Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng
Chương 171: Ba người cha oan gia ngõ hẹp (2).
Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Có vài người cẩu, nhưng anh thì không……
Nhưng mà.
Lúc đó, Mộ người nào đó không ý thức được sự khác thường trong giọng điệu của mình.
Anh hơi cười lạnh một tiếng, “Làm sao vậy? Cậu có thể dạy dỗ được con nhóc này, cũng là một nhân tài.”
Cái tật độc miệng, cũng không biết là di truyền từ ai.
Thẩm Sơ Trần chậm rãi nhướng mi, không có phản bác Mộ Sâm, mà chỉ cười khanh khách vẫy tay với Diệp Tang, “Tới đây, Tang Tang đến chỗ ba ba này.”
Giọng điệu của Hoắc Nghiêu cũng dịu đi một chút, mang theo nụ cười của người cha hiền từ: “Đến chỗ ba ba này, hôm nay ba sẽ không đánh đòn con đâu.”
Mộ Sâm, Thẩm Sơ Trần: “……”
Gì vậy?
Nghe giọng điệu này, anh định ngày mai sẽ đánh con bé nữa à?
Anh không đề cập đến chuyện đánh đòn còn tốt, vừa nhắc tới tiểu gia hỏa liền hấp hối như người bệnh sắp chết, theo bản năng co rụt lại, mắt mèo phiếm hơi nước, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Đừng, đừng đánh ta……”
Hoắc Nghiêu: “……”
Tốt.
Bây giờ rồi mà còn bắt đầu phản xạ có điều kiện.
Anh xoa mày, nhìn tiểu gia hỏa chết sống không chịu lại đây, thanh âm lạnh lùng hơi hừ cười một tiếng, sắc mặt trầm trầm, “Con không tới đây đúng không?”
“……” Diệp Tang rụt cổ, lắc đầu nhỏ.
Hoắc Nghiêu nghiến răng: “…… Được.”
“Con không tới.” Anh bước chân dài, “Vậy lão tử qua.”
Thẩm Sơ Trần thấy thế cũng chậm rãi đi qua, “Ba ba sẽ không đánh con.”
“Không phải cũng cẩu như Hoắc Nghiêu.” Anh cười, “Rốt cuộc là……”
“Làm người không thể như Hoắc Nghiêu.”
Hoắc cẩu: “……” Ha hả.
Hai ông bố đều xông tới, làm tiểu gia hỏa sợ tới mức cái miệng nhỏ bẹp thành mỏ vịt, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng không bình thường, khi ợ còn mang theo vị sữa ngọt ngào cùng mùi rượu.
“Oa –” Diệp Tang bổ nhào vào trong lòng ngực Mộ Sâm, nghĩ đến bài kiểm tra vừa rồi của mình, bé cảm thấy buồn bực một hồi, nước mắt rơi xuống, nhỏ giọng, thút tha thút thít nói, “Chú……”
“Số của cháu thật khổ……”
Đúng tiêu chuẩn lời thoại của nữ chính trong phim ngược, Thẩm Sơ Trần liền lười biếng ngẩng đầu, nhìn về phía Mộ Sâm, “Cậu lại cho nó xem phim truyền hình gì vậy?”
Mộ Sâm: “…… Mẹ nó làm sao mà tôi biết được.”
Anh đẩy đầu của tiểu gia hỏa ra, chỉ nghe Diệp Tang thút tha thút thít, nhận thấy được chính mình bị ghét bỏ, bé càng đau khổ:
“Nhân gia, nhân gia sắp bị các ba ba tét mông, ngươi, ngươi còn đẩy nhân gia.”
Hoắc Nghiêu: “……”
Thẩm Sơ Trần: “……”
Ai muốn đánh mông con?
Mộ Sâm nhạy bén chú ý tới câu “Các ba ba” trong miệng của bé.
Anh lười biếng nâng mí mắt, giọng nói rõ ràng, “À.”
Anh lại nhìn hai người đàn ông mặt đen như than bên cạnh, khóe môi cong lên, làm lơ ánh mắt muốn giết người của hai người, chân thành hỏi, “Vậy tại sao con lại bị đánh mông?”
Tiểu gia hỏa mềm mại trả lời, “Vì, bởi vì bị mời phụ huynh.”
Mộ Sâm: “À ~”
“…… Thì sao?”
Chuyện này liên quan gì đến chuyện nhãi ranh này bị đánh?
“Bọn họ sẽ đánh mông của ta……” Cô nhóc hơi cúi thấp mặt, giọng nói mang theo nồng đậm men say, còn có chút buồn ngủ.
“Phụt.” Trợ lý Triệu cùng trợ lý Lưu ở phía sau không nhịn được liền cười ra tiếng.
Đối mặt với ánh mắt hình viên đạn của hai vị đại lão mặt lạnh, hai người nghiêm trang nói: “Thưa boss, chúng tôi là người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, dù có chuyện gì cũng sẽ không cười.”
Dừng một chút, bọn họ ha ha cười ra tiếng, “Trừ phi quá buồn cười.”
Hoắc Nghiêu, Thẩm Sơ Trần: “……”
*
Dừng một chút, hình như cảm thấy còn chưa đủ thảm, nước mắt của tiểu gia hỏa lạch cạch rớt, “Ô ô ô hắn, bọn họ còn mắng ta.”
Mộ Sâm giật giật mí mắt, nhạy bén chú ý tới chữ “bọn họ”
Khóe môi anh run rẩy, “Bọn họ là ai?”
Tiểu gia hỏa lau nước mắt, khóc đặc biệt thương tâm ấm ức, “Nhân gia lại không có nói chỉ có một người mắng ta.”
Mộ Sâm: “……” Nói chung là mẹ nó có một đám người mắng ngươi chứ gì?
Một đám người hầu ở xung quanh gắt gao nghẹn cười.
Thảm.
Quá thảm.
Quả thực cực kỳ thảm
Nhưng bọn họ vẫn muốn cười.
Thẩm Sơ Trần giật giật khóe môi, nhịn không được nhìn Hoắc Nghiêu, lại nhìn Mộ Sâm.
Hai người kia.
Là bóng ma lớn của nhãi ranh này.
Thần mẹ nó không chỉ có một người mắng nó.
Diệp Tang ấm ức khóc lóc kể lể xong, cũng không mệt, bắt đầu bò loạn khắp nơi.
Cái đuôi nhỏ ở phía sau di chuyển theo động tác bò, như một con chuột.
Mộ Sâm cong, nghĩ đến mục đích hai người này đến nhà của mình, ý cười nơi đáy mắt sẽ biến mất, không nói gì.
Hoắc Nghiêu xách cô nhóc bò loạn khắp nơi kia lên, thanh âm lạnh lẽo, “Trẻ con không hiểu chuyện, tôi sẽ đem về nhà dạy lại sau.”
Anh ôm chặt bánh bao nhỏ mềm như bông trong lòng ngực, mùi hương quen thuộc truyền đến làm lòng anh bình tĩnh lại, tâm tình cũng tốt đẹp, “Tôi đem người đi trước.”
Nói xong, Hoắc Nghiêu ôm chặt Diệp Tang muốn đi.
Thẩm Sơ Trần ở phía sau híp mắt, lười biếng mở miệng, “Đứng lại.”
“Anh sẽ không muốn một mình chiếm nhóc con này chứ?” Đôi mắt đào hoa của anh hơi nhướng lên, một khi mở miệng là nồng đậm mùi thuốc súng.
Hoắc Nghiêu: “……” Đáng tiếc, anh chính là nghĩ như vậy.
Thẩm Sơ Trần nói ra những lời này, thì sự trầm mặc của Hoắc Nghiêu đã chứng minh hết thảy.
Trợ lý Lưu thấy thế trực tiếp xoay chuyển bước chân, chặn đường Hoắc Nghiêu.
Người của Thẩm gia, đều có văn có võ.
Ví dụ như trợ lý Lưu.
Làm chó săn bên người vai ác nếu không có bản lĩnh làm sao dám ra đường.
Bằng không sẽ bị đánh.
Hoắc Nghiêu cười lạnh, nhìn về phía trợ lý Triệu ở bên cạnh.
Đối phương hiểu ý, chắn trước người boss nhà mình, trên mặt treo một nụ cười dối trá.
Ha hả.
Làm như bên đây không có trợ lý vậy.
“Làm gì? Tiểu tỷ tỷ là của nhà chúng tôi.” Trợ lý Triệu khẽ cười lên, “Tiểu thư nhà chúng tôi ở chung với boss chúng tôi lâu như vậy, các cậu nửa đường đoạt người không tốt đâu?”
Nói giỡn.
Tiểu tiểu thư nhà bọn họ là một đứa trẻ ngoan.
Sao có thể bị Thẩm gia cướp đi?!
Trợ lý Triệu luôn luôn trường tụ thiện vũ*, đi theo Hoắc Nghiêu lăn lộn trên thương trường cũng coi như là cá gặp nước.
(*”Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞): là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.)
Nói về thủ đoạn thì cậu không bao giờ thua.
Trợ lý Lưu ha một tiếng, học tư thế kiêu ngạo của Thẩm Sơ Trần mười phần thành mười: “Cậu không thấy sao? So với Hoắc Nghiêu, tiểu tiểu thư càng thích boss nhà chúng tôi.”
Trợ lý Triệu: “……”
Cái này hình như đúng.
Rốt cuộc với tính cách người chê chó ghét của ông chủ bọn họ, xác thật không được con nít thích, càng miễn bàn trước đó không lâu người nào đó còn mới vừa cho người ta một cái tuổi thơ hoàn chỉnh.
Trong khi trợ lý Triệu trầm mặc, sắc mặt của Hoắc Nghiêu trở nên lạnh đi, ánh mắt lạnh lẽo hình viên đạn vèo vèo vèo rơi xuống trên người cậu.
Trợ lý Triệu: “……”
Không.
Cậu không thể thua.
Thua phải đi Châu Phi đào quặng.
Cậu cắn chặt răng, nói: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tiểu tiểu thư thích Thẩm gia chủ?”
“Boss nhà tôi có tiền có quyền còn có sắc.” Trợ lý Triệu căng cổ nói.
Trợ lý Lưu cười, “Nói như boss nhà tôi không có.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!