Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng - Chương 173: Thái độ của Mộ Sâm chuyển biến.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng


Chương 173: Thái độ của Mộ Sâm chuyển biến.


Edit by: KlaraHa1314
~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai bên người đều đang vứt lợi thế, bộ dáng tẩu hỏa nhập ma này làm mí mắt Mộ Sâm giật giật.

…… Điên rồi à?

Kiếp trước tại sao anh không nhìn ra đây là một đám ngu xuẩn.

Tiểu gia hỏa chưa quyết định được, hết nhìn ba ba này, trong chốc lát lại nhìn ba ba kia, đầu đong đưa lúc lắc, suýt nữa thì ngất xỉu.

Bé nhìn đến khuôn mặt nhỏ choáng váng, cái miệng nhỏ bẹp một cái nhìn một đám ba ba muốn mình tự chọn, không cao hứng nằm trên mặt đất, trực tiếp ngủ.

Tại sao phải làm khó một bảo bảo năm tuổi như bé.

Tiểu gia hỏa dẩu cái miệng nhỏ, ngủ ngon lành, nói ngủ liền cuộn tròn lại nằm trên đất ngủ như một khối bông.

Mộ Sâm thấy thế hơi nhẹ nhàng thở ra.

Được.

Ngủ rồi.

Cái này cũng không có gì để lo, trực tiếp ở lại Mộ gia đi.

Anh cho rằng hai kẻ tẩu hỏa nhập ma này cuối cùng có thể bình tĩnh lại.

Nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới, đây mới chỉ là bắt đầu.

Hoắc Nghiêu nửa tháng chưa được gặp khuê nữ, tất nhiên rất nhớ.

Anh xách bánh bao nhỏ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, sau đó nhẹ nâng mắt lạnh lùng nói: “Hôm nay Tang Tang ngủ với tôi.”

Thẩm Sơ Trần cũng không cản, lười biếng nhướng mày, “Được.”

Hơn nửa tháng không gặp, cũng chỉ một đêm mà thôi, anh là người luôn rất hào phóng.

Mộ Sâm xem xong trận chiến này, rất có hứng thú nhướng mày, không nói thêm gì, trực tiếp để quản gia thu xếp chỗ ở cho bọn họ.

Anh lẳng lặng nhìn Hoắc Nghiêu ôm tiểu gia hỏa kia, đáy lòng đột nhiên nghẹn muốn chết.

Thậm chí còn vi diệu hơn lúc nhìn thấy Thẩm Sơ Trần.

Đối mặt với đối thủ một mất một còn kiếp trước này anh còn có thể bình tĩnh lại, nhưng tâm tình vi diệu này làm Mộ Sâm có chút bực bội.

Thẩm Sơ Trần không lên lầu, mà chỉ nghiêng người dựa vào bên cạnh lẳng lặng nhìn Mộ Sâm, sau đó cong khóe môi, cười như không cười, “Ghen tị?”

Mộ Sâm: “A.”

Anh sẽ ghen tị?

Thật là một câu chuyện hài hước.

……

Ánh mắt của Thẩm Sơ Trần trở nên âm trầm, anh lười biếng lên tiếng nói, “Tôi tuy rằng không biết cậu có ý kiến gì với tiểu ngu xuẩn kia.”

“Nhưng làm cái gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, dù sao thì……” Anh mỉm cười, “Ai nói con nít không thù dai?”

Thẩm Sơ Trần trước khi lên lầu, môi dưới hơi cong, chậm rãi buông xuống một câu, “Làm gì có đứa nhỏ nào mà không phải là bảo bối được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay.”

“Nhóc con nhà tôi không khác gì mấy đứa nhóc khác, ai đều sẽ có cảm xúc.”

“Trong quá trình ở chung lâu dài ai rồi cũng quên đi mà bao dung.” Anh cười một chút, lời nói sắc bén, “Không chừng cậu vẫn luôn cảm thấy, là cậu đang bao dung nhẫn nại đứa nhỏ nhà tôi đúng không?”

“……” Mộ Sâm bị Thẩm Sơ Trần nói đúng á khẩu không trả lời được.

Thẩm Sơ Trần cà lơ phất phơ mở miệng, “Sao cậu lại không hiểu, quá trình hai người ở chung, người vẫn luôn nhân nhượng lẫn nhau chính là Diệp Tang Tang.”

“Cậu tự nghĩ lại đi.” Anh lười nhác ngáp một cái, vẫy tay, “Tôi đi ngủ, ngày mai tiếp tục giành con gái.”

Quá khó khăn quá khó khăn.

Thẩm Sơ Trần vừa đi vừa cảm thán.

Đôi mắt đào say đắm của anh cong lên một nửa.

Cùng bốn người giành một nhóc tính là gì?

Anh còn phải đảm đương chức vụ cố vấn tâm lý tình cảm cho mấy tên cẩu này nữa chứ.

Một đám đều không hiểu cái gì hết.

Anh mở miệng nói mấy câu, phỏng chừng tình huống của mấy người kia đến bây giờ vẫn là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

……

Hoắc Nghiêu ôm khuê nữ đang nằm trên gối, tâm tình không tồi hôn lên khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, khóe môi cong lên một cái, cảm xúc vẫn luôn trầm thấp cũng tốt lên không ít.

