Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 38: Bệnh tâm thần (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 38: Bệnh tâm thần (2)


Trái tim, dường như không có dấu hiệu báo trước, co thắt lại.

Bàn chân Qua Việt Tú dẫm lên chân Tống Du Liệt, thân thể không chủ động mà dán lên anh.

Sắp đến nửa đêm, DJ có chút danh tiếng tại Johannesburg đội mũ đỏ, bước lên sân khấu, những giai điệu EDM càng thêm cuồng nhiệt.

Càng có nhiều người nhảy xuống nước, quay đầu lại nhìn, dòng người chen chúc xô đẩy, những chiếc đầu theo bả vai lắc lư cùng vòng eo, dường như, chỉ có Qua Việt Tú và Tống Du Liệt đứng bất động ở đấy.

Có lẽ sợ cô nghe không rõ, anh dịch sát lại gần cô, mỗi âm thanh đều phảng phất bên tai cô: “Xem ra dọa em sợ rồi, đừng lo lắng, bây giờ tôi cũng lười nói chuyện ngày xưa với em, còn nữa, Qua Việt Tú à, thứ đồ chơi kia không phải là thứ gì to tác cả, đối với những người ở đây, nó không khác gì những bản nhạc EDM, là yếu tố đập tan những điều cấm kị về cảm xúc.”

Cho dù những giai điệu EDM đang khuấy động màn đêm đến long trời lở đất kia, ngay cả một chữ trong lời anh nói cũng không lọt nổi vào tai Qua Việt Tú.

“Tống Du Liệt…” Giọng điệu cô mềm oặt, cô định là sẽ lớn tiếng với anh đấy, Tống Du Liệt, anh có biết anh đang nói cái gì không?

“Tống Du Liệt, anh biết mình đang nói gì không?” Câu nói không thể thốt ra lời, lại được anh nói ra dễ dàng đến thế, còn cả bộ dạng thong thả dửng dưng kia, thậm chí anh còn phất tay chào hỏi bạn bè, chóp mũi chốc chốc lại cọ cọ lên tóc mai cô: “Hay là, Tống Du Liệt, làm sao anh dám? Làm sao anh dám nói với tôi như vậy?”

“Qua Việt Tú, bây giờ em cũng đã trưởng thành rồi, tuy rằng em luôn nhấn mạnh rằng em đang có bệnh, còn tôi đã vinh dự đọc được những bài báo em viết, quan điểm và suy luận quả thật không thể chê, làm sao mà người có đầu óc nhạy bén như thế lại không phân biệt được đâu là bột asen chứ? Nhưng!” Ngữ khí anh nặng thêm, giọng điệu hơi mỉa mai: “Nhưng em là Qua Việt Tú, là Qua Việt Tú có thể lớn tiếng chất vấn Tống Du Liệt, sao anh dám? Bị Qua Việt Tú coi là ác quỷ, trong mắt mọi người cũng là ác quỷ, mà Tống Du Liệt của em cũng không ngoại lệ.”

“Nhưng biết làm sao bây giờ? Mặc dù thứ đồ chơi kia chưa hẳn là thích, nhưng tôi tuyệt đối cũng không ghét nó, chỉ là tình cờ, khi gặp dịp thì chơi, khi được yêu cầu sẽ không bài xích nó.”

Bàn chân dẫm lên anh lùi về phía sau, từng bước từng bước lùi về phía sau.

Một bước, hai bước, ba bước, khuôn mặt cứng ngắc càng hiện ra trước mặt cô, lạnh lùng như pho tượng cẩm thạch trong mùa đông giá rét.

Cô lắc đầu: “Anh biết rõ ràng đấy là, anh rõ ràng là…”

Tống Du Liệt, rõ ràng là anh cũng có mặt vào buổi sáng đó.

Sáng hôm ấy khi chim hót, muôn hoa đua nở, hình ảnh kia in trêи ngọn cỏ, dường như nó sẽ vĩnh viễn không ngừng lại lại giai điệu quen thuộc này.

“rõ ràng là anh cũng có mặt vào buổi sáng đó.” Giọng nói trầm thấp chỉ đủ cô nghe thấy, hình ảnh bốn bề xung quanh trở nên quá mơ hồ, bao gồm cả khuôn mặt của Tống Du Liệt.

Khuôn mặt kia đang dần đi xa.

Gương mặt trắng bệch, cùng với đó là từng bước từng bước chân lùi về phía sau, đang dần kéo ra xa, Tống Du Liệt hỏi mình, sung sướиɠ không? Phải, anh sướиɠ lắm, anh nên sướиɠ mới phải. Tống Du Liệt nghĩ

Con nhóc điên kia, thật sự mà nói, giờ đây con nhóc điên kia đã biến thành kẻ điên rồi.

Không, không, không, không phải, chỉ là cô bị bệnh thôi, cô nhất định sẽ chống mắt lên để bác bỏ lại lời nói của mày.

Thường thường khi nói những lời này luôn là giọng điệu mang đầy tính mệnh lệnh, sau đó sắc mặt từ tái nhợt chuyển sang đỏ ửng, bầu không khí im ắng khiến ánh mắt cũng sẽ trở nên linh hoạt lạ thường, trong phút chốc, nước mắt người ấy rưng rưng, cứ như vậy mà nhìn chằm chặp vào mày, khiến cho mày xộc lên muốn đáp trả.

Lấy lại chín mươi phần trăm tinh thần sau khi cùng cô vòng vo, có một luồng kí ức cho anh biết rằng: mắt kẻ điên kia chẳng khác nào quả hạnh đào, hơn nữa còn to hơn quả hạnh đào, sâu thăm thẳm.

“Này kẻ điên kia, không phải bây giờ em nên chú ý đến mắt mình kia kìa” Anh bình tĩnh lại, lớn tiếng nhắc nhở chính mình.

Bình tĩnh lại rồi, cô lấy lại sức mạnh của lời thề cứ lặp đi lặp lại bên tai anh: “Anh phải biết rõ, tôi không phải là một kẻ điên, chẳng qua là tôi đang bị bệnh thôi.”

Được rồi, không phải là kẻ điên, không phải là kẻ điên chứ gì!

Đấy chỉ là một người bệnh mắc phải bệnh tâm thần.

Nếu như bây giờ bạn bất chợt gặp một người, thì hãy nói cho người ta biết rằng: Nhìn thấy cô gái đeo túi xách tua rua, đầu cài đóa hoa thược dược kia không? Cô ta mắc bệnh tâm thần đấy.

Nếu trường hợp này rơi vào một phái nữ nào đó, thì người phụ nữ này 99% sẽ trả lời rằng: Thế thì hi vọng mình cũng sẽ mắc bệnh tâm thần, nhưng trước tiên tôi phải có được khuôn mặt và vóc dáng giống như cô ta.

Đổi lại là một người đàn ông, ánh mắt của tên đàn ông này nhất định sẽ rơi trêи ngực cô một lúc, nheo mắt lại nói: Tôi rất hi vọng sẽ có một cuộc đối thoại trực tiếp giữa một người đàn ông và người phụ nữ tâm thần này.

Bàn tay nặng nề đặt trêи bả vai người đàn ông đang tràn trề u mê: “Năm bốn tuổi tôi đã quen người phụ nữ đó, cô ấy tên là Qua Việt Tú, cô ấy là một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, cái khác thì tôi không biết, nhưng hồ sơ bệnh án của Qua Việt Tú có nhiều tên gọi, gọi là bệnh tâm thần truyền nhiễm.”

“Là bênh tâm thần làm sao mà truyền nhiễm được.” Giọng người đàn ông đang mê loạn kia phản bác lại.

Đúng, bệnh tâm thần không thể truyền nhiễm được, nhưng Qua Việt Tú lại mắc chứng bệnh tâm thần truyền nhiễm này.

Chứng bệnh tâm thần truyền nhiễm của Qua Việt Tú, về con đường truyền nhiễm, ví dụ có thể là qua đường hô hấp, qua ánh mắt đối diện, qua giao tiếp, hay cả đến những cái nắm tay, ôm hôn cũng không ít, thậm chí là còn cả ở… trêи giường.

Cơ thể đặt dưới thân kia, đôi mắt hạch đào rung rung nhìn anh, gương mặt phiếm hồng, cả cánh môi cũng hồng hồng.

Điên rồi, điên thật rồi, lại, lại nữa rồi.

Cố gắng ngăn lại những hình ảnh chợt hiện ra kia, gắng sức xua đi hơi thở đặc biệt từ khoang lưỡi người đó.

Nhìn gương mặt đang trắng bệch kia, anh tự nhủ với lòng mình: Tống Du Liệt, bây giờ mày đang rất vui.

Tất cả đang phát triển theo chiều hướng thú vị: Người như cơn ác mộng kéo dài suốt quãng thời gian trưởng thành kia lại đang ngoan ngoãn cầu xin mày giúp đỡ, cảm giác này tuyệt đấy chứ, mày phải tiếp tục hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này.

Đúng vậy, chỉ có đến đây mày mới hưởng thụ được cảm giác tuyệt vời này, phải sai cô dọn sạch phòng ốc trong hai tuần, để mày có thể đòi lại sự sỉ nhục mà ngày trước cô ấy đã ban cho mày.

Còn việc kia, có chúa mới biết, cánh môi hồng hồng kia, lần đầu tiên mắt trông thấy, rồi lại tiếp tục nhìn lần thứ hai, sau khi nhìn đến lần thứ ba thì anh hôn lên.

Ngậm cánh môi hồng ấy, anh tự nhủ: Trước đông người như vậy, mọi người cười đến xấu xa như vậy sẽ khiến tật xấu của kẻ điên này không có chỗ phát tác

Phá hỏng không khí của cô chỉ là một trong những mục đích, quan trọng hơn hết là khiến cô phải si mê.

Phải khiến cô si mê mới là điều quan trọng nhất.

Không, không, không thể khiến cô si mê dù chỉ một chút được.

Tống Du Liệt không ngờ rằng mình đang phẫn nộ, nói sao đây nhỉ, làm thế nào lại đi hôn cô ấy? Đó không phải là kế hoạch của anh.

Giống như bị hút vào vòng tranh luận: Anh tức giận thì Qua Việt Tú cũng phải tức giận với anh.

Điếu thuốc đó rất gần tay anh.

Anh có thể từ chối nó, nếu như lúc đó Qua Việt Tú không ở nơi đó, anh sẽ từ chối, thứ đồ chơi kia không tốt cho sức khỏe và tinh thần, mà hết lần này đến lần khác, Qua Việt Tú chỉ đứng ở đó, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn xem, kẻ điên kia chỉ đứng đó mấy giờ đồng hồ, thế mà lại khiến anh buồn vui thất thường, điều này khiến Tống Du Liệt vừa mệt mỏi lại vừa chán nản.

Qua một thời gian, anh đã thành công thay đổi số điện thoại cá nhân, đổi số di động cá nhân trong nháy mắt khiến lòng anh cực kì thoải mái, đây chính là bước đầu tiên để thoát khỏi Qua Việt Tú.

Đến ngày thứ hai sau khi đổi số di động cá nhân, ánh nắng vẫn chan hòa. Ngày đổi số di động cá nhân thứ ba, Joan hôm nay mặc màu rất dễ chịu, điều này chứng tỏ tâm trạng anh đang rất thoải mái.

Nhưng theo thời gian, cảm giác thoải mái sẽ bị thay thế bởi những cảm xúc lý trí. Nếu ban ngày không bị những cảm xúc đó chế ngự, càng về đêm khuya, nó sẽ càng rõ ràng hơn, đặc biệt là nửa đêm, vừa rõ ràng lại vừa tức cười.

Buổi tối sinh nhật Trương Thuần Tinh hôm ấy, tại sao lại mặc kệ những người đó đưa camera nhắm vào Tống Du Liệt, trong lòng anh biết rõ cảm giác lúc ấy như thế nào.

Nếu có một ngày không gây sự với Qua Việt Tú, anh đương nhiên là không thấy quen.

Scandal của anh và Trương Thuần Tinh bị đăng lên báo, chưa được ba mươi tiếng đồng hồ sau, Qua Việt Tú xuất hiện, cách lên sàn của cô ngược lại rất ăn khớp với phong cách này.

Sau khi nhận được điện thoại của phòng thư kí, lòng anh bắt đầu rối loạn. Người đang ngồi trong phòng làm việc nói chuyện làm ăn với anh chính là Mark Cuban-người rất có triển vọng trong lĩnh vực năng lượng mới.

Cũng không biết xuất phát từ tâm trạng gì, anh để Mark Cuban ở lại trong phòng làm việc. Nhiều người nói rằng có thể giảm thiểu sự mất kiểm soát của máy móc, đó chỉ là sự giả tạo trong mối quan hệ này, đến khi người thứ ba xuất hiện ở đó, ít ra có thể đóng vai trò là người giám sát.

Anh đơn thuần là chỉ muốn nhìn xem biểu cảm của Qua Việt Tú thế nào, đưa một gã đến với thân phận là người giám sát đến giám sát chính mình, sau đó biểu đạt sự quan tâm thêm một chút cho hợp tình hợp lý.

Nhưng mà, Tống Du Liệt không thể ngờ, Qua Việt Tú sẽ ăn mặc như vậy mà xuất hiện.

Chết tiệt! Tên Mark Cuban kia nổi tiếng là một tay chơi, chỉ cần hắn liếc mắt là có thể nhìn ra ba vòng của phụ nữ.

Tên công tử đào hoa kia còn đang làm việc trong phòng mỗi một giây đều khiến anh bị dày vò.

Thế mà, người phụ nữ ngốc nghếch này vẫn còn tiếp tục hành vi ngu xuẩn của mình.

Điều khiến Tống Du Liệt không thể tưởng tượng nổi hơn nữa là lúc này, qua miệng cô nói đó chỉ là một người bạn có giao tình thân thiết, hơn nữa lại là một người đàn ông.

Nói thế là Qua Việt Tú không phải vì chuyện của anh và Trương Thuần Tinh mà đến đây?!

Ok, vì bạn bè giúp đỡ nhau mà không tiếc cả mạng sống của mình, đây là chuyện người bình thường nên làm.

Có lẽ anh nên tặng cho cô một câu tương tự: “Qua Việt Tú, cuối cùng em cũng làm một việc giống người bình thường rồi”. Giọng điệu đầy khen ngợi, khen ngợi xong sẽ tống cô ra khỏi nhà.

Nếu sự việc này liên quan đến lời cô nói, anh sẽ lại phải lo lắng, dù sao thì từ góc độ đạo đức, nếu cứ khoanh tay đứng nhìn thì không hợp lý, vả lại đây cũng là do chú Qua dặn dò.

Nhưng, chuyện lần này rơi vào người bạn của Qua Việt Tú.

“Bạn có giao tình thân thiết” qua lời kể của Qua Việt Tú mà Tống Du Liệt biết đến là biết làm bánh bao dưa chua, người này làm bánh bao dưa chua rất hợp khẩu vị với một bệnh nhân tâm thần. Ban đầu, vì luôn nhớ đến hương vị bánh bao dưa chua người này làm mà cách một thời gian Qua Việt Tú lại đến tìm hắn, sau đó đến cuối cùng hai người này chẳng khác nào như đang dính vào nhau.

Để đảm bảo sự an toàn cho Qua Việt Tú, Tống Du Liệt cử vài tên vệ sĩ thay phiên nhau theo sát Qua Việt Tú, cách một tuần Tống Du Liệt lại cho bọn họ theo dõi Qua Việt Tú. Đừng hiểu lầm, anh chẳng có hứng thú gì với khuôn mặt của Qua Việt Tú cả, chẳng qua anh chỉ là phụ trách tóm gọn Qua Việt Tú trước mắt chú Qua mà thôi.

Nhận được những tấm hình chụp, anh bèn thấy ngay hình ảnh Qua Việt Tú đang ăn bánh bao dưa chua, nước miếng chảy ra, bỏ miếng bánh vào trong miệng với biểu cảm thỏa mãn khi được ăn một món ngon tuyệt thế.

Sau khi nhìn những tấm hình này, Tống Du Liệt nảy ra một suy nghĩ xấu xa thú vị: Giả dụ như chặt đứt cánh tay làm bánh bao dưa chua của tên Cố Lan Sinh kia nhỉ, thế thì từ nay về sau Qua Việt Tú sẽ không được nếm món bánh bao dưa chua hợp khẩu vị mình nữa.

Qua Việt Tú không đối xử tốt lắm với Tống Du Liệt, thế nên là thỉnh thoảng anh cũng phải để cho Qua Việt Tú nếm cảm giác không dễ chịu này nhỉ.

Tống Du Liệt sai người đi điều tra Cố Lan Sinh.

Anh ta là một người tốt, cũng rất thông minh, nhân phẩm và gia thế đều không chê vào đâu được, nói tóm lại, đây là một người đàn ông ưu tú.

Đối với kẻ ưu tú này Tống Du Liệt cũng không có mấy thiện cảm, tên này rất xảo quyệt, xảo quyệt ngay cả khi hắn ta dụ dỗ ngoan ngoãn người mắc bênh tâm thần khó dây vào như Qua Việt Tú.

Ngoan ngoãn! Suy nghĩ tình cờ này khiến Tống Du Liệt kéo cà vạt muốn xé tan nó ra trong đầu.

Bây giờ, tên đàn ông ưu tú này đang gặp chuyện, tin chắc rằng hắn ta sẽ dựa vào năng lực bản thân mà có thể thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn. Đây là lời Tống Du Liệt nói với Qua Việt Tú.

Nhưng kết quả lại biến thành như bây giờ, Tống Du Liệt cũng không rõ rốt cuộc người nào đã làm sai.

Hay là… Có thể do căn bệnh tâm thần của Qua Việt Tú là một loại bệnh truyền nhiễm, thế nên anh đã làm một số việc mà chính anh cũng không hiểu nổi.

Vừa bực bội lại vừa nôn nóng.

Hết lần này đến lần khác, gương mặt đó cứ gần ngay trước mắt mình, tại sao lại để gương mặt này dính vào cuộc sống của mình, ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp cô cởi giày, còn mua cả bánh mì…

Cuối cùng… Cuối cùng còn hôn cô ấy.

Anh không tài nào giải thích được những việc xảy ra sau đó, không phải vậy, vòng tuần hoàn trong cuộc sống của anh sẽ chấm dứt.

Sáng nọ, nữ chủ nhân của trang trại rượu rơi từ phòng cửa sổ xuống, Qua Việt Tú đã chứng kiến hết thảy mọi việc sáng hôm đó. Từ khu rừng ở Colombia, điều kiện khí hậu rất thích hợp để thai nghén cho điều lớn lao này. Sau đó vụ này đã biến thành vụ cướp tiền giữa chợ lúc chập tối, ban đêm sau khi nữ chủ nhân trở về từ chỗ đó đã nảy sinh ý định muốn tự sát, và chọn một chỗ ít ai để mắt nhất.

Linh hồn vất vưởng, nhẹ nhàng bước ra không trung, rồi mở cửa sổ ra.

Thế nên là đã có chuyện buổi sáng hôm đó.

Nữ chủ nhân trang trại rượu chết đi lại khiến mọi người sinh ảo giác, mọi người đều dùng cách im lặng để chấp nhận thực tế này, chỉ có đứa con gái chính mắt thấy mẹ mình ra đi thì không ngừng la hét. Không phải như vậy. Không phải như vậy.

Nữ chủ nhân kia ra đi khiến đứa con đến từ hòn đảo Greenland cảm thấy vô cùng đau xót, mặc dù bà ta có rất nhiều hành vi quái đản, nhưng lại vô cùng tốt với đứa con của mình.

Đáng tiếc thay, bà ta lại là mẹ của Qua Việt Tú.

“Qua Việt Tú, cho dù em chết, tôi cũng muốn phỉ nhổ lên phần mộ của em.” Đây là toàn bộ lời giải thích cho tâm trạng của Tống Du Liệt dành cho Qua Việt Tú.

Qua Việt Tú, cho dù em có chết, tôi cũng muốn phỉ nhổ lên phần mộ của em. Đó là một buổi tối sấm chớp vang rền, anh quay về phía bóng lưng Qua Việt Tú đang rời đi, lẩm bẩm nói.

Thời gian trôi qua, gương mặt đó không còn là gương mặt ngày xưa khiến anh chán ghét nữa, mỗi một biểu cảm trêи khuôn mặt cô đều có thể thiêu rụi đi lý trí của anh, thiêu rụi tất cả.

Anh đã dọn dẹp biết bao mớ hỗn độn của cô như vậy, giờ là lúc để đòi lại chút lợi ích.

Thế nên Tống Du Liệt à.

Mày phải ngay lập tức, lập tức đi tới, dùng giọng điệu thân mật nhất để nói cho cô ấy biết.

Nói cho cô ấy biết rằng cô ấy là một kẻ điên: Đối với tôi mà nói, chẳng qua nó chỉ là một buổi sáng bình thường, nếu như em vẫn chưa hiểu lời giải thích của tôi, thì để tôi nói em biết. Giá như nữ chủ nhân xinh đẹp của trang trại rượu sáng hôm đó vẫn còn chịu được cám dỗ này, có lẽ bây giờ chúng ta đã có thể thưởng thức tài năng của bà ta qua những tác phẩm tranh trong những cuộc đấu giá lớn.

Đoán xem cô sẽ làm gì?

Có lẽ sẽ cho anh một cái tát, miệng không ngừng la hét muốn giết anh, sau đó sẽ trốn vào thế giới của riêng mình.

Cho dù cho tát cho anh một tát rồi trốn vào thế giới của riêng mình, cơ thể cô vẫn sẽ không ngừng run rẩy, loại trạng thái này không khác nào một kẻ điên đang phát bệnh.

Anh sẽ không ôm cô vào lòng nữa. Nhất định sẽ không!

Lúc này, anh nhất quyết sẽ không thương hại cô bất kể vì điều gì nữa

Cuối cùng cũng có một lần thành công, không biết chừng lại là lần này.

Tức giận, nôn nóng, đây là những triệu chứng tiềm ẩn của bệnh tâm thần, anh phải mau chóng thoát khỏi những triệu chứng này.

Anh sẽ lại là một con người hết sức bình thường, cô gái lý tưởng để bầu bạn với anh chắc là giống người như Trương Thuần Tinh, vừa đáng yêu dịu dàng, vừa đơn thuần lại đủ thông minh.

Qua Việt Tú!

Bước từng bước đến chỗ gương mặt đang trắng bệch kia, lúc này mày nhất định đừng có thương hại cô ấy.

Có ngưởi nói rằng khứu giác của bệnh nhân tâm thần khác hẳn với người thường, họ hay ngửi ra được mùi nguy hiểm. Gương mặt đó càng lúc càng trắng bệch, anh bước tới một bước, cô lùi lại phía sau một bước.

Sau đó cô lắc đầu, dường như cô muốn dùng phương thức như vậy để ngăn cản những lời sắp thốt ra từ trong miệng anh.

Bể bơi này quá đông người, có một cánh tay đầy hình xăm trổ cản cô lại, sự phẫn nộ của cô rơi vào người hắn ta, cô nhìn hắn quát: Cút ngay!

Thân hình to lớn ấy vẫn không nhúc nhích.

Nhặt một mô hình dưới nước lên, cô liên tiếp đập vào cơ thể cường tráng của hắn.

Người đàn ông đó nghiêng mình, cơ thể cô không khống chế được mà lao về phía trước, một thân hình cao lớn dang tay ra, cô vừa vặn lao vào vòng tay ấy.

Cảnh tượng như vậy chỉ có thể quy vào một trò chơi giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Ít nhất là người đàn ông cao lớn kia muốn như vậy.

Nhìn cô gái như một chú thỏ con nép trong vòng tay anh ta, bộ dạng tức giận cũng đáng yêu, khi nghiêm túc chơi trò chơi cũng rất đáng yêu.

Đáng yêu đến mức anh ta không kiềm chế được mà đưa tay vén những lọn tóc dài ướt sũng của cô.

Mái tóc dài buông rủ xuống lòng bàn tay, anh ta cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi hương thơm trêи mái tóc.

Tống Du Liệt nhíu mày.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN