Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ
Chương 84
Thẩm Xuyên nhìn quá đáng sợ khiến đám tu sĩ phía sau lập tức lui lại, tuy Nhiễm Cảnh đã chết nhưng linh lực trên người vẫn chưa khôi phục, hơn nữa trong đây toàn đệ tử Luyện Khí, Trúc Cơ là nhiều, dù có linh lực cũng chưa chắc đã làm gì được. Tu sĩ trên tay Thẩm Xuyên ôm chặt lấy cổ, khó khăn ho sặc sụa không nói nên lời.
Thẩm Xuyên mặt lại trầm xuống bao quanh toàn là sát khí: “Các ngươi nghĩ hắn liều mạng là để cứu các ngươi? Không, nhầm rồi! Hắn sẽ không vì đám vô dụng các ngươi mà bỏ ta lại một mình đâu, hắn sẽ không làm như vậy!”
“Một đám bẩn thỉu như các ngươi, nhiều như vậy tại sao không chết bớt đi? Các ngươi sống hay chết ta việc gì phải để vào trong mắt… Hả?”
Thẩm Xuyên gào lên, sức trên tay càng mạnh: “Huyền Mặc mà chết các ngươi một người cũng đừng hòng sống sót, ta tiễn các ngươi tuẫn táng theo hắn!”
Tu sĩ kia giãy giụa sắp cạn hơi thở, một tiểu muội ở phía sau không chịu đựng được khóc nấc lên: “Sư huynh… đáng sợ quá!”
Giờ họ không có khả năng phản kháng, vị sư huynh đứng bên cạnh chỉ có thể hạ giọng an ủi: “Sư muội đừng sợ, cùng lắm là chết thôi mà, đừng sợ.”
Nghe đến hai từ ‘đáng sợ’ bàn tay Thẩm Xuyên thoáng dừng lại, đôi mắt sáng rực xanh như mắt sói lướt qua một vòng nhìn đám người trước mặt. Thẩm Xuyên buông tu sĩ trên tay mình xuống, tu sĩ vừa được thả cũng may chưa chết lập tức ho lên sặc sụa. Thẩm Xuyên tiến đến gần cô nương lúc nãy, nhướn mày lên hỏi lại: “Ngươi vừa nói… ta đáng sợ?”
Cô nương được sư huynh bên cạnh ôm chặt vào trong lòng, khóc thút thít không dám trả lời. Thẩm Xuyên tức giận quát lớn: “Ta đang hỏi ngươi đấy ngươi thấy ta thực sự rất đáng sợ?!”
Nam tu sĩ tức giận lớn tiếng: “Ngươi nhìn mà không thấy bộ dạng của mình à? Cực kỳ đáng sợ! Muốn giết thì cứ giết đi dọa một tiểu cô nương làm cái gì?”
Thẩm Xuyên chết sững, mãi một lúc sau mới loạng choạng lùi lại vài bước cười lớn: “Ta đáng sợ… ha ha ta đáng sợ!”
Đám người này Thẩm Xuyên có thể dễ dàng dùng một chiêu giết hết, thế nhưng không hiểu sao lại không thể ra tay nổi. Thẩm Xuyên cười điên loạn trong sự ngỡ ngàng của đám tu sĩ lùi về sau, liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
“Ta đáng sợ… ta đáng sợ. Ta đáng sợ…”
Huyền Mặc đã từng nói, đừng giết người nữa, không phải vì thấy cậu đáng sợ hay ghê tởm mà vì hắn cảm thấy đau lòng. Nhưng hiện giờ không còn ai đau lòng thay cậu nữa, Thẩm Xuyên cũng không thể phá vỡ lời hứa.
Đã hứa với hắn từ nay sẽ không như vậy nữa mà.
Đám tu sĩ đang không biết làm sao thì thấy Thẩm Xuyên quỳ gục xuống, bàn tay siết chặt lại nổi lên cả gân xanh, nụ cười ban đầu đã thay bằng những tiếng nức nở: “Tại sao… tại sao lại bỏ ta một mình. Tại sao lại làm vậy với ta…!”