Anh gọi điện thoại cho cấp dưới trong công ty, “Điều tra giúp tôi hai người.”

Anh bình tĩnh đọc từng chữ nói, “Tô Diệp cùng Cố Thịnh.”

Người bên kia điện thoại trả lời rất nhanh: “Được, boss.”

“Nhưng mà…… Ngài điều tra hai người bọn họ làm gì?”

Vẻ mặt Hoắc Nghiêu lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ: “Biết người biết ta.”

Sau này không chừng còn muốn chơi cung đấu với đám cẩu này nữa.

Nghĩ đến tương lai có nhiều người đoạt con gái của anh như vậy, sắc mặt của Hoắc Nghiêu liền trầm xuống.

……

Hoắc Nghiêu cần một đêm để bình phục một chút tâm tình hoài nghi nhân sinh của mình, mà Mộ Sâm cũng lăn qua lộn lại không ngủ được.

trong ba người này chắc cũng chỉ có Thẩm Sơ Trần là ngủ ngon nhất.

Dù sao ngày hôm qua anh cũng đã hoài nghi nhân sinh suốt một đêm.

Tố chất tâm lý của đám vai ác này vẫn rất không tồi, tin tưởng Hoắc Nghiêu cũng có thể bình tĩnh lại sau một đêm.

Mộ Sâm hơi nghiêng đầu, nhớ lại những gì Thẩm Sơ Trần đã nói trước khi đi.

“Trong hai người, người vẫn luôn nhân nhượng lẫn nhau chính là Diệp Tang Tang.”

Cẩn thận nghĩ lại, Thẩm Sơ Trần không có nói sai.

Sống lại một đời, anh chỉ toàn nghĩ báo thù.

Nhưng mà sau này lại……

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống.

Sự xuất hiện của cô nhóc kia hoàn toàn là ngoài ý muốn, từng chút đánh vỡ quỹ đạo sinh hoạt bình thường cùng kế hoạch ban đầu của anh.

Diệp Tang là bất ngờ lớn nhất của anh từ khi sống lại, là người đầu tiên làm anh cảm nhận được ấm áp.

Mộ Sâm không phải không có cảm giác, nhưng theo bản năng anh lại phủ nhận tất cả những điều mà cô nhóc này đã làm cho anh.

Anh nắm chặt bàn tay, khi khẽ nhắm mắt lại, trong đầu anh hiện lên hàng ngàn ý nghĩ.

Có lẽ……

Anh hẳn là nên buông những cái gọi là thành kiến đó, hòa hoãn quan hệ với cô nhóc kia một chút?

*

Mộ Sâm tự hỏi cả đêm về chuyện của Diệp Tang, sáng sớm hôm sau anh liền chặn ở trước cửa phòng.

Làm Hoắc Nghiêu hoảng sợ.

“Con bé đâu?” Mộ Sâm giương mắt hỏi.

Hoắc Nghiêu liếc mặt nhìn bạn tốt một cái, càng xem càng không vừa mắt, anh lạnh lùng nói:

“Ngủ rồi.”

Mẹ nó.

Anh không thể hiểu được, sao nhãi ranh này lại có thể có năm người cha.

Hoắc Nghiêu đã nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra.

Vẫn không thể tìm ra câu trả lời, tâm tình bực bội, sáng sớm còn nhìn thấy người đoạt khuê nữ với mình, sắc mặt có thể đẹp mới là lạ.

Nghe vậy, Mộ Sâm nhướng mày.

Hôm nay là ngày nghỉ, Diệp Tang lại uống rượu, tuy rằng độ cồn không cao, nhưng ngủ cũng sâu như bình thường.

“Vậy để nó ngủ tiếp đi.” Mộ Sâm nghĩ ngợi, “Tỉnh lại không biết con bé có đau đầu hay không, đến lúc đó cho nó uống miếng nước là được.”

Hoắc Nghiêu nghe được lời Mộ Sâm nói, một đôi mắt đen hơi nheo lại, “Sao đột nhiên tốt bụng vậy?”

Chẳng lẽ là đã phát hiện ra tiểu gia hỏa này cũng là con gái của anh ta?

Hoắc Nghiêu luôn thích đứng ở góc độ âm u để suy đoán người khác, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Mộ Sâm không muốn để ý người này.

Anh trầm ngâm liếc nhìn hướng phòng ngủ, trong lòng đặc biệt tiếc nuối.

Mệt anh vừa rồi còn muốn sửa chữa một chút tình cảm plastic với tiểu gia hỏa kia.

……

Lúc Diệp Tang tỉnh lại bụng đã đói đến mức kêu lên.

Tiểu gia hỏa bước xuống lầu, liền nhìn thấy ba người ba ba của mình đang ngồi với nhau, sắc mặt đều không quá đẹp.

A.

Cũng không thể nói như vậy, rốt cuộc ba người này ngoại trừ Thẩm ba ba ngày thường hay cười khiến người ta khó lường, còn hai người ba ba kia tính tình đều không tốt lắm.

Bọn họ không có ngày nào là tâm tình dịu dàng hết

“Hôm nay là ngày nghỉ.” Hoắc Nghiêu nói ra sự thật này, dừng một chút anh nói tiếp, “Hôm nay tôi sẽ đưa Tang Tang đi ra ngoài một chuyến.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~
#KlaraHa1314

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN