Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em
Chương 41: Bệnh tâm thần (5)
Cánh cửa kia đóng lại, Babu ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trêи màn hình theo dõi.
Ba gã con tin lúc trước đã ký tên đã được mang đi, nghe nói là đi ăn đồ ngon, trong phòng chỉ còn lại một tên đàn ông phương Đông vẫn không chịu ký tên.
Qua hình ảnh theo dõi, người đàn ông phương Đông đang ngồi trêи ghế, 25-26 tuổi, văn nhã thanh tú, mới thoạt nhìn thì cảm giác là người tri thức.
Phòng giam con tin ngoại trừ không có cửa sổ, những thứ cần có đều có, giường, ghế dựa, toilet. Vì để thuận tiện trông coi, phòng có lắp thêm thiết bị theo dõi, thu âm.
Tiếng mở cửa vang lên, phòng giam có thêm ba người.
TV giám sát rõ ràng quay lại mỗi góc của căn phòng, cách xa con tin nhất là thanh niên ăn mặc như cao bồi phương tây kia, ánh mắt của Babu dừng trêи gương mặt của người thanh niên mấy giây, là một tên nhóc đẹp trai.
Tên nhóc đẹp trai kia giống với tên con tin kia, đều có gương mặt của người phương Đông, tên con tin nhìn có vẻ thuần khiết hơn, tên nhóc đẹp trai, mũi cao, lông mày rậm, khiến hắn toát lên tính chất riêng của người phương Đông lai với tướng mạo của người phương Tây.
Thành viên của tổ chức mang bàn vào đặt trước mặt đám con tin, họ cũng không nhúc nhích, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái.
Cách con tin gần nhất là lão đại của bang phái, hắn trao đổi ánh mắt với thủ hạ của mình, sau đó từng người lui sang một bên.
Hiển nhiên, trêи đường đi đã nói chuyện với ba người, tên nhóc đẹp trai là nhân tố mấu chốt buộc tên con tin kia ký trêи văn kiện.
Quả nhiên, tên nhóc đẹp trai chậm rì rì đi đến trước mặt con tin, mặt đối mặt, hơi vặn vặn eo, ngón tay gõ mấy cái trêи bàn, giống như đang nhắc nhở con tin: tôi nói này, không chào hỏi gì sao?
Con tin chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy mặt của tên nhóc đẹp trai, biểu tình sửng sốt.
Biểu cảm của con tin khiến Babu không hiểu nổi, nhưng sau khi tên nhóc đẹp trai nói câu “Anh có biết tôi không?” khiến Babu cuối cùng cũng hiểu ra.
Chẳng trách
Con tin liếc mắt về phía lão đại, ánh mặt lại rơi trêи mặt của tên nhóc đẹp trai, không nói biết, cũng không nói không biết.
Tên nhóc đẹp trai cũng không lo lắng tên con tin có biết mình hay không, với một cái vẫy tay, thành viên của bang phái mạnh mẽ đè tay của tên con tin trêи bàn.
Đem bút đặt trêи bàn, ngón tay của tên đẹp trai chỉ ở chỗ ký tên, giọng nói ngược lại rất khách khí: “Làm phiền anh viết tên họ của mình vào đây”
Tên con tin không thèm xem tờ văn kiện.
Tên nhóc đẹp trai cũng không tức giận, tiếp tục nói ngon nói ngọt: “Viết xong tên, anh có thể lập tức rời khỏi phòng, phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh, là đồ ăn Trung Quốc, ăn cơm xong, ở trêи xe ngủ một giấc, tôi bảo đảm sau khi mở mắt ra, anh liền trở lại doanh trại.”
Con tin vẫn không nhìn tờ văn kiện.
Tên đẹp trai ném bút vào thùng rác, thay nó bằng một con dao.
Đây là con dao đặc biệt dùng để cắt đầu cá, loại cá 10kg trở lên, một nhát đi xuống thì thân cá sẽ ra thân, đầu sẽ ra đầu, sắc bén đến độ khiến người bán cá phải liên tục cảnh cáo con mình: cách xa con dao này ra.
Con dao nằm trêи bàn, ánh sáng từ bóng đèn dây tóc phản chiếu trêи lưỡi dao, hàn khí bức người, theo bản năng, cơ thể Babu lùi về sau, đồng bọn của hắn cũng làm động tác né tránh.
Tên đẹp trai cầm lấy dao, hơi tự hỏi, dao gác trêи khuỷu tay con tin, vỗ vỗ, giống như đang tìm chỗ để xuống tay, chậm rãi cầm chặt, lưỡi dao trắng loáng nhanh chóng lướt qua mặt tên con tin, hướng lên trêи, dừng ở đỉnh đầu hắn.
Tạm dừng.
Một, hai, ba.
Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, dao hung hăng đâm vào phía khuỷu tay của con tin, Babu theo bản năng lấy tay che mắt, lỗ tai đã chuẩn bị nghe tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng không có. Không có tiếng kêu thảm thiết.
Tên con tin ngất rồi ư?
Bỏ tay che mắt xuống, đồng bọn của hắn cũng một bộ dạng bị dọa như thế.
Qua màn hình theo dõi, ông trùm vẫn đứng chỗ cũ, thành viên của bang phái vẫn gắt gao áp chế tay con tin, tên nhóc đẹp trai vẫn đứng trước mặt con tin, thứ duy nhất thay đổi là sắc mặt con tin.
Một dao chặt xuống như vậy, không bị dọa sợ mới lạ
Trêи khuỷu tay của tên con tin là sống dao. Nếu là lưỡi dao…Babu xoa xoa cái trán.
Chuôi dao trêи tay của tên nhóc đẹp trai, từ đỉnh sống dao đến cánh tay của tên con tin gân xanh đều nhô hết cả lên
Vẻ mặt của tên con tin tái nhợt
“Anh à, nếu một nhát chém kia đổi thành lưỡi dao, biết điều đó có nghĩa là gì không?” tên nhóc đẹp trai nhìn điểm chạm của sống dao, chậm rãi nói “ý là, nếu anh có người mình yêu sâu đậm, anh không thể ôm cô ấy được, không thể cho cô ấy cảm giác che chở”
Sắc mặt tên con tin càng thêm tái nhợt, dường như đã trải qua kịch liệt đấu tranh, mấy lần muốn mở miệng, lần thứ ba, hắn mở miệng nói “Murmansk”.
Murmansk? Ám hiệu? Thuật ngữ?
“Là một thành phố ở Nga” một người bạn nhắc nhở Babu.
Ánh mắt Babu tiếp tục tập trung trêи TV
Đối với từ Murmansk trong miệng tên con tin, nhóc đẹp trai dường như không hứng thú, hắn điều chỉnh vị trí sống dao, tựa như đang tìm một vị trí đẹp giữa đầu cá và thân cá để xuống dao.
Con tin lần thứ hai mở miệng, lần này hơi tăng âm lượng: “Murmansk, sân vận động khúc gôn cầu, hút thuốc”
Tên nhóc đẹp trai dừng động tác, ngẩng đầu.
Một lát.
“Ừm, có một chút ấn tượng.” nhóc đẹp trai nhẹ nhàng bâng quơ, dừng một chút, hỏi, “Chỉ là, tiên sinh, tôi không biết tại sao anh lại nhắc những chuyện đó với tôi”
“Cậu…cậu là một người làm ăn đàng hoàng” tiếng của tên con tin được hạ xuống rất thấp.
“Đây là cách lôi kéo tình cảm với tôi hả?” nhóc đẹp trai nở nụ cười “Bởi vì tôi là một người làm ăn đàng hoàng, cho nên tôi không nên xuất hiện ở đây hả?”
Con tin không nói gì nữa.
Nhóc đẹp trai nhìn thoáng qua đồng hồ, nhẹ nhàng bâng quơ, thu lại biểu cảm.
Mặt mày lạnh lùng.
Sống dao đè trêи tay tên con tin lún sâu thêm
Sống dao chuyển động, cảm giác đôi tay kia với cá nằm trêи thớt rất giống nhau.
Người cầm dao nói “Tiên sinh, nếu anh muốn cùng tôi lôi kéo tình cảm, vậy tôi sẽ mua giao tình lần này của anh, mà không cướp đoạt quyền ôm ấp người anh yêu quý”
Dao dừng lại ở cổ tay của tên con tin. Chỉ một cái lật tay, sống dao hướng lên trời, lưỡi dao hướng xuống dưới.
Lưỡi dao cách gân xanh nhô lên của tên con tin chỉ một chút nữa thôi.
Dưới thứ ánh sáng lành lạnh, thông qua màn hình theo dõi, có thể cảm giác được từng sợi lông tơ đang dựng đứng lên vì sợ hãi.
Nhóc đẹp trai nhìn chăm chú ánh sáng lành lạnh kia.
Từng câu từng chữ: “Không có đôi tay này, anh vẫn có thể ôm người anh yêu quý nhất, nhưng anh không thể lau nước mắt cho cô ấy, không thể lau nước mắt đọng nơi khóe mắt cô ấy, không thể lột cam cho cô ấy, cho dù là táo đã cắt thành từng miếng, anh cũng không thể đút chúng cho cô ấy ăn”
Sắc mặt của tên con tin trắng bệch.
Chuôi dao rơi vào tay ông trùm bang phái, người cầm dao biến thành hắn ta.
Tên trùm này nghe nói hồi nhỏ từng làm việc ở một bệnh viện dưới mặt đất. Lúc này, hắn tựa hồ như đang nghĩ về những tháng ngày hắn xử lý nội tạng dưới tầng tầm ngầm dơ bẩn.
“Anh nói cực kỳ đúng, tôi là một người làm ăn đàng hoàng, tôi nên tránh đi thôi” tên nhóc đẹp trai liếc đồng hồ trêи tường, nói “Một người bạn của tôi đang chờ bên ngoài, tôi đã hứa với bạn là chỉ ghé qua xem náo nhiệt trong 3p thôi, hiện tại còn lại 65 giây, cũng chính là nói, anh còn 65s để suy nghĩ. Chức trách của bác sĩ là gì ấy nhỉ? Vẫn là nên giữ cho tốt cái tay của mình đi, để mà còn lột cam cho người mà anh yêu nhất nữa”
Nhóc đẹp trai nói gì đó bên tai ông trùm, sau đó đi dọc về hướng cửa phòng.
Đi được vài bước, lại tạm dừng một chút. Cũng không quay đầu, nói:
“Trước khi đến đây, có người nói với tôi, mảnh đất này không tồn tại bất kỳ may mắn nào, hiện tại, tôi để câu nói này lại cho anh”
Nhóc đẹp trai rời khỏi phòng.
Lúc này, Babu nhớ lại, khuôn mặt của tên nhóc đẹp trai kia hắn đã từng gặp qua trêи một cuốn tạp chí.
Xuất hiện trêи tờ tạp chí kia đều là những nhân vật rất ghê gớm, lúc đó hắn còn thảo luận với đồng bọn tại sao kỳ này lại xuất hiện một tên người phương Đông thế này, khuôn mặt này cũng chỉ là của một thằng nhóc thôi.
Ngắn ngủn vài phút, tên nhóc đẹp trai này liền lấy hành động thực tế để chứng minh hắn có thể lên trang bìa kinh tế có ảnh hưởng nhất Nam Phi, danh xứng với thực.
Mấy phút vừa qua, tên trùm bang phái chỉ đứng đó xem.
Tiếng mở cửa vang lên, Babu nhanh chóng đứng thẳng lên, nhóc đẹp trai đi qua trước mặt hắn, dọc theo hành lang hướng ngược lại, bước chân không nhanh không chậm, tiết tấu hơi giống đếm nhịp.
Cách chỗ quẹo khoảng chừng 4 inch, nhóc đẹp trai dừng bước.
Khi tên nhóc đó dừng bước, Babu nghe được tiếng đồng bọn của hắn khẽ cười haha, ánh mắt Babu quay trở lại màn hình quan sát, thế là biết được bạn hắn đang cười cái gì.
Sự việc xảy ra trong phòng giam không khác những gì Babu đoán lắm.
Chức trách của bác sĩ là gì ấy nhỉ? Vẫn là nên giữ cho tốt cái tay của mình đi, để mà còn lột cam cho người mà anh yêu nhất nữa? Đây là những câu hỏi chọn lựa mà chỉ có thể chọn được 1 đáp án.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, bạn có người yêu quý.
Nhóc đẹp trai đã cho người ta một bài thí nghiệm tâm lý. Tên trùm bang phái mang theo văn kiện đã ký rời đi.
Con tin vẻ mặt mỏi mệt, được thành viên của bang phái dắt ra khỏi phòng giam.
Babu bắt đầu dọn dẹp giam, dọn xong ghế dựa, tắt thiết bị ghi âm theo dõi, khóa lại.
Khóa cửa xong, vỗ vỗ tay.
Kết thúc công việc.
Cố Lan Sinh đã ký tên trêи hai tờ văn kiện kia.
