Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp - Chương 39: Thất tình đoàn tụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
89


Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp


Chương 39: Thất tình đoàn tụ


“Sư huynh……” Nhìn thấy đám người quen thuộc, Tiết Mật nửa ngày mới tìm được thanh âm của mình, sắc mặt tái nhợt.

“Các ngươi làm gì vậy?” Huyền Vũ tức giận nói, sau đó vội vàng đi sang bên kia đỡ Tiết Mật đứng dậy, “Không sao chứ?” Hỏi xong đem trọng kiếm cắm trên mặt đất, bày ra tư thế nghênh chiến.

Nhìn cái tay chói mắt của nam tử kia đặt trên cánh tay nữ tử, Thích Vô Thương trong mắt huyết sắc chợt lóe, bàn tay khẽ nhúc nhích muốn ra tay.

“Vô Thương!” Cảnh Trung Lưu giữ chặt tay hắn, biểu tình ngưng trọng lắc lắc đầu.

Nhưng một khắc nhìn thấy trong mắt nam tử lại hiện lên một mạt màu đỏ, bỗng sợ hãi, nắm tay hắn càng chặt, “Sao càng ngày càng……” Không có nói hết, nhưng ý tứ bọn họ đều hiểu được.

Nhìn đáy mắt lo lắng của Cảnh Trung Lưu, nam tử đột nhiên tỉnh táo lại, tay chậm rãi thả lỏng xuống, chắp ra sau lưng, nhìn chăm chú vào một nam một nữ phía đối diện, môi mím chặt, không nói một lời.

Thấy hắn như vậy, Cảnh Trung Lưu cũng không có nhiều lời, chính là trong mắt ưu sầu càng sâu, thời điểm quay đầu nhìn về phía Tiết Mật, cũng đổi thành khuôn mặt tươi cười, “Tiết sư muội, ngượng ngùng, vừa nãy chúng ta ở xa nghe thấy tiếng đánh nhau, liền vội vàng lại đây xem xét một phen, lại vừa lúc thấy các ngươi cùng hắc lân xà linh thú cấp năm triền đấu, dưới tình thế cấp bách mới ra tay, không nghĩ tới khi đó các ngươi chiến đấu cũng vừa vặn chấm dứt, thật có lỗi!”

Nghe Cảnh Trung Lưu giải thích, sắc mặt Tiết Mật hơi chuyển biến tốt đẹp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cười nói, “Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi cũng là lo lắng cho chúng ta.”

Huyền Vũ ở một bên, tay nắm trọng kiếm vẫn không có thả lỏng, dưới tình thế cấp bách? Đều là người tu chân sẽ xuất hiện sai lầm như vậy sao?

“Vậy các ngươi đến Ngọc Linh sơn là có chuyện gì thế?” Tiết Mật lại hỏi.

“Chúng ta nghe tin ngươi cùng tỷ tỷ đem Ngọc Linh sơn lần nữa chấn hưng, qua vài ngày sẽ tổ chức đại điển trọng chấn Ngọc Linh sơn, nên đến trước mấy ngày để chúc mừng.” Cảnh Trung Lưu cười nói.

“Thật không? Cám ơn, vậy cùng ta đi lên đi, tất cả mọi người ở trên núi.” Tiết Mật vui vẻ nói.

“Ha hả, đây là việc thứ nhất, thứ hai chúng ta có chuyện muốn nhờ……” Cảnh Trung Lưu tiếp tục nói.

“Chuyện muốn nhờ? Cái gì?” Tiết Mật nghi vấn nói, Lung Nguyệt cốc cái gì không có a, thế nhưng đi cầu Ngọc Linh sơn.

“Ách, phải…..” Còn chưa nói xong, Cảnh Trung Lưu liền cảm thấy một trận nóng rực phóng vào người hắn, suy nghĩ một lát vẫn là bất đắc dĩ thở dài, “ Thôi đi lên gặp tỷ tỷ ngươi rồi nói sau.” Có thể lừa gạt được nhất thời nhưng có thể lừa gạt được cả đời sao? Cảnh Trung Lưu ngẩng đầu nhìn Thích Vô Thương, ánh mắt ủ dột.

Thấy nam tử căn bản không có nhìn về phía hắn, Cảnh Trung Lưu đành phải cười khổ lắc đầu, “Tiết sư muội, chúng ta đây lên trước, ngươi cứ ở lại, Vô Thương hẳn là có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nghe vậy, Tiết Mật nhịn không được toàn thân phát run, nhưng ánh mắt chỉ nhìn Cảnh Trung Lưu, không liếc lung tung.

Thích Vô Thương nghe hắn nói, bàn tay cũng nắm thật chặt, không có phản bác.

“Được rồi, Thương Lan, chúng ta đi lên đi!” Trước khi đi còn cho Thích Vô Thương một ánh mắt, chỉ có một cơ hội.

“……Nga, được!” nghe vậy, Lận Thương Lan vội vàng theo sát Cảnh Trung Lưu lên núi, cho dù thần kinh có vững cũng biết có chút không thích hợp.

Đám người phần phật đi lên, trong rừng trống trãi chỉ còn lại ba người Tiết Mật, Thích Vô Thương, Huyền Vũ.

“Huyền Vũ, huynh cũng lên trước đi.” Tiết Mật quay đầu nói với nam tử bên cạnh.

“Vậy muội……” Huyền Vũ có chút lo lắng, nhưng khi nhìn ánh mắt khẩn cầu của Tiết Mật, thì cũng đành chịu nói, “Vậy muội cẩn thận, truyền âm bội cho muội, có chuyện gì thì gọi ta.” Nói xong xuất ra một khối ngọc bội màu xanh nhét vào tay Tiết Mật, sau đó uy hiếp nhìn Thích Vô Thương, đem xác rắn đã chết từ lâu ở phía sau thu vào túi, liền như gió ly khai.

Nhất thời, trong sơn cốc trống rỗng trừ tiếng gió vù vù, cùng lá cây bị thổi kêu ào ào, thì không còn thanh âm gì khác, im lặng đến quỷ dị.

“Sư huynh……Ngươi mấy ngày này khỏe chứ?” Tiết Mật mở miệng trước.

“……Cũng được.” Thích Vô Thương trả lời.

Lập tức hai người lại một trận im lặng.

“Ngươi….. Ngươi nói thích tỷ tỷ của ta là thật tâm chứ?” Nhìn thấy trên mặt Thích Vô Thương không có biểu cảm gì, đầu óc vừa nhảy, Tiết Mật liền nói ra lời trong tim muốn hỏi nhất, nhưng vừa mở miệng đã hối hận.

Thích Vô Thương nhìn bộ dáng hối hận của nữ tử khi hỏi xong, khóe miệng khẽ nhếch, “Ngươi cảm thấy sao?”

Nghe thấy nam tử không có trực tiếp trả lời, Tiết Mật nguyên bản có chút chờ mong giờ tâm lạnh xuống, “……. Ngươi không phải nói là muốn cùng nàng làm bạn đời song tu sao? Sao không thích nàng được chứ……” Hơn nữa trong tiểu thuyết định các ngươi là nam phụ nữ chính, sẽ có nam phụ không yêu nữ chính sao? Nàng rốt cuộc còn chờ mong cái gì?

“Kỳ thật ta…..” Ngay lúc Thích Vô Thương vừa định mở miệng nói gì đó, một mạt màu đỏ trong mắt chợt lóe qua, cảm giác quen thuộc kia làm toàn thân hắn bất giác run rẩy, biểu tình giãy dụa, thật lâu sau mới dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Tiết Mật nói, “Đúng vậy, thiệt tình thích, chỉ có nàng mới xứng đôi với ta!”

Nghe xong lời hắn nói, Tiết Mật cảm thấy trong lòng chát chát, biểu cảm trên mặt căng cứng, vội xoay người hướng lên núi, vừa đi vừa nói chuyện, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta vẫn nên đi lên thôi, miễn cho bọn họ sốt ruột chờ!”

Nhìn thân ảnh nữ tử bay nhanh, dưới chân Thích Vô Thương không nhúc nhích, hai tay càng nắm chặt, trong miệng lẩm bẩm nói, “Vì sao không phải ngươi……”

Nhưng Tiết Mật đã đi xa nên có muốn cũng không nghe được gì, xa xa nhìn qua, bóng dáng có chút chật vật.

Hai người rốt cục cũng tới Ngọc Linh sơn, nơi đó đã tụ tập rất nhiều người, đại đa số là môn phái tu chân nhỏ, tới tham gia đại điển trọng chấn Ngọc Linh sơn trước, mà bọn Cảnh Trung Lưu lại đứng vị trí đầu tiên ở trung tâm.

Chỉ nghe Cảnh Trung Lưu chắp tay nói với Tiết Linh, “Tại hạ là Cảnh Trung Lưu ở Lung Nguyệt cốc, hôm nay tới đây chủ yếu là vì hai việc vui, chuyện thứ nhất là chúc mừng Tiết chưởng môn chấn hưng môn phái, chuyện thứ hai……” Nói được một nửa, hắn ngừng lại, ngược lại đem tầm mắt chuyển hướng bọn Tiết Mật ở bên này.

Nhìn thấy hắn nhìn về phía này, Thích Vô Thương thân hình dừng lại, không quay đầu nhìn Tiết Mật liền trực tiếp đi tới, đứng ở bên cạnh hắn.

Thấy thế, Cảnh Trung Lưu vừa lòng cười cười, vỗ vỗ tay, từng kiện từng kiện bảo vật hiếm thấy được mấy người Lận Thương Lan lấy ra từ túi trữ vật, bày đầy trên sàn.

“Chuyện thứ hai, chính là thay cốc chủ của bọn ta hướng Tiết chưởng môn đặt sính lễ, hy vọng cô nương có thể trở thành bạn đời song tu của cốc chủ chúng ta, làm phu nhân Lung nguyệt cốc.”

Lời vừa nói ra, người ở đây một mảnh ồ lên.

Tiết Mật ở phía sau cũng cả kinh nửa ngày còn không phản ứng, ngây ngốc nhìn Thích Vô Thương xuất thần.

“Tân chưởng môn Ngọc Linh sơn chỉ là một tiểu cô nương, nhưng thủ đoạn không nhỏ a, mới đó đã dựa vào cây cao Lung Nguyệt cốc rồi, không thể khinh thường a!”

“Ai nói không phải chứ, nhưng đây chính là sính lễ, Lung Nguyệt cốc chủ ở Tu Chân Giới vẫy tay một cái thì dạng nữ tử nào mà không có a, hiện tại thế nhưng tới cửa cầu hôn, chứng minh muốn nàng làm chính thất phu nhân, xem ra Tiết Linh này mị lực không nhỏ a!”

“Ngươi xem sính lễ trên đất a, hải nguyệt minh châu, cửu diệp thanh liên, bổ hồn đan, thậm chí linh thú thanh vân cũng có, chỉ một kiện xuất ra đem bán đấu giá cũng khiến mọi người phát điên đi tranh đoạt a, ta thấy mà thèm nhỏ dãi, không hổ là Lung Nguyệt cốc a, quả nhiên ra tay hào phóng!”

………

Người chung quanh nhỏ giọng nghị luận.

Tiết Linh nhìn vẻ mặt tươi cười của đám người Lung Nguyệt cốc, cùng chung quanh mọi người hâm mộ, ghen tị, môi mím chặt, trong lòng vừa vội vừa tức, sao lại có người như vậy, rõ ràng đã nói rõ rồi mà, thế nhưng còn đặt sính lễ. Hiện tại làm trò trước mặt nhiều môn phái tu chân như vậy, nếu cự tuyệt, tuyệt đối sẽ làm bọn họ sượng mặt, tại trước mặt nhiều tu sĩ tu chân đắc tội Lung Nguyệt cốc, về sau đệ tử Ngọc Linh sơn ra ngoài có chỗ nào dung!

Bạch Hổ cùng Huyền Vũ ở một bên thấy thế, cũng tức giận không nhẹ, nhưng lập trường của bọn họ trước mặt nhiều người như vậy cũng khó mà nói.

Nhìn Tiết Linh cưỡng chế lửa giận, Cảnh Trung Lưu cười cười truy vấn một câu, “Không biết ý của Tiết chưởng môn thế nào?”

“Không muốn, chúng ta không muốn!” Tiết Mật nổi giận đùng đùng từ phía sau chạy tới ngăn trước mặt Tiết Linh, “Tỷ của ta đã ở người thương, bọn họ tốt lắm, cho nên hẳn là không thể đáp ứng yêu cầu của các ngươi……” Thật sự không thể lường được, nguyên lai bọn họ ở dưới chân núi nói có chuyện muốn nhờ chính là việc cầu hôn, nhưng lại nói trước mặt nhiều người như vậy, Tiết Linh làm sao cự tuyệt, không nghĩ tới bọn họ sẽ làm như vậy!

Nhìn thấy ánh mắt khác thường của người chung quanh, Tiết Linh cả kinh, “Mật nhi…..”

Tiết Mật quay đầu cho nàng ánh mắt an tâm, lại nhìn Thích Vô Thương, cố gắng kìm nén xúc động cầu xin, “Sư huynh, ta biết ngươi thích tỷ tỷ của ta, nhưng mà ta muốn nói, tỷ tỷ thật sự có người yêu, bọn họ tốt lắm, ngươi có thể hay không…… Không cần ở hôm nay làm như vậy?”

Tiết Mật vừa nói xong, người chung quanh đều bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là sư huynh muội a, khó trách có thể nói chuyện như vậy với Lung Nguyệt cốc chủ, xem ra là việc nhà người ta, lúc trước còn không biết có nên cùng đứng một chiến tuyến, hay là tránh liên quan tới Ngọc Linh sơn đây!

Thích Vô Thương yên lặng nhìn vẻ mặt tha thiết của Tiết Mật, không có trả lời, nhưng Cảnh Trung Lưu ở bên kia mắt đã nhíu lại, đang chuẩn bị mở miệng nói gì đó.

“Đem đồ vật này thu hồi lại.” Thích Vô Thương phân phó nói.

“Vô Thương, ngươi……” Cảnh Trung Lưu vội la lên.

“Thu hồi lại, hôm nay chúng ta tới đây chỉ chúc mừng!” Thích Vô Thương ánh mắt thủy chung không có rời Tiết Mật.

Nhìn biểu hiện này của Thích Vô Thương, Cảnh Trung Lưu nhìn về phía Tiết Mật trong mắt xẹt qua tia khó chịu, lập tức vung tay lên, đám người Lận Thương Lan đem tất cả thu hồi vào túi trữ vật.

Người xung quanh thờ ờ nhìn tình hình này, mặc dù có chút đáng tiếc bảo vật bị thu hồi lại, nhưng càng thêm khẳng định Ngọc Linh sơn cùng Lung Nguyệt cốc có giao tình sâu đậm, lời chúc mừng Tiết Linh càng thêm nhiệt tình.

Tiết Mật thấy Thích Vô Thương như cũ nhìn mình, đối hắn cảm kích, liền né tránh ánh mắt của hắn, cùng Huyền Vũ tiến vào trong điện.

Ngày thứ hai.

Tiết Mật vừa tỉnh ngủ đã có người vào thông tri rằng người Lung Nguyệt cốc đã ly khai, còn chưa thở ra một hơi, thị nữ tùy thân của Tiết Linh cũng vội vàng chạy báo nàng, Tiết Linh cũng không thấy.

Nhất thời, máu toàn thân Tiết Mật như đông cứng lại, sững sờ ngồi tại chỗ nửa ngày không động đậy, chẳng lẽ…… Sự kiện kia vẫn phát sinh sao? Vì sao, vì sao, rõ ràng không có điềm báo……

Nghĩ như vậy, Tiết Mật hài cũng chưa mang đã chạy vội ra ngoài, thời điểm xuất môn vừa văn đụng một đám người, người nọ thấy Tiết Mật bị hắn đụng suýt ngã sấp xuống, vội vàng giữ nàng lại.

“Tiết Mật!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc giống như cứu tinh đến, Tiết Mật vội cầm cánh tay hắn, toàn thân run rẩy nói, “Vũ Văn đại ca, chúng ta nhanh đi cứu tỷ tỷ!”

Nghe vậy, Vũ Văn Tắc ánh mắt ngưng trọng, “Sao thế, muội nói rõ đi, ta vừa tới tìm khắp không thấy tỷ tỷ muội đâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ, bị người Lung Nguyệt cốc mang đi rồi!” Tiết Mật vội vàng nói.

Vũ Văn Tắc biểu tình trở nên khó coi, hắn ở trên đường cũng đã nghe chuyện ngày hôm qua Lung Nguyệt cốc chủ hướng Tiết Linh cầu hôn, liền lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới đây, nhưng vẫn muộn, xem ra bọn họ lúc đó lùi bước chỉ là nhất thời, căn bản không có hết hy vọng với Tiết Linh.

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh đuổi theo!”

“Ân.” Tiết Mật nặng nề gật đầu.

Trên đường, Tiết Mật cố gắng chạy theo mấy người Vũ Văn Tắc, đầu óc cũng không tự giác hồi tưởng tình tiết trong tiểu thuyết.

Trong sách là không có chuyện cầu thân này, lúc ấy Tiết Linh được Vũ Văn Tắc trợ giúp trọng chấn Ngọc Linh sơn, người Lung Nguyệt tiến đến chúc mừng, nhưng sang ngày thứ hai người Lung Nguyệt cốc cùng Tiết Linh đều không thấy, Vũ Văn Tắc tìm kiếm chung quanh cũng không thấy, sau lại mới biết, nguyên lai bị bọn Cảnh Trung Lưu bắt đi Lung Nguyệt cốc.

Lúc ấy Thích Vô Thương vì muốn có Tiết Linh, trực tiếp xuất ra chi bảo trấn cốc của bọn họ, thất tình đoàn tụ.

Đó là một loại linh hoa, trong đời chỉ có một lần ra hoa và chỉ ra có hai đóa, một xanh một đỏ, xanh là hoa đực đỏ là hoa cái, quanh năm không rụng. Chỉ cần nữ tử đem máu cho hoa cái ăn, nam tử đem máu cho hoa đực ăn, hai người sẽ đối với đối phương sinh ra dục niệm. Thất tình đoàn tụ, ý là hai người phải giao hợp bảy bảy bốn chín ngày mới có thể giải độc này.

Đúng vậy, nhưng mà chỉ có thể, bởi vì nếu một trong hai người sinh tình, qua bốn chín ngày, trong cơ thể sẽ lưu lại dư độc. Mỗi đêm trăng tròn, dư độc sẽ phát tác, lúc phát tác thì sống không bằng chết. Chỉ có cách làm cho người kia yêu thương mình, lại giao hợp thêm bảy ngày nửa thì mới có thể hoàn toàn giải trừ độc tố. Nếu hai người đều vô tình, vật thực dễ dàng, chứng mình độc của thất tình đoàn tụ tại lúc bảy bảy bốn chín ngày kia đã giải trừ.

Nhớ lúc trước khi xem tiểu thuyết chỉ lúc này mới có thịt, Tiết Mật còn có điểm kích động. Nhưng hiện giờ loại sự tình này phát sinh trên người tỷ tỷ nàng cùng…… Sư huynh, nàng chỉ có vô tận lo âu cùng sốt ruột, vì sao nội dung vở kịch thay đổi nhiều như vậy, nhưng vẫn trở lại quỹ đạo bình thường, điều này làm đáy lòng nàng sinh ra một cỗ cảm giác vô lực.

Không ngủ không nghỉ đến hai ngày sau, đám người Tiết Mật rốt cục cũng tới Lung Nguyệt cốc.

Sau khi Tiết Mật cầm giải dược chướng khí đưa cho đám người Chu Tước, đoàn người nhanh chóng tiến vào trong cốc.

Lại không nghĩ tới ở miệng cốc đụng phải đám người Cảnh Trung Lưu.

“Lận sư huynh, tỷ tỷ của ta nàng có ở trong hay không?” Biết Cảnh Trung Lưu khó ăn, Tiết Mật chuyển hướng Lận Thương Lan ở một bên, bi thương hỏi.

“Ngươi đừng hỏi…..” Lận Thương Lan nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn nàng.

Nhìn hắn thế này, Tiết Mật chẳng lẽ còn không rõ, Vũ Văn Tắc ở một bên trực tiếp phát ra công kích như gió xoáy hướng vào đám người kia.

Một hồi đại chiến nháy mắt bắt đầu.

Tiết Mật thấy mọi người đánh nhau, nhưng lại là loại phương thức liều mạng, trong lòng gấp không chịu nổi. Nhưng càng lo lắng Tiết Linh, vì thế thừa dịp lúc mọi người ốc còn không mang nổi mình ốc, phóng thẳng vào nơi trồng thất tình đoàn tụ.

Mới vừa tìm được địa phương bí ẩn kia, ở ngoài cổng, Tiết Mật liền nhìn thấy tay Tiết Linh đang hướng tới đóa hoa màu lửa đỏ.

“Tỷ tỷ! Không cần!”

Nhìn thấy Thích Vô Thương ngăn trước mặt nàng, Tiết Mật biết nàng không phải là đối thủ của hắn, dưới tình thế cấp bách nháy mắt biến mất tại chô, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh Tiết Linh, vội vàng bắt tay nàng.

“Tê…….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN