Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 59
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
683


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 59


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 59
Đây có thể là một câu chuyện khốn nạn nhất mà bạn từng đọc.
Nhưng đó là một góc khuất trong cuộc sống mà có thể bạn chưa từng thấy.
Hắn lên kế hoạch cho việc Nam tiến. Bởi mảnh đất phía nam vô cùng màu mỡ. Ở đó hắn không có kẻ thù và khách hàng ở đó cũng vô cùng hào phóng.
Bán xe để lấy tiền làm ăn là lý do của hắn. Nhưng thực chất. Với cách kiếm tiền đơn giản không mất quá nhiều sức lực. Thì việc tiêu tiền cũng dễ dàng không kém.
Đó là lý do vì sao mà những kẻ trong ngành hắn sau khi bỏ nghề đều trắng tay dù một thời tiền kiếm như nước.
Đặt chân đến mảnh đất quê người là hắn bắt đầu lao vào cuộc mưu sinh. Lúc đầu còn khó khăn nhưng là thằng đầy mình kinh nghiệm. Hắn cũng đã hòa nhập được và có thể kiếm được kha khá.
Nhưng càng ngày cơ thể càng không chịu nghe lời. Buổi sáng hắn hay bị những cơn đau ở vùng nhạy cảm. Lưng hay mỏi, và đầu đứa em luôn có những dịch tiết bất thường.
Hôm nay hắn thể chịu được nữa khi cơn sốt hành hạ cơ thể. Cảm giác hai bên đùi sưng tấy vì đâu.
Hắn nằm bẹp trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng Sài Gòn vẫn gay gắt. Cái nóng Sài Gòn không bỏng rát như Hà Nội nhưng mà giờ rất cô đơn. Hắn không dậy nổi mà mua cho mình bát cháo. Cứ nghĩ bệnh chắc cũng chỉ là cảm sốt qua loa.
Hắn còn trẻ mà, đâu phải ông già bảy mươi đâu mà bệnh nặng.
Nhưng hắn đâu ngờ. Cơn sốt mãi chẳng thôi. Hắn vừa đói vừa khát. Cố vùng dậy ra ngoài kiếm cái gì đó ăn. Thuốc để uống. Nhìn dòng người đi lại, người người nắm tay nhau, hắn thấy mình cô đơn quá.
Hắn nhớ. Nhớ về Hà Nội, nhớ Cát Tường. Nếu không phải là bố nó, thì hắn và nó sẽ hạnh phúc. Hắn hận lão ta . Nếu có cơ hội hắn sẽ trở về. Dạy cho lão ta một bài học.
Nhưng mà hắn chỉ là thằng trai bao thấp cổ bé họng. Thằng nhà quê nghèo không chỗ dung thân.
-Anh muốn mua thuốc.
Hắn thều thào trong mệt mỏi. Cổ họng đau khó nuốt.
Anh bị sao ạ.
Anh bị sốt.
Sốt mấy hôm rồi anh?
Bà ngày rồi.
Có biểu hiện gì nữa ạ.
Đau họng.
Có ho không.
Không Không. Đau lưng.
Anh bị viêm họng rồi. Để sốt lâu nên bị mệt và đau mình đó anh.
Hắn gật đầu.
Em kê anh ba ngày thuốc. Đỡ thì ra lấy thêm. Không đỡ đi bác sĩ khám nhà.
OK em.
Hắn gật đầu. Mang túi thuốc to tướng về uống. Đúng là có hiệu quả. Hắn khỏi và đi làm lại bình thường. Nhưng mấy tháng sau, các triệu chứng nghiêm trọng hơn xuất hiện. Hắn bắt đầu thấy ngứa và nổi các mụn nước ở chỗ nhạy cảm. Ra hiệu thuốc được nhân viên tư vấn. Hắn cũng Mường tượng ra một số bệnh. Điển hình là sida (HIV).
