Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em - Chương 40: Bệnh tâm thần (4)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em


Chương 40: Bệnh tâm thần (4)


Đập tan nát chiếc máy tính vẫn không giúp đại ca “Băng đảng nước Mỹ” hạ hỏa, hai chân đi giày dẫm lên chiếc máy tính rồi lại đá lên tường, hung hăng đá thêm vài phát nữa rồi mới quay về chỗ ngồi.

Trong một giây, ông ta lại trở về với khuôn mặt ôn hòa của nhân viên sales da trắng, chỉ có điều gương mặt đang nhìn người bạn Châu Á kia có hơi thay đổi, không hề tự đắc như trước: “Thằng nhóc châu Á này ra tay được lắm, chỉ sợ tên này không chỉ có mỗi gương mặt điển trai đâu.”

“Anh Tống, xin đừng để bụng những hành vi trước kia của tôi.” Lời nói hết sức chân thành.

“Dĩ nhiên rồi.” Anh mỉm cười đáp lại, cười hỏi xem vị kia có muốn lấy hàng hóa từ trong tay Thổ Nhĩ Kỳ về không.

Đại ca “Băng đảng nước Mỹ” mỏi mắt trông chờ người bạn châu Á lên tiếng.

“Tôi có một người bạn có mối quan hệ rất tốt với vài quan chức và hải quan Nga, trước khi tới đây, tôi đã gọi cho họ một cuộc điện thoại, họ bảo rằng không thành vấn đề. Anh thong thả nói tiếp: “Ông biết đấy, gần đây Thổ Nhĩ Kỳ đang rất bận rộn hàn gắn quan hệ với Nga.”

“Đúng, đúng, mỗi ngày tôi đều để ý đến mà.” Ông ta vội vàng trả lời.

“Vận may của ông cũng không tệ, mấu chốt của việc này là năng suất làm việc của người Thổ Nhĩ Kỳ rất cao, dựa theo lời nói của người bạn tôi hợp tác, chỉ cần anh ta gọi một cuộc điện thoại, là chưa đến ba ngày sau, quý công ty bị thu hồi hàng hóa sẽ được vật trả lại chủ cũ.

Lúc này, tên đại ca “Băng đảng nước Mỹ” chỉ còn thiếu nước hôn lên ngón chân anh bạn châu Á kia.

“Thưa ông, ông đã nghe về đội ngũ vận chuyển hàng không của SN Energy chưa?”

“Vâng, vâng, chúng tôi ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Tục ngữ Trung Quốc có câu thế này “Đêm dài lắm mộng”, ông đã từng nghe qua chưa?”

Đại ca kia xoắn xuýt một lúc, rồi lắc đầu.

Vì vậy, Tống Du Liệt giảng giải cho tên kia về câu tục ngữ Trung Quốc kia, rất nhanh chóng, tên đại ca đã hiểu ra.

Tống Du Liệt nói với hắn ta rằng để phòng đêm dài lắm mộng, anh quyết định đã giúp người thì giúp đến cùng, đội ngũ vận chuyển hàng không SN Energy đã đem hàng hóa từ Thổ Nhĩ Kỳ đến nơi an toàn, như vậy vừa có thể tiết kiệm thời gian lại vừa giảm bớt rủi ro.

Tống du Liệt gọi điện cho đối tác của anh, rồi đưa điện thoại cho tên đại ca “Băng đảng nước Mỹ”, hoàn thành công việc liên lạc với nhân viên hải quan Thổ Nhĩ Kỳ.

Cuộc gọi chấm dứt, lúc này tên đại ca “Băng đảng nước Mỹ” kia mới thực sự tin rằng tên nhóc người châu Á này vừa giúp đỡ hắn, và hắn ta cũng hiểu sâu sắc đạo lý “Trêи đời này không có bữa cơm nào là miễn phí”.

Sau một hồi thuận nước đẩy thuyền, cái tên “Cố Lan Sinh” đã được nhắc đến, Cố Lan Sinh và bốn thành viên trong tổ.

Đại ca “Băng đảng nước Mỹ” tỏ ra khó xử.

Tống Du Liệt nhắc nhở kịp thời, bây giờ “Băng đảng nước Mỹ” đã gần như chiếm được ưu thế, vũ khí dưới tầng hầm của “Băng đảng nước Úc” càng ngày càng tân tiến, “vật phẩm” bị nhân viên hải quan Thổ Nhĩ Kỳ giữ lại có thể gây bất lợi cho “Băng đảng Mỹ” trong những sự kiện bất ngờ.

Căn phòng chỉ còn lại Qua Việt Tú và Tống Du Liệt.

Cảnh tượng thối nát bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng nguyên thủy của loài người phơi bày trong đêm tối, ma túy, hơi men dưới sự dẫn dắt của âm nhạc bày ra một cách lộ liễu, cách cửa sổ ba mét thấy rõ những gì mà ba người đàn ông cùng hai người phụ nữ đang làm, Qua Việt Tú quay mặt đi

Quay mặt đi, tầm mắt cô va chạm với một ánh mắt đang nhìn mình, ánh mắt đó cô không thể lý giải được, nên chỉ có thể quay mặt đi, cũng chẳng biết làm sao, ánh mắt lại hướng về phía cửa sổ.

Bước tới trước cửa sổ, cô kéo rèm lại.

Tựa vào song cửa sổ, bàn tay đút vào trong túi áo choàng tắm, một lúc sau lại rút ra, ngẫm nghĩ thế nào lại đút tay vào túi, cúi đầu.

Bầu không khí này thật ngột ngạt.

Có lẽ lâu lắm rồi cô chưa gặp Tống Du Liệt, hoặc là… Hoặc là cũng giống như trước đây, mỗi lần gặp Tống Du Liệt cô đều không thể thích nghi được sự thay đổi của anh.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô, tại sao lại như thế? Mọi thứ sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại giống một người trưởng thành như vậy? Thậm chí năng lực đối nhân xử thế còn tốt hơn rất rất nhiều so với người cùng lứa tuổi.

Rất lâu trước đây, Qua Việt Tú cũng biết rằng Tống Du Liệt sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ, giống như kỳ vọng của Qua Hồng Huyên: Thông minh cơ trí, giỏi bày mưu lập kế, đầu đội trời chân đạp đất, trầm ổn tựa thái sơn.

Nếu như có ngày Tống Du Liệt biến thành người như cô tưởng tượng thì cô bắt đầu cực kỳ khó chịu, trong lòng thầm nghĩ có lẽ không nhanh như vậy, ít nhất để cho cô thích ứng cái đã, đợi cô thích ứng rồi sẽ từ từ chấp nhận nó.

Xem ra bây giờ cô vẫn không tài nào thích ứng được sự thay đổi của Tống Du Liệt.

Cho nên khi đối mặt với anh, cô vẫn không được tự nhiên.

Oán hận với Tống Du Liệt, có thể buông bỏ được sao? Thi thoảng Qua Việt Tú cũng tự hỏi chính mình, thật ra sai lầm duy nhất của Tống Du Liệt cũng như cô, có quan hệ với Hạ Yên.

Hạ Trúc và Hạ Yên trong mắt Qua Việt Tú đều là hai người phụ nữ xinh đẹp nhất thị trấn George.

Vì sai lầm duy nhất này xảy ra có liên quan đến Tống Du Liệt, cô cũng giày vò anh không ít, có lúc Qua Việt Tú cũng tự mình thức tỉnh.

Cúi đầu xuống, trong đầu cố gắng tìm lại hình ảnh thiếu niên năm xưa, tìm lại dáng vẻ quen thuộc, tìm lại cảm giác quen thuộc có lẽ sẽ không mất tự nhiên nữa.

Cảm giác mất tự nhiên còn xen lẫn một chút thiếu tự tin, so với cảm giác mất tự nhiên, Qua Việt Tú còn chán ghét sự thiếu tự tin hơn.

Men theo con đường dẫn đến ký ức sâu thẳm.

Bức tường hồng bao quanh bốn phía, giàn hoa tử đằng nở rộ, ánh nắng xuyên qua cây tử đằng rơi trêи người một cô gái đang ngồi, cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng.

Mái tóc dài đến thắt lưng rẽ sang hai bên, một bên bện thành hình con bướm, một bên cứ thả hờ hững như vậy trêи bả vai, bím tóc hình con bướm là do có một thời cô hứng lên bện, bện hết có một bên còn bên kia thì lười bện, để mặc cho chúng rủ xuống trước ngực.

Có một điều khá chán là, cứ đến ngày cuối tuần, cuối tuần nào cũng có mấy tên nhóc con trốn ở ngoài hàng rào trộm ngắm cô, là những cậu bé mười tuổi sáng sủa, nếu lúc nào tâm trạng cô thoải mái sẽ để mặc bọn nhóc đó trộm ngắm, nếu tâm tình không vui sẽ cầm lấy khẩu súng nước bắn bọn họ, khiến bọn họ ướt sũng rồi nhảy lên chiếc xe đạp chuồn đi.

Đến cuối tuần, những chiếc xe đạp lại xếp từng hàng ở chỗ nấp ấy, đứa lớn cõng đứa nhỏ trêи vai, nhìn qua cái lỗ nhỏ ở bức tường bao quanh kia, nhìn xong lại đến đứa tiếp theo, cứ thay phiên nhau như vậy…

Thật là kỳ quặc, một đứa mắc bệnh tâm thần có cái quái gì đẹp mà nhìn chứ.

Cuối tuần này, hàng xe đạp kia không còn xuất hiện nữa.

Một thiếu niên xuất hiện bên ngoài tường rào, mặc chiếc áo sơ mi trắng Oxford, kiểu tóc gọn gàng, gương mặt điển trai khiến người ta không kìm lòng được mà chép miệng.

Lén ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, ánh mắt dõi theo theo thiếu niên bên ngoài hàng rào kia.

Hình ảnh kia loanh quanh bốn phía tường rào, “Tít tít tít”-mật mã cánh cửa vang lên, quên cả đi dép, cô gái rón rén đứng tựa vào cánh cửa, chực chờ…

Tiếng “Qua Việt Tú” bất thình lình vang lên, hệt như gọi hồn cô trở về.

Bức tường hồng bao quanh không còn nữa, cây hoa tử đằng cũng không còn, cô gái chỉ bện tóc một bên cũng biến mất, và cả thiếu niên ngoài hàng rào cũng không còn.

ngẩng đầu.

Trong nháy mắt, thiếu niên bên ngoài bức tường đã trở thành người đàn ông anh tuấn trước mắt

Cô nhìn anh, cố gắng không ɭϊếʍ môi nữa.

“Đừng lo lắng.” Anh nói với cô

Định há miệng, muốn nói là “Tôi không lo lắng đâu” nhưng vẫn không nói gì, chỉ có thể lại cúi đầu.

Nếu như Qua Việt Tú đoán không sai, đại ca “Băng đảng Mỹ” bây giờ đang gọi cho ông chủ bên Mỹ của hắn, cuộc gọi này liên quan đến chỗ đứng trong tương lai, tin rằng theo lý thuyết chắc chắn hắn sẽ cố gắng.

Những người này hiểu rất rõ đạo lý sống còn.

Nhếch miệng cúi đầu, Tống Du Liệt không lên tiếng nữa, không khí xung quanh càng ngột ngạt.

May mà lúc đó đại ca “Băng đảng Mỹ” đẩy cửa bước vào.

Dăm ba câu đã nói xong kết quả: nhóm bốn thành viên của tổ cứu viện phải ký và , cam đoan trong vòng ba năm sẽ không can thiệp vào thành phố có tên là Tswane này nữa.

là cái cớ để biến vụ bắt cóc này thành chuyện lớn hóa bé, chuyện bé hóa không, đó là điều đương nhiên mà các công ty dược phẩm của Mỹ muốn cầu mà không được từ chính phủ Tswane

đơn giản là mắt nhắm mắt mở với chuyện 140 đứa trẻ ở Tswane bị ngộ độc, dù sao, mấy ngày nữa bọn nhỏ xuất viện sẽ lại hoạt bát như trước.

Thành viên trong nhóm ký xong, nếu sau này sự việc bại lộ, bọn họ cũng không tránh khỏi liên quan.

Về phần tương lai sẽ không can thiệp vào nội bộ Tswane nửa bước là một sự đảm bảo gấp đôi, sợ sau này thành viên trong nhóm đổi ý sẽ quay lại điều tra vụ việc.

Sợ bọn họ tiếp tục cò kè mặc cả, đại ca “Băng đảng Mỹ” tiếp tục nhấn mạnh rằng đây là phương án thỏa đáng nhất mà hắn ta có thể thu xếp được.

Xem xong nội dung và , dưới cái nhìn chăm chú của Tống Du Liệt, Qua Việt Tú gật đầu.

Trong hoàn cảnh này, hẳn là “Phi vụ bắt cóc” đã đi đến kết quả tốt nhất.

Đáng mừng hơn là, vị trí bắt giữ nhóm bốn thành viên hiện giờ cách chỗ họ không xa.

Hai gã “Băng đảng Mỹ” cầm hai văn kiện và rời đi.

Đại ca “Băng đảng Mỹ hứa rằng chỉ cần thành viên trong nhóm kia ký tên, thuộc hạ của hắn sẽ đưa họ trở về doanh địa trước rạng sáng mai.

Sau hẹn 40 phút, hai gã thành viên “Băng đảng Mỹ” chỉ đem về ba bản văn kiện đã ký tên, một thành viên trong nhóm bốn người đó mặc kệ khuyên bảo thế nào cũng không chịu ký, nguyên nhân là thế này, anh ta là một bác sĩ, là một bác sĩ không được khoanh tay đứng nhìn.

Qua Việt Tú đại khái đã đoán được vị bác sĩ không chịu ký tên kia là ai.

Quả nhiên.

Cố Lan Sinh lúc quật cường thì đến mười con bò cũng không kéo nổi anh.

Xoa xoa trán.

Xem ra cô phải đến đó, cô muốn mắng cho tên kia tỉnh ngộ rồi vỗ vỗ bả vai anh ta, nói cho anh ta biết: “Tình yêu ơi, chính nghĩa có thể thắng tất cả chỉ có trong phim thôi”. Nếu không được thì vừa khóc lóc ầm ĩ thậm chí thắt cổ cũng chỉ để anh ta ký tên vào văn kiện kia.

Không có gì quan trọng bằng được sống cả.

“Để tôi đi.”

Nhưng, lời nói này là từ miệng Tống Du Liệt.

Cô nhăn nhó nhìn anh.

Anh ghé sát vào tai cô, nói: “Có muốn đi nhanh chút rồi về nhà ngủ cho ngon không, nếu muốn hãy yên lặng chờ tôi, tôi chỉ cần ba phút có thể khiến hắn ta ký vào văn kiện kia.”

Cô lại nhăn nhó, trừng mắt.

“Cái gì mà bác sĩ chính nghĩa, nói trắng ra là, đó chẳng qua chỉ là chút chủ nghĩa đàn ông và chút tự cao tự đại tự cho là đúng của một người tham gia vào xã hội văn minh.” Giọng nói đầy sự khinh thường tràn vào lỗ tai: “Tin tôi đi, em mà đi, vị bác sĩ Cố kia có tí bản lĩnh đàn ông và tí tính tự cho mình là đúng kia sẽ được tâng bốc vô cùng.”

“Anh…” Cô thấp giọng cãi lại: “Anh nói bậy gì thế?”

Tống Du Liệt khẽ cọ vào mái tóc sau tai cô: “Qua Việt Tú, em biết tôi đang nói gì mà.”

Cô chụp lấy tay anh, đứng thẳng dậy.

Một người phục vụ đưa quần áo đến cho bọn họ, quần áo được là ủi phẳng phiu.

Tống Du Liệt đi gặp Cố Lan Sinh, tên đại ca “Băng đảng Mỹ” đích thân dẫn đường, Qua Việt Tú ở lại phòng cùng tình nhân của ông ta.

Người phụ nữ da đen giới thiệu, trước khi cô ta còn chưa trở thành tình nhân của đại ca “Băng đảng Mỹ” thì đã từng là một diễn viên chính trong một đoàn xiếc ở Nam Phi, đoàn xiếc này đã đi qua rất nhiều nơi, và đột nhiên cô ta chốt một câu: “Cảm giác ngủ cùng người đàn ông như vậy chắc tuyệt lắm nhỉ.”

Lời nói này khiến Qua Việt Tú bật người đứng lên.

“Khi rót rượu tôi đã lén sờ soạng anh ta, thân hình anh ta khá giống người đàn ông thứ ba của tôi, phần eo rất rắn chắc”. Dáng vẻ người phụ nữ da đen như trở về ký ức.

“Người đàn ông thứ ba của tôi tên là Jack, là đồng nghiệp trong đoàn xiếc của tôi, bây giờ tôi vẫn nhớ về quãng thời gian cùng anh ấy, tối nào không có buổi biểu diễn anh ấy sẽ lén đến phòng tôi, mỗi tối làm bốn lần đều không thành vấn đề, mỗi lần đều khiến cho tôi chết đi sống lại, về thời gian kéo dài thì anh ấy là quán quân trong lòng tôi.”

Fuck! Qua Việt Tú há miệng, thiếu chút nữa là bật ra khỏi miệng luôn, cô xị mặt nhìn người phụ nữ da đen kia, khiến cho cô ta cảm thấy mình hiện tại không vui lắm.

“Mấy cô gái phương Đông các người đều không thích thảo luận về vấn đề này.” Người phụ nữ da đen bụm miệng cười.

“Fuck!”. Lần này âm thanh đã vô thức bật ra khỏi miệng.

Nghĩ đến tốt xấu gì người ta cũng là phụ nữ của tên cầm đầu, vì vậy cô bèn giải thích bây giờ cô vẫn còn có một người bạn thân đang bị uy hϊế͙p͙ đến sự an toàn, nên cô không có tâm trạng để thảo luận về phương diện này.

Cuối cùng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại bồi thêm một câu “Thời gian duy trì của anh ấy cũng không tệ lắm.”

Người phụ nữ da đen bày ra bộ mặt “Quả nhiên là như vậy”.

Fuck! Trong lòng cô thầm chửi thề, cô đúng là gặp phải hạng ma quỷ gì rồi.

Xoa mặt, gò má nóng lên, tay từ từ bỏ ra khỏi khuôn mặt, vị kia hỏi thêm lần nữa: “Vậy mỗi đêm hai người làm mấy lần? Ba lần? Hay bốn lần?”

Thở hắt ra, Qua Việt Tú mở miệng: “Cô gái à, bây giờ tôi cần được yên tĩnh.”

Người phụ nữ da đen kia rời đi.

Trước khi đi, cô ta còn nháy mắt với cô “Lúc cô xấu hổ cũng khá đáng yêu đấy.”. Rồi nhìn đến mái tóc trêи gương mặt kia “Tóc cô cũng đẹp lắm”

Đóng cửa lại.

Cô tựa lưng trêи ván cửa, từ từ nhắm mắt lại.

Ở trong thế giới bóng đêm, có thể nhìn rõ dáng vẻ người con gái tựa lưng vào ván cửa, hai gò má đỏ ửng trêи khuôn mặt cô rất nhanh đã biến mất, trong nháy mắt, gương mặt đó lại trở về dáng vẻ lúc trước, trắng bệch như tờ giấy, nếu nhìn kĩ có thể thấy chỗ gân xanh nho nhỏ trêи cổ tay trắng nõn của cô hơi nhô ra, nhìn qua gân xanh hơi nhô ra ấy có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của người con gái.

Không gian thật u ám.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Babu nghe thấy tiếng bước chân, hiện giờ Babu đang ở chỗ tầng hầm, nguyên nhân là do tầng hầm thiếu lỗ thoát khí, nên bất kể âm thanh gì đều nghe rõ.

Tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, Babu đoán tiếng bước chân kia tới để khuyên người đàn ông phương Đông kia ký tên.

Năm ngoái Babu được một người bạn giới thiệu gặp gỡ thành viên “Băng đảng Mỹ”, sau vài lần ẩu đả trêи đường phố, đầu năm nay anh ta chính thức trở thành một thành viên trong “Băng đảng Mỹ”, khi vừa vào, những tay mơ thường được giao cho công việc giao hàng, mà giao hàng ở đây là giao những chất cấm đến một nơi đã chỉ định, nghe thì dễ lắm nhưng trước tiên phải không để bị cảnh sát sờ đến.

Vận may của Babu không tệ, làm công việc giao hàng có vài ngày rồi được chuyển sang tầng hầm giám sát con tin đang bị giam giữ.

Những năm gần đây, chính phủ Nam Phi đang hết sức tuyên truyền chuyện thắt chặt việc xuất cảnh của các triệu phú. Mới đầu chỉ sắp xếp cho tám vệ sĩ, mà giai cấp thượng lưu cũng đề cao cảnh giác, những vụ bắt cóc tống tiền ngày càng khó thực hiện, một tháng cũng chỉ có một hai vụ.

Nhưng mà, tháng này thì tạm ổn, chưa đến cuối tháng đã có đến vụ thứ tư.

Chỉ là người của vụ thứ tư này bị đưa xuống tầng hầm cũng không phải là kẻ có tiền, mà phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác.

Hiếm khi trong một tiếng trước, hai thành viên máu mặt của “Băng đảng Mỹ” phụ trách đến khuyên bốn con tin kia ký tên, kết quả bốn người thì có một tên người phương Đông bất kể thế nào cũng không chịu ký tên.

Nếu như có thể, Babu rất hi vọng có thể thay tên người phương Đông kia ký tên, như vậy anh ta có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này của mình, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ hắn mới có thể nắm chắc được tiền thưởng.

Với lại, không khí tầng hầm không được tốt, ẩm mốc nặng nề.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Babu đá tên bạn Đại Thụy, người này gia nhập vào đây sớm hơn anh ta, nên tính khí thường ngày rất ngạo mạn.

Ánh sáng thông qua đường đi dưới tầng hầm vừa đủ, bóng dáng con mèo cách họ ba bước biến mất, Babu nhanh chóng đứng phắt dậy.

Tuy rằng, Babu chưa từng thấy qua băng đảng của boss, nhưng xem ảnh gia đình của băng đảng đã thấy qua người này, ấn tượng hơn nữa là hành vi của hắn, Babu đoán được người đi bên trái phía hành lang là ai.

Đi song hành với boss của họ là một thanh niên ăn mặc như cao bồi, đi sau boss và chàng thanh niên này là một thành viên ngoại lệ.

Cả ba bước vào căn phòng giam giữ con tim.

Cánh cửa kia đóng lại, Babu ngẩng đầu, ánh mắt dõi theo màn hình TV.

Hi vọng là lần này, vị phương Đông kia có thể ký tên lên bên trái phần văn kiện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN