếch môi cười một tiếng rồi nhìn Cảnh Từ: “Đây có phải là thứ trong truyền thuyết…”
Cảnh Từ không hiểu: “Cái gì?”
“Bàn tay cực khoái.”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường, Doanh Kiêu: Cảnh Từ cậu nhìn xem, tôi đánh người cũng ra được hình dáng cậu thích.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!