Đúng vậy các bác ạ. Cái nghề của hắn dễ lây bệnh này, nhưng vì hắn chưa thấy bạn bè đồng nghiệp nào bị nên hắn chưa sợ. Giờ cơ thể yếu đi, ốm đau nhiều tự nhiên hắn lại nghĩ đến.
Mò mặt đến phòng khám bởi vì hắn muốn biết hắn bị sao. Muốn khỏe để còn kiếm tiền. Cho nên có bệnh thì đành đi mà chữa.
Hắn ngồi hồi hộp chờ kết quả xét nghiệm. Tự nhiên hắn thấy sợ. Bệnh Sida là bệnh không chưa được. Cho nên giờ mà mắc bệnh. Chính là nhận được một cái quan tài, com bo thêm vòng hoa và Hương nhang nghi ngút suốt phần đời còn lại. Bởi nó chẳng chết ngay mà cứ đeo đẳng chết dần chết mòn. Thế thì còn khổ hơn cả chết.
Anh Mừng đâu ạ.
Hắn giật mình đứng lên.
Tôi đây.
Bác sĩ muốn gặp anh.
Tự nhiên hắn thấy hồi hộp như đứng trước cửa tử. Giờ ông bác sĩ kia là người phán quyết. Là Diêm Vương, có thể chỉ cần một cái gạch là kẻ sẽ lìa đời.. Người sẽ lên trần thế.
Hắn run run.
Anh Mừng. Mời anh ngồi.
Vâng.
Bác sĩ nhìn hắn rồi gạt cái kính lên nghiêm túc hỏi.
Anh Mừng, anh làm nghề gì?
Hắn ngửi thấy mùi bất an rồi nên càng hồi hộp.
Em… Em làm ở quán cà phê ạ.
Anh có vợ chưa.
Em chưa ạ.
Vậy Vậy có quan hệ không dùng bao cao su đúng không.
Dạ… Em có dùng.
Anh há miệng ra.
Hắn làm theo lời bác sĩ. Ông ấy gạt cái que vào mấy cái mụn nước mà hắn tưởng là nhiệt miệng.
Được rồi.
Ông ấy ngồi nghiêm túc nhìn hắn rồi trầm ngâm.
Anh bị bệnh lậu. Nhưng vì phát hiện muộn. Bệnh đã sang giai đoạn nặng rồi.
Tôi…
Hắn á khẩu.
Đây là bệnh lây qua đường tình dục. Do quan hệ không dùng bao, và quan hệ bằng miệng với người bị bệnh. Cho nên bị viêm họng thực chất là bệnh này gây ra.
Hắn càng thấy mặt hắn tối sầm lại
Căn bệnh này sẽ phải điều trị lâu dài. Nó đã gây ra viêm niệu đạo nên anh sẽ thấy tiểu buốt và có mủ trên đầu, nhiễm trùng họng và trực tràng. Và sẽ gây nhiều viêm nhiễm khác nếu không điều trị kịp thời.
Bệnh này… Có điều trị khỏi được không hả bác sĩ.
Hắn run run hỏi.
Có khỏi, nhưng phải mất nhiều thời gian và anh phải hợp tác với việc điều trị.
Vâng ạ.
Giờ tôi cho anh làm thêm một số xét nghiệm khác. Sau khi có kết quả, chúng tôi sẽ đưa ra phác đồ điều trị cho anh. Nhưng trong quá trình điều trị phải kiêng tuyệt đối việc quan hệ tình dục.
Vâng ạ.
Hắn đứng lên làm theo lời bác sĩ nói.
Sau khi nhận được kết quả xét nghiệm tiếp theo. Hắn thẫn thờ đi ra cửa.
Tự nhiên cái khao khát sống của hắn trỗi dậy. Hắn nhớ lại quá khứ. Vì ai, vì cái gì mà hắn bị ra cơ sự này. Giờ hắn thấy cô đơn quá, hắn nhớ mẹ, nhớ người cha đã qua đời. Nhớ anh chị. Nhớ quê hương.
Hắn trách móc tất cả mọi thứ khi hắn ra nông nỗi này. Nhưng không chịu nhìn lại chính bản thân mình.
Cuộc đời có thể hại hắn nhưng sự tham lam mới là thứ giết chết hắn.
Cái gì cũng có hai mặt. Nghề của hắn là nghề được ăn ngon mặc đẹp, không phải vật vả nặng nhọc hay nắng mưa. Nhưng cũng phải chịu sự chà đạp về thể xác, sự coi thường của mọi người và cả những rủi ro trong nghề nghiệp.
Hắn không muốn lao động tay chân, hắn chọn cái nghề nhanh ra tiền và ăn chơi vui vẻ. Có nghĩa là hắn sớm muộn cũng phải nhận hậu quả như bây giờ.
Hắn không chịu nhận lỗi về mình. Lầm lũi đi bộ một quãng dài.
Lang thang khắp phố phường khi trời đã ngả về tối.
Hắn cô đơn quá. Hắn đau khổ. Tâm hồn đang giằng xé cơ thể hắn. Hắn căm ghét tất cả, thù hận mọi thứ. Đổ lỗi cho cuộc đời cho con người đã khiến hắn ra nông nỗi này. Giờ hắn như con chó bị rơi vào đường cùng. Hắn chạy thật nhanh, thật nhanh về phía trước. Cho đến khi không còn đủ sức thì dừng lại. Hắn khóc. Hắn chán đời. Giờ hắn chẳng còn gì. Không có cha mẹ, không có ai bên cạnh, không công việc đàng hoàng, không tiền bạc. Giờ hắn hắn còn sống để làm gì nữa. Vẫy chiếc xe chạy về cầu Sài Gòn. Hắn muốn chết quách đi cho xong. Thấy hắn thẫn thờ lại đi về cầu. Chú xe ôm hỏi hắn.
Chú đi về đó tìm bà con à.
Không em đi chơi.
Chơi có nhiều chỗ hay lắm. Sao ra cầu làm chi.
Anh cứ cho em ra.
Chú có chuyện gì không vui cứ bình tĩnh giải quyết. Trẻ đẹp như vậy, phải sống vui tươi lên. Mình còn cha mẹ. Còn gia đình.
Tui tuy nghèo. Nhưng má thương lắm. Má tui già. Mà chiều nào cũng ra cửa ngóng tui đó chú.
Vâng.
Ngày xưa nhà tui khá giả lắm. Tui đẹp trai như chú. Nhưng bị người ta hại lâm vào bước đường này. Tui giờ kiếm qua ngày nhưng vẫn sống vui vẻ. Vui vẻ khỏe mạnh để thấy tụi hại mình nó phải trả giá chú ạ. Lạc quan lên.
Vâng.
Hắn xin đi xuống phía chân cầu. Đi bộ lên đó. Hắn suy nghĩ về câu nói của người xe ôm. Đời hắn bị người ta hại ra nông nỗi này. Căn bệnh cũng từ chúng nó mà ra. Nếu không phải hắn thì cũng rất nhiều người đã và sẽ bị chúng nó hãm hại.
Vậy nếu giờ hắn chết. Có phải chúng sẽ cười khi hắn là thằng hèn kèm hay không. Hắn nhớ lại câu nói của Cát Tường.
-Tôi cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình khi đã quan hệ với người như anh. Kể từ giờ. Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa. Đồ bẩn thỉu đáng ghê tởm.
Hắn cười cay đắng. Được… Em cứ chửi tôi đi, cứ lăng mạ tôi đi. Nhưng mà tôi làm thế vì cái gì, vì ai chứ. Là vì muốn được bên em còn gì. Cả em và bố mẹ, lão già đó, cả mụ Ly với mụ Lầu, con Năm nữa. Hắn sẽ quay về. Thù này… Đến lúc hắn phải trả.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN