Alpha Nhà Tôi Có Chút O
Chương 6
Edit: Hạ Du
Trở lại chỗ ngồi, Đường Tân phát hiện kẹo trước mặt Tiết Chước không có dấu hiệu động tới, cậu hơi nghi ngờ.
“Sao lại không ăn? Em không thích vị bồ đào sao?”
“…”
Tiết Chước bé ngoan thành thật bóc một viên kẹo bỏ vào miệng.
Cuối cùng Đường Tân cũng nhận ra Tiết Chước có chút không vui.
“Sao vậy?”
“Đàn anh vẫn cứ coi em là con nít.” Tiết Chước cầm giấy gói kẹo trong tay liên tục mở ra đóng vào, “Nhưng em là một Alpha đã thành niên rồi.”
“…” Đường Tân muốn nhịn nhưng không nhịn được cảm giác muốn phỉ nhổ, “Alpha trưởng thành có mùi sữa thích ăn ngọt còn mềm mại làm nũng?”
Tiết Chước: “…” Mình, mình chẳng có cách nào phản bác lại cả.
“Em cũng nhỏ hơn anh hai tuổi, anh chăm sóc em như em trai không phải là rất bình thường sao?” Đường Tân không nghĩ tới Alpha sẽ để ý những thứ này, “Em cảm thấy anh chỉ coi em là em trai?”
Không ngờ tới Tiết Chước lắc lắc đầu nói: “Cho dù coi em là em trai cũng không sao, dù sao tới hôm nay đàn anh cũng mới quen em có hai ngày.” Đường Tân đồng ý với anh anh đã rất thỏa mãn rồi, “Nhưng hy vọng đàn anh có thể hiểu, em là một Alpha.”
Đường Tân rối rắm một lúc mới hiểu được ý Tiết Chước, cậu lặng lẽ mở một hộp sữa Vượng Tử, “Em bảo anh dội thế nào mới được?”
Tiết Chước: “Ể?”
Nhưng Đường Tân nói tới chuyện khác: “Nói thật, anh có chút thành kiến với Alpha.” Cậu nở nụ cười: “Tối qua anh còn suy nghĩ nếu đối tượng hẹn hò là một thẳng A kiêu căng vô lễ anh nên dùng loại nước gì đổ đầy mặt hắn ta đấy.”
Tiết Chước: “QAQ”
Bé con mang dáng vẻ đáng thương, Đường Tân đưa tay xoa xoa đầu anh không hù dọa nữa, “Được rồi, em cũng đâu kiêu căng vô lễ, sau này anh sẽ chú ý, nên Alpha nhà anh đừng không vui nữa nhé?” Nói xong cậu cảm thấy không đúng, nhớ lại cách nói chuyện của mấy Omega trong lớp, “Nên em đừng không vui nhé được không ~”
“…”
Nói xong tự Đường Tân cũng rùng mình, đúng lúc thức ăn được làm xong mang lên, cậu sáng suốt không tiếp tục duy trí để tài này nữa.
“Huấn luyện quân sự của em kéo dài bao lâu?”
Tiết Chước vẫn chìm trong dư vị nũng nịu không được thuần thục của Omega, nghe vậy suy nghĩ một chút nói: “Một tuần nữa ạ.”
“Vậy thì tốt, chỉ là không biết lúc đó còn chiếu hay không.” Đường Tân không quá chú ý tới phim nên cậu cũng không biết một bộ phim sẽ được chiếu trong bao lâu.
Tiết Chước đoạt lấy việc bày chén đĩa của Đường Tân nghe vậy thì hai mắt sáng lên, “Chúng ta cùng đi.”
Nghe vậy Đường Tân liếc mắt nhìn Tiết Chước một cái rồi thu hồi tầm mắt lại, cậu rút khăn ướt lau tay nghiêm trang nói: “Không, mình anh đi, đến lúc đó em nhìn anh bước vào phòng chiếu phim rồi bản thân chờ ở bên ngoài.”
Tiết Chước nhận ra mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, anh không bị Đường Tân dọa nữa, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn, “Vậy đàn anh phải nhớ chính xác em ở chỗ nào đợi anh đấy.”
Đường Tân: “Nếu anh không nhớ, không tìm được em thì sao?”
Tiết Chước không chút nghĩ ngợi: “Vậy em sẽ đi tìm anh.
Đàn anh cứ đứng tại chỗ đợi em, em dẫn anh về nhà.”
Tiết Chước: “Em sẽ tìm được anh.”
Giọng nói Alpha nghiêm túc chưa từng có, Đường Tân hơi sững sờ sau đó vuốt vuốt đầu Alpha hai cái, “Được, anh đứng một chỗ đợi em.”
Tay nghề dì Chung bày ra ở đó, hai người đều ăn rất hài lòng.
Sau khi chào hỏi với dì Chung, Đường Tân dẫn Tiết Chước rời khỏi quán món Tương Giang.
Mặc dù Tiết Chước còn muốn ở cùng Đường Tân một lúc nữa, nhưng sau khi thấy Đường Tân ngáp một cái anh vẫn đề nghị trở về ký túc nghỉ trưa.
“Hở?” Trong mắt Đường Tân còn có chút hơi nước, lúc nói chuyện cũng mơ hồ mang theo chút mềm mại.
“Không đi dạo một lúc nữa?”
“Vâng.” Tiết Chước kéo tay Đường Tân, mặt không đổi sắc: “Em chó chút mệt mỏi.” Ừm, đàn anh mệt cũng chính là mình mệt.
Đường Tân không chú ý tới tâm tư nhỏ của Tiết Chước, cậu quả thật có chút mệt mỏi, “Vậy thì về ký túc nghỉ ngơi đi, đợi em huấn luyện quân sự xong chúng ta đi xem phim.”
“Còn phải đi quán Cối Xay Gió!”
“Được.”
Những ngày huấn luyện quân sự căng thẳng mà phong phú, thỉnh thoảng Đường Tân sẽ tới lớp Tiết Chước tiếp tế làm mấy lớp xung quanh nhao nhao chê Alpha lớp mình không được,
Khi tạm biệt huấn luyện viên cũng làm các lớp bị bao trùm lên sắc phải thương cảm, thậm chí có vài Omega đa sầu đa cảm đang lén lau nước mắt.
Nhưng cho dù tiếc bao nhiêu, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Sau khi chụp ảnh kỷ niệm với các bạn, huấn luyện viên cũng thu thập rời đi.
Nhóm sinh viên đứng nghiêm trang dõi mắt nhìn theo huấn luyện viên lên xe.
Theo một tiếng “Chào –“, mọi người cũng làm động tác tiêu chuẩn nhất của mình.
Đường Tân đứng ở lan can khu ký túc, chống lan can nhìn con đường hàng năm phải đưa tiễn ở dưới tầng.
Huấn luyện quân sự chỉ ngắn ngủi mười mấy ngày, nhưng nó lại là một nét bút đậm màu ở trong lòng tân sinh viên.
Đội ngũ bên dưới giải tán, Đường Tân cầm điện thoại mở Wechat ra, quả nhiên nhận được tin nhắn của bạn trai nhỏ.
[Bạn trai nhỏ vị sữa bò Vượng Tử]: Chúng em giải tán rồi!!!
[Bạn trai nhỏ vị sữa bò Vượng Tử]: Đàn anh, anh chờ em về ký túc dọn dẹp một chút rồi chúng ta lập tức đi xem phim!
[Bạn trai nhỏ vị sữa bò Vượng Tử]: A a a! Ngày hẹn hò của em tới rồi!!!
Alpha vẫn hoạt bát đáng yêu như thường đã xóa đi chút phiền muộn nho nhỏ trong lòng Đường Tân.
[Đường]: Không cần vội, thu dọn từ từ, anh tới cửa Nam chờ em.
Sau khi gửi xong, so sánh với mấy dấu chấm than của Tiết Chước thấy cứ hơi lạnh nhạt, Đường Tân suy nghĩ một chút rồi thêm vài từ mẫu.
[Đường]: QWQ.
Hỏi thì chính là tâm trạng tốt muốn bán manh.
[Bạn trai nhỏ vị sữa bò Vượng Tử]: [giọng nói]
Hình như Tiết Chước đang trên đường tới ký túc, không còn dư tay đánh chữ nên phải gửi giọng nói.
“Đàn anh, chúng ta đi xem phim trước hay tới quán Cối Xay Gió trước? Mặc dù huấn luyện quân sự kết thúc có chút nhớ huấn luyện viên nhưng thật ra em rất vui vẻ vì có thể hẹn hò với đàn anh.
Em nghĩ vậy có phải không được tốt lắm không, thôi vậy, không sao, dù sao huấn luyện viên cũng không để ý.
Đúng rồi đàn anh, hôm nay anh mặc quần áo thế nào?”
Sự phấn khởi của Tiết Trước tràn ra từ trong điện thoại làmtrong lòng Đường Tân càng mong chờ buổi hẹn hò sắp tới.
[Đường]: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]
[Đường]: Lúc đi đường đừng nghịch điện thoại, cẩn thận nhìn đường đi.
Hình như có chút lạnh lùng thì phải.
[Đường]: Yêu em, moa moa moa.
Đợi người phía dưới giải tán hết Đường Tân mới xuống tầng đi tới cửa phía Nam, không lâu lắm, trong tầm mắt của cậu xuất hiện bóng dáng Alpha cao gầy đẹp trai.
Tiết Chước bước rất nhanh, toàn thân khó nén được sự vui mừng.
Omega dưới bóng cây cười tới mi mắt cong cong, giang hai tay rồi bị Alpha chạy tới ôm vào lòng – vì để Đường Tân sớm quen thuộc với tin tức tố, mỗi lần gặp mặt hay tạm biệt họ đều sẽ ôm một cái.
“Đàn anh.”
“Ừ?”
“Moa moa moa ~”
Tiết Chước nói xong, mượn tư thế ôm mổ nhanh một cái lên mặt Đường Tân, sau khi thành công, anh cười giống như một chú mèo đã trộm được thịt sống.
“Đàn anh là vị cà phê ~”
Dưới tình huống bình thường, tin tức tố Alpha và Omega chỉ có thể ngửi được khi ở gần nhau, nhưng nếu như tâm trạng phập phồng quá lớn, hoặc khi mới phân hóa xong chưa hoàn toàn quen thuộc không chế tin tức tố thì mùi tin tức tố sẽ đậm hơn một chút.
Nhưng mà cũng chỉ giống như phun nước hoa – mặc dù cho tới giờ Đường Tân vẫn không phân biệt được rốt cuộc đâu mà mùi nước hoa, đâu là mùi tin tức tố.
Tiết Chước vừa mới tốt nghiệp phổ thông, hoàn thành việc phân hóa chưa lâu nên vẫn chưa thuần thục không chế tin tức tố, vậy nên trên người anh luôn có mùi thơm của sữa.
Nhưng mà phần lớn tân sinh viên cũng ở trong tình huống như vậy, nên cũng không quá bất ngờ — mới là lạ.
Tin tức tố của anh ngọt đến phát ngấy nhưng lại không có lực công kích nào, bao vây trong một nhóm Alpha bị chèn ép giống như một Omega tới nhầm đội ngũ của Alpha.
Nhưng cũng không ai nhắc tới chuyện này, dưới tình huống không có Đường Tân bên cạnh, Tiết Chước vẫn vô cùng A.
Đường Tân cũng không biết chỉ trước mặt mình Tiết Chước mới O, sau khi bị hôn cậu hơi sững sờ, nghiêng đầu qua một bên, hiếm có chút ngượng ngùng, lúc lâu sau cậu mới nói được một câu “… Anh vẫn luôn là mùi cà phê.”
Tin tức tố của Đường Tân đắng đến kỳ lạ, thật ra cậu không quá muốn để bạn trai nhỏ ngọt ngào ngửi được.
Hôm nay trong lòng có chút phấn khởi nên mới để Tiết Chước ngửi được mùi cà phê đắng ngắt này.
“Nhưng bình thường đàn anh không cho em ngửi.”
Thường ngày lúc ôm, Tiết Chước chỉ có thể ngửi được mùi chanh nhàn nhạt trên người Đường Tân, đó có lẽ là mùi nước giặt của cậu.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên đàn anh tỏa ra mùi cà phê.
“…” Đường Tân cũng không thể nói cậu sợ làm Tiết Chước đắng được.
“Đầu tiên đi xem phim đã, sau đó tới quán Cối Xay Gió mua bánh ngọt cho em ăn.” Đường Tân không được tự nhiên nói sang chuyện khác.
truyện đam mỹ
Tiết Chước khôn khéo lên tiếng đáp lại: “Vâng ạ.”
Bỏng ngô trong rạp chiếu phim cũng không ngon, Đường Tân dẫn Tiết Chước đi một vòng rồi mua một bịch bắp rang bơ vị caramel.
Mặc dù theo quy định của rạp chiếu phim sẽ không được mang đồ ăn bên ngoài vào, nhưng trong lòng nhân viên làm việc cũng biết thức ăn mình bán vừa đắt vừa không ngon nên vẫn nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Sau khi ngồi vào chỗ, đột nhiên Đường Tân kịp phản ứng, lần đầu hẹn đi xem phim mà lại xem phim lịch sử có phải không ổn hay không… Sau đó cậu nhớ lại những bộ phim khác được chiếu gần đây.
Được rồi, đối với Đường Tân, câu hỏi này đã nằm ngoài đề cương.
Hơn nữa đã ngồi vào rồi, nghĩ những thứ này cũng đã muộn.
Lần hai xem , Đường Tân lại phát hiện ra một phục bút* mới, cậu đắm chìm trong sức hấp dẫn của thời đại đó, cũng bị tinh thần ngoan cường của mọi người lúc đó làm cảm động.
(*Phục bút: chi tiết có vẻ như chẳng để làm gì nhưng thực chất rất quan trọng)
Cho nên nói, thật sự không tệ, nó quét sạch tất cả bong bóng màu hồng xung quanh tình yêu cuồng nhiệt.
Tiết Chước: QAQ
Tiết Chước cho là sẽ cùng đàn anh xem phim: Tay hai người tình cờ chạm phải nhau khi lấy bỏng ngô, có lẽ lúc đầu sẽ ngượng ngùng nhưng cuối cùng nhất định hai người sẽ hiểu lòng nhau, mười ngón tay đan chặt, nhìn thì như đang xem phim nhưng thực chất trong đầu lại toàn là người bên cạnh, mặc kệ cho nhiệt độ bỏng ngô ở giữa tràn vào.
Thực chất đâu?
Bộ phim hoàn hảo, không có chút khuyết điểm nào, trong lòng hai người đều là kịch bản và tình yêu với quốc gia, cảm giác nắm tay một cái sẽ là kinh nhờn với tổ quốc; hương vị ngọt ngào của bắp rang rất ngon nhưng dường như không phải khẩu vị của Đường Tân, vì vậy một mình Tiết Chước giải quyết hơn một nửa…
Lý tưởng rất đẹp, nhưng thực tế lại như vả vào mồm.
Nhưng ánh mắt Đường Tân lại long lanh, có thể thấy cậu vô cùng vui vẻ nên Tiết Chước cũng không cảm thấy quá tiếc nuối.
Lúc hết phim, Tiết Chước dắt tay Đường Tân, mỹ danh gọi là sợ đi lạc.
Đường Tân dắt bạn nhỏ 190+ dễ bị lạc mất đi trong đám người, cảm thấy bong bóng màu hồng tro tàn lại cháy, à không, lấy được sinh mệnh mới.
Nơi tiếp theo là quán Cối Xay Gió, Đường Tân mở bản đồ ra mà trong lòng vẫn có chút ngốc, dù sao… cậu cũng mù đường..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!