Ngoan, Đều Nghe Em - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Ngoan, Đều Nghe Em


Chương 14


Đông Lộ vừa nghe liền biết là hắn đang nói dối, tiệm bánh ngọt lại không phải là tiệm cafe Internet MacDonald, sao có thể buôn bán 24/24 được, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn thì rõ ràng chính là vừa kết thúc công việc nên vội chạy lấy người. 

“Nếu cậu muốn tan tầm thì thôi.” Cô lắc đầu, sau đó xoay người, “Tôi về đây.”

“Không sao, cậu vào ngồi đi.” Cánh tay thon dài của Thẩm Thần ngăn cô lại, cằm hướng về phía sofa ý bảo, “Tôi mới lau qua rồi, rất sạch.”

“Tôi không có ý đó.”

Đông Lộ nhíu mày, nhìn vẻ mặt của Thẩm Thần như kiểu “Cậu không ngồi thì chính là có ý đó.”, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn ngồi xuống, “Cậu không cần tới quán bar sao?”

“Đi muộn chút cũng không sao.” Thẩm Thần tỏ vẻ không sao cả, mới nói xong thì điện thoại liền vang lên, là cuộc gọi thúc giục của ông chủ quán bar.

Hắn cúp điện thoại ngay trước mặt Đông Lộ, cũng để về chế độ im lặng, thần sắc vẫn như cũ mỉm cười: “Cậu muốn ăn pancake?”

“Ừ.” Đông Lộ nhẹ gật đầu, đôi mắt thoáng nhìn qua điện thoại không ngừng rung lên của hắn, “Cậu không nghe điện thoại sao?”

“Cuộc gọi vỡ vẩn thôi, không cần quan tâm.”

Nói rồi Thẩm Thần lại đi vào quầy, đem tay áo xắn lên, lộ ra đường cong rắn chắc ở cánh tay.

Hắn lấy ra hai quả xoài từ trong tủ lạnh, nghiêm túc gọt vỏ, thịt quả màu vàng tươi mới lộ ra, kỹ thuật cắt hoa quả của hắn không tệ, vỏ ngoài được hắt lột ra rất mỏng, hơn nữa cũng không bị đứt đoạn.

Đông Lộ nhìn động tác của hắn, hơi hơi sửng sốt, lần đầu tiên tới không để ý lắm, cô còn tưởng bánh ngọt là do người khác làm, Thẩm Thần chỉ phụ trách đưa thực đơn rồi tính tiền, không nghĩ tới hắn còn kiêm luôn cả đầu bếp.

Trong tiệm không có khách nào khác, không khí rất yên tĩnh, thanh âm gọt xoài của hắn vang lên đặc biệt rõ ràng, ánh đèn màu cam nhàn nhạt tỏa ra quang mang, hơi tối, nhưng lại có loại cảm giác ấm áp.

Nơi này có cái quầy giống cái quầy ở quán bar, cong lên thành hình bầu dục hướng vào phía bên trong, bên trên có đá đen cẩm thạch làm đồ trang trí, nhìn rất ưu nhã.

Trước quầy cũng có chỗ ngồi, là ghế chân cao hình tròn.

Đông Lộ nghĩ nghĩ, đứng dậy đi qua đó ngồi, quan sát hắn làm pancake ở khoảng cách gần hơn.

Thiếu niên đeo khẩu trang, mặt mày rũ xuống, bộ dáng hết sức chuyên chú lại có một phần mị lực không thể nói rõ, hắn từ tủ lạnh lấy ra kem màu vàng nhạt, quết ở trên bánh, đem bơ cùng xoài trang trí tốt.

Hắn lặp đi lặp lại vài lần các bước làm.

Ánh mắt Đông Lộ tạm dừng ở trên tay hắn mấy giây.

Ngón tay hắn rất đẹp, bên trên còn có gân xanh nhàn nhạt hiện lên, gầy mà thon, linh hoạt lại rất có lực.

Đông Lộ hơi thất thần.

Một nam sinh như hắn lại biết làm bánh ngọt, thật hiếm thấy.

Không, có lẽ hắn không chỉ biết mỗi cái này.

Đông Lộ nhớ tới đêm đó ở quán bar hắn còn đánh đàn ca hát, khán giả bên dưới còn vỗ tay như sấm dậy.

Vẻ ngoài đẹp trai, lại đa tài đa nghệ.

Khí trách nữ sinh trong lớp vừa sợ lại vừa có vẻ mặt hoa si ngầm với hắn, mỗi ngày đều cùng nhau thảo luận về nhan sắc của hắn.

Có người từ khi sinh ra đã được chú định làm tâm điểm của mọi người.

Thẩm Thần rửa tay xong, xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của Đông Lộ gần trong gang tấc, đôi mắt trắng đen rõ ràng không chớp nhìn mình, biểu tình có chút ý vị sâu xa.

“Sao cậu lại ngồi đây?” Hắn phản ứng lại, nửa đùa nửa thật nói: “Rốt cuộc cũng biết là bản thân thích tôi rồi hả?”

“…”

Đông Lộ trừng hắn, nếu những nữ sinh kia biết bản tính của hắn là cái loại này, phỏng chừng mọi ảo tưởng về hắn sẽ tiêu tan hết.

“Sao cậu lại đeo khẩu trang?”

Cô nhìn khẩu trang màu đen của hắn, nhất định là vì cái này mới khiến cô sinh ra ảo giác: Hắn cũng rất đẹp trai đó chứ.

“Tiện cho công việc thôi.” Thẩm Thần cười, tháo khẩu trang xuống, gương mặt yêu nghiệt kia liền lộ ra, “Hơn nữa tôi đẹp như vậy, vạn nhất bị fans cuồng nhận ra thì phải làm sao?”

Đông Lộ lạnh nhạt nói, “Coi như tôi chưa hỏi gì đi.”

Thật đúng là coi mình như minh tinh điện ảnh rồi.

Pancake đã làm xong.

Thẩm Thần làm liền một lúc sáu cái, trang trí ở trên cái đĩa sứ tinh xảo đặt trước mặt cô, sau đó cũng ngồi xuống, cách quầy chống cằm cười cười nhìn cô.

Đông Lộ thật sự rất đói, không nghĩ nhiều được như vậy, cô cầm cái bao tay plastic dùng một lần mà hắn đưa cho, cầm một cái bánh lên cắn một miếng.

Kem bơ mềm mại tràn vào trong miệng, hòa tan ở ngay đầu lưỡi, hỗn hợp xoài cực kì thơm ngậy, vị bánh tinh tế mềm mại.

Ngọt đến khảm vào trong tâm.

Thật sự rất ngon.

Khóe môi Đông Lộ theo bản năng cong lên, lại ý thức được là Thẩm Thần đang nhìn mình, lại lập tức đè ép xuống.

Thẩm Thần phát hiện động tác nhỏ của cô, có chút buồn cười, cười đến vai khẽ run lên, “Bạn học nhỏ, sao cậu lại thú vị như thế chứ?”

Đông Lộ không để ý tới hắn, cái cổ thiên nga trắng nõn hơi cúi xuống, ăn rất đoan trang ưu nhã, thế nhưng tốc độ lại rất nhanh, một đĩa pancake rất mau đã bị cô tiêu diệt sạch sẽ, Đông Lộ mỹ mãn cầm lấy khăn giấy lau miệng, hỏi: “Chỗ này bao nhiêu tiền?”

“Thật không dám giấu, cửa hàng chúng tôi đang làm hoạt động.” Thẩm Thần thong thả pha cho cô một ly trà, “Sẽ ngẫu nhiên chọn ra một vị khách để miễn phí thực đơn, mà vừa hay cậu lại là vị khách đó.”

“…” Đông Lộ cố chấp lặp lại: “Bao nhiêu tiền?”

Thẩm Thần biết là cô đang cố chấp, liền thay đổi ngữ khí: “Như vậy đi, tôi muốn biết một chuyện, nếu cậu nguyện ý nói thì tôi sẽ để cậu trả tiền, không muốn thì để tôi trả, thế nào, có dám hay không?”

Đông Lộ nhướng mày: “Nói đi.”

Thẩm Thần nhìn cô, thanh âm ôn nhu đi: “Sao tối nay lại không vui?”

Đông Lộ ngẩn ra, sau đó trầm mặc.

Thẩm Thần cũng không vội, chậm rãi uống trà, biết với tính cách của cô thì rất khó thổ lộ tâm sự với người khác cho nên mới cố ý hỏi như vậy.

“Nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao, bữa ăn này cứ ngoan ngoãn để tôi…”

“Tôi cãi nhau với mẹ.” Đông Lộ đột nhiên nói.

Động tác của Thẩm Thần hơi dừng lại, đợi nửa ngày cũng không chờ được câu tiếp theo, không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Hết rồi.”

Đông Lộ cũng học hắn uống một ngụm trà, khóe miệng cong lên một đường không dễ phát hiện, sau đó lấy điện thoại ra quét mã QR dán ở trên quầy, lại hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Thẩm Thần nghẹn một lúc, đúng rồi, hắn hỏi cô vì sao không vui chứ không bảo cô kể chi tiết.

Suy nghĩ cẩn thận một lúc, hắn cúi đầu cười hai tiếng, tâm phục khẩu phục nói: “Cậu muốn trả bao nhiêu thì trả.”

Lại bại dưới tay cô nữa rồi.

Đông Lộ liền thanh toán gấp hai lần hóa đơn, tuy số lượng không giống nhau nhưng chắc là cũng không khác nhiều lắm.

Thời gian bất tri bất giác đã tới 10 rưỡi tối, đêm đã khuya, Đông Lộ phải trở về, Thẩm Thần cũng không nói gì, điện thoại hắn luôn kêu không ngừng, có thể biết được là ông chủ ở quán bar đã gấp đến mức nào.

Thẩm Thần thu dọn xong liền đóng cửa, sau đó đưa Đông Lộ đến đầu hẻm, “Thật sự không cần tôi đưa về?”

“Ừ.” Đông Lộ đáp, do dự nói: “Cậu phải tới quán bar sao? Đã muộn như vậy rồi, ngày mai còn có tiết…”

Thiếu niên rũ mắt cười khẽ, tay xoa xoa mái tóc đen dài của cô, thanh âm trầm thấp mang theo ý lười biếng như có như không, “Bạn học nhỏ, tôi với cậu không giống nhau, mau mau về đi, trên đường chú ý an toàn, về tới nhà thì nhắn tin cho tôi.”

***

Đông Lộ đi được nửa đường thì nhớ tới Đông Vân bảo cô đi mua giấy vệ sinh, vừa lúc bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, liền rẽ vào.

Bà chủ đang ngồi trên ghế xem TV, kênh bản địa đang chiếu tin tức về tội phạm, một nữ sinh bị tài xế taxi hiếp dâm rồi sát hại.

Bà chủ xem rất chăm chú, ngay cả Đông Lộ đi vào cũng không chú ý tới, Đông Lộ cũng không để ý, đi thẳng tới kệ hàng phía trước, nhìn thấy một ông chú mặc áo gió đen đang mua đồ ăn vặt, ông ta đội cái mũ màu xanh lục, thân hình nhìn có chút tạm bợ, chỉ lấy những cái bánh với mì ăn liền sắp hết hạn cùng một số những thứ linh tinh như tăm bông.

Ông ta hình như rất mẫn cảm với người lạ, Đông Lộ vừa tới gần, ông ta liền cảnh giác quay đầu nhìn, nhìn thấy là một cô gái trẻ tuổi thì động tác hơi dừng lại, ánh mắt vẩn đục hiện lên một tia hoang mang quỷ dị.

Đông Lộ bị ông ta nhìn đến mức không thoải mái, không muốn ở đây lâu, cầm một bịch giấy rồi đi tìm bà chủ tính tiền.

Tin tức đã chiếu xong, bà chủ cũng không xem nữa, lấy túi bóng cho đồ của Đông Lộ vào, lại thấy cô xinh đẹp như vậy, giống như những cô gái được nhắc tới trên TV, không khỏi nhắc một câu: “Cháu gái, nửa đêm rồi sao còn đi ra ngoài thế, có xem tin tức ban nãy không, một cô gái bị hiếp dâm rồi giết chết đấy, thi thể còn bị ném xuống mương, hung thủ tới nay còn chưa bắt được, lại còn xảy ra ở gần chỗ này, aizz, thật là tạo nghiệt mà, cháu mau về nhà nhanh đi.”

“Cháu biết rồi, cảm ơn dì.” Đông Lộ nghiêm túc gật đầu, cầm túi rời đi.

Cô đi không bao lâu thì bà chủ lại nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đi ngay sau, hai tay trống rỗng, cái gì cũng không mua.

***

Bóng đêm dày đặc, tầng mây che phủ cả bầu trời cho nên không thấy ngôi sao nào, chỉ có một vầng trăng cao cao treo giữa bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng thanh lãnh, nhưng ánh sáng đó lại khiến cho đường đi trở nên càng cô tịch.

Đông Lộ nhớ tới lời bà chủ nói, trong lòng không khỏi có chút bất an, quay đầu lại xem.

Người đi đường rất ít, đều cách cô rất xa, cũng không tạo thành nhiều uy hiếp.

Cô hơi cảm thấy an tâm, nắm chặt túi bóng trong tay, âm thầm gia tăng tốc độ.

Không biết có phải do tâm lí tác động hay không mà cô cứ cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình chằm chằm, tầm mắt âm trầm làm người không rét mà run, còn có tiếng bước chân truyền tới như có như không, tiếng dép lê loẹt quẹt trên mặt đất, vừa giòn vừa trầm.

Bịch bịch bịch.

Giống như đang đạp mạnh vào lòng cô.

Đông Lộ tê cả da đầu, nhưng bất luận là quay đầu bao nhiêu lần thì cũng không thấy ai khả nghi.

Cuối cùng cô cắn răng, ôm túi vào trong ngực, chạy về phía trước.

Đằng sau, cách cô không quá mười mét có một ông chú mặc đồ đen nhìn thấy miếng thịt dê muốn bỏ chạy thì trong lòng căng thẳng, xác nhận đằng trước không có người thì liền bất chấp lao ra.

“Ê.”

Một thanh âm không mặn không nhạt vang lên bên tai ông ta, ở hoàn cảnh an tĩnh như vậy không khác gì một trận sấm sét!

“Ai?”

Ông chú mặc đồ đen biểu tình thay đổi trong nháy mắt, vội vàng quay đầu, một người trẻ tuổi đang đứng không xa ở đằng sau, cũng mặc một thân đồ đen, thân hình cơ hồ là hòa làm một với bóng đêm.

Ánh trắng chiếu vào trên gương mặt thanh tuấn của hắn, nổi lên một tầng ánh sáng lành lạnh, hắn nghiêng người, đôi tay lười biếng cắm ở trong túi quần, đôi con ngươi dẹp dài đào hoa câu nhân, không mang theo chút độ ấm nào nhìn chằm chằm ông ta, con ngươi đen nháy âm trầm không thấy đáy.

“Còn muốn đi theo cô ấy tới khi nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN