Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!
Chương 33: Hồ Tiên (3)
Phượng Thanh Loan nhìn tiểu huyết cầu trên tay mình vẻ mặt lạnh băng “Nhìn họa mi gây ra, ta có nên ném mi cho bọn chúng là món khai vị hay không?”
Tiểu huyết cầu run lên một cái, móng tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng cào cào tay Phượng Thanh Loan, một đôi hắc mâu trong suốt, sáng chói, có vẻ đang lấy lòng mà nhìn nàng.
“…” Phượng Thanh Loan lại không nhịn được nhớ đến Chiến Thiên Kỳ, có chút giống hắn, thôi, đem về cấp hắn làm sủng vật vậy.
Sau này nếu ai hỏi Phượng Thanh Loan trong cuộc đời quyết định sai lầm lớn nhất của nàng là gì, nàng chắc chắn nhịn không được mà nhớ đến ngày hôm nay, nhưng đó là chuyện của sau này.
Phượng Thanh Loan đem tiểu huyết cầu thu vào ống tay áo, sau đó tập trung tâm thần để chuẩn bị đấu với đám ma thú hầu như là đã đánh mất lí trí.
Từ trong không gian lấy ra một đôi chủy thủ, ánh mắt nàng sáng quắc hướng về đám ma thú mà nhào qua, tốt lắm, liều cái mạng nhỏ thôi, nàng không sợ chết, chỉ là nàng không muốn chết, cho nên nàng phải sống!
Rống! Rống! Rống!!!
Tiếng rống này tựa như là mấu chốt giải phá cục diện, đánh dấu cho sự mở đầu của cuộc chiến chết chóc.
Thân ảnh nhỏ bé lại sáng chói rực rỡ nhấp nhô trong đám ma thú làm cho nàng không bị vùi lấp mà càng sáng chói làm cho người ta không thể rời được mắt, bên người nàng từng con, từng con ma thú cứ như thế mà gục ngã xuống, toàn là một đao lấy mạng, Phượng Thanh Loan trực tiếp một đao móc lấy ma hạch, khiến cho đám ma thú không có cơ hội phản kháng lại.
Phượng Thanh Loan dường như bị mùi máu kích thích, càng ngày đánh càng hăng say, mỗi lần hết khí lực nàng liền ăn một viên hồi khí đan rồi lại tiếp tục đánh, mọi vũ kỹ, võ kỹ mà nàng đã học hay tự hội ngộ điều dùng ra hết.
“Vũ kỹ ___ Long Lôi!” Phượng Thanh Loan trên tay kết ấn, vẻ mặt lạnh lẽo hô lên.
Từ không trung bỗng xuất hiện một trận pháp Lôi Long to lớn khiến cho người ở bên ngoài không thể không chú ý đến, vẻ mặt ai nấy đều bị sự việc này kinh hách đến, đây là pháp thuật gì? Bọn hắn chưa từng thấy qua cái này!
Rống!!!!
Tiếng rồng ngâm từ trận pháp truyền đến khiến cho quân lính những người tại bên ngoài rìa Vân Lăng nằm sấp xuống đất, khóe miệng ẩn ẩn chảy ra một tia máu, người duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có mình Chiến Thiên Kỳ nhưng mà hắn diễn rất lố, trực tiếp ngất, bất tỉnh nhân sự.
Tại hoàng cung tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Vân Lăng, ánh mắt tràn ngập kinh hoảng, cái uy áp này!
Là uy áp của long!
Mặt của Chiến Linh và Phất Vũ là khó coi nhất, đây là xảy ra chuyện gì? Không phải nàng ta cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết sao? Tại sao lại dùng được những chiêu thức của năm đó?
“Ngươi nói… có phải là nàng đã chịu kích thích gì đó, nhớ lại tất cả hay không?” Chiến Linh mặt âm trầm nói, nếu như vậy bọn hắn muốn ra tay thì đã khó lại càng khó.
“Không thể nào! Chuyện này hẳn là không thể, nàng ta năm đó đáng lẽ là hồn phi phách tán, nhưng mà nguyên hồn không hiểu sao lại đột nhiên biến mất, mà hồn phách của nàng hơn một nữa đã bị đánh tan, còn một phần thì không rõ tung tích. Nàng ta khẳng định không thể nhớ lại được.” Phất Vũ khẳng định nói, lần kia hắn cũng có mặt tại nơi đó.
Ngũ giới hợp lực tiêu diệt Phượng Tộc, Long Tộc, chuyện này chỉ cần là người có địa vị cao, tuổi thọ lâu liền sẽ biết một chút.
Năm đó Phượng Tộc là chủng loại bất tử, Long Tộc là chủng loại có sức mạnh khai thiên lập địa. Hai tộc này lại muốn liên hợp với nhau, vậy sau này ai có thể địch lại nổi hai tộc này, mà Thần tộc, Nhân tộc, Ma tộc, Thú tộc, Yêu tộc đều là những kẻ có dã tâm, sao lại chịu để yên chuyện này được?
Thế là ngũ giới liên hợp với nhau, diệt trừ Phượng Tộc, Long Tộc, mặc dù cuộc tiêu trừ này thành công, nhưng Yêu giới biến mất, Thú tộc, Nhân tộc, Thần tộc tổn thất nặng nề, về sau Thần tộc không còn xuất hiện nữa, Ma tộc lại một lần nữa bị phong ấn, Nhân tộc suy thoái nặng nề, những tài liệu, vũ kỹ, võ kỹ năm đó theo chuyện này mà bị vùi lấp, cao thủ lúc trước nhiều như chim biển sao trời, bây giờ chỉ còn vẻn vẹn chưa đến 100 người.
Năm đó, uẩn khuất còn quá nhiều.
“Tóm lại, trước tạm thời đừng ra tay, đừng để nàng ta phát hiện ra ngươi.” Chiến Linh mặt trầm xuống lạnh lùng nói, trước mặt hắn cái kính cũng theo uy áp kia xuất hiện mà vỡ vụn.
___
“Mẹ nó.” Phượng Thanh Loan mắng một tiếng, chuyện gì xảy ra thế này? Chuyện này là do nàng làm ra? Nhưng nàng làm sao có thể làm ra được cái chiêu thức kinh thiên động địa thế này chứ?
Ha ha… trốn thôi, một chiêu này nàng khống chế không được, nhưng nàng chắc chắn một chiêu này có thể toàn sát những con ma thú ở nơi này, thú triều cũng sẽ dừng lại.
Phượng Thanh Loan vừa chạy trốn, Lôi Long chiêu thức liền được triển khai, từ trận pháp bắt đầu đánh xuống, ngũ lôi oanh đỉnh, mà ngũ lôi này có hình dạng mờ ảo của long, từng trận lôi đánh xuống, mức tàn phá kinh người.
Phượng Thanh Loan tính toán, có lẽ sau này Vân Lăng không thể dùng rồi, mà nàng bây giờ phải nghĩ cách thoát khỏi hiềm nghi, theo như tính toán chiêu Lôi Long này không phải là chiêu thức nhanh chóng kết thúc, mà theo lẽ thường người tung chiêu phải duy trì cho chiêu thức, nhưng nàng thì không, nàng bỏ chạy rồi mà nó vẫn diễn ra, ha ha… chắc chắn sẽ có người tìm đến, nàng bây giờ xuất hiện tại bên ngoài Vân Lăng, chắc chắn có thể loại bỏ hiềm nghi, mà dù có nghi ngờ cũng chỉ có thể nghi ngờ trong lòng, nàng không nhận bọn họ có chứng cứ? Ai nói vũ kỹ chỉ có nhân loại mới có thể có? Ma thú cũng có thể!
Nhân lúc hỗn loạn Phượng Thanh Loan rất thuận lợi đi ra ngoài, hơn nữa còn gặp lại được đám người Chiến Hạo Nhiên, thế là nàng không ngần ngại nhập bọn, cùng bọn họ đi ra ngoài, có lẽ uy áp đã dần mất đi hiệu lực, ở bên ngoài cấm vệ quân cũng dần dần bình phục lại, đỡ nhau đứng dậy.
Chiến Thiên Kỳ cũng rất biết thời, lúc này cũng từ “hôn mê” tỉnh lại, bên người hắn là Hồng Chi và Lục Vân, cả hai đỡ hắn ngồi dậy.
Lúc này đám người Phượng Thanh Loan và Chiến Hạo Nhiên cũng xuất hiện. Đám người Chiến Hạo Nhiên có vẻ rất tàn tạ, cả đám phải nâng đỡ lẫn nhau mới có thể lết ra được Vân Lăng.
Mà nói đến tàn tạ hơn, chính là Phượng Thanh Loan, cả người điều nhiễm huyết, y phục rách nát đến mức chẳng ai dám nhìn thẳng, đầu tóc dài của nàng cũng bị cắt đứt đi chỉ còn lại ngang vai, dáng đi có chút loạn choạng.
Đám người Chiến Hạo Nhiên rất nhanh liền được cấm vệ quân tới nâng đỡ, có người muốn đỡ Phượng Thanh Loan nhưng lại bị nàng tránh đi.
Hồng Chi chạy lại đỡ lấy Phượng Thanh Loan, tâm luôn treo cao lúc này liền bình phục xuống dưới.
“Chủ tử, ngài không sao chứ?” Hồng Chi lo lắng hỏi.
“Không sao, A Kỳ sao lại ở đây?” Phượng Thanh Loan lạnh lùng nói, tránh đi cái đỡ của Hồng Chi, nàng không thích người khác chạm vào nàng, dù biết Hồng Chi chỉ là muốn tốt cho nàng.
Phượng Thanh Loan loạn choạng đi đến trước mặt Chiến Thiên Kỳ, mặt không cảm xúc lấy ra huyết cầu đưa cho Chiến Thiên kỳ, sau đó cả người ngã vào người Chiến Thiên Kỳ.
“Nương tử!!!” Chiến Thiên Kỳ ôm lấy Phượng Thanh Loan hoảng loạn hô lên, vẻ mặt có chút thất thố, nhưng rất nhanh liền bị che dấu đi.
Lời nói của tác giả: lần này ra một lúc 3 chương, là phúc lợi nha, giới thiệu bộ [Hoàng Hậu! Trẫm Không Phải Là Thụ!!!] bộ này mình sẽ bắt đầu viết lại, cầu ủng hộ. Hi vọng hai truyện này sẽ nhanh chóng hoàn, truyện Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!! hiện tại mỗi ngày một chương, truyện Hoàng Hậu! Trẫm Không Phải Là Thụ!!! 2 ngày một chương, cứ như vậy đi, cảm ơn các độc giả đã ủng hộ mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!