Có Một Kẻ Câm Muốn Nói Yêu Anh
Chương 33: Tiểu Ái Nhi phát hiện ra bí mật rồi
Sở Hòa chạy vội đến nơi nhận hàng, trên người cậu không mang theo bất kì một thứ gì. Điện thoại cũng không, tiền bạc cũng không. Trên tay chỉ có duy nhất một chiếc ô nhỏ để che mưa.
Vốn dĩ Sở Hòa cũng chỉ suy nghĩ đơn giản rằng Tiểu Ái Nhi nhờ cậu đi lấy đồ. Với ính tình của cô gái ấy chắc chắn đã thanh toán tiền hàng trước, cậu chỉ cần nhận hàng là được.
Chật vật với người giao hàng hết mười lăm phút bởi vì cậu bị câm. Cơ thể của Sở Hòa sớm đã mệt đến rã rời, đầu càng lúc càng đau thậm tệ. Sở Hòa chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà, có thể lười biếng nằm nghĩ một chút.
Quãng đường về nhà cũng may không xa lắm, Sở Hòa túi đồ trong lòng,tay phải cầm cầm chắc chiếc ô.
Cậu định mở cổng, nhưng cánh cổng kia lại bị khóa mất. Sở Hòa cứ rằng là do người trong nhà cẩn thận nên đành bấm chuông, đầu càng lúc càng đau nhức.
Tiếng chuông vang vọng trong nhà. Tiểu Ái Nhi cầm tách trà hoa sen nóng nhấp một ngụm, thỏa mái nhìn thân ảnh nhỏ nhắn đang cầm ô đứng dưới cơn mưa.
Tiếng chuông cửa vang lên ba lần, quản gia đứng ở sau lưng cô lo lắng. Vậy mà Tiểu Ái Nhi lại nói.
“Ai dám mở cửa tháng này đừng mong nhận lương.”
Quản gia hết cách, dù sao ông cũng còn có gia đình. Đâu thể vì một người ngoài được.
Qua năm lần bấm chuông, Sở Hòa vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Cơn mưa trút xuống xối xả chưa có dấu hiệu ngừng, vài hạt nước mưa va chạm đến mặt đất rồi bắn lên quần dài của cậu. Ống quần phút chốc cũng thấm đẫm nước, cơ thể có phần ốm yếu vì chút nước mà run rẩy.
“A…a…a”
Sở Hòa dùng cổ họng không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh của mình hét vào trong nhà. Hy vọng người trong nhà có thể nghe được.
Tiếng mưa lớn hòa với tiếng hét, cảm giác của sự vô vọng vang lên đâu đây.
Sở Hòa mông lung nhìn đến các tầng cửa sổ, ở tầng hai…cậu thấy rõ Tiểu Ái Nhi đang cầm một tách trà uống một ngụm, còn nhìn chằm chằm về phía cậu.
Lúc này Sở Hỏa cũng đã hiểu ra mình bị Tiểu Ái Nhi làm khó dễ rồi.
Lần này Bạch Dương Vĩ đi công tác, quyền hạn trong nhà của cô càng lúc càng lớn. Cậu cũng suýt quên mất rằng cô gái này không hề yêu thích mình, bản thân chỉ có thể chịu thiệt thòi.
Không tiền, không điện thoại. Cậu không thể thuê một khách sạn nhỏ nào gần đây cả. Sở Hòa cảm giác đầu óc càng lúc càng nặng hơn, hơi thở vạn phần gấp gáp.
Hết cách, cậu nắm chặt chiếc ô nhỏ. Mệt mỏi ngồi xổm xuống trước cổng nhà, chờ đợi hy vọng người kia sẽ rủ lòng thương mà mở cửa cho mình.
Mưa càng lúc càng lớn, Sở Hòa dần dần cảm thấy ống quần của mình có thể vắt ra nước rồi.
Thân thể rã rời, đầu đau nhắc, cổ họng khô rát thậm chí đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.
Sở Hòa gục đầu xuống, chỉ mong Bạch Dương Vĩ xuất hiện. Cánh cổng này sẽ mở ra, cậu có thể vào bên trong đắp chăn nằm nghỉ ngơi rồi.
Tiểu Ái Nhi đứng ở trong biệt thự, nhìn bộ dáng chật vật của Sở Hòa. Trong lòng liền có cảm giác vui sướng, cô đặt tách trà xuống. Miệng lẩm bẩm nói.
“Cậu còn lâu mới có thể đấu lại tôi”
Nói rồi thỏa mãn đi xuống bếp, định bụng sẽ tìm cái gì đó ăn lót dạ.
Chỉ là Tiểu Ái Nhi vừa xuống bếp đã nghe hai người giúp việc thì thầm to nhỏ với nhau.
“Chậc! Sở Hòa cũng đáng thương quá đi, rõ ràng cơ thể đang bị ốm. Nếu đứng ngoài trời như vậy không biết có mệnh hệ gì không nữa?”
Một người giúp việc đang nấu cháo lắc đầu, lặng lẽ thở dài.
“Hay là do Sở Hòa được ông chủ cưng chiều. Cô chủ không thích nhỉ?”
Người giúp việc còn lại nghe đến đây nhanh chóng nhớ ra chuyện gì đó nói.
“Ừm! Ngày hôm qua tôi đi thu dọn chăn gối để giặt thì có đi ngang qua phòng làm việc của ông chủ. Hình như ông chủ còn tặng riêng cho Sở Hòa một chiếc vòng, tuy tôi không nhìn kĩ lắm nhưng có thể thấy rõ mặt chiếc vòng tay đó có hình ngôi sao được làm bằng vàng thật!”
“Thật sao? Chậc, đúng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ đến lớn. Ông chủ cũng quá mức cưng chiều Sở Hòa rồi.”
“Sở Hòa cũng rất thích cái vòng tay đó, dường như đã cất rất cẩn thận rồi”
Tiểu Ái Nhi vừa hay nghe được hết câu chuyện, cái gì mà vòng tay ngôi sao, thứ đó không hề rẻ những từ ngữ kia đều lọt vào tai của cô cả.
Tiểu Ái Nhi tức giận, hóa ra là lén lút nhận quà của Bạch Dương Vĩ. Hóa ra cậu ta là một con hồ ly lén lút câu dẫn Bạch Dương Vĩ sau lưng mình.
Tiểu Ái Nhi mặc niệm, đồ gì Bạch Dương Vĩ mua đều sẽ là của mình.
Bản chất ganh ghét Sở Hòa lại nổi lên một tầng, cô không suy nghĩ nhiều trực tiếp chạy lên phòng của cậu. Nhanh chóng mở cửa xông vào.
Hết lục trong tủ, bàn gỗ, đến dưới gối đều không có.
Bỗng lúc này giác quan của phụ nữ nổi lên, Tiểu Ái Nhi nâng chiếc giường lên, quả nhiên bên dưới có một chiếc hộp nhỏ cùng với vài quyển sổ khác nhau.
Tiểu Ái Nhi gắng sức lấy cái hộp cùng những cuốn sổ ra.
Trong hộp tức nhiên là chứa sợi vòng tay mà người làm nhắc đến kia. Những cuốn sổ của Sở Hòa có cuốn còn rất mới, có cuốn còn rất cũ. Tiểu Ái Nhi lén lút đóng cửa phòng lại, lật từng trang sổ bên trong.
Những cuốn sổ này đều mỏng và chữ ở bên trong cũng không nhiều. Tiểu Ái Nhi lật từng trang ra đọc, càng đọc…cô càng thấy thú vị. Khuôn miệng cười càng lúc càng tà ác hơn, Tiểu Ái Nhi không ngờ lần về nước này có thể tiêu diệt được cái tên khuyết tật kia nhanh như vậy.
Cô trả những cuốn sổ đó về chỗ cũ, chỉ xé đi một trang duy nhất. Sau đó lẳng lặng mang hộp đựng vòng tay và tờ giấy kia đi.
“Sở Hòa, tôi xem lần này cậu còn sống sót với Bạch Dương Vĩ được hay không ?”
Cái mà Tiểu Ái Nhi vừa xem chính là nhật kí của Sở Hòa trong vài năm qua… Mỗi ngày trong đó cậu đều nhắc đến Bạch Dương Vĩ.
—–*****—–
Chuẩn bị xem bé Hòa ăn hành từ Tiểu Ái Nhi lẫn Bạch Dương Vĩ luôn nào chị em ơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!