Lúc Qua Việt Tú đi ra khỏi phòng thì vừa hơn 2h sáng, lúc này buổi hiphop party cũng kết thúc, chiếc xe chở thành viên đội cứu hộ đã khởi hành từ Tswane đến Johannesburg.
Ông trùm đứng dưới cây cọ nói lời tạm biệt với những người bạn châu Á, khiến người khác cảm giác họ rất ngưỡng mộ nhau.
Cũng giống như lúc tới, Nhị gia chuẩn bị bịt mắt cho bọn họ.
Mang bịt mắt lên xe, trêи đường quốc lộ gập ghềnh xóc nảy, cuối cùng trở lại doanh trại được mô phỏng theo chiến đấu dã ngoại.
Xe của Tống Du Liệt còn dừng dưới tàng cây kia, vầng trăng khuyết vẫn còn treo trêи bầu trời đêm, trắng như một tờ giấy.
Tiếng động cơ ô tô phát ra tiếng rất nặng nề, từ từ rời khỏi tàng cây, chiếc xe đưa họ trở về dần chạy về hướng ngược lại, khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng giãn ra.
Cho đến khi chiếc xe kia bị tảng núi bao trùm, Qua Việt Tú lúc này mới thở phào một hơi.
Thở ra một hơi, toàn bộ cơ thể ngã ngồi trêи ghế phụ, nhắm mắt lại.
Chắc hẳn là tiếng động cơ xe đã đánh thức động vật hoang dã gần đây, cửa sổ xe thỉnh thoảng truyền đến âm thanh kháng nghị của chúng.
Mi mắt hơi mở ra, trong không gian giới hạn, hơi hơi liếc về phía người đang lái xe, biểu cảm bình tĩnh giống như đang trêи đường tan tầm.
Nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, thấp giọng nói câu “Cảm ơn.”
Trong thời gian ngắn như vậy, phải chuẩn bị nhiều thứ lại phải đối phó với một bang phái bạo lực không xem luật pháp ra gì, càng khó khăn hơn là thế lực phía sau chúng.
May mà đã thành công
Có lẽ đây là lúc nên nói cảm ơn.
Giọng nói nhẹ nhàng, nói: “Tống Du Liệt, chuyện của Cố Lan Sinh…”
Chợt phanh khẩn cấp làm Qua Việt Tú thiếu chút nữa bị văng khỏi ghế phụ, sờ sờ dây an toàn trêи người, kinh hồn bạt vía “Tống Du Liệt, anh cố ý đúng không? Tôi đã sớm đoán được chuyến này trong lòng anh cũng không vui vẻ gì, nhưng ngại thân phận của tôi…” trước kính chắn gió bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu to làm Qua Việt Tú theo bản năng chôn đầu vào một nơi.
Quá yên tĩnh.
“Qua Việt Tú” giọng nói lạnh lùng truyền từ trêи đỉnh đầu.
“Ừm” Trả lời, nghiêng lỗ tai lắng nghe.
“Ngẩng lên”
Biết rồi, ngẩng lên, cẩn thận nghiêng mặt đi, mặt hướng về phía kính chắn gió, thình lình bắt gặp hai luồng ánh sáng ngoài cửa xe, màu lục.
Hét lên một tiếng, đầu lại chôn vào chỗ cũ.
“Qua Việt Tú.”
Mân mân khóe miệng, cũng không nhúc nhích.
“Qua Việt Tú, ngẩng đầu lên.” thanh âm lạnh lùng biến thành cảnh cáo
“Không đấy” Trong lòng trộm trả lời, án binh bất động, trong lòng mơ hồ nghĩ nơi này hay có những con sư tử hoang dã chuồng ra từ vườn bách thú, cũng không biết hiện tại chặn ngoài xe là sư tử hay hổ. Đối với động vật to lớn có lông, tưởng tượng thôi Qua Việt Tú cũng dựng hết cả tóc gáy.
“Nó đi rồi.” Tống Du Liệt nói.
Tống Du Liệt biết cô sợ động vật lớn, rõ ràng anh lừa cô, bởi vì ngữ khí của anh không thích hợp chút nào.
“Qua Việt Tú!” Tống Du Liệt cao giọng.
Tự nhiên cao giọng, càng rõ ràng là lừa gạt không được lại bực bội với ai, ấu trĩ!
“Qua Việt Tú, lập tức ngẩng đầu lên cho tôi, ngày mai tôi còn muốn đi làm.”
Nhìn kìa, đổi phương pháp lừa cô, bộ dáng hiện tại của cô với việc đi làm có liên quan gì đâu.
“Chuyện này với chuyện anh đi làm không hề liên quan với nhau” vẫn gắt gao chôn đầu như cũ, cùng anh tranh cãi là việc cô muốn làm lúc này.
“Qua Việt Tú,” tiếng nói ép tới cực thấp, “Nếu em đồng ý đưa ra giải pháp tại chỗ, tôi cũng không ngại đi làm trễ”
Qua Việt Tú cảm thấy lời Tống Du Liệt vừa nói không đúng lắm, tuy rằng không biết chỗ nào không đúng, nhưng trực giác nói cho cô biết, anh đang chiếm tiện nghi của cô.
Theo lời nói, sau đó nhìn chỗ mặt đang chôn, đầu nổ oanh một tiếng, cùng lúc đó, ánh đèn chói mắt rọi vào trong xe, một chiếc xe tải lớn đi ngang qua, còi ô tô hòa với tiếng kêu kì quái của tên đàn ông.
Đúng là…gặp quỷ, nhanh chóng rời khỏi giữa hai chân Tống Du Liệt =)))
Đúng là trước xe không có gì.
Qua Việt Tú ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, xụ mặt.
Xe tiếp tục đi về phía trước
Qua Việt Tú thừa nhận, cô vẫn chưa thoát ra khỏi lời nói của anh. Không phải là chưa từng nghe qua những lời thô tục, vì lí do công việc, cô đã từng tiếp xúc không ít với những người đàn ông dùng lời nói để chiếm tiện nghi với phụ nữ, có khi tâm trạng tốt, cô sẽ cùng họ bông đùa mấy câu, nhưng Qua Việt Tú chưa từng nghĩ tới sẽ nghe được những lời đó từ Tống Du Liệt.
Không phải là không nói mà là anh không nói lời thô tục, ít nhất là không nói trước mặt cô.
Vậy nên, làm sao có thể giải thích được tại sao quả mâm xôi ngọt ngào của cô đột nhiên lại sỗ sàng như thế?
Suy nghĩ đầu tiên là: nhất định là có liên quan đến người có scandal với anh, người đàn ông rơi vào tình yêu, trong mối quan hệ nam nữ đột nhiên thông suốt.
Hoặc có lẽ anh đang xem cô là đối tượng thực nghiệm, để sau này trước mặt những cô gái anh thích, anh có thể dễ dàng thực hiện loại chuyện “ám chỉ” này.
Tóm lại, Tống Du Liệt nói những lời rất kỳ cục với cô.
Lời này, thái độ này nếu ở ngày thường, Qua Việt Tú khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng tối nay cô quá mệt mỏi, hơn nữa biểu hiện của Tống Du Liệt vẫn còn được, nhưng như thế nào cũng phải phạt mới được.
Nghĩ một chút, tay cuộn tại thành nắm đấm, ánh mắt nhìn về phía trước, nắm tay hướng về phía đỉnh đầu Tống Du Liệt.
Nhẹ nhàng gõ gõ.
Lực đạo kiểu đó hẳn là chỉ đủ gãi ngứa cho anh thôi? Tống Du Liệt cũng không thèm để ý.
Thu hồi tay, nghiêm túc để trêи đầu gối.
Xe tiếp tục chạy về phía trước. Không khí trong xe mập mờ.
Tay đặt trêи đầu gối vuốt vuốt mặt, lại đặt nơi đầu gối.
Nghĩ nghĩ
Hỏi: “Lúc nãy…lúc nãy là hổ hay sư tử vậy? Tôi đoán…tôi đoán chắc là một con linh dương đầu bò, tôi đã thấy nó nhiều lần rồi, sừng của linh dương đầu bò cực kỳ cứng, tôi sờ qua rồi, có một lần…”
Sừng của linh dương đầu bò cực kỳ cứng? Thượng đế Phật Tổ ơi
Thật sự…… Thật là gặp quỷ.
May mắn là lúc này Tống Du Liệt đã mở nhạc.
Qua Việt Tú thầm thở phào nhẹ nhõm, xe tiếp tục đi về phía trước
Một lúc sau, cô nhớ ra là chưa có chính chức nói lời cám ơn Tống Du Liệt.
Thôi vậy, nói cám ơn Tống Du Liệt thì không giống Qua Việt Tú, nghiêng người đưa lưng về phía Tống Du Liệt, hiện tại cô có thể an tâm ngủ một giấc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!