Dinh Dưỡng Quá Tốt
Chương 36: Phối Ngẫu
Dung Miên mờ mịt trong chốc lát, sau đó bắt đầu cảm thấy cao hứng.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Dung Miên nghe Chung Dập nói với cậu rằng anh ấy thích cậu.
Đối với Dung Miên chỉ một câu này thôi cũng đã đủ rồi.
Đến nỗi một đống lời nói phía sau của Chung Dập, Dung Miên cảm giác bản thân giống như đã hiểu tất cả, chốc sau lại cảm giác không hiểu gì hết.
Tuy cậu cũng không hiểu vì sao Chung Dập lại trông nghiêm túc như vậy, nhưng Dung Miên cảm thấy rằng cậu cũng có thể mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Chung Dập.
Những con mèo có khả năng biến hình cùng tâm trí được khai mở như cậu đều có mức độ tự chủ nhất định.
Vì vậy những chú mèo đực nhỏ trong quán cà phê mèo vẫn ở trong trạng thái hoàn toàn bình thường.
Nhưng bản tính trời sinh của những con vật nhỏ như được khắc vào trong xương cốt.
Cho nên dù cho sau khi biến thành người chạy nhảy đây đó, thì mỗi khi xuân về, Quách Ngũ Quỳ sẽ thường cầm chổi đứng trước cửa quán cà phê mèo, háo hức nhìn chằm chằm vào con mèo hoang màu cam nho nhỏ mà cậu ta coi trọng lâu thật lâu.
Dung Miên có một ít mơ hồ đối với khái niệm phối ngẫu.
Từ góc độ của cậu, cậu chỉ biết rằng sau khi có bạn đời là có thể cùng nhau liếm lông, sau đó có thể cùng nhau kiếm ăn, còn có thể ngủ cùng nhau vào mùa đông.
Chẳng qua khi Dung Miên còn là mèo hoang, mỗi ngày cậu chỉ biết đi kiếm ăn lấp bụng.
Sau khi có thể biến thành người thì mỗi ngày lại cùng Khổng Tam Đậu xem phim cung đấu.
Sau đó, cậu bắt đầu học đóng phim rồi bắt đầu đi đóng bộ phim đầu tay.
Vòng xã giao của Dung Miên mở rộng từng chút từng chút một, sinh hoạt của cậu cũng phong phú lên cho nên Dung Miên hiếm khi nghĩ về vấn đề bạn lữ.
Dung Miên không nghĩ tới Chung Dập thế mà lại nghĩ đến việc giao phối trước.
Tuy rằng Chung Dập không có lông hay cái đuôi, hơn nữa chính mình và Chung Dập hình như đều là giống đực, Dung Miên cũng không rõ lắm trong tình huống đặc thù thế này thì giao phối như thế nào được nhưng là cậu cảm thấy chỉ cần đối tượng là Chung Dập thì mình không có lý do gì để mà từ chối.
Chung Dập là một con người rất tốt.
Chung Dập có vẻ ngoài và dáng người ưu việt.
Hơn nữa Chung Dập rất có năng lực, đóng phim rất tốt, nấu cơm rất ngon, đối xử với mình cũng rất dịu dàng.
Dung Miên cảm thấy nếu Chung Dập trở thành phối ngẫu của cậu, thì anh ấy chắc chắn sẽ là một bạn đời rất tốt.
Bên này Dung Miên đã bắt đầu tưởng tượng về tương lai của cậu và Chung Dập.
Thiếu niên suy nghĩ đến thất thần cho nên vẫn luôn cúi đầu không nói gì.
Còn Chung Dập bên kia lại cho rằng Dung Miên đây là đang do dự.
Chung Dập hít một hơi thật sâu, ý thức được những lời vừa rồi của mình có khả năng là quá trực tiếp.
Nhưng Chung Dập biết, chỉ sau khi anh nói thật rõ ràng những lời này thì Dung Miên mới có thể hiểu ra vấn đề giữa hai người bọn họ.
Nếu nhìn từ góc độ của Dung Miên, lời nói vừa rồi của mình có khả năng là quá khó hiểu, cho nên Chung Dập sẵn sàng cho cậu thời gian để tiêu hóa mọi chuyện.
Vì vậy, Chung Dập im lặng một lúc rồi nói với Dung Miên: “Em cứ suy nghĩ cẩn thận một chút, không cần sốt ruột.”
“Chờ em nghĩ tốt rồi thì nói với anh.” Chung Dập nói.
Dung Miên nhìn chằm chằm vào Chung Dập một lúc.
Hồi lâu sau, thiếu niên ừ một tiếng rất nhẹ, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó giương mắt nhìn Chung Dập, nhỏ giọng: “Em biết rồi.”
Dung Miên biết bản thân phải làm gì.
Tuần sau, quán cà phê mèo sẽ bắt đầu ra mắt món bánh ngọt mới.
Vân Mẫn đã chuẩn bị một bữa tiệc nếm thử hoành tráng để xem ý kiến của mọi người về hương vị của bánh mousse cà phê.
(*)
(*) Chương 34, tác giả để là bánh phô mai thắng mà chỗ này lại để là bánh mousse nên mình giữ nguyên theo bản raw nhé.
Ngoài là chủ sở hữu của quán cà phê mèo, Vân Mẫn còn là người đại diện của bọn họ.
Vì vậy, sau khi cuộc họp nếm thử kết thúc, Vân Mẫn thông báo về lịch trình tháng sau của mọi người, sau đó sẽ điều chỉnh thêm theo ý muốn của từng cá nhân.
Hồi đó Vân Mẫn còn là mèo hoang đi lang thang, thân thể bệnh tật đầy mình cho nên đến giờ vẫn đang uống thuốc điều trị.
Tuy nhiên, ngoài thân phận là ông chủ của quán cà phê, đối với chức vụ người đại diện này Vân Mẫn cũng rất để tâm, mọi vấn đề cũng sẽ chịu trách nhiệm ở mức cao nhất.
Vì Quách Tứ Qua và Quách Ngũ Quỳ vẫn còn nhỏ nên chúng làm việc toàn thời gian trong quán.
Những con mèo khác sẽ làm việc bán thời gian với vai trò người mẫu, còn Dung Miên là diễn viên đầu tiên của tiệm.
Vân Mẫn rất thương Dung Miên.
Lúc đó Dung Miên đang học cách đóng phim, Vân Mẫn đã tìm một người thầy rất giỏi để dạy cậu diễn xuất, lại thông qua mối quan hệ của mình mà tận lực giúp thiếu niên có được những tài nguyên tốt.
Khi bộ phim đầu tay của Dung Miên lên sóng, Vân Mẫn cưỡng chế cái tivi nhỏ của quán chiếu bộ phim của cậu liên tục trong vòng hai tháng.
Đến nỗi anh em nhà Quách mỗi ngày quét sàn nghe đến thuộc hết cả lời thoại.
Vì vậy, bất cứ khi nào Dung Miên gặp một vấn đề lớn hoặc khẩn cấp, cậu sẽ chọn trò chuyện với Vân Mẫn trước.
Hôm nay cũng vậy, khi Dung Miên giúp Vân Mẫn rửa bát tráng đĩa, trước tiên cậu kể cho Vân Mẫn nghe về cái máy rửa chén, sau đó không biết sao mà chủ đề này lại chuyển về Chung Dập.
“Chú Vân.”
Dung Miên mím miệng, nói với Vân Mẫn: “Thật ra, em rất thích Chung Dập.”
Vân Mẫn không ngạc nhiên, chỉ cười: “Anh ấy quả thực là một con người rất hấp dẫn.”
Dung Miên dạ một tiếng, lại nói: “Chung Dập nói, anh ấy cũng rất thích em.”
Vân Mẫn mỉm cười gật đầu: “Tốt quá rồi.”
Dung Miên gật đầu, tiếp tục nói: “Hơn nữa, Chung Dập nói anh ấy thích em, là kiểu thích mà muốn giao phối với em.”
Vân Mẫn đột nhiên ngừng nói.
“Em cũng rất thích Chung Dập, cho nên em muốn Chung Dập làm phối ngẫu của em.”
Dung Miên vui vẻ đặt cái đĩa trong tay xuống, nói: “Chú Vân phải giúp em.”
–
Quá trình quay bộ phim sắp kết thúc, vai diễn của Chung Dập cũng sắp kết thúc nên hai ngày nay anh vô cùng bận rộn.
Bận rộn quay phim là một chuyện, trong lòng Chung Dập hai ngày này vẫn luôn có chút hụt hẫng.
Bởi vì kể từ khi cuộc trò chuyện ngày hôm đó trôi qua, Dung Miên không còn chủ động tìm anh đòi hôn mà cũng chưa chủ động nói chuyện với anh.
Chung Dập nói sẽ để Dung Miên có thời gian suy nghĩ nên anh không thể vội vàng nhắc nhở, chỉ có thể đợi Dung Miên hiểu ra sau đó sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Nhưng chờ đợi đúng là một sự giày vò.
Hai người họ vẫn thân thiết như trước, vẫn cùng quay phim và đọc kịch bản, ăn trưa trên phim trường, sau đó về nhà nấu bữa tối cùng nhau, xem chương trình giám định đồ cổ rồi nói chúc nhau ngủ ngon.
Tất cả đều giống với lúc trước, chỉ là phiên bản mới này không có nụ hôn.
Hai ngày nay Chung Dập buồn bực nên chỉ có thể dùng điện thoại di động để phân tán sự chú ý của bản thân.
Tranh thủ khoảng thời gian nghỉ giao lao trên phim trường mỗi ngày, Chung Dập bắt đầu lén lút lên Zhihu đọc hết những điều cần biết khi nuôi mèo.
(*) Zhihu: một website Hỏi-Đáp ở Trung Quốc.
Trên trang web này, người dùng có thể chia sẻ cho nhau kiến thức đủ các lĩnh vực, chia sẻ kinh nghiệm và hiểu biết của mình về bất cứ lĩnh vực gì.
Nhìn chủ nhân nhà người ta một lúc, sau khi đặt điện thoại xuống, Chung Dập bắt đầu thất thần.
Sau đó, giống như vô tình mở ra một kho báu nào đó, Chung Dập ngồi dậy lướt xem một đống các loại gậy cho mèo, bạc hà mèo rồi tấm mài vuốt.
Cuối cùng do dự một chút, anh thậm chí còn bỏ thêm một cái toilet cho mèo chạy bằng điện giá mấy nghìn tệ vào giỏ mua hàng.
Sau khi thêm vào, Chung Dập nhớ ra hoàn cảnh của Dung Miên hình như không cần đến những thứ như cát vệ sinh cho mèo thì phải.
Nhưng sau khi xem hình ảnh, Chung Dập cảm thấy thứ đồ này vô cùng dễ thương cho nên cuối cùng thì Chung Dập cũng chốt đơn.
Sau khi tiêu hết tiền là một sự trống rỗng vô tận.
Vì thế Chung Dập lại bắt đầu không nhịn được mà muốn xem những video mà mèo con làm nũng, mèo con lăn lộn các kiểu, nhưng lý trí luôn thuyết phục anh không được xem.
Rốt cuộc thì chú mèo đen nào đó chưa chắc tương lai sẽ thuộc về anh.
Chung Dập cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, hết ngứa lại bắt đầu vặn vẹo, vặn vẹo xong lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Nhưng Chung Dập cũng biết rằng dù thế nào chăng nữa thì bước này cũng phải đi.
Anh đương nhiên có thể hôn Dung Miên như ý thiếu niên muốn.
Nhưng nếu Dung Miên vẫn ngây ngô mờ mịt về tình cảm và hoàn toàn không có cảm giác với anh, thì anh làm như vậy chẳng khác nào chiếm tiện nghi của người ta.
Đó là điểm mấu chốt mà Chung Dập không thể nào vượt qua được.
Nhưng mà càng không xong chính là, Chung Dập cảm giác Dung Miên đang bắt đầu trốn tránh mình.
Ngày nọ sau khi kết thúc công việc bình thường, Dung Miên nói là quán cà phê mèo có chút chuyện và rời đi cùng Khổng Tam Đậu sau khi hứa hẹn là mình sẽ không tiếp khách.
Ba ngày liên tiếp, thiếu niên không bao giờ trở về trước mười giờ tối.
Vì thế mấy ngày nay Chung Dập cũng không có tâm trạng nấu cơm, buổi tối chỉ gọi cơm hộp về ăn tạm.
Mở tủ lạnh để cất thức ăn còn thừa, nhìn thấy xúc xích và thịt xông khói ở tầng trên, Chung Dập cảm thấy bực bội muốn chết.
Tuy nhiên, khi Dung Miên về đến nhà, thiếu niên dường như thực sự vô cùng mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại mang theo sự phấn khích không thể giải thích được.
Chung Dập không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vào ngày thứ sáu, Dung Miên lại nói là sẽ về quán cà phê mèo để giúp đỡ, có khả năng sẽ về trễ, trong lòng Chung Dập tuy không vui, cuối cùng cũng chỉ có thể trầm mặc đồng ý.
Đêm đó vừa lúc Chung Dập lại có một cảnh quay đêm, về đến nhà đã là mười một giờ rưỡi.
Anh đứng ở cửa, đoán rằng hôm nay Dung Miên về nhà sớm hơn mình nên anh hít một hơi thật sâu, quyết định hôm nay sẽ nói chuyện với người này cho bằng được.
Chung Dập mở cửa, chỉ thấy phòng khách đã sáng đèn, Dung Miên đang cuộn mình trên ghế sô pha nhắm mắt lại như thể đã ngủ say.
Tuy nhiên, thứ mà thiếu niên đang mặc trên người không phải là bộ đồ ngủ rộng rãi thường thấy, mà là một bộ đồ tây trang màu trắng trông hơi trang trọng.
Chung Dập do dự gọi tên Dung Miên.
Thiếu niên mặc vest cuộn tròn trên ghế sô pha, cậu hơi cựa quậy một tí, sau đó uể oải mở mắt ra.
Sau khi ngẩn người trong giây lát, nhìn thấy Chung Dập đứng trước mặt mình, vẻ mặt của Dung Miên đột nhiên trở nên vui vẻ.
Dung Miên nói với Chung Dập: “Anh về rồi.”
Chung Dập ừ một tiếng.
Anh nói: “Anh có chuyện muốn nói với em…”
“—-Chung Dập.”
Dung Miên nói, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Hai má của Dung Miên hơi đỏ, đôi mắt sáng ngời.
Để chuẩn bị cho nghi thức theo đuổi phối ngẫu mà Dung Miên đã chuẩn bị rất nhiều.
Cậu đã tắm rồi, còn đặc biệt sử dụng loại dầu gội có hương cam quýt ngọt ngào do chú Vân điều chế riêng để bản thân cũng có mùi vị tương tự mùi cam trên người Chung Dập để tăng tỉ lệ thành công.
Cậu thay một bộ đồ mà chỉ dành để mặc khi đi thử phim, sau đó soi gương và chải đầu cẩn thận.
Dung Miên suy nghĩ một hồi, sợ sẽ xảy ra tình huống đặc biệt nào đó ngoài tầm kiểm soát của mình, cho nên biến cái đuôi ra, chải chuốt cẩn thận lông đuôi của mình.
Chỉ là tối qua kích động quá không ngủ được, đêm nay Chung Dập lại về trễ, sau một ngày quay phim mệt nhọc, Dung Miên cảm thấy kiệt sức, ngủ thiếp đi trong khi dựa ghế sô pha chờ đợi.
Nhưng kế hoạch và những lời muốn nói Dung Miên đã thuộc làu làu cho nên lúc này trong lòng thiếu niên tràn ngập tin tưởng.
Vì vậy, Dung Miên nói với Chung Dập: “Anh ngồi xuống đây đi.”
Chung Dập do dự một lúc.
Biểu tình của Dung Miên vẫn vô cùng kiên định cho nên Chung Dập cũng không chần chừ lâu, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh người Dung Miên.
“Ngày đó anh nói, chờ em suy nghĩ cẩn thận rồi thì có thể tìm anh nói chuyện.”
Dung Miên nói: “Hiện tại em cảm thấy mình đã hiểu hết rồi.”
Chung Dập ngẩn ra, sau một lúc mới ừ một tiếng.
“Em thích những vị khách cho em ăn ngon, cũng thích anh chiên xúc xích cho em.”
Dung Miên nói nghiêm túc, “Nhưng em suy nghĩ rất lâu, hai cái thích đó không giống nhau.”
“Em rất ghét ăn rau cho nên trước khi gặp anh, Tam Đậu luôn lo lắng sau này em sẽ mắc mấy căn bệnh kỳ lạ.
Cô ấy nói cứ thế này thì em sẽ bị suy dinh dưỡng.”
Dung Miên nói: “Nhưng kể từ khi gặp anh thì em lại có dinh dưỡng quá tốt, bởi vì chỉ cần đó là món anh làm, cho dù là hoành thánh nhân cà rốt, em cũng sẵn lòng ăn hết.”
“Vì vậy, em nghĩ em thích những vị khách hàng đó là bởi vì họ cho em ăn đồ ăn ngon.”
Dung Miên nhìn Chung Dập: “Nhưng em thích anh không phải vì xúc xích, thịt xông khói hay hoành thánh anh làm cho em, mà bởi vì em thực sự thích anh.”
Hô hấp Chung Dập cứng lại, nhưng mà Dung Miên lại nghiêm túc gọi tên của anh.
“Chung Dập.”
Thiếu niên nói: “Em không có bất kỳ ký ức nào lúc em được sinh ra, nhưng chú Vân nói rằng tuổi ước tính của em là khoảng hai mươi hai tuổi khi đổi sang tuổi người.”
“Chỉ là sau khi em có thể hóa hình thì tuổi thọ và tốc độ lão hóa cũng sẽ giống như con người.”
Dung Miên nói: “Cho nên nếu như anh muốn, em có thể ở bên anh thật lâu, thật lâu.”
“Em rất thích sạch sẽ.
Khi ở hình người, em sẽ tắm rửa mỗi ngày, khi ở hình mèo cũng sẽ chải lông rất tốt.”
Dung Miên nghĩ nghĩ, lại nghiêm túc nói: “Hình mèo của em nặng bảy cân(*), tuy không nặng lắm nhưng em đánh nhau rất lợi hại.
Em có thể cào những con mèo đực khác nặng hơn mình.”
(*) Tầm 4 kg bên mình.
“Cho nên em có thể bảo vệ anh.” Dung Miên nói.
“Em có thể bắt chim và cá, côn trùng và cả bướm nữa.”
Dung Miên kiên nhẫn nói thêm: “Mặc dù em không kiếm được nhiều tiền như anh, nhưng em đã tiết kiệm được một ít.
Nếu một ngày nào đó anh không muốn đóng phim nữa, em sẽ đưa một nửa tiền tiết kiệm cho chú Vân, còn lại sẽ đưa hết cho anh, chúng ta có thể sống cùng nhau ở bãi biển.”
“Em đã có thể chiên xúc xích, thịt xông khói, trứng và bông cải xanh.
Em không biết gói hoành thánh nhưng em có thể học.”
Dung Miên nói: “Em có thể bắt cá mỗi ngày cho anh, sẽ không để anh đói bụng.”
Sau đó Chung Dập nhìn vẻ mặt của Dung Miên bỗng nhiên đờ ra một chút, đây rõ ràng là biểu tình của việc quên lời.
“…Để đóng bộ phim này, em cũng đã đặc biệt nghiên cứu về môn toàn và môn hóa của con người.”
Dung Miên bắt đầu gian nan mà vắt óc suy nghĩ: “Mặc dù môn toán có hơi khó đối với em, nhưng em đã thuộc ba dòng đầu tiên của bảng tuần hoàn rồi, em cũng biết một số công thức hóa học đơn giản nữa…”
Dung Miên bắt đầu vụng về liệt kê ra từng điểm mạnh của mình, giống như một con công đang xòe đuôi, khoe cho Chung Dập thấy từng cọng lông xinh đẹp trên cơ thể mình.
Chung Dập trong lúc nhất thời hoàn toàn không hiểu thiếu niên đang làm gì.
Sau đó Dung Miên lại nói: “Chú Vân nói rằng con người lúc tỏ tình thích nhất là dùng hoa hồng.”
“Nhưng không biết vì sao, lúc em ngửi thấy mùi của hoa hồng thì mũi rất ngứa lại còn hắt xì liên tục.”
Dung Miên nói: “Vì vậy, em muốn đưa cho anh một thứ khác.”
Dung Miên, người không có hoa tươi để tặng, từ trong túi lấy ra một thứ hình tròn, cẩn thận giữ nó trong lòng bàn tay, sau đó lặng lẽ ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chung Dập.
Không phải nhẫn, mà là vòng cổ.
Chung Dập nhận ra chiếc vòng cổ này là chiếc vòng mà Dung Miên đã đeo trong phòng khách sạn vào ngày sinh nhật thứ ba mươi mà anh sẽ không bao giờ quên.
Thời điểm đó, Dung Miên muốn Chung Dập làm chủ nhân của mình.
Nhưng bây giờ chủ nhân có vẻ như không còn là thân phận phù hợp nữa.
Bởi vì chủ nhân giống như một người thống trị hoặc kiểm soát, nhưng trước giờ Chung Dập luôn đối xử với mình bằng thái độ và quan điểm ngang hàng với nhau.
Anh ấy không bao giờ yêu cầu hoặc ra mệnh lệnh cho mình, sẽ kiên nhẫn dò hỏi ý kiến của mình, anh ấy dịu dàng, tôn trọng và quan tâm đến mình từ đầu đến cuối.
Dung Miên cảm thấy rằng trở thành bạn đời mới phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình và Chung Dập, bởi vì đây là một mối quan hệ bình đẳng, ràng buộc lẫn nhau hơn nữa càng thêm thân mật.
“Em rất thích anh.”
Dung Miên nói: “Mặc dù em đã nói với anh nhiều lần rồi, nhưng bây giờ em vẫn muốn nói lại với anh.
Em sẽ tiếp tục nói cho anh nghe nhiều nhiều lần nữa trong tương lai.”
Dung Miên cúi đầu nhìn vòng cổ trong tay mình.
Mà lần này, thiếu niên rốt cuộc cũng có dũng khí nâng tay lên, đưa vòng cổ tới trước mặt Chung Dập.
Chẳng qua lần này cậu hỏi: “Chung Dập, anh có bằng lòng làm phối ngẫu của em không?”
Editor: Vote sao mọi người ơi ~~.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!