“Ngươi đã nói sẽ không rời ta nửa bước mà, sao ngươi lại không thực hiện lời hứa. Sao ngươi… lại làm như vậy. “
“Huyền Mặc… Huyền Mặc trả lời ta đi.”
“Tại sao cơ chứ?!”
“Aaaaaaaaaa!” Thẩm Xuyên đột nhiên hét lớn, tiếng gào thét như muốn xé nát tâm can, trong hang động vang vọng càng dâng lên cảm giác thê lương đến cùng cực. Những người còn lại đều không biết nên phản ứng ra sao, chỉ có thể đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích.
Đột nhiên Thẩm Xuyên vơ lấy thanh kiếm dưới đất lên đặt ngang cổ.
Cậu nhắm chặt hai mắt lại, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Tiểu Yên không còn, Huyền Mặc cũng không còn nữa vậy ta còn sống trên đời này làm gì?
Chi bằng cùng ngươi bầu bạn nơi địa ngục, cùng ngươi đi tiếp đoạn đường.
Thẩm Xuyên giữ chặt kiếm, định dùng lực thì đột nhiên đằng sau vang lên tiếng gọi khe khẽ, Thẩm Xuyên giật mình xoay người lại nhưng xung quanh lại chẳng thấy ai.
“Ca ca…”
Ngay lúc Thẩm Xuyên tưởng rằng mình nghe nhầm thì lại có tiếng gọi cất lên, lần này nghe rất rõ. Thẩm Xuyên đứng phắt dậy quay ra đằng sau, thấy một người từ trong bóng tối bước ra, mặt nạ đã bị rơi mất cả người bị tưới đẫm máu nhưng Thẩm Xuyên nhận ra… Là hắn!
Thẩm Xuyên ngơ ngác nhìn người trước mặt, cậu lắc đầu cúi sâu mặt xuống sợ là mình bị ảo giác rồi. Rõ là lúc nãy đã tìm hết một lượt không thấy ai cơ mà.
Thẩm Xuyên không động đậy, càng cúi gằm mặt sâu hơn. Hai vai liên tục run rẩy, Huyền Mặc đành phải khó nhọc bước về phía cậu.
Hắn run run ngồi xuống ôm Thẩm Xuyên vào lòng: “Ta khó khăn lắm mới từ quỷ môn quan trở về… vậy mà suýt chút nữa phải nhặt xác ca ca rồi.”
Thẩm Xuyên không trả lời lập tức khóc nấc lên, tiếng khóc càng ngày càng lớn làm Huyền Mặc cũng cảm thấy đau xót, hắn ôm chặt lấy Thẩm Xuyên vào lòng. Tuy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn cố an ủi: “Được rồi… Ca ca ngoan đừng khóc nữa… Ta xin lỗi ta ở đây rồi…”
Thẩm Xuyên vẫn không chịu ngừng, mặc kệ cả hai có dính máu yêu thú tanh tưởi bẩn thỉu cỡ nào, vẫn liên tục dụi vào người hắn, tay không ngừng đánh vào người hắn vừa đánh vừa khóc. Huyền Mặc bị đau đến nhíu mày lại, vẫn mặc kệ Thẩm Xuyên vừa vừa dỗ vừa ôm chặt.
“Xin lỗi… Ta xin lỗi.”
Đột nhiên ngoài cửa hang đột ngột nổ lớn, từng mảnh đá bị vỡ tan tành ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi chiếu vào, sau đó là một nam nhân sừng sững ung dung tiến đến.
Hắn quan sát bên trong một lượt, đám tu sĩ sợ sệt chui rúc cùng một chỗ, Huyền Mặc và Thẩm Xuyên thì ôm nhau ngồi dưới đất. Yến Thanh Ngọc đã tỉnh từ lúc nào, liên tục dùng tay lau sạch máu yêu thú trên người Ngọc Tịnh Yên.
Nam nhân âm thầm thở dài: “Không phải chứ ta cố ý đến giúp, vậy mà các ngươi đều xử lý xong hết rồi?”
Yến Thanh Ngọc ngước mặt lên, lạnh lùng nói: “Sao ngươi không đợi thêm một lúc nữa đến nhặt xác bọn ta luôn đi.”
Vũ Dạ Thương Hoan nhún vai bước vào, quay mặt nhìn ra phía sau gọi: “Này mấy lão già ngu ngốc nhìn thấy chưa, đệ tử của các ngươi bị nhốt ở đây này.”
Đằng sau hắn là một đám người khúm núm bước đến, vừa nhìn thấy họ đám tu sĩ kia vội vàng khóc lớn.
“Sư phụ!”
“Trưởng lão!”
“Sư thúc…”
Trưởng môn các phái đỡ lấy đệ tử của mình ân cần hỏi han, sau khi biết được mọi chuyện liền ngập ngừng nhìn về phía Vũ Dạ Thương Hoan áy náy nói: “Tôn chủ… đều là hiểu lầm, hiểu lầm, là do chúng tôi ngu dốt xin ngài lượng thứ.”
Vũ Dạ Thương Hoan ‘hừm’ một tiếng lạnh lùng nói: “Không phải các ngươi không đánh thắng nổi mới cúi đầu xuống xin lỗi sao? Đừng có nhiều lời nữa cút đi cho khuất mắt ta!”
Nghe được câu này mấy người kia như được ân xá vội vội vàng vàng kéo đệ tử biến mất dạng.
Hắn lại quan sát ba người bên trong một lượt, nhìn bộ dạng ai cũng thảm hại như vậy Vũ Dạ Thương Hoan cố nhịn cười hắng giọng nói: “Không có gì cần ta giúp thật hả?”
Yến Thanh Ngọc hơi khó chịu hất cằm vào trong góc: “Còn một con đó cho ngươi xử lý.”
Vũ Dạ Thương Hoan nhìn Mộng Quỷ vẫn bị kiếm cố định một chỗ bộ dạng xấu xí, hắn nhíu mày: “Lấy con này về làm gì, lau nhà à? Mà thôi có việc làm còn hơn không.”
Thẩm Xuyên nhìn qua thi thể của Ngọc Tịnh Yên, Yến Thanh Ngọc nói: “Ta không thể đáp lại tình cảm của Tiểu Yên nhưng trong lòng vẫn xem muội ấy như người thân, để ta chôn cất cho muội ấy được không?”
Thẩm Xuyên gật đầu, dù sao khi còn sống Ngọc Tịnh Yên cũng muốn ở bên cạnh Yến Thanh Ngọc nhất.
Yến Thanh Ngọc ôm lấy xác Ngọc Tịnh Yên bỏ đi, Huyền Mặc đỡ lấy tay Thẩm Xuyên đứng dậy nói: “Chúng ta cũng mau đi thôi.”
“Ngươi thích thì đi một mình đi.” Thẩm Xuyên tức giận giật bàn tay của mình ra bỏ đi trước, Huyền Mặc thở dài đuổi theo.
“Ca ca đừng tức giận nữa mà, ta lúc đó không kịp nói trước.”
“Ngươi tạm thời đừng có nhìn mặt ta!”
“Ca ca… Ta biết lỗi rồi.”
“Một câu xin lỗi của ngươi là xong? Ngươi có từng nghĩ qua cảm giác của ta chưa, nếu lúc đó ngươi thực sự xảy ra chuyện ta phải làm sao?”
Thẩm Xuyên giọng nói lại bắt đầu nghèn nghẹn, Huyền Mặc cũng cảm thấy đau lòng ôm chặt lấy Thẩm Xuyên.
“Ta xin lỗi là ta không tốt, ca ca muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được… nhưng đừng có bắt ta không được nhìn mặt ngươi.”
Thẩm Xuyên giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng Huyền Mặc ôm rất chặt một chút cũng không có ý định buông, Thẩm Xuyên rũ hai mắt xuống dù còn tức giận nhưng hắn vẫn còn sống là tốt rồi.
Chỉ cần như vậy là đủ.
Thẩm Xuyên nghĩ vậy nét mặt liền dịu đi, buông tay xuống dựa vào trong lồng ngực hắn.
Làm sao cậu nỡ không nhìn mặt hắn được cơ chứ…
—CHÍNH VĂN HOÀN—
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!