Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!! - Chương 23: Thách thức (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!


Chương 23: Thách thức (1)


“Thập Cửu công chúa?” Nham Kiều nghi ngờ hỏi, sao tự dưng dừng lại rồi? Chẳng lẽ phía trước có nguy hiểm? Nghĩ đến đây Nham Kiều liền cảnh giác lên, âm thầm vận động linh lực.

“Không có gì, Nham Kiều đi đón Thiên Kỳ đi.” Phượng Thanh Loan lắc đầu nói, sau đó lại nói tiếp “Chúng ta nên đi nhanh thôi, phải xử lí xong mọi việc trước khi Thiên Kỳ đến.” 

“Vâng.” Đám người Nham Kiều đồng thanh hô lên, sau đó Nham Kiều nhanh chóng rời đi, còn Thanh Loan cùng Hồng Chi và đám người cận vệ khác đến Lãnh Kỳ Cung.

Thanh Loan vốn yên tâm để Nham Kiều đi đón Chiến Thiên Kỳ mà không lo sợ gì, bởi vì nàng thấy Chiến Thành Vân chẳng có ác ý gì với Chiến Thiên Kỳ cả, hơn nữa, còn có Chu Hạ bảo vệ mà.

Còn vì sao chính nàng không đi đón Chiến Thiên Kỳ ư? Hừ, bởi vì ai kia nói rằng hắn là của ngũ ca cơ mà. Nàng sao phải đi đón cơ chứ???

***

Lãnh Kỳ Cung.

Đám người nô tài và nô tì xếp thành hai hàng đi ra đón Phượng Thanh Loan đám người.

Phượng Thanh Loan đảo mắt đánh giá xung quanh.

Lãnh Kỳ Cung, nơi ở cũng như cái danh hiệu, lạnh lẽo hoang vu, khắp nơi điều là hàn khí. Xung quanh đây chẳng có cái cây cái cỏ nào cả, không có sức sống, đám nô tài nô tì ít đến nỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, mặt ai mặt nấy, điều cao hơn cái đầu rồi, ánh mắt tràn đầy khinh thường, mà tất cả điều là Võ sĩ nhị phẩm, cấp bậc tuy thấp nhưng mà có thể chịu đựng được hàn khí hơn người thường.

Mà Lãnh Kỳ Cung chỉ được cái vẻ bên ngoài, còn bên trong thì chỉ có thể miêu tả 1 từ “nát”! Quá nát rồi! Nàng tin chắc chỉ cần 1 ngọn gió mạnh hoặc là một chiêu đánh ra của linh sĩ tam phẩm, cũng có thể đánh sập cái nơi này rồi.

Bàn mục, ghế mục, còn phủ đầy bụi nữa chứ?

Phượng Thanh Loan nhíu mày, tiếp tục đi vào phía trong, không thèm đánh giá gì thêm, trực tiếp bắt một tiểu nô tì hỏi phòng của Chiến Thiên Kỳ.

Tiểu nô tì do dự mãi, rồi dưới ánh mắt sắc bén của Phượng Thanh Loan, cuối cùng cũng chịu chỉ đường đến phòng Chiến Thiên Kỳ.

“Ngươi tên gì?” Phượng Thanh Loan hỏi tiểu nô tỳ.

“Ta… ta tên A Lục.” A Lục sợ hãi nói, ánh mắt luôn tránh né không dám nhìn thẳng vào mắt của Phượng Thanh Loan. Thật là đáng sợ, nàng ta không phải là phế vật sao? Sao lại có khí thế đáng sợ như vậy chứ? Chẳng lẽ tin tức truyền đến là sai? Không hẳn đi, Thập Cửu Công Chúa Phượng Quốc, nổi danh là phế vật mà!

“A Lục, đi triệu tập tất cả các nô tài, nô tì và binh lính có trong Lãnh Kỳ Cung đến sân tập võ của Lãnh Kỳ Cung cho ta.” Phượng Thanh Loan ra lệnh, sau đó đẩy ra cửa phòng của phòng Chiến Thiên Kỳ rồi bước vào.

Căn phòng rất đơn giản, đơn giản tới mức, thảm không dám nhìn thẳng.

Không bàn, không ghế, căn phòng chỉ có vẻn vẹn một chiếc giường và một cái tủ đựng y phục.

Thật sự rất đơn giản, Phượng Thanh Loan nhìn mà cảm thấy đau lòng, theo ký ức của thân thể này, dù bị coi là phế vật, luôn bị ức hiếp, nhưng mà cũng không tệ đến mức này a. Quá thảm rồi, tội cho Thiên Kỳ quá, thật là muốn ôm hắn để an ủi hắn.

Phượng Thanh Loan đi đến tủ đựng y phục, mở toang ra. Bên trong chỉ có vài bộ y phục màu trắng, và một bộ y phục màu vàng có thiêu kim long, đây hẳn là y phục lúc Thiên Kỳ thượng triều. Chất liệu cũng không đến nỗi gọi là tệ, nhưng mà… thế này thì quá sơ sài đối với thân phận của hắn rồi, dù sao hắn vẫn là Bát Hoàng Tử trên danh nghĩa mà.

“Hồng Chi, vào đây.” Phượng Thanh Loan gọi.

“Vâng, công chúa.” Hồng Chi nhanh chóng chạy vào, đi đến trước mặt Phượng Thanh Loan, chờ đợi mệnh lệnh.

“Ngươi dẫn thêm người, đi lục soát nhà kho của Lãnh Kỳ cung và những căn phòng của đám người nô tài và nô tì trong cung cho ta.” Phượng Thanh Loan lạnh giọng nói.

“Vâng.” Hồng Chi tuân lệnh, sau đó dẫn một đám người có cấp bậc Linh sĩ và Võ sĩ nhị phẩm rời đi. Nội tâm cũng đoán ra được phần nào sự tình, chắc chắn là nô ăn bớt của chủ! Không thể tha thứ được!

“Những người còn lại, theo ta đến sân tập võ của Lãnh Kỳ Cung.” Phượng Thanh Loan cất giọng lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh băng không chút cảm xúc, bây giờ không xử, vậy đợi đến khi nào?

Đám người này hẳn là rất hay ăn hiếp Thiên Kỳ, nghĩ thôi cũng thấy tức giận.

“Vâng.” Đám người còn lại chỉ là Linh Sĩ và Linh Đồ cấp thấp, nghiêm chỉnh hô lên.

***

Tại sân tập võ của Lãnh Kỳ cung.

Phượng Thanh Loan ngồi trên ghế quý phi, nhìn đám người nô tài và nô tì đang xì xào bàn tán, nói chuyện một cách không nể nang gì, nói xấu nàng và Chiến Thiên Kỳ.

Ví dụ như: Phế vật mà cũng đòi ra dáng chủ tử, phế vật và ngốc tử, đúng là xứng đôi mà, lại thêm một gánh nặng nữa rồi v..v..

Ha! Được, cứ nói đi, hãy nói khi còn có thể nói.

Phượng Thanh Loan nhắm mắt lại điều tức khí thế trên người của nàng, nàng thu lại hết tất cả khí tức tu vi trên người nàng theo đúng y như trong ký ức, thử lần 1 không quen, nhưng lần 2, lần 3 sẽ quen.

Đột nhiên nàng nghĩ đến nội tức, nếu có thể thu liễm khí thế và khí tức, vậy hẳn có thể thu liễm đi hơi thở của mình, nói đúng hơn là ngừng thở, ví dụ một ngày có thể hít thở 1 lần là đủ, nếu tu luyện đến mức đỉnh cao, 10 năm hít thở một lần cũng có thể! Có thể thử! Như vậy, lúc giả chết sẽ rất tiện, hoặc khi đang ở dưới nước cũng tiện để hành động, không cần đến đan dược phụ trợ.

“Công chúa.” Hồng Chi lúc này đem theo người trở lại, trên tay cầm theo một chiếc nhẫn ngọc.

“Ân, bắt đầu đi.” Chiến Thiên Kỳ hẳn là sắp đến nơi rồi.

“Vâng.” Hồng Chi cung kính đáp, sau đó bắt đầu từ người gần nhất. Ra tay đánh người, đồng thời còn thả ra khí thế của một Linh Sư Cao Cấp. Áp đảo tất cả đám người nô tài, nô tì muốn phản kích.

“Hoàng Phi! Vì sao lại cho người đánh bọn tôi chứ?! Bọn tôi đã làm gì sai?” Một tên nô tài không cam lòng hét lên.

“Ai là Lục Vân?” Phượng Thanh Loan không thèm để ý đến tiếng hét của tên nô tài kia, lạnh giọng hỏi.

“Là nô tì.” Một phụ nhân nhẹ giọng đáp.

“Dì Lục Vân đi nấu thức ăn đi Thiên Kỳ muốn ăn món của dì nấu.” Phượng Thanh Loan âm thanh mềm nhẹ đi rất nhiều, nhìn vẻ mặt của Chiến Thiên Kỳ nàng biết rằng hắn rất quý người này. Yêu ai yêu cả đường đi, nếu hắn đã quý vị Lục Vân này thì nàng cũng không ngại mà khách khí với người này.

“Thiên Kỳ? Được được, nô tì sẽ nấu những món ăn mà Bát Hoàng tử thích ăn.” Lục Vân cười nhẹ đáp, sau đó rời đi khỏi đám hỗn loạn, trên mặt trông chút sợ hãi nào, chỉ là một mảnh bình thản.

“Hoàng Phi!!! Ngươi nên biết đây là Hoàng Cung Chiến Quốc! Không phải là Phượng Quốc! Cho nên người nên hiểu rõ, người nên làm cái gì, và không nên làm cái gì.” Một ma ma sợ hãi nói to.

“A… ta làm cái gì cần ngươi quản sao? Chủ quản nô cần Hoàng Thượng quản sao? Đám người các ngươi chết, Hoàng Thượng sẽ giết ta sao?” Phượng Thanh Loan cười lạnh nói.

Giới thiệu chương sau:

“Thập Cửu Công chúa! Ta – Chiến Hoan Hoan muốn khiêu chiến ngươi!”

“Hôn ước này! Ta không hủy!”

“Phượng Thanh Loan ta muốn làm gì cũng sẽ chắc chắn rồi mới làm, ngũ ca không cần lo lắng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN