Tấm Cám - Chuyện chưa bao giờ kể (Phan Việt)
"Giá như tôi đừng trì hoãn, thì giờ tôi đã..."
(Bonus)
Có lẽ bạn hiểu cái cảm giác ôn thi cuối kì trong gấp rút.
Có lẽ bạn đã từng trải qua những ngày tháng bục mặt với deadline của công việc, những bài tập lớn, những buổi thuyết trình.
Chuyện đời thường là vậy. Vì một lí do quái quỉ nào đó mà gần hạn cuối người ta mới bắt tay vào làm việc. “Áp lực tạo ra động lực.” – Ai đó đã bảo vậy, cho đến khi hạn chót cận kề, bạn muốn quay trở lại khoảng chục ngày trước đó để tự tay bóp cổ bản thân lúc còn đang ăn chơi.
Rồi một ngày bỗng nhận ra đống thời gian thoải mái ban đầu chỉ là sự êm đềm giả tạo. Sau những cuộc vật lộn về tâm lí, lập mục tiêu, lên kế hoạch, bạn đã chiến thắng sự trì hoãn.
Phải chăng đó là tất cả câu chuyện?
Không. Mọi thứ không đơn giản như vậy.
Tôi có quen một người anh. Anh là bậc thầy trong việc quản lí thời gian. Những bài tập lớn giảng viên giao hay những công việc liên quan đến thuyết trình, anh đều làm xong sớm và làm tốt.
Sau khi ra trường, anh thất nghiệp.
Việc này làm tôi khá ngạc nhiên, rồi một hôm, anh bảo tôi:
“Mày có nhớ hồi trước anh chỉ mày cách không lầy trong việc học nữa không? Cái cách đấy chỉ áp dụng với những thứ có deadline rõ ràng thôi.
Có những thứ không có hạn chót. Anh lờ nó đi. Như mày yêu một ai đấy, chẳng có ai đặt deadline cho việc mày phải nói ra cả. Thế là mày cứ giữ trong bụng cho đến khi người mày yêu đi lấy chồng. Mày muốn được 7.5 IELTS, nhưng chẳng ai bắt mày học tiếng Anh luôn từ bây giờ cả. Thế là mày đợi cho đến khi đi làm. Mày muốn có kinh nghiệm để ghi vào CV, nhưng chẳng ai thúc đít mày phải hoạt động bên ngoài các thứ.
Đấy, đấy là lí do tại sao anh mãi không xin được việc. Trong lúc năm hai, năm ba bọn bạn đi loanh quanh làm những cái bọn nó thích, đi làm, đi phượt, đi học tiếng,… Còn mình suốt ngày quanh quẩn về nhà, đến trường rồi ngồi xem phim. Cứ tưởng mình rất giỏi trong việc không trì hoãn, hoá ra mình đang trì hoãn cả cuộc đời.
Đến khi đi tìm việc, CV trắng tinh, có mỗi tên với học vấn. Đến gặp người ta cũng chẳng có gì để kể. Mình bằng giỏi để làm gì khi mà bọn nó vừa bẳng giỏi vừa có kinh nghiệm, vừa có tiếng Anh?
Thế là bị loại. Loại hết. Mày có hiểu không? Chuẩn bị luôn từ bây giờ đi. Đừng đợi nữa. Không phải anh đang dạy mày cái gì đâu, nhưng đừng ở nhà nhiều quá. Ra ngoài, tìm xem mày thích cái gì rồi lao vào làm luôn.
Giờ mày mới năm hai, còn nhiều thời gian. Đừng để về sau ra trường giống anh, bị đặt gánh nặng về tiền bạc, lúc đấy có nhận ra mình đam mê cái gì, cũng không kịp nữa…”
Nghe những lời anh nói, tôi giật mình. Một năm đại học đã trôi qua, tôi đã làm những gì? Bằng cách tự tưởng tượng ra viễn cảnh và không hành động, tôi đang trì hoãn những điều tốt đẹp vốn có thể xảy ra.
Còn bạn thì sao, bạn đang mong muốn điều gì và giữ nó trong lòng? Sẽ ra sao nếu bạn giải phóng và biến nó thành sự thật?
Bạn sẽ bắt đầu chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!