Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản - Chương 4: Đấu giá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản


Chương 4: Đấu giá


Gian nan đem tầm mắt từ tay Giang Đình Viễn dời đi, Diệp Chu tiên phát chế nhân mà nói trước: “Anh định làm gì?”

“Không run nữa.” Giang Đình Viễn liếc mắt nhìn Diệp Chu đang căng thẳng, nhàn nhạt thu tay về.

Sau khi hắn nói xong, Diệp Chu lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại vừa rồi mình bị dọa không ngừng run rẩy, giờ không còn run nữa.

Ý thức được hành vi vừa rồi của Giang Đình Viễn là giúp mình, Diệp Chu nhất thời có chút ngượng ngùng, theo bản năng kéo qua tay bị đánh hồng lên của đại boss, thập phần chân chó thổi thổi.

“Thật không đúng a Viễn ca, tôi vừa rồi có chút giật mình.”

Giang Đình Viễn rút tay về, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Xem đấu giá đi.”

Thấy đại boss không có ý truy cứu, Diệp Chu liền thở phào nhẹ nhõm, phẫn nộ nghiêng đầu qua chỗ khác chuyên tâm đấu giá.

Khoảng chừng năm phút sau liền thấy Trình Nhiên cùng Giang Du từ phòng rửa tay đi ra, hai người quần áo chỉnh tề, thần thái tự nhiên, ngoại trừ khóe mắt Trình Nhiên còn hơi đỏ ửng và phiếm hơi nước liền không nhìn ra hai người vừa xảy ra chuyện gì.

Diệp Chu nhẫn nhịn không được cảm thán không hổ là nhân vật chính, tố chất tâm lý thực mạnh.

“Chúc mừng tiên sinh số mười tám thành công có được bộ tác phẩm, mời ngài sau khi kết thúc buổi đấu giá đến sau hậu đài ký kết.

Giọng nói ôn hòa của Mc lập tức kéo lại Diệp Chu đang thất thần.

“Sau đây là tác phẩm đến từ văn học tinh không ( hồi tưởng ), giá khởi đầu là mười lăm vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 10 ngàn, hiện tại bắt đầu tranh giá.”

So với sự tranh giá kịch liệt vừa rồi liền bất đồng, sau khi Mc chủ trì nói xong hội trường hiếm thấy mà trầm mặc, ngay cả một người ra giá cũng không có.

Diệp Chu nhớ lại trong tiểu thuyết không nói đến tác phẩm này, căn cứ tình hình hiện tại có khả năng bộ tác phẩm này không làm ra trò trống gì.

Nghĩ như thế, Diệp Chu lật tờ giấy tuyên truyền sách của buổi đấu giá tìm thấy thông tin liên quan đến tác phẩm.

So với giới thiệu tỉ mỉ như các tác phẩm khác, ( hồi tưởng ) giới thiệu thập phần ngắn gọn chỉ có một câu nói.

Ngày ấy chuẩn bị tự sát, Lâm Dương phát hiện mình có năng lực quay lại thời gian.

Chỉ có một câu giới thiệu tóm tắt, lại kỳ diệu gợi lên lòng hiếu kỳ của Diệp Chu, cậu mở điện thoại di động tìm kiếm tên tác giả này phát hiện hắn chỉ là một người mới.

Ngoại trừ ( hồi tưởng ) liền không còn tác phẩm nào khác.

Mở ra văn học tinh không tìm kiếm quyển sách này, Diệp Chu phát hiện một hiện tượng rất thần kỳ, người đọc không cao lắm chỉ khoảng bốn ngàn người.

Mà kỳ quái chính là, độc giả sau khi xem qua đều cho đánh giá rất cao.

Văn học tinh không độc giả cần phải mua mới có thể cho điểm tác phẩm.

Quyển sách này cuối cùng được 9. 8 phân, nhân số cho điểm là hơn chín trăm người.

So với cho điểm theo tỉ lệ, thành tích người mới như vậy có thể nói là tương đương có danh tiếng.

“Xem ra bộ tác phẩm này tạm thời…” Người chủ trì mang theo âm thanh tiếc nuối đang nói liền bị cắt đứt.

“Mười lăm vạn.”

Diệp Chu giơ giá bài, trở thành người duy nhất trong hội trường ra giá bộ tác phẩm này.

Tuy là người duy nhất ra giá, mà vì giá cả không cao nên cũng không có hấp dẫn bao nhiêu người chú ý, thời điểm có vài tầm mắt lia tới Diệp Chu biểu hiện phi thường bình tĩnh.

Gương mặt người chủ trì liền giương lên nụ cười, bọn họ làm nghề này mỗi khi một món đồ được đấu giá bọn họ đều được trích phần trăm, đương nhiên là không muốn đồ bị để lại.

“Mười lăm vạn lần một.”

“Mười lăm vạn lần hai.”

“Mười lăm vạn lần ba, thành…”

Khi giao dịch sắp hoàn thành, búa gỗ của người chủ trì trong nháy mắt hạ xuống liền vang lên một giọng nam trong hội trường yên tĩnh: “Mười sáu vạn.”

Diệp Chu sửng sốt một chút, theo âm thanh nhìn lại.

Chỉ thấy cách đó không xa người đang giơ giá bài không phải là thụ chính Trình Nhiên thì là ai.

Diệp Chu chợt cảm thấy buồn cười, tuy nói buổi đấu giá có thể ra giá nhưng lại im lặng không nói gì mà tới khi giao dịch sắp thành mới ra giá, đây không phải là cố tình gây sự à.

Dường như cảm nhận được tầm mắt Diệp Chu, Trình Nhiên không nhanh không chậm thả giá bài trong tay xuống, khóe miệng hơi giương lên câu ra một độ cong nhợt nhạt.

Dù không nói gì nhưng ý tứ lại quá rõ ràng.

Mọi người đều biết gia chủ Giang gia Giang Trường Tùng đời trước khi còn trẻ phong lưu thành tính, tình nhân bên ngoài đếm không xuể.

Trong đó tình nhân được sủng ái nhất chính là mẫu thân Giang Du.

Do ảnh hưởng của mẫu thân Giang Du, Giang Trường Tùng đối với con trai liền yêu ai yêu cả đường đi.

Thời điểm Giang Đình Viễn vừa sinh ra liền bị lão gia tử Giang gia mang bên người tự mình nuôi liền khác, Giang Du thế nhưng là do Giang Trường Tùng nhìn từ nhỏ đến khi trưởng thành.

So với sự lãnh đạm xa cách đối với con lớn, hiển nhiên Giang Trường Tùng đối với Giang Du là nhi tử mình nuôi lớn càng yêu thích.

Lo lắng khi mình chết rồi thì mẹ con Giang Du liền bị lão gia tử Giang gia và Giang Đình Viễn gây sức ép, Giang Trường Tùng ngoại trừ giúp Giang Du mở công ty Điện ảnh và đài Truyền hình, thậm chí còn bí mật lập di chúc đem mười lăm phần trăm cổ phần của Giang thị để lại cho Giang Du.

Diệp Chu tìm kiếm lại ký ức tiếp nhận được từ nguyên thân, thời điểm Giang Đình Viễn tai nạn xe đang cấp cứu, công chính Giang Du chính là nhờ cổ phần của Giang Trường Tùng mà tiến vào Giang thị ổn định cục diện.

Hai huynh đệ Giang Du cùng Giang Đình Viễn này tranh nhau không còn là bí mật trong cái vòng này.

Nói đúng ra mọi phương diện Giang Du tuyên chiến đều thỏa đáng, hắn dùng hết sức mà chứng minh bản thân so với Giang Đình Viễn còn ưu tú hơn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Giang Du biết Diệp Chu là người của Giang Đình Viễn nên mới bảo Trình Nhiên thời khắc cuối cùng mới ra giá chính là để làm Giang Đình Viễn lúng túng.

Nghĩ tới đây, Diệp Chu nhất thời cảm thấy hắn ta có ý tứ cực kỳ.

Quay đầu liếc nhìn người bện cạnh không sợ sóng lớn Giang đại boss, Diệp Chu đến gần nhỏ giọng hỏi: “Giang ca, còn ra giá tiếp sao?”

Giang Đình Viễn nhạy cảm bắt được một tia giảo hoạt trong mắt thanh niên, bất động thanh sắc đáp: “Không cần phải để ý đến hắn ta, cậu thích thì cứ ra giá.”

Ngữ điệu tuy rằng lạnh nhạt, nghe vào tai Diệp Chu lại vô cùng êm tai.

Diệp Chu không khỏi lần thứ hai cảm thán, đây chính là đại boss đi, tiền tài đối với bọn họ mà nói chỉ là mấy con số  mà thôi.

Này đúng là… Quá sung sướng a!

“Mười bảy vạn.” Diệp Chu quơ quơ giá bài trong tay.Cậu vừa dứt lời, Trình Nhiên phía sau lập tức tăng giá: “Mười tám vạn!”

Diệp Chu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, quyết định tăng nhanh tốc độ.

“Ba mươi vạn.”Cái giá này đối với giá ban đầu của tác phẩm đã vọt lên gấp đôi.

Trình Nhiên hiển nhiên không nghĩ tới cậu đột nhiên bỏ thêm nhiều như vậy, chần chờ vài giây mới hô: “Ba mươi mốt vạn!”

“Bốn mươi vạn.” Diệp Chu tăng giá.

Giá cả lần thứ hai tăng lên, trong hội trường truyền đến một trận huyên náo không nhỏ.

Cái giá này đủ để mua một bộ tác phẩm chất lượng khá cao mà có các độc giả cơ sở là fan, mà ( hồi tưởng ) bất quá là của một tác giả mới nổi, nội dung cũng không chắc đặc sắc.

Đối với những người khác thì đây là một cuộc buôn bán không lời.

Mà làm cho bọn họ không ngờ tới chính là, con số này cũng không phải là cái giá cuối cùng, tranh giá cư nhiên vẫn còn tiếp tục.

Sau khi Diệp Chu báo ra bốn mươi vạn, Trình Nhiên đã bắt đầu có chút do dự, cầu viện nhìn về phía Giang Du, khi chiếm được ra hiệu của hắn hắn, lúc này mới báo ra giá: “Bốn mươi mốt vạn.”

Diệp Chu mắt đều không chớp một cái, lập tức nói: “Năm mươi vạn.”

“Năm mươi mốt vạn!”

Chính công hiển nhiên là đã quyết định muốn tại buổi đấu giá này làm mất mặt Giang Đình Viễn, cho nên vô luận Diệp Chu ra nhiều hay ít trước sau hắn cũng báo giá 10 ngàn.

Song phương kéo dài giằng co, giá cả một đường từ mười lăm vạn lên tới một triệu, bên trong hội trường to lớn goại trừ âm thanh hai người tranh giá có chút yên tĩnh đáng sợ.

“101 vạn.”

Thời điểm Trình Nhiên báo ra cái giá này sớm đã không còn thong dong như lúc ban đầu, mà Giang Du bên cạnh cậu ta sắc mặt cũng âm trầm đáng sợ.

Giang Du quả thật không nghĩ tới, đại ca lạnh lùng kia của ta  cư nhiên làm khó dễ hắn ta đến như này.

Càng làm cho Giang Du không nghĩ đến chính là Diệp Chu từ trước nghe lời hắn răm rắp như thuốc bôi da chó cư nhiên ngày hôm nay lớn lối như vậy, ỷ có Giang Đình Viễn làm chỗ dựa liền hò hét trước mặt hắn.

Vốn tưởng rằng sẽ thoải mái mà làm Giang Đình Viễn mất mặt lại không nghĩ tới cục diện sẽ thành thế này.

Cha mặc dù đối với hắn sủng ái, thường ngày cho hắn tiền cũng rất hào phóng, nhưng thời điểm khai trương công ty Điện ảnh và đài Truyền hình hắn cùng mẫu thân cơ hồ bỏ hết tiền tích trữ vào, còn hỏi mượn không ít tiền từ cha.

Vốn lưu động có thể sử dụng trong tay lúc này cũng không nhiều, một triệu không đến nỗi Giang Du không bỏ được nhưng sẽ làm nhức nhối một thời gian dài.

Không chờ Giang Du hồi thân lại, liền nghe phía trước lại truyền tới âm thanh lười nhác của Diệp Chu.

“150 vạn.”

Thanh âm không lớn lại giống như một đạo sấm sét.

Nổ cho Giang Du đứng ngồi không yên, thậm chí trên đầu còn chảy một tầng mồ hôi lạnh.

Sắc mặt Trình Nhiên cũng khó nhìn, hắn là người bên gối Giang Du, mặc dù tính khí Giang Du không quá tốt, làm người có chút kiêu căng bá đạo nhưng đối với hắn lại là vô cùng tốt.

Sau khi Giang Du thành lập công ty giải trí, thời gian Trình Nhiên tiến vào giúp giúp đỡ hắn gần như đã nắm rõ một phần tài chính trong tay Giang Du.

Bọn họ lần này chi ra ba triệu tài chính trong buổi đấu giá này, vốn là dùng để mua mấy bộ tác phẩm có tiếng để mở rộng danh tiếng công ty.

Hiện tại lại vì một bộ tác phẩm của tác giả mới mà đập một nửa tiền trong tay vào.

Này như thế nào cũng không nên.

Trình Nhiên lặng kéo ống tay áo Giang Du, đối với hắn lắc lắc đầu ra hiệu hắn dừng lại.

Nhưng cậu ta hiển nhiên đoán sai tâm hiếu thắng của Giang Du, đặc biệt là thời điểm hắn cạnh tranh cùng Giang Đình Viễn, trong lòng Giang Du liên nổi tâm hiếu thắng tới đỉnh.

Giang Du từ khi sinh ra đã sống dưới cái bóng của Giang Đình Viễn.

Giang Đình Viễn là Đại thiếu gia Giang gia chính thống, từ nhỏ đã bị lão gia tử Giang gia mang theo bên người dốc lòng giáo dục.

Mà hắn lại sống không ra gì, đi trên đường đều phải cẩn thận che dấu thân phận bằng không sẽ bị chỉ trỏ là con riêng.

Giang Đình Viễn vừa tốt nghiệp liền tiếp nhận Giang thị từ lão gia tử, mà hắn thì sao?

Hắn và mẫu thân hắn phí hết tâm tư mới dụ dỗ được Giang Trường Tùng mở cho hắn một cái tiểu công ty giải trí.

Dựa vào cái gì? Đồng dạng là nhi tử Giang Trường Tùng, dựa vào cái gì hắn khâp nơi phải thấp hơn Giang Đình Viễn một cái đầu?

Giang Du lộ ra nụ cười trào phúng, giành lấy giá bài từ Trình Nhiên mà tranh giá, âm thanh hữu lực mà mạnh mẽ: “Hai triệu!”

_____________

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Chu: Lấy đi lấy đi đừng khách khí!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN