Thân Ái Là Cố Chấp Cuồng
Chương 16
.
Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Mọi người năng suất quá thì sao giờ???? Thì đăng ngay chương mới chứ saooo nữa.
Không muốn đợi chờ chương mới quá lâu thì mọi người cùng nhau chung tay vote nào.
Lượt vote càng nhiều thì chương mới ra càng nhanh ạ.
Xe buýt chạy đến thôn trấn lân cận của khách sạn thì không thể đi tiếp được nữa.
Anh tài xế xuống xe lấy hành lý giúp Tang Noãn, là một chiếc vali siêu lớn, không biết Thư Thư đã nhét bao nhiêu thứ cho cô nữa.
Camera man của《Nhật ký nghỉ phép》 bắt đầu bấm máy, ngay khi máy quay được bật lên, Tang Noãn cảm thấy hơi bỡ ngỡ.
Cô nhìn vào camera hỏi: “Tôi có nên nói vài câu giới thiệu hay gì không?”
Nhân viên ra dấu bảo cô cứ tùy tiện đi.
Tang Noãn cười cười, xách vali lên.
Đường nhựa của thị trấn nhỏ khá gập ghềnh, va li kéo dưới đất phát ra âm thanh rất chói tai nên Tang Noãn dứt khoát nhấc bổng vali lên và bước đi.
Thỉnh thoảng sẽ nhìn một hoặc hai con chó vàng ngồi xổm ở cửa, nhưng khi thấy người lạ thì chúng không sủa, chỉ lười biếng phơi nắng.
Nhiệt độ trên núi thấp hơn bình thường, nhưng dù vậy, Tang Noãn vẫn lấm tấm mồ hôi trên trán sau khi xách vali một thời gian.
Cô hỏi nhân viên bao lâu nữa thì đến nơi,camera man đi theo cô bảo sắp tới rồi.
Cái sắp tới của anh ta chính là Tang Noãn phải đi bộ gần 15 phút nữa.
Khách sạn được bao quanh bởi những ngọn núi với không gian tuyệt đẹp như Tang Noãn đã thấy trong video.
Cô mở cửa khách sạn, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mái tóc được cột đuôi ngựa với khuôn mặt trang điểm nhẹ, Sầm Khê cũng sửng sốt khi nhìn thấy cô, nhưng ngay sau đó, cô ta đã cười, nhận lấy vali của Tang Noãn, quay đầu nói với trên lầu rằng có khách đến.
Tang Noãn nói lời cảm ơn rồi cúi đầu đổi giày đi vào nhà.
Hiện tại, trong khách sạn chỉ mới có cô và Sầm Khê, với khách mời quen thuộc của 《Nhật ký nghỉ phép》- MC quốc dân Phó Thành và nam diễn viên Mộ Nam Ninh, hai ca sĩ thần tượng khác đã đi mua đồ ăn.
Trong số những vị khách mời, Tang Noãn quen nhất là Phó Thành, cô đã xuất hiện trên talk show của Phó Thành hai lần.
Vì vậy, Phó Thành đương nhiên đảm nhận vai trò người giới thiệu nhân vật, anh bảo với Tang Noãn rằng những vị khách đến đây phải làm một số công việc nhà hoặc lao động gì đó để trang trải chi phí ăn ở, chẳng hạn như nấu ăn, hái ngô, chặt củi, v.v.
Tang Noãn suy nghĩ một lúc, rồi nói rằng cô có thể nấu ăn.
Mộ Nam Ninh nghe vậy nở nụ cười, khẽ thở phào nhẹ nhõm trước ống kính, nói rằng anh cuối cùng đã được giải phóng.
Toàn bộ show này chủ yếu là sự thoải mái thong thả.
Các cảnh quay đại đa số là cảnh công việc hàng ngày.
Hai ca sĩ thần tượng đi ra ngoài mua đồ đã mua rất nhiều thịt về, cho nên Phó Thành quyết định tối nay sẽ ăn thịt nướng.
Nơi tổ chức tiệc nướng là sân nhỏ của khách sạn.
Tang Noãn cắt thịt, Sầm Khê ở bên cạnh giúp cô xiên thịt vào xiên tre.
Trong tiệc nướng, mọi người cùng nhau trao đổi về chủ đề mà tổ tiết mục đưa ra.
Chủ đề là điều khó khăn nhất mà họ gặp phải trong sự nghiệp diễn xuất của mình.
Tang Noãn cảm thấy rằng cô đã gặp không ít khó khăn, và cô thực sự muốn chọn cái kỉ niệm khó khăn nhất nhất, nhưng cô lại chọn không được.
Những vị khách mời trước đó đã kể chuyện rất xúc động, đến lượt Tang Noãn thì cô suy nghĩ kỹ rồi nói: “Khó khăn nhất, có lẽ là lúc tôi mới vào nghề, khi đó tôi không biết công việc tiếp theo của mình sau khi quay xong bộ phim điện ảnh đầu tiên là gì.
” Toàn bộ thù lao của bộ phim đầu tay đã được cô dùng để chi trả viện phí cho ông nội, nhưng cuộc điều trị lâu dài chính là một hố sâu không đáy.
Lúc đó, nỗi sợ hãi và hoảng loạn vẫn luôn hiện hữu trong cô, cô sợ mình sẽ không có tiền, cô sợ mình không thể cứu đỡ ông nội.
Nhưng để Tang Noãn nói những lời này trước ống kính thì cô không nói được.
Cô lật thịt nướng, nghĩ rằng câu trả lời cứng nhắc vừa rồi của mình chắc chắn sẽ bị cắt.
Sau khi quay đủ thời lượng, tổ tiết mục tắt camera thì cuộc trò chuyện chân chính của họ mới bắt đầu.
Hầu hết là Phó Thành và Mộ Nam Ninh nói chuyện, đôi lúc Sầm Khê sẽ nói xen vào một vài câu, còn Tang Noãn và hai người ca sĩ thần tượng thì gần như im lặng
Cứ nói qua nói lại, không biết sao mà lại nhắc đến chuyện của Sầm Khê.
Phó Thành hỏi bộ phim điện ảnh đã chiếm lĩnh hot search một ngày: “Em sẽ hợp tác chung với Trương đạo à?”
“Còn chưa xác định nữa ạ.” Sâm Khê rót cho mình ly nước, “Đều là tin vịt của mấy account marketing thôi.”
Sâm Khê nói là vậy, nhưng Tang Noãn nghe được sự chắc chắn từ giọng điệu và biểu hiện của Sầm Khê.
Phó Thành mỉm cười, quay lại nhìn Tang Noãn.
“Anh còn chưa chúc mừng em đã đóng máy.”
Tang Noãn gật đầu nói lời cảm ơn.
Sầm Khê quay đầu lại, tuy trong màn đêm lờ mờ, nhưng vì để quay phim nên đèn đã được bật đủ sáng, thế nên Tang Noãn có thể nhìn rõ nét mặt của cô ta.
Sầm Khê cong mi, dịu dàng hỏi Tang Noãn có tiện nói tên bộ phim đó ra không, lúc ra rạp cô ta nhất định sẽ đến xem ủng hộ.
Tang Noãn cũng không giấu diếm gì, đoàn phim 《 Rời thành 》 gần đây đã rục rịch chuẩn bị quảng bá phim.
Vì để tạo thế cho phim nên nói cho họ cũng không sao.
“Đó là một bộ phim của đạo diễn Lâm Tây Ổ.” Tang Noãn nói, cô nhìn Sầm Khê, đột nhiên có cảm giác bốc đồng, muốn nói rằng Giải Yến đã thủ vai nam phụ trong phim.
Nhưng cuối cùng Tang Noãn chỉ cắn nốt miếng thịt cuối cùng trên xiên tre, không nói gì.
Cô kìm nén cảm xúc không hiểu được này xuống, tự nói với bản thân rằng mình không nên như vậy, không vì sao cả, nói như vậy giống như gây rối vô cớ.
Cuối cùng, kệ thịt nướng và phần rác còn lại đã được nhân viên xử lý, Tang Noãn giúp họ dọn rác trước khi về phòng.
Bầu trời đêm trên núi không có bị ô nhiễm với ánh đèn neon nên bầu trời rất sáng và trong, dường như đang treo một tấm màn đêm đầy sao trời.
Tang Noãn chụp lại bầu trời đầy sao này và gửi vào nhóm chung với Thích Tống và Thẩm Mạt Mạt.
Thẩm Mạt Mạt là cô cú đêm, ngay lập tức rep hỏi Tang Noãn đang ở đâu.
Tang Noãn đã gửi định vị và một bức ảnh trong show《Nhật ký nghỉ phép》.
Sau khi tám dóc với Thẩm Mạt Mạt một vài câu, Tang Noãn đặt điện thoại xuống, nhưng trước khi đi ngủ, cô vẫn gửi hình ảnh cho Giải Yến.
Tang Noãn không có tật xấu bị lạ giường, nhưng hôm nay cô lại bị mất ngủ.
Nhưng cũng may vì lần mất ngủ này mà cô không bỏ sót một tin tức của Giải Yến.
Điện thoại trên giường rung lên, Tang Noãn lấy ra thì thấy Giải Yến rep lại đáp: 【Bầu trời đêm thật đẹp.】 Ngay sau đó, Giải Yến liền gỡ tin nhắn đó đi.
Tang Noãn đợi mãi nhưng không thấy Giải Yến có nhắn lại cái gì.
Vì vậy cô hỏi anh: 【Sao lại cậu lại gỡ tin nhắn thế?】
Lần này, Giải Yến nhanh chóng rep lại.
【Em sợ làm gián đoạn thời gian nghỉ ngơi của chị.】
Anh gửi ảnh chụp màn hình thời gian.
【Bây giờ Bắc Kinh đã tối khuya rồi.】
Tang Noãn xoay người, căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng phát ra từ điện thoại trên tay cô.
【Cậu không cần sợ mình quấy rầy chị đâu, vì chị đang mất ngủ.】
Không cần sợ mình đã làm phiền cô, Tang Noãn nhìn tin nhắn mình đã gửi, tự dưng nếm được một mùi vị xa lạ.
Cô muốn gỡ tin nhắn này đi nhưng thời gian gửi đã quá hai phút.
Cô chỉ nhắn thêm một câu giấu đầu lòi đuôi: 【Nhưng bầu trời đầy sao đêm nay rất đẹp, mất ngủ thế này cũng đáng.】
Lúc khi cô chuẩn bị gửi tin này đi thì, Giải Yến đã rep lại.
【Chị có thể thử uống sữa ấm xem sao.】
Đây là phương pháp mà cô nói cho Giải Yến hồi trước.
Đại loại là nửa đêm, cảm xúc sẽ luôn bị khuếch đại và thay đổi liên tục, Tang Noãn không biết mình đang có cảm xúc gì khi đánh câu 【Sữa không có tác dụng.
】
Năm chữ và một dấu chấm câu, một câu rất bình thường nhưng lại có chút nhõng nhẽo.
Tang Noãn tưởng tượng khuôn mặt của Giải Yến lúc này, chắc là anh đang rất bất đắc dĩ.
Giải Yến không rep ngay lập tức, sau vài phút, anh gửi một tin nhắn dài về các phương pháp điều trị chứng mất ngủ.
【Một số phương pháp là em đi hỏi Tiểu Trần, một số phương pháp là em search trên mạng, không biết nó có ích không nữa?】
Tin nhắn dài như vậy cần thời gian để đọc, Tang Noãn đọc xong thì rep:
【Chị có một phương pháp cực kì hiệu quả, nhưng hôm nay chị mệt nên chị không định làm.】
Cô nói với Giải Yến rằng cô đang quay một show tạp kỹ, cô đã nấu rất nhiều món ăn, buổi tối còn nướng thịt.
【Tiếc là chị không có chụp bức nào, không thì chị đã gửi cho cậu xem.】
Tang Noãn nhớ Giải Yến cũng là một người thích vào bếp nên nói thêm một chút.
Cô chợt nhớ ra điều gì đó, nhắn hỏi anh còn ở nước ngoài không.
Anh rep lại: 【À, em vẫn còn đang quay video quảng cáo.】
【Vậy cậu có thể…?】 Tang Noãn còn chưa kịp gõ xong, đã lỡ tay ấn nút gửi, gửi luôn tin nhắn nửa vời đấy.
Kỳ lạ là, cô chưa đánh hết câu mà Giải Yến đã biết cô muốn hỏi gì.
Anh nói bây giờ là ban ngày, tình cờ là anh được nghỉ hôm nay.
Lúc trò chuyện, may mắn nhất là có được một người bạn tâm ý tương thông,cho dù bạn nói thế nào thì người ấy vẫn sẽ hiểu ý bạn.
Cô cảm thấy Giải Yến là một người như vậy từ tận đáy lòng.
Tang Noãn quay sang nằm nghiêng, thật ra nhắn qua lại thế này cũng mệt, có lẽ trực tiếp nói chuyện sẽ tiện hơn.
Nhưng ngay khi ý tưởng này nảy ra, Tang Noãn đã dập tắt nó đi.
Cô chuyển chủ đề: 【Còn chưa chúc mừng cậu sắp tham diễn bộ phim mới nhất của đạo diễn Trương.】
Giải Yến lại tỏ vẻ nghi hoặc: 【Có lẽ người đại diện của em đã mệt mỏi nên chưa báo cho em tin này.】
Nhìn thấy những lời này, Tang Noãn đột nhiên vui vẻ, cảm xúc khó hiểu dồn nén trong lòng suốt hôm nay đã biến mất, cô rep: 【Chị đọc hot search hôm nay, cho rằng cậu lại có phim mới.】
Giải Yến nói: 【Em đâu phải người máy đâu, cần cho bản thân một bữa nghỉ phép.】
Cánh tay của Tang Noãn đang nằm nghiêng bỗng trở nên đau nhức.
Cô liếc nhìn thời gian và nhận ra rằng cô đã nói chuyện với Giải Yến gần một tiếng rưỡi đồng hồ.
Rèm cửa của khách sạn không thể cản ánh sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua lớp rèm mỏng vào phòng.
Xa xa vẫn còn nghe thấy tiếng gà gáy ò ó o, Tang Noãn ngáp một cái, cơn buồn ngủ ập đến, cô nói với Giải Yến rằng mình cần ngủ một giấc ngắn rồi đặt chuông báo thức, đi ngủ.
Khi chuông báo thức reo, Tang Noãn cực kì không muốn dậy, cô đã thức trắng đêm, chỉ mới chợp mắt được vài chục phút, không nạp được tí năng lượng nào.
Nhưng cô không thể phàn nàn vì mọi chuyện đều do cô.
Bỏ chiếc khăn che camera ra, Tang Noãn ngáp dài bước vào phòng tắm, rửa mặt xong giúp cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Sáng nay cô cần phải nấu cơm cho mọi người nên Tang Noãn thay bộ quần áo thể thao thoải mái, buộc tóc rồi bước xuống lầu.
Đại sảnh im ắng, chỉ có camera man ở đó, những vị khách mời khác hẳn vẫn còn ngủ.
Tang Noãn bước vào bếp, thấy một người đã ở đó trước.
Sầm Khê đặt bánh mì vào lò nướng bánh mì, quay lại nhìn Tang Noãn, cười nói: “Sáng nay bụng em réo quá nên dậy ăn cơm trước.”
Tang Noãn lại liếc nhìn thời gian, vẫn còn sớm.
Nhưng Sầm Khê đã nói vậy thì, cô cũng cười nói: “Là em dậy muộn.” Cô lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, bắt đầu làm bữa sáng.
Vì tiếng động trong phòng bếp lớn nên Tang Noãn tháo micro trên cổ áo ra.
Sầm Khê ăn xong bữa sáng của mình thì cũng đi tới giúp Tang Noãn nấu ăn
Mùi trứng rán ngập tràn căn bếp chật hẹp, khi Sầm Khê giúp Tang Noãn cắt lạp xưởng, không biết là cố ý hay vô tình, mà cô ta chặn camera.
Sầm Khê đặt lạp xưởng lên đĩa, nói nhỏ: “Thực ra, chúng ta rất có duyên với nhau.
Sau khi nhận giải thưởng Bạch Chi đều hợp tác với Giải Yến.”
Hóa ra Sầm Khê đã biết bộ phim điện ảnh lần này của cô có sự hợp tác với Giải Yến.
HẾT CHƯƠNG 16..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!