Tổng Giám Đốc Siêu Cấp Giàu Có Là Chồng Tôi
Chương 39: Chương 39
Nguyễn Tố mua mấy phần củ cải thịt bò nạm trở về, mấy nữ đồng nghiệp đã sớm đói đến ngực dán vào lưng rồi.
Trong đó có một nữ đồng nghiệp bưng lấy một phần hít sâu một hơi: “Mùa đông quả nhiên là mùa dưỡng béo.
Dạo gần đây tôi rất dễ đói, rõ ràng đã uống trà sữa cũng ăn bánh ngọt rồi.
Nói mới nhớ, lâu rồi không gặp được khách hàng mời đồ uống tất cả nhân viên trung tâm kiểm tra sức khỏe rồi.”
Chị gái lễ tân nghĩ gì nói đó: “Đây đều là công lao của Tố Tố.
Cô gái kia hình như họ Chu.
Khi cô ấy điền thông tin còn hỏi chỗ chúng ta có cô gái nào họ Nguyễn không.
Trung tâm kiểm tra sức khỏe chúng ta chỉ có Tố Tố họ Nguyễn a.
Chu tiểu thư nói là trước đó Tố Tố đã giúp đỡ cô ấy —” Cô nhìn về phía Nguyễn Tố, chớp chớp mắt: “Tố Tố em thật quen biết cô ấy sao?”
Nguyễn Tố đang mở đũa dùng một lần ra, nghe vậy trố mắt: “…”
Mã Văn kéo ghế qua ngồi xuống cạnh cô: “Em không quen à? Mới đầu chị còn nghĩ là đến gây chuyện, nhưng nhìn cũng không giống.”
Trong đầu Nguyễn Tố tìm tòi một vòng, xác định bản thân đích xác không quen biết vị Chu tiểu thư kia, lắc lắc đầu.
“Vậy thì lạ quá.” Quan hệ giữa Mã Văn và Nguyễn Tố là tốt nhất, cũng vì cô mà suy tính nhất: “Nhưng mà cô ấy mời đồ uống tất cả chúng ta, hẳn là không phải gây phiền phức.
Có thể là em vô tình giúp đỡ cô ấy, chính bản thân em cũng quên luôn rồi.
Cô ấy có chủ động nói chuyện với em không?”
“Không có.” Nguyễn Tố ngẫm nghĩ: “Em vừa thấy cô ấy đứng dưới lầu, nghĩ là cô ấy quên mang ô, cho cô ấy mượn một cái ô..
Hình như cô ấy không nói gì.”
Mã Văn nhíu nhíu mày, mấy đồng nghiệp vừa ăn vừa thảo luận chuyện này, cuối cùng cũng không thảo luận ra kết quả.
“Bỏ đi, không nghĩ nhiều nữa.” Mã Văn vỗ vỗ Nguyễn Tố biểu thị an ủi: “Dù sao chị cảm thấy Chu tiểu thư kia không giống người xấu.
Nếu thật muốn cái gì, nhất định sẽ có chuyện tiếp diễn, chúng ta ở chỗ này đoán mò cũng không có ích gì.”
Trung tâm kiểm tra sức khỏe đều yêu cầu bảo mật tuyệt đối thông tin của khách hàng.
Mấy đồng nghiệp đều có đạo đức nghề nghiệp, coi như rất muốn biết thông tin cụ thể của vị Chu tiểu thư này, nhưng cũng không có ai sẽ đi kiểm tra trên máy tính.
Trí nhớ của Nguyễn Tố luôn rất tốt, cũng ngẩn ra không nhớ nổi cuối cùng cô đã gặp vị Chu tiểu thư này ở đâu.
Thế là cô không tự làm khó bản thân nữa, chỉ đành coi như không có gì.
Hôm nay trời không mưa, Nguyễn Tố tan làm như thường lệ.
Chỉ là không ngờ lại đụng phải ba Nguyễn ở ngoài trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Hai cha con tuy là có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm thật sự không thân thiết.
Ba Nguyễn đối diện con gái đã trưởng thành, tự nhiên là không thể giống như Nguyễn Mạn lúc nhỏ mà ôm lấy cô dỗ dành.
Nguyễn Tố đối với người thân thình lình xuất hiện, cũng là mờ mịt nhiều hơn vui mừng kinh ngạc.
Cô đã sớm quen sinh sống một mình bao nhiêu năm rồi.
Vừa bắt đầu cô đích xác có điều chờ mong với ba mẹ ruột, nhưng hết cách, giữa hai bên đều có khoảng cách hai mươi năm, căn bản không cách gì bù đắp.
Cô không miễn cưỡng bản thân nhất định phải dung nhập vào cái nhà kia, cũng không cần dùng tiêu chuẩn của cha mẹ để yêu cầu bọn họ.
Như vậy cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đối với mẹ Nguyễn, Nguyễn Tố còn có thể ngẫu nhiên gọi điện thoại với bà.
Nhưng đối với ba Nguyễn, Nguyễn Tố trên cơ bản tránh được thì nên tránh.
Kỳ thật vẫn là chuyện hôn ước đã làm cho Nguyễn Tố thấy rõ ba mẹ ruột của cô.
Ban đầu cô không hề biết vị hôn phu của Nguyễn Mạn là Quý Minh Sùng.
Nghe Nguyễn Mạn và ba mẹ Nguyễn đưa ra yêu cầu, cô chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Làm sao bọn họ lại có ý tốt, lại dựa vào cái gì mà muốn cô thử chấp nhận sắp xếp như vậy?
Bất kể ba Nguyễn mẹ Nguyễn làm ra bộ dạng khó xử như thế nào, cô đều cảm thấy, chuyện này nhắc cũng không cần nhắc đến nữa.
Sau khi cô và khuê mật chuyện trò, mới phát hiện đối với nhà họ Nguyễn mà nói, cô chấp nhận mối hôn ước kia, mới có thể thực hiện tối đa hóa lợi ích.
Cô sợ ngây người.
Sau này cô phát hiện người thực vật kia là Quý Minh Sùng, cô suy nghĩ mấy ngày, lúc này mới đồng ý.
Cô không hề nói với người khác lý do thực sự khiến cô đồng ý là gì.
Trong mắt tất cả mọi người, cô bị buộc tiếp nhận mối hôn sự này.
Bất luận là nhà họ Nguyễn hay là Nguyễn Mạn, đều mắc nợ cô.
Cô cần sự mắc nợ này.
* * *
Ba Nguyễn mở cửa xe, cười mà nói với Nguyễn Tố: “Bên ngoài lạnh, đến đây, lên xe, ba có chuyện tìm con thương lượng.”
Nguyễn Tố suy nghĩ một chút mới lên xe.
Cô có chút lo lắng ba Nguyễn đã biết chuyện Quý Minh Sùng đã tỉnh lại.
Có thể lý giải được sự lo lắng của mẹ Quý.
Năm xưa ở trên thương trường, tài năng của Quý Minh Sùng quá lớn, cũng đắc tội một số người.
Sau này sở dĩ những người đó không bỏ đá xuống giếng, là vì không cần thiết phải đụng chạm đến bà già yếu đuối nhà họ Quý để làm gì.
Nhưng tình hình bây giờ không giống như vậy.
Quý Minh Sùng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhà họ Quý đang ở vào thế yếu, nếu thật sự đụng phải người có lòng dạ hẹp hòi chỉ sợ lại phiền phức.
Cô và ba Nguyễn không làm sao gọi điện thoại cho nhau được.
Ông đột nhiên tìm đến, thái độ còn là một bộ tha thiết, như vậy khó trách làm cho người khác sinh nghi.
“Ba có chuyện gì trực tiếp nói đi.” Nguyễn Tố ngữ khí bình tĩnh: “Trong nhà vẫn còn rất nhiều việc đợi con làm, không có nhiều thời gian.”
Trong lòng ba Nguyễn có chút bất mãn.
Tại sao ông và con gái ruột không thân thiết, cũng là bởi vì điểm này, nào có con gái nào có thái độ này với ba mình?
Nhưng ông vẫn miễn cưỡng ép xuống tâm tình bất mãn, ông tiếp tục nở nụ cười hiền từ: “Biết là con bận, ba và mẹ con cũng ngày ngày lo lắng con sống không tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, liền nghĩ ra một cách, hiện tại trong công ty vừa hay trống ra một vị trí.
Ba nghĩ như thế này, con làm việc ở đây tiền lương cũng không cao, còn không bằng đến công ty nhà mình làm việc.
Con tự mình sắp xếp thời gian đi làm, tiền lương khẳng định cao hơn so với con bây giờ nhiều.
Thế nào? Ba mẹ không có bất công đúng không?”
Nguyễn Tố: “…”
Mặc dù lời này dùng ở trên người ba ruột không quá thích hợp, nhưng cô thật sự nghĩ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo..
“Không được đâu.” Nguyễn Tố nói: “Con thích môi trường làm việc hiện tại, hơn nữa đến công ty, cũng không đúng chuyên nghành.
Cảm ơn ý tốt của ba.”
Ba Nguyễn căn bản không nghĩ đến cô sẽ từ chối, thình lình nghe được lời này, còn có chút kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc qua đi, ông lại bình tĩnh lại.
“Con làm việc ở đây có thể có tương lai gì? Ba sẽ không hại con.”
Nguyễn Tố thầm nghĩ, vậy cũng khó nói trước.
Thấy Nguyễn Tố một bộ nặng nhẹ không nghe lại ngốc ngốc, ba Nguyễn thở dài một hơi thật sâu: “Bỏ đi, chuyện này cũng không vội, con từ từ suy nghĩ.”
Nguyễn Tố thấy cuộc nói chuyện nhạt nhẽo đã kết thúc, liền muốn xuống xe.
Ba Nguyễn lại kêu cô lại, cẩn thận mà thăm dò nói: “Tố Tố, con lúc này mỗi ngày đều bận làm những gì?”
Vừa nghe lời này, hồi chuông cảnh báo trong lòng Nguyễn Tố reo vang, thân thể cô không tự giác căng chặt lại: “Có thể bận bịu gì chứ, đơn vị và trong nhà hai điểm tạo thành một đường thẳng.”
Ba Nguyễn muốn hỏi Nguyễn Tố và Thịnh Viễn là quan hệ gì, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, sửa lại: “Tố Tố, ba lúc đó thật sự không nghĩ qua muốn con đến nhà họ Quý.
Mạn Mạn quá không hiểu chuyện rồi, cũng quá ầm ĩ, con hẳn biết ba cũng rất khó xử đi? Nhưng mà con yên tâm, trong lòng ba đều biết rõ.
Con còn trẻ, không thể thật sự để con ngốc ở nhà họ Quý cả đời.
Đợi qua tết, ba tự mình đến thăm Quý phu nhân, đến lúc đó con về nhà với ba.”
Nguyễn Tố kinh ngạc mà nhìn ba Nguyễn, hoàn toàn không liệu đến ông sẽ nói ra lời như vậy.
Ba Nguyễn cho rằng cô cảm động rồi, biểu tình trên mặt càng là ôn hòa: “Con và Minh Sùng cũng không có lãnh chứng.
Mọi người đều biết, con giúp ba trả ơn cho nhà họ Quý, ai cũng khen con là đứa trẻ hiếu thuận hiểu chuyện.
Bây giờ ba cũng nghĩ thông rồi, vẫn là hạnh phúc của con quan trọng nhất.
Nếu con sống không tốt, ba và mẹ con cũng sẽ không an tâm.
Nếu con gặp được người thích hợp, ba tuyệt đối không ngăn trở con, con cứ buông tay sống cuộc sống của con.”
Ông cảm thấy ông đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
Chỉ cần con gái và Thịnh Viễn thật sự có chuyện như thế, vậy để ông gánh thanh danh không tốt trên lưng, đó cũng là đáng giá.
* * *
Nguyễn Tố từ chối đề nghị đưa cô về nhà của ba Nguyễn, cô tự mình xuống xe, vẻ mặt chết lặng hướng trạm tàu điện ngầm mà đi.
Hôm nay tuy là không có mưa, nhưng không khí vẫn ẩm ướt lạnh lẽo, lạnh thấu xương cốt người ta.
Cô cảm thấy mặt mình đều bị gió đông thổi cứng rồi.
Vào trạm tàu điện ngầm, cô không vội vàng đuổi theo tàu điện ngầm mà đến nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Cô vịn vào bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Mặc dù trong lòng nói sẽ không có thêm mong chờ, nhưng khi cô đoán được ý đồ của ba Nguyễn, cô vẫn không tránh khỏi khó chịu một chút.
Hết thảy của hết thảy, đều làm cô cả người rét run.
Cô cho rằng làm thế thân cho mối hôn ước này là đã kết thúc rồi.
Nhưng không ngờ, dưới con mắt của ba Nguyễn, cô và Quý Minh Sùng không lãnh chứng, trên pháp luật trong mắt mọi người cô vẫn là độc thân.
Ông thậm chí khuyến khích cô tìm hạnh phúc thuộc về mình.
Nực cười biết bao.
Mặc dù hiện tại cô và Quý Minh Sùng vô danh vô thực, từ giây phút anh tỉnh lại kia, cô đã không xem anh là chồng, anh cũng không xem cô là vợ.
Nhưng nói thế nào thì hiện tại cô và Quý Minh Sùng cũng đã cột vào một chỗ rồi a..
Có lẽ ông để cô đến công ty làm việc, cũng là có ý đồ khác.
Có lẽ ông cũng đã giúp cô sắp xếp xong cái gọi là “hạnh phúc”.
Người kia có lẽ giống như Lâm Hướng Đông, có thể đem đến cho nhà họ Nguyễn và công ty lợi ích nhất định.
Nguyễn Tố điều chỉnh lại tâm tình, lấy điện thoại gửi cho Quý Minh Sùng một tin nhắn: [Hôm nay em có hẹn với bạn, không về nhà ăn cơm tối rồi.]
Cô không thể về nhà với bộ dạng thế này.
Cô phải hung hăng mà phát tiết một hồi.
Quý Minh Sùng rất nhanh liền trả lời tin nhắn: [Được, chơi vui vẻ.]
Nguyễn Tố ngồi trên tàu điện ngầm, không về nhà họ Quý, mà về một hội quán quyền anh gần nhà trọ cô thuê trước đây.
Cô làm hội viên ở đây, cũng có huấn luyện viên dạy cô.
Huấn luyện viên nhìn thấy cô đến còn rất kinh ngạc: “Cô không nói trước a, lâu lắm rồi không thấy cô đến.”
“Trong nhà xảy ra chút chuyện..” Nguyễn Tố giải thích: “Có điều gần đây có thời gian rồi.
Hôm nay nếu anh không rảnh cũng không sao, tôi ở đây tự đánh quyền cũng được rồi.”
Có thể là trải qua chuyện lúc nhỏ, sau khi Nguyễn Tố có thể tự kiếm tiền, liền bắt đầu học thuật phòng thân.
Sau đó hội quán quyền anh này khai trương làm hoạt động, ưu đãi rất lớn, cô liền làm thẻ.
Trước đây còn chưa đến nhà họ Quý, mỗi tuần cô đều sẽ đến đánh quyền luyện thể lực.
“Tôi rảnh, đến đi, tôi tập với cô.”
Nguyễn Tố thay xong quần áo và trang bị, liền bắt đầu cùng huấn luyện viên đánh quyền.
Lần này cô ra quyền nhanh mà tàn nhẫn.
Một quyền nện trên bao cát.
Ngoài trừ bản thân cô, không có người có thể khống chế, quyết định vận mệnh của cô, nào sợ ba mẹ ruột của cô.
Một quyền thu hồi.
Cô sớm đã không phải là con người ban đầu, người mà tương lại bị ý niệm của người khác nắm giữ.
Nếu cái gọi là huyết thống và tình thân trở thành gông xiềng, vậy sau này không cần cũng được.
Xem như bản thân không tìm lại được ba mẹ ruột, xem như bản thân vẫn là một cô nhi.
Một lúc lâu sau, tóc trước trán cô đều mướt mồ hôi.
Những điều không tốt, cảm xúc u ám tựa hồ đều theo mồ hôi bốc hơi mà biến mất.
Sau khi kết thúc, Nguyễn Tố và huấn luyện viên ngồi ở khu nghỉ ngơi, huấn luyện viên hỏi: “Có phải tâm tình cô hôm nay không tốt lắm?”
Nguyễn Tố đang dùng khăn lông lau mồ hôi, sau khi ra mồ hồi, làn da cô càng trắng nõn thanh thuần.
Cô mỉm cười: “Mới đầu có một chút, có điều bây giờ nghĩ thông rồi.”
Cô thích bản thân của hiện tại, đích xác, cô vẫn không có tiền, cũng không có bối cảnh.
Nhưng bất luận thế nào, tương lai của cô là do cô nắm giữ trong tay mình.
Huấn luyện viên cười gật đầu: “Nghĩ thông rồi thì tốt, cô rất thông minh, nhìn sự việc cũng thấu triệt.”
Sau khi Nguyễn Tố đánh quyền xong, tâm tình cũng tốt lên nhiều.
Lúc trước Mã Văn nói, hình như chưa từng thấy qua tâm tình cô không tốt.
Nhưng mà, làm người, là một người có hỷ nộ ái ố, làm sao có thể không có lúc buồn bã được đây.
Trước đây, cô sẽ quét tước vệ sinh, giận lên đem nhà ở quét dọn sạch sạch sẽ sẽ, tức giận cũng biến mất.
Sau này, cô sẽ đến đánh quyền, càng cảm thấy sức lực của chính mình tăng lên, cô càng thỏa mãn.
Nguyễn Tố từ hội quán quyền anh đi ra, lấy điện thoại ra kéo số của ba Nguyễn vào danh sách đen.
Lúc này cũng thần thanh khí sảng.
Cô lại lần nữa ngồi tàu điện ngầm trở về.
Vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm chưa đi được mấy bước, liền nhìn thấy Quý Minh Sùng bên cạnh cây đại thụ.
Anh ngồi trên xe lăn, mặc áo khoác màu đen cô mua trên mạng cho anh cách đây không lâu.
Anh lại lần nữa đeo lên mắt kính.
Trong đầu vừa mới nảy lên ý nghĩ “sao anh lại ở đây”, thân thể đã nhanh hơn ý thức một bước, cô chạy bước nhỏ đến trước mặt anh.
“Sao anh lại ở đây?” Nguyễn Tố hỏi anh.
Đôi tay anh đặt trên tay cầm của xe lăn, còn may anh ở giữa đêm đông giá lạnh mà trên mặt vẫn một vẻ dương dương tự đắc: “Gần đây đều đang đoạt công trạng, mấy ngày trước có người đi đường bị cướp túi xách.”
Đây coi như là giải thích nguyên nhân anh xuất hiện ở nơi này.
Nguyễn Tố theo bản năng mà thò tay vào túi áo khoác, cười cười: “Điện thoại vẫn còn.”
“Người cũng còn.” Quý Minh Sùng cười nói.
Nguyễn Tố muốn đẩy xe lăn của Quý Minh Sùng, lại bị ngăn lại: “Em cứ đi bên cạnh anh đi.”
“Ơ, được.”
Hôm nay Nguyễn Tố cũng mặc áo khoác đen.
Hai người hướng đường về nhà mà đi, không biết Quý Minh Sùng nói gì, Nguyễn Tố bị chọc cười rồi, tiếng cười đều bị gió đông thổi đi rất xa rất xa.
Mùa đông có lẽ thật sự rất lạnh, nhưng mùa xuân nhất định sẽ đến..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!