Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống - Chương 89: Hủy bỏ liên minh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống


Chương 89: Hủy bỏ liên minh


Lên xe, trở lại học viện. Bên trong xe bao trùm một bầu không khí vô cùng khó chịu, kèm theo sự ngượng ngùng khó tả. Không chịu được sự ngượng ngùng này, Minh Kỳ lên tiếng

“Sao vậy? Sao mọi người im lặng thế chứ? “

“thế bây giờ cậu muốn nói cái gì? ” Minh Thi lên tiếng

“Haizzz, thôi bỏ luôn đi”

Thế là lại im lặng, cứ thế cho tới khi tới cổng khu nội viện. Dừng xe lại và xuống xe. Người gác cổng chạy ra cúi đầu chào, làm cho 4 người Lạc Dĩ An có chút giật mình, người gác cổng nói

“Chào ngài đại tư lệnh. Ai có thể đi xe vào được mà? “

“Không sao đâu. Chú cứ để chúng con đi bộ” Hạo Thiên mặc mỉm cười nói, rồi lướt đi.

Trên đường về KTX, nhóm Lạc Dĩ An thắc mắc, bất ngờ cứ chồng chất nhau. Nhiều học sinh, thậm chí cả giáo viên cũng vậy, đi ngang nhìn thấy Hạo Thiên lại cúi đầu chào rồi mới quay người đi tiếp. Rốt cuộc cậu nhóc này có thân phận lớn đến cỡ nào mà lại được tôn kính như vậy cơ chứ?

“Đại tư lệnh, Đường đại tư lệnh! ” Một thanh âm vang lên làm cho Hạo Thiên dừng bước chân lại, quay sang nhìn.

Là đám học sinh khối A, học chung với đám nhóc. Hạo Thiên hỏi

“Có chuyện gì?”

“hiệu trưởng cho gọi ngài ạ! Ông ấy nói có việc gấp! ”

“Lại có chuyện gì? Nói với ông ấy hiện giờ ta rất bận, không rảnh đi tới đó. Còn không thì tới gặp ta” Hạo Thiên vừa nói, quay lưng bỏ đi

Về KTX, đám nhóc ngồi xuống nói chuyện vây quanh nhau, Lạc Dĩ An cũng không khách khí nhiều. Cũng ngồi thẳng xuống mà nói chuyện như quen biết đã lâu. Hạo Thiên với tiểu Siêu thì ngồi trên ghế, lật sách xem. Cô gái đi cùng với Lạc Dĩ An không chịu nỗi, đứng dậy la

“Này, khách tới mà không tiếp không đãi đã là quá lắm rồi! Bây giờ lại còn bỏ khách ngồi trơ trơ như vậy à”

Hạo Thiên dừng động tác lật sách lại, mắt hơi nhướng lên nhìn, rồi lại tiếp tục đọc sách. Cô ta bị Lạc Dĩ An kéo ngồi xuống, nói

“Mau câm miệng đi. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng chúng ta đấy.”

“Cô có phải lần trước chưa được tận hưởng đủ không, hửm? Tà…Diệp…Tâm” Minh Kỳ hơi gằng giọng nói

Đúng vậy, người con gái đi theo Lạc Dĩ An là Tà Diệp Tâm, cô ta đã một lần bị nhóm cậu cảnh cáo chưa giết rồi. Lần này có phải lại muốn chết không?

“Hì hì! Xin lỗi mọi người. Là do tôi dậy dỗ thuộc hạ không tốt. Mong thứ lỗi” Lạc Dĩ An cười mói

“Băng Liên, Thiên Tuyết! ” Hạo Thiên lên tiếng

Cả 2 lập tức bước lại, Hạo Thiên tiếp

“Cả 2 đi tìm Lý Thanh Kỳ tới đây”

“Vâng,” cả 2 lập tức đám ứng, mau chóng đi tìm, đáp con gái kia cũng bà tám chạy đi theo. Bây giờ trong cả 1 căn phòng đầy nam mà nữ thì chỉ có một là Tà Diệp Tâm. Cô ta ngồi xuống rúc lại một chỗ, lát sau nữa, lại có tiếng gõ cửa

“Cốc cốc”

“Vào đi”

“Hạo Thiên, 3 người nhóc đưa tới…… ” Doãn Bằng xông vào, la lên rồi lại im lặng

Hạo Thiên đứng dậy, nói

“Được rồi, nhóm Lâm Phi. Hộ tống họ về lại hội Lực Giác đi”

Lâm Phi đứng dậy, 4 người kia cũng biết là đng nói tới ai, lập tức đứng dậy, cúi chào nói

“Hôm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ, xin cảm ơn rất nhiều. Nếu có cơ hội lại tới chỗ chúng tôi, tôi vô cùng hoan nghênh”

Hạo Thiên mặt nhếch lên nụ cười thân thiện, nói

“Lần sau sẽ ghé”

Sau khi nhóm Lâm Phi rời khỏi, Doãn Bằng lại ghế sofa ngồi xuống, Hạo Thiên đối diện. Doãn Bằng lên tiếng nói

“3 tên nhóc đưa cho ta ở đâu ra mà mạnh thế?”

“Đương nhiên là người của ta rồi! “

“Ách, ta quên mất. Mấy tên gần nhóc toàn là mấy tên không bình thường không. Đáng lẽ ta phải nghĩ tới trước mới phải.”

“À, còn về việc đi liên minh. Tới thấy cũng không cần nữa” Hạo Thiên bưng ly nước uống

“Tại sao lại không cần nữa? ” Doãn Bằng bất ngờ thốt lên

“Quân đội sẽ do mấy người tôi đưa tới huấn luyện. Cứ để họ làm bất cứ đều gì họ muốn, đừng can thiệp vào. Trước mắt cứ huấn luyện quân đội, địch tới thì thả quân ra giết thôi. Liên minh cái gì chứ, bỏ qua 1 bên luôn đi. Hiện tại tôi còn nhiều việc bận lắm, không rảnh nữa đâu” Hạo Thiên lên tiếng

“Nhóc giỡn à, là chiến tranh. Chiến tranh đấy, chứ không phải là trò đùa đâu. Mau mau lên đường đi làm liên minh đi”

“Tôi nói không cần là không cần. Nếu tôi muốn tôi sẽ phá hủy cả cái nước đó cho. Sao phải sợ chứ. Được rồi, trước mắt cứ như thế đi. Cho hỏi gần mấy thủ đô lớn nước ta có bao nhiêu khu rừng cấm thế”

“Hỏi làm chi vậy? Việc nước không lo, lo cái gì đâu không?”

“Cứ nói đi”

“Có tổng cộng 5 khu rừng cấm, 2 khu rừng chết. Rừng chết là nơi nguy hiểm nhất, tập trung nhiều thần thú và siêu thú thần. Rừng chết ở phía Bắc thủ đô có 1 cái là rừng chết Haxjisa, phía Tây thủ đô Lasga có một rừng chết nữa là rừng chết Hazuso. Rừng cấm thì cứ về phía Nam của mỗi thủ đô lại có một cái, lần lượt là Bicavy, Hecoson, Zaxsixu, Najatka, và cuối cùng là Mynayi. Mấy khu rừng này thường không ai lui tới, nhiều tin đồn đáng sợ cũng xuất phát từ mấy khu này. Có ai tới gần thì cũng loanh quanh ở ngoài thôi, không dám đi sâu vào”

“Ok, cảm ơn nhiều nha” Hạo Thiên mỉm cười nói

“Không có gì. Nếu ngươi đã nói không cần liên minh thì không cần nữa, nhưng nhóc phải bảo đảm là sẽ không có gì bất trắc đấy”

“Đương nhiên rồi” Hạo Thiên gật đầu môi nhếch cười

“Được rồi. Ta đi đây”

Hạo Thiên tựa lưng vào ghế ngồi, lát sau tầm 10p khi Doãn Bằng rời khỏi, Lý Thanh Kỳ cũng đã tới. Ông ta cúi đầu, nói

“Ngài cho gọi tôi thưa chủ nhân”

“Có chuyện cần làm đây. Ngay bây giờ, ta sẽ cho người đi theo ông để xây dựng căn cứ ở khu rừng chết phía Bắc.” Hạo Thiên nói

“Vâng”

Hạo Thiên lấy tay ngoắc lại, nói nhỏ vào tai lão, “căn phòng này chính là cửa thông tới đó, ông chỉ cần đọc @$+#:*$(+!,?”(*# (một nùi ngôn ngữ gì gì đó) là có thể ngay lập tức xuất hiện trong một hang động”

Lúc đầu, Lý Thanh Kỳ có nghi ngờ, làm gì có phép dịch chuyển không gian nào cơ chứ, giỡn à. Nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ dám gật đầu làm theo. Hạo Thiên tiếp

“Tiểu Siêu sẽ đi theo ông, làm theo chỉ thị của cậu ta. Tiểu Siêu, đây là nhẫn trữ vật chứa vật liệu cần thiết, còn đây là nhẫn chứa tiền, trong này có khoảng 50 vạn linh tệ, thiếu gì thì mua”

“Được” tiểu Siêu gật đầu. Hạo Thiên lại ngoắc tay tiểu Siêu lại nói nhỏ gì đó. Rồi cậu biến mất tại chỗ sau khi ra hiệu bảo chờ một lát

Bên trong không gian hệ, Hạo Thiên xuất hiện trước mặt đám người Lý gia. Bọn họ đang quỳ rạp xuống đất, cậu nói

“Đứng dậy đi. Uống viên thuốc này vào, sau đó mỗ người nhỏ một giọt máu vào tờ giấy có tên mình”

Hạo Thiên phát cho mỗi tên một viên thuốc, kèm theo đó là tờ giấy có ghi tên mấy người lý gia ở đây. Mỗi người nhận lấy thuốc và giấy có tên mình, làm theo đúng y như vậy. Một tên thắc mắc nói

“Đây là làm gì vậy ạ? “

Hạo Thiên nhận lại mấy tờ giấy, cất đi rồi nói

“Giấy khế ước! Nếu tên nào dám phản bội ta, ta chỉ cần xé tờ giấy là các ngươi xong ngay. Vậy thôi, các ngươi cũng có thể không tin, thử một lần rồi biết chứ gì, hay tên nào ra làm mẫu đi”

Cả đám rụt lại, cúi thấp đầu xuống. Hạo Thiên lại nói

“Các ngươi có việc đi xây dựng căn cứ, tất cả ở đây, trừ mấy tên trưởng lão và tộc trưởng ra, theo ta ra ngoài”

Vừa dứt lời, Hạo Thiên quay lưng đi, một cánh cổng mở ra và mấy tên này lập tức làm theo, có khoảng gần 200 người, bước ra từ không gian hệ và làm cho căn phòng trở nên chậc chội hơn. Hạo Thiên quay sang tiểu Siêu nói

“Được rồi, cậu mau đi đi”

Tiểu Siêu gật đầu, niệm chú, một vòng sáng lớn hiện lên rồi chợt, tất cả gần 200 người Lý gia cùng với Lý Thanh Kỳ và tiểu Siêu đều biến mất. Chỉ còn lại đám nhóc Hạo Thiên đứng ngoài vòng sáng nên không bị đưa đi theo.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN