Tấm Cám - Chuyện chưa bao giờ kể (Phan Việt)
Những ánh mắt trong đêm
(Bonus)
Có một kiểu người, trước khi đi ngủ bao giờ cũng phải cầm theo điện thoại. Như thể đó là pháp bảo, vật bất li thân. Nếu điện thoại hết pin, chắc chắn phải tìm được dây sạc rồi nằm cạnh ổ điện mà dùng tiếp.
Chẳng phải vì lí do đang bận bịu nhắn tin hay gì. Bởi đến cuối ngày, công việc tạm coi là xong xuôi, hoặc còn sót việc thì cũng để đến ngày mai chứ chẳng muốn làm tiếp. Hầu hết, những người này đều lướt màn hình trong vô thức. Có hôm thì kéo cái news feed chạy đi chạy lại. Hôm khác thì xem một vài thứ nhảm nhí trên youtube. Chung qui là phải dùng điện thoại đến khi mệt lừ mới chịu đặt máy xuống nằm ngủ.
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu tất cả những điều trên không phải dấu hiệu của nỗi sợ cô độc.
Hoặc cao hơn, đó là việc sợ đối mặt với chính bản thân.
Với những người hạnh phúc, việc đi ngủ sớm mà không dùng điện thoại chẳng có vấn đề gì. Nhưng đối với người mang nhiều tâm tư, thời gian từ lúc nhắm mắt đến khi đi ngủ là một khoảng thời gian khó chịu. Những nỗi lo sẽ làm họ trở mình liên tục. Việc nhắm mắt và không có việc gì làm khiến chúng ta buộc phải nhìn nhận lại các vấn đề của bản thân, về mọi thứ: chuyện học, chuyện làm, chuyện yêu, chuyện tăng cân, chuyện ngày mai,…
Rồi khi những chuyện đó trôi đi, có một ánh mắt hiển hiện. Trong sự mơ màng, tĩnh lặng tuyệt đối, nhìn sâu về phía bản thân, ta cảm thấy ánh mắt từ một người, nhìn giống mình nhưng quá đỗi xa lạ. Rồi ta chợt nhận ra, đó là hiện thân của những gì ta đã không đưa vào hoặc công nhận khi nói về bản thân mình. Đó là những gì ta đã giấu kín: sự nhớ thương đến nghẹn lòng về một người, những nỗi sợ trong tiềm thức, sự ganh ghét với người khác, sự yếu đuối, đam mê thực sự, những ước mơ. Như một đứa trẻ bị chối bỏ, tất cả những thứ đó lẳng lặng nhìn ta, cầu cứu.
Những ánh mắt trong đêm làm ta sợ hãi.
Vì vậy bản thân mỗi người đã nghĩ ra cách để không phải đối diện với ánh mắt ấy. Đó là làm tâm trí mệt lừ rồi đi ngủ thật nhanh. Một số người nghĩ ngợi lung tung, số khác thì nghĩ về sex. Chung quy lại, phần lớn đều tìm cách trốn tránh. Mỗi ngày đều như vậy, 365 ngày một năm. Gần một trăm năm trong cả cuộc đời.
Vậy đó.
Đó là cách nhiều người sống và chết đi trong một cái vỏ. Giữ trong đó là nỗi thương nhớ một người không được nói ra, là sự né tránh nỗi sợ thất bại, là những ước muốn bị lãng quên,… Để rồi, khi vật chất đủ đầy, người ta cứ tự hỏi mãi, tại sao mình không hạnh phúc.
Bởi vì họ còn nợ bản thân nhiều thứ quá…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!