Ngoan, Đều Nghe Em
Chương 30
“Đây là ảnh hai năm trước của cậu ta, chắc là bây giờ cũng đã thay đổi không ít.” Nam sinh đầu đinh nhún vai, “Nhưng tôi cảm thấy có vẻ cũng không khác quá nhiều đâu.”
Đông Lộ: “…” Xin hỏi, cái loại tự tin mù quáng này của cậu là từ đâu tới vậy?
Cô lại nhìn cậu bé trong ảnh, nếu không phải có nét giống Thẩm Thần thì cô còn tưởng là hai người khác nhau.
Suy nghĩ một lát, có vẻ như Thẩm Thần trong ảnh chỉ mới khoảng mười bốn tuổi, khó trách lại lùn như vậy.
“Ngô Mạnh Chu, cậu có thể đừng hỏi thăm cái tên Thẩm Thần sớm đã cút ra khỏi trường chúng ta không, cậu tìm hắn làm gì?”
Một nữ sinh tết tóc hai bên đi tới, biểu tình cực kỳ không kiên nhẫn.
Cô ta kéo lấy cánh tay của nam sinh đầu đinh, ” Được rồi, đi nhanh thôi, làm sớm xong sớm, tôi không có thời gian lãng phí ở cái nơi này đâu.”
“Đừng mà, tốt xấu gì thì trước kia Thẩm Thần cũng học cùng lớp với chúng ta, cậu đừng có máu lạnh như thế chứ.” Ngô Mạnh Chu bĩu môi, “Vất vả lắm mới có cơ hội tới Cửu Trung, tớ còn muốn đi tụ hợp lại với cậu ấy đây.”
“Cậu muốn nhưng tôi không muốn, hơn nữa cậu làm như vậy sao tìm được người ta, cậu cho rằng hắn còn nổi tiếng giống như trước kia à?” Ngữ khí của nữ sinh kia cực kì khinh thường, nói chuyện còn mang theo chút ít châm chọc, “Cậu cũng quá để mắt tới hắn rồi, đã lưu lạc tới cái nơi rách nát này để học thì hắn còn có thể tốt được bao nhiêu chứ.”
“Ngại quá.”
Đông Lộ vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng, ngữ khí bình đạm lại hờ hững, “Tôi quen người này.”
Thanh âm của nữ sinh kia dừng lại.
“Thật sao?” Ngô Mạnh Chu vui vẻ hỏi lại.
Đông Lộ gật đầu, “Tôi học cùng lớp với cậu ta.”
“Cậu học lớp nào?”
“Lớp một, năm hai.”
“Mỹ nữ, cảm ơn cậu nhiều nha.” Ngô Mạnh Chu cảm kích cười cười, sau đó liền vẫy vẫy tay rời đi với nữ sinh kia.
Bọn họ lại quay trở về đi cùng đám người Nhất Trung, thanh âm nói chuyện ngắt quãng truyền tới, trong đó có hai nữ sinh chửi rủa rất chói tai.
“Cái trường này có thể chống đỡ được không thế, nhìn cái tòa dạy học kia vừa cũ vừa nát.”
“Ha ha, chắc là kinh phí không đủ đi, ngay cả tiền sửa sang cũng không có, nghe nói nơi này vốn là một cái đường sắt, sau đó bị người ta thu mua.”
“Nếu không phải nghe nói Thẩm Thần chuyển tới Cửu Trung thì tớ còn không biết là có cái trường này đấy.”
“Tớ cũng thế, tớ còn cố ý lên mạng tìm hiểu rồi, cả trường lại chỉ có một người thi đậu đại học chính quy, này cũng quá là khủng bố rồi, sao học sinh có thể nguyện ý đi học ở nơi này chứ.”
“Thi được điểm kém thì mới tới đây chứ, bằng không ai sẽ tới đây làm gì. Lãnh đạo bên trên cũng thật là, lại đi an bài cho Cửu Trung thi đấu với chúng ta, này không phải là tự ngược sao, căn bản cũng chẳng cần thi đã biết trước kết quả rồi.”
“Không chắc, Thẩm Thần học ở đây mà.”
“Vậy thì sao chứ, hắn đã sớm không được như trước kia, huống chi chúng ta còn có Sở Trú, có phải không, anh Sở Trú?”
Tiếng nói chuyện của các nữ sinh vang lên lanh lảnh, thanh thúy dễ nghe.
Đông Lộ đứng tại chỗ, mặt mày lạnh như băng, gắt gao túm lấy quai đeo cặp sách, móng tay cắm sâu vào đệm thịt.
Cô tự nhận bản thân là một người trời sinh đã thờ ơ với tất cả mọi thứ, chưa từng có cảm giác gì đối với thành tích của trường mà bản thân đang theo học, nhưng khi trường của mình bị người ta hạ thấp như vậy, một cỗ hỏa khí lại từ từ xông lên từ tận đáy lòng.
Ừm, còn có cái lúc mà nữ sinh kia khinh thường Thẩm Thần nữa.
Một loại cảm xúc không tên rõ ràng đang tràn đầy trong nội tâm cô.
Cô không hiểu, nhưng mà…
Thực sự rất tức giận.
Đông Lộ có thể cảm giác được trường mình thật sự coi trọng trận đấu với Nhất Trung, bởi vì ngày hôm sau lúc tới trường, còn chưa tới bảy rưỡi đã nhìn thấy trước cổng trường giăng đầy biểu ngữ màu đỏ.
Nhiệt liệt hoan nghênh Nhất Trung tới với Cửu Trung
Này còn chưa hết, lúc cô đi vào trường thì còn thấy nhiều biểu ngữ hơn, tỷ như là:
Chúc các bạn học Kỳ khai đắc thắng – Mã đáo thành công*
*Câu này có nghĩa là một khi cờ đã phất lên thì chắc chắn ngựa sẽ quay lại báo tin chiến thắng, ý chỉ một khi ra quân thì nhất định sẽ chiến thắng trở về
Phật thiêu nhất trụ hương, nhân tranh nhất khẩu khí*
*Người tranh một khẩu khí, Phật tranh một nén nhang: Phật không chịu để người ta chỉ thắp một nén hương; người phải tranh khẩu khí. Người phải có chí vươn lên để không thua kém người khác. (Nguồn_Google)
Dám chơi dám chịu, không sợ gì hết; không ngừng tiến lên, nỗ lực phấn đấu
Xoay vòng, nhảy lên, chúng tôi luôn luôn không ngừng hướng về các bạn
Trường học vì thắng lợi, đến mặt mũi cũng vứt hết rồi.
Ngay cả La Nhạc Phúc lúc lên lớp cũng nghiêm túc nhắc tới chuyện này.
“Các em học sinh, tuần sau chúng ta sẽ thi đấu cùng với Nhất Trung, lúc trường làm lễ cử hành thì tất cả các em đều phải có mặt, một người cũng không thể thiếu.”
Có học sinh ngại phiền phức nói, “Thầy ơi, bọn em đi làm gì ạ, xem xem trường mình thua thảm tới mức nào sao?”
“Phải đó, chắc chắn chúng ta sẽ thua.”
“Chưa thi sao cậu dám chắc như thế?” Cũng có nam sinh không phục, tức giận đập bàn, “Tôi nói cho cậu biết, đám người Nhất Trung kia từ lúc tới ngày nào cũng trưng bản mặt thối ra cho chúng ta nhìn, cậu nhìn bộ dáng thịnh khí lăng nhân* của đám người đó xem, nhìn chúng ta chẳng khác gì đám khỉ, tôi chỉ muốn chửi thề một tiếng thôi, nếu không phải có người kéo tôi lại thì tôi đã sớm xông lên tát cho mỗi đứa chúng nó một cái rồi.”
*Thịnh khí lăng nhân: Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn cũng phải sợ.
“Phải đó, chúng nó quá đáng lắm.” Lập tức liền có người phụ họa.
“Được rồi, đừng nói nữa, thầy biết các em không cam lòng, vì thế cho nên lần thi đấu này chúng ta tuyệt đối không thể thua.”
Biểu tình La Nhạc Phúc ngưng lại, giống như là đang nghĩ tới thời khắc sinh tử tồn vong của trường học, “Ngày thi đấu, lãnh đạo thành phố, thầy hiệu trưởng cùng rất nhiều phụ huynh học sinh tới xem, còn có cả người của đài truyền hình cũng tới, thi đấu sẽ được truyền hình phát sóng trực tiếp, cho nên các em đã biết lần thi đấu này quan trọng tới nhường nào chưa?”
“Thầy thừa nhận là mấy năm nay Cửu Trung xuống dốc rất nhiều, không thể chiêu mộ thêm được học sinh, thầy cũng không muốn đi, nhưng nếu chúng ta thắng trận đấu lần này thì danh tiếng của trường chúng ta sẽ tăng cao hơn, lãnh đạo phía trên còn sẽ phát tiền thưởng xuống, đến lúc đó trường có thể xây thêm khu dạy học mới, mở rộng tài nguyên, tiến cử thêm nhiều trang thiết bị hiện đại, trở thành trường học danh tiếng sẽ không còn là giấc mộng nữa đâu các em à, chúng ta phải cùng nhau nỗ lực mới được.”
La Nhạc Phúc dõng dạc hùng hồn, gào tới mặt mũi đỏ bừng.
“Yê yê.” Mọi người đều bị ông làm cho nhiệt huyết sôi trào.
“Vậy đồ ăn trong canteen có phải sẽ đa dạng hơn không, mỗi ngày đều là rau xào, tớ sắp nôn ra luôn rồi.”
“Còn có, ký túc xá có thể lắp thêm điều hòa đúng không, tớ thấy trường nào cũng có.”
“Phải đó, còn cả đường băng cao su trên sân thể dục nữa, trường nói là sắp sửa làm nhưng tới bây giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì.”
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận.
“Yên tâm yên tâm, những thứ các em nói về sau đều sẽ có.” La Nhạc Phúc xua xua tay cho có lệ, “Cho nên trong số các em có ai nguyện ý tham gia?”
“…”
Cả lớp lập tức an tĩnh như gà.
La Nhạc Phúc nghiến răng, quay đầu, ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm vào người nào đó.
Cả lớp cũng nhìn theo ánh mắt ông.
Ngay cả Đông Lộ cũng nghiêng đầu qua, nhìn người ngồi bên cạnh.
Thẩm Thần từ lúc vào học tới bây giờ đều như đi vào cõi thần tiên, tay chống cằm, không chút để ý nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang ngẩn người, nhiều người nhìn hắn như vậy cũng chẳng thấy hắn có phản ứng gì.
Từ khi biết học sinh Nhất Trung tới đây, hắn đều có bộ dáng kì lạ.
Đông Lộ nhịn không được đẩy hắn một cái, “Thẩm Thần, thầy nhìn cậu kìa.”
“Sao thế?” Thẩm Thần thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt nhìn lên bục giảng, “Em không ngủ mà.”
“Chúng ta đang nói tới trận thi đấu với Nhất Trung.” La Nhạc Phúc tiền trảm hậu tấu*, “Thầy đã ghi danh hộ em rồi, nhớ chuẩn bị thật tốt để thi đấu đó.”
*Tiền trảm hậu tấu: Chém trước rồi nói sau, ý chỉ những người làm trước, không hỏi ý kiến của người ta, làm xong rồi thì mới báo lên.
Thẩm Thần nhướng mày, “Em chưa nói là sẽ tham gia.”
La Nhạc Phúc, “Em nói không tính.”
“Được rồi, tùy thầy vậy.” Thẩm Thần ngáp một cái, hứng thú nói, “Dù sao đến lúc ấy em cũng không đi.”
La Nhạc Phúc giận dữ nói, “Em tốt nhất nên cho thầy một cái lý do hợp lý.”
Thẩm Thần: “Hôm đó em bị đau bụng.”
La Nhạc Phúc nén giận, “Thầy còn chưa nói là ngày nào.”
“Ngày nào thi thì ngày đấy đau.”
La Nhạc Phúc tức đến mức nói ra khẩu âm*, “Thầy nói cho em biết, lần thi đấu này em muốn cũng phải đi mà không muốn cũng phải đi, tự em chọn đi.”
*Khẩu âm: Tiếng địa phương.
Thẩm Thần híp mắt nhìn ông, “Thầy uy hiếp em?”
Không chờ La Nhạc Phúc đáp lời, hắn lại chậm rãi thu tầm mắt lại, lười biếng nói: “Vậy em càng không đi.”
“…”
Đông Lộ không còn từ nào để nói, lần đầu tiên thấy được một mặt ấu trĩ như vậy của Thẩm Thần, giống hệt như đứa bé, tùy hứng ngạo mạn, đe dọa với dụ dỗ cũng không hề có tác dụng.
La Nhạc Phúc thở hổn hển trừng mắt nhìn Thẩm Thần, còn ngại vẫn đang là giờ học cho nên ông chỉ nói một câu: “Tan học tới văn phòng cho tôi.”
Sau đó liền tiếp tục học.
Đông Lộ nhẹ giọng hỏi Thẩm Thần, “Sao cậu lại không tham gia thi đấu?”
Thẩm Thần rũ mi, cười như không cười, “Cuối cùng cậu cũng nói chuyện với tôi rồi.”
Đông Lộ ngậm miệng, có chút ảo não.
“Cũng không phải nguyên nhân gì ghê gớm.” Thanh âm Thẩm Thần kéo dài lại trầm thấp, “Chỉ là cảm thấy, người tới đều là năm ba, năm hai như chúng ta trộn lẫn vào đó, vẫn là không thích hợp lắm.”
Đông Lộ sửng sốt, thì ra những người bên Nhất Trung tới đều là năm ba à.
Cũng đúng.
Thẩm Thần với bọn họ là bạn học cũ, ngay từ năm nhất hắn đã xảy ra chuyện, sau hai năm qua đi, bọn họ lên năm ba là chuyện bình thường.
Nếu Thẩm Thần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ năm nay hắn sẽ thi đại học.
Đông Lộ nhìn hắn.
Thiếu niên rũ mi, gương mặt đạm mạc, nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.
Hết tiết, Thẩm Thần còn chưa có nhích người đi tới văn phòng thì ở cửa đột nhiên truyền tới một tiếng kêu vang dội.
“Tiểu Thần Thần.”
Cả lớp sửng sốt.
Thẩm Thần nghe thấy cái cách xưng hô này, thân thể rõ ràng cứng lại, biểu tình một lời khó nói hết.
Đông Lộ ngẩng đầu nhìn qua, đúng là nam sinh đầu đinh hôm qua cô gặp, cậu ta nhanh chóng đi tới, kích động nhìn chằm chằm Thẩm Thần, trong miệng không ngừng nói, “Trời ơi là trời, mới qua hai năm mà cậu đã lớn như vậy rồi, mới nãy tôi đứng ngoài cửa còn thiếu chút nữa không nhận ra đó, trước kia cậu y như củ đậu ấy, tôi còn tưởng là cả đời này cậu sẽ chẳng cao lên được nữa.”
“May là cậu còn có thể cao lên.” Ngô Mạnh Chu vui mừng nói.
Đông Lộ thế mà còn thấy được nét hiền từ của người cha già trên gương mặt trẻ tuổi của cậu ta.
Thẩm Thần nhìn Ngô Mạnh Chu, thần sắc biến hóa không ngừng, nhìn qua lại cảm thấy hắn có chút thẹn, khuôn mặt tối sầm lại, “Cậu thế mà cũng tới?”
“Đúng vậy, không chỉ có tôi, Phương Đồng, Vũ Hạ, còn có cả Sở Trú cũng đều tới nữa, khi nào có thời gian chúng ta cùng nhau tụ họp nhé.” Ngô Mạnh Chu cười tủm tỉm.
“Không có thời gian, cậu cút được rồi đấy.” Thẩm Thần lập tức từ chối.
Ngô Mạnh Chu làm như không nghe thấy, nhìn sang Đông Lộ, hai mắt sáng lên, “A, đây không phải là tiểu mỹ nữ ngày hôm qua sao, thì ra em ngồi cùng bàn với Tiểu Thần Thần à, rất vui được làm quen, ngày hôm qua đi vội quá, chưa kịp tự giới thiệu, anh là Ngô Mạnh Chu, là bạn cùng bàn lúc trước của Thẩm Thần, độc thân, thành tích ưu tú, không có sở thích bất lương gì, trước mắt còn đang tìm bạn gái, chúng ta thêm WeChat được không?”
Cậu ta còn chưa nói xong, Thẩm Thần đã ném quyển sách qua, cười lạnh, “Cậu thử đánh chủ ý lên người cô ấy xem.”
Ngô Mạnh Chu ngẩn người, bắt lấy quyển sách, “Thẩm Thần, không phải chứ, chẳng lẽ cậu…”
Ánh mắt cậu ta di chuyển giữa Thẩm Thần với Đông Lộ.
Một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Nhưng cậu còn nhỏ như vậy…”
“…”
Đông Lộ cảm thấy, trước kia lúc ở Nhất Trung, Thẩm Thần nhất định là bị đám bạn học ở đó coi như đứa bé mà chăm sóc.
“Đúng rồi, ngày hôm đó trước khi thi đấu vài tiếng, chúng ta có thể tụ tập.” Ngô Mạnh Chu cũng không có rối rắm lâu, lảng sang chuyện khác.
“Không tham gia.” Thẩm Thần cúi đầu chơi điện thoại, đạm mạc nói.
“A.” Ngô Mạnh Chu ngây người, xoa xoa lỗ tai, “Xin lỗi, tôi không nghe rõ, cậu lặp lại lần nữa coi.”
“Tôi nói là không tham gia.” Thẩm Thần có chút mất kiên nhẫn, “Biết rồi thì cút đi.”
“Không, từ từ đã, tại sao vậy…” Ngô Mạnh Chu chấn động, biểu tình nghiêm túc lên, “Cậu biết là Cửu Trung vốn dĩ không đáng để Sở Trú đi một chuyến tới, nhưng hắn vừa nghe nói có cậu ở chỗ này thì liền chủ động xin trường học muốn tới đây. Hai người các cậu lúc trước ở trong trường tranh nhau lâu như vậy, tuy rằng mỗi lần Sở Trú đều kém cậu một chút, nhưng mấy năm nay Nhất Trung dùng hết tài nguyên bồi dưỡng hắn, hắn đã sớm khác lúc trước rất nhiều rồi, cậu không muốn thử sức lại một lần sao?”
“Không muốn.” Thẩm Thần thờ ơ, nói xong liền nghe thấy có người gọi hắn, “Thẩm Thần, thầy giáo giục cậu qua kìa.”
Đầu lưỡi Thẩm Thần chống lên hàm trên, chậc một tiếng, bực bội đứng dậy, chẳng nói thêm gì với Ngô Mạnh Chu, trực tiếp lướt qua cậu ta.
“Sao lại thế chứ?” Ngô Mạnh Chu lẩm bẩm, nghĩ tới cái gì, lại vội vàng nhìn về phía Đông Lộ, “Em với hắn chắc quan hệ tốt lắm đúng không, có thể giúp anh đi khuyên hắn tham gia thi đấu không?”
Đông Lộ lắc đầu, “Đây là lựa chọn của cậu ấy, tôi không có quyền can thiệp.”
Ngô Mạnh Chu thất vọng rời đi.
Cậu ta đi chưa được bao lâu thì Thẩm Thần đã trở lại, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, Đông Lộ vừa nhìn liền biết thầy giáo khẳng định chưa thuyết phục được hắn.
Vốn nghĩ rằng mọi chuyện cứ vậy mà qua đi, sau khi hết tiết hai, La Nhạc Phúc đột nhiên gọi cô lên.
Lúc Đông Lộ tới văn phòng, bên trong không chỉ có La Nhạc Phúc mà còn có một ông lão tóc hoa râm, rất có tinh thần, không giận tự uy, đôi con ngươi sáng ngời nhìn cô chăm chú.
Đông Lộ nhận ra, đây là hiệu trưởng của Cửu Trung.
Trận thế lớn như vậy, cô cũng có thể đoán được nguyên nhân bọn họ tìm mình rồi.
Quả nhiên, câu đầu tiên La Nhạc Phúc mở miệng nói lại là: “Đông Lộ, em với Thẩm Thần có quan hệ rất tốt đúng không?”
Khóe mắt Đông Lộ giật giật, tại sao ai cũng hỏi cô cái vấn đề này thế.
“Bình thường ạ.”
La Nhạc Phúc, ” Sao cũng được, hắn quá ngoan cố, mỗi lần nói chuyện với nó là thầy đều tức giận sắp chết, em có thể giúp thầy khuyên hắn không, để hắn tham gia trận đấu lần này.”
Đông Lộ không muốn, định từ chối, ông hiệu trưởng nhìn ra ý tứ của cô, cái tay già nua run rẩy vỗ vỗ bả vai cô, khẩn thiết nói, “Đứa nhỏ này, tương lai của trường học giao lại cho con đó.”
Đông Lộ: “…”
Đông Lộ căng da đầu đi tìm Thẩm Thần, do dự nói, “Cái đó…”
Hắn đang chơi điện thoại, nghe thế liền nâng mí mắt lên: “Hửm?”
“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.”
Cô có chút khó có thể mở miệng, cảm thấy thẹn tới cực điểm, rõ ràng mấy hôm trước cô còn tính toán muốn phân rõ giới hạn với hắn.
“Chuyện gì?” Bên môi Thẩm Thần gợi lên ý cười bỡn cợt, buông điện thoại, ngồi ngay ngắn nhìn cô.
Đông Lộ không tin hắn không đoán được mục đích của cô, gọn gàng dứt khoát nói: “Tham gia thi đấu.”
Thẩm Thần than nhẹ một hơi, bộ dáng như thể hết cách với cô, “Nếu đến cậu cũng nói thế, muốn tôi đi cũng không phải không được, chỉ cần cậu…”
Hắn chỉ chỉ môi, cười tà một cái.
“Hôn chỗ này một cái là được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!