Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập
Chương 66: + 67
Chương 66
Edit : YuTuyTien
“Bảo bối, đến nếm thử cháo cậu vừa mới nấu này.”
Mạc Vu Tranh đẩy cửa ra, trên tay bưng một cái chén nhỏ, cửa phía sau còn chưa kịp đóng lại thì động tác của y đã đột nhiên dừng hẳn.
Đợi trong chốc lát, phát hiện đối phương vẫn là một bộ dáng ngốc ngốc, Lăng Sơ Nam nhìn chén cháo nhỏ đã nghiêng qua một bên, nhắc nhở.
“Cậu ơi, cháo sắp đổ hết rồi.”
“Bảo… Bảo bối, cháu có thể nhìn thấy rồi?”
Mạc Vu Tranh không để ý đến mu bàn tay đã bị chén cháo nóng làm bỏng một mảng đỏ bừng, ngữ khí có chút cẩn thận.
Lăng Sơ Nam nở một nụ cười rạng rỡ với người đàn ông nọ.
“Dạ, cậu ơi, cậu thật đẹp trai!”
098 vốn dĩ đang đắm chìm trong cảm động :”Phốc….. Khụ khụ.”
Có điều Lăng Sơ Nam nói không hề sai, Mạc Vu Tranh thực sự rất tuấn tú, so với bất kì bộ dạng nào của y ở mấy thế giới trước đều đẹp hơn một phần, không phải là đẹp hơn ở bề ngoài mà là ở khí chất.
Sau khi Mạc Vu Tranh lần nữa xuống lầu lấy chén cháo khác, Lăng Sơ Nam liền nói.
“Ta không hiểu tại sao lại cảm giác được khí thế trên người của y có chút quen thuộc. 098, ngươi có cảm thấy trên người của y có một loại khí chất thuộc về vai ác không?”
098:”…..Ngài nói như vậy cũng đúng.”
Cũng không phải là loại khí chất gian tà khủng bố, mà rõ ràng biểu tình của y vô cùng bỉnh thản, lại khiến người khác không tự giác cảm thấy kính sợ với y. Thông thường người có loại khí chất này, đều là người lãnh đạo trời sinh.
Hơn nữa, 098 cảm thấy Mạc Vu Tranh thực thần bí, những tư liệu về y mà nó có thể tra đều rất ít.
Lăng Sơ Nam :”098, nhiệm vụ ẩn giấu vẫn chưa có sao?”
098:”Vẫn chưa ký chủ. Thông thường, nhiệm vụ ẩn giấu cần phải gặp được sự tình đặc biệt gì đó mới mở ra được, chúng ta có thể làm những nhiệm vụ kia trước.”
“Ừ, giúp ta liên hệ với ‘Thảm Cỏ Thanh Thanh’.”
“Vâng.”
Lúc này, Lăng Sơ Nam đột nhiên nhìn về phía laptop ở trên tủ đầu giường.
“Thôi, để ta tự làm.”
‘Thảm Cỏ Thanh Thanh’ là biên kịch của bộ kịch truyền thanh , đồng thời cũng là người chỉnh sửa hậu kỳ, là một cô gái rất đáng yêu, trong cốt truyện có thể xem như thần trợ công của thụ chính.
Tên của Bạch Tử Mộc trong vòng cv(*) là Bình Minh Không Tàn, trước khi cậu xảy ra tai nạn xe, Thảm Cỏ Thanh Thanh đã từng liên hệ với cậu. Lúc ấy cô đang mời cậu nhận vai chủ dịch thụ trong bộ kịch truyền thanh này.
(*) cv : người lồng tiếng cho nhân vật
Lúc đó, Bạch Tử Mộc trả lời sẽ suy nghĩ hai ngày, nhưng hai ngày lại trở thành mấy tháng. Cho nên Lăng Sơ Nam cũng không trách đối phương lựa chọn người khác.
Máy tính rất mới, Lăng Sơ Nam đem nó đặt trước mặt sau đó ấn mở nguồn, chỉ vài giây sau màn hình đã sáng lên.
“Ồ? Có mật khẩu.”
098 vội vàng nói.
“Ký chủ, đây là máy tính Mạc Vu Tranh dùng để giải quyết công việc, không tra được mật khẩu, y luôn dùng vân tay để mở khóa.” So với trình độ kỹ thuật khoa học của thế giới này còn cao hơn một bậc.
“Ừm.”
Lăng Sơ Nam không chút để ý trả lời, sau đó thuần thục gõ vào một dãy số, vừa xong liền nhấn enter.
098 trợn mắt há mồn nhìn màn hình máy tính nháy mắt trở thành ảnh chụp của ký chủ nhà mình.
“Ký…Ký chủ, ngài luyện kỹ năng máy tính từ lúc nào vậy?” Thậm chí còn tiên tiến hơn cả nó nữa!
“Thật ra ta nhập sai mật khẩu.”
Lăng Sơ Nam nhún nhún vai, tầm mắt dừng lại trên hình ảnh màn hình.
“Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp của chính mình, khá đáng yêu đấy.”
098 tự động lược bỏ khoe khoang của ký chủ, chỉ chừa lại kinh ngạc.
“Vậy tại sao máy tính lại tự động mở?”
“À, vừa rồi ta không cẩn thận đụng vào chỗ mở khóa vân tay.”
“…..” 098 đã chịu đả kích rất lớn.
Hệ thống đơn thuần không hề phát hiện ra sâu xa không rõ trong ánh mắt ký chủ nhà mình. Vừa rồi vân tay của cậu thật sự đã xác nhận được, nhưng thứ thật sự mở khóa lại chính là dãy số mà Lăng Sơ Nam tùy tay nhập vào. Mà dãy số đó chính là ngày cậu và hệ thống buộc định với nhau.
“Bảo bối, cậu đã tìm cho cháu một bác sĩ tư nhân, chiều nay hắn sẽ đến đây kiểm tra cho cháu.”
Mạc Vu Tranh lần nữa đẩy cửa ra bưng cháo vào, y nhìn máy tính đã mở khóa trước mặt Lăng Sơ Nam, gương mặt không hề có biểu tình khác thường nào.
“Ăn sáng trước đi, lát nữa hay chơi máy tính.”
“Dạ.”
Lăng Sơ Nam gật đầu.
Sau khi được Mạc Vu Tranh hầu hạ cơm nước xong xuôi, Lăng Sơ Nam nhìn về phía chiếc máy tính đã được người đàn ông nọ đặt lên bàn nhỏ. Tự động bỏ qua mấy folder công việc của y, tìm kiếm phần mềm trò chuyện, sau đó nhập vào tài khoản và mật khẩu của Bạch Tử Mộc.
Vòng bạn bè của Bạch Tử Mộc không rộng, vào giới võng phối là vì muốn đi theo Bạch Tử Thư, chỉ nhận mấy bộ kịch, cũng không có bao nhiêu bạn bè. Bạch Tử Mộc mất tích lâu như vậy, người nhắn tin hỏi han cậu cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay liền nhìn ra được.
098 nhìn góc trái màn hình chỉ có một vài tin nhắn ít ỏi, muốn nói lại thôi.
Lăng Sơ Nam một bên nhấn mở khung chat, một bên nói.
“Có thắc mắc gì thì hỏi đi.”
098 :”Ký chủ, Bạch Tử Mộc đẹp trai, tính tình lại tốt, tại sao lại có ít bạn bè đến như vậy?”
Dựa theo kinh nghiệm của nó, cho dù là thế giới nào, người có gương mặt đẹp đều được rất nhiều ưu ái. Đứa nhỏ này cha không thương mẹ không yêu, lại còn bị anh trai ruột tính kế hãm hại thì cũng thôi đi, vậy mà ngay cả bạn bè cũng không có.
Lăng Sơ Nam không nói gì, chỉ nhấp vào trang cá nhân của Bạch Tử Thư, bên trong một đống ảnh chụp mở ra một tấm.
Trong ảnh là hai thiếu niên, một người tóc cụp, ánh mắt sáng ngời, trên mặt là nụ cười xán lạn, thân mật đem cánh tay của mình khoác lên vai thiếu niên còn lại. So với thiếu niên dương quang như ánh mặt trời này, thiếu niên còn lại có vẻ tối tăm hơn rất nhiều. Mái tóc quá dài đã đem một bên mắt của cậu che lại, môi hơi mím lại, vẻ mặt có chút không tình nguyện, thậm chí hai mắt còn không nhìn về phía màn ảnh.
098 là một hệ thống, nên đối với mấy việc kết giao của con người không hiểu biết lắm, nhưng nó vẫn hiểu, hai thiếu niên trong tấm ảnh này, người bình thường sẽ thích ai hơn.
Trên thực tế, những người biết về Bạch Tử Mộc đều hiểu cậu có thói ở sạch, hơn nữa cũng không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, mà người khác trong đó đương nhiên cũng bao gồm Bạch Tử Thư. Cũng không biết là do Bạch Tử Thư thật sự không biết thói quen này của Bạch Tử Mộc hay là vì hắn cố tình bỏ qua cảm nhận của cậu. Dù sao thì, là cái nào đi nữa, đều có thể chứng minh hắn không phải là một người anh trai tốt.
Không chỉ như thế, Bạch Tử Thư còn đem ảnh chụp đăng lên mạng, khiến người khác cho rằng hắn có một người em trai vô cùng khó ưa. Việc này đủ để chứng minh hắn có tâm cơ thâm trầm đến cỡ nào.
098 nhìn thiếu niên cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong tấm ảnh, nghĩ có lẽ cậu ấy cho đến lúc chết vẫn tưởng rằng anh trai của mình là một người tốt. Đúng là càng nghĩ càng tức mà.
“Ký chủ, chúng ta nhất định phải giáo huấn tên thụ chính này thật nặng để xả giận cho Mộc Mộc!”
Lăng Sơ Nam đem ảnh chụp chung hai người trên trang cá nhân của Bạch Tử Thư đều lưu về máy, sau đó lại xóa lịch sử tìm kiếm trên trang, mới mở ra kênh chat với Thảm Cỏ Thanh Thanh.
Dòng giới thiệu của Thảm Cỏ Thanh Thanh là ‘Tôi nghe thấy tiếng mưa rơi trên thềm cỏ xanh’, Lăng Sơ Nam nhướng mày.
“Ký chủ, đây là câu hát đầu tiên trong một bài hát ở thế giới này.”
098 giải thích cho Lăng Sơ Nam.
“Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đều thích câu hát này.”
“Ừm, rất thú vị.”
Lăng Sơ Nam gật gật đầu.
“Ta nghĩ ra một ý kiến rất hay.”
Tin nhắn cuối cùng của Thảm Cỏ Thanh Thanh là từ một tháng trước.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không Tàn đại đại, thật sự xin lỗi, bởi vì đã rất lâu cậu không xuất hiện, đoàn kịch lại gấp gáp tìm nhân vật phối âm, hiện tại có một người khá thích hợp, cho nên chúng tôi quyết định để người đó nhận vai. Nếu đại đại quay lại hãy nhắn cho tôi, nói không chừng lúc đó vẫn còn nhân vật thích hợp cho đại đại đó. Lần này thật sự xin lỗi nha. *đáng thương*.
Lăng Sơ Nam nhớ lại tính cách của Thảm Cỏ Thanh Thanh trong cốt truyện một chút, kế đó mới đặt tay lên bàn phím.
Bình Minh Không Tàn : Có đó không?
Bình Minh Không Tàn : Xin lỗi, mấy tháng trước tôi xảy ra chuyện, mới xuất viện hai ngày trước.
Thảm Cỏ Thanh Thanh trả lời rất nhanh.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Trời ạ! Không Tàn đại đại có sao không? Cơ thể cậu có vấn đề gì không?
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Tôi không biết đại đại xảy ra chuyện, còn hối thúc đại đại lâu như vậy, thật sự rất xin lỗi. Hiện tại cậu thế nào rồi?
Bình Minh Không Tàn : Không sao nữa rồi, xuất viện có nghĩa là tôi đã ổn. Cảm ơn cô quan tâm. *mỉm cười*.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không sao nữa là tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt.
“Ký chủ, tui cảm thấy cô gái này rất tốt.”
Một người xa lạ lại quan tâm Bạch Tử Mộc hơn cả anh trai ruột của cậu.
Lăng Sơ Nam gật gật đầu.
“Vừa hay ta cũng cảm thấy như vậy.”
Bình Minh Không Tàn : tìm đủ người chưa?
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không Tàn đại đại, nhanh như vậy mà cậu đã muốn nhận kịch rồi sao? Thật sự là tốt quá!
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Hiện tại đoàn kịch gần như đã tìm đủ người, có điều vẫn còn thiếu ba nhân vật chủ chốt. Đại khái là Hình Vô Thương, Sở Thiên Quan và Vân Lăng Ngọc.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Nếu đại đại muốn tham gia, vậy tôi đề cử Sở Thiên Quan, nhân vật này khá thích hợp với cậu.
Hình Vô Thương là công chính trong , tính cách thuộc về loại hình vừa chính vừa tà, khí phách tà mị. Sở dĩ Thảm Cỏ Thanh Thanh không đề cử nhân vật này cho cậu là bởi vì giọng nói của Bạch Tử Mộc quá ôn hòa. Sở Thiên Quan là nam phụ, coi như là nam số 3, lấy kinh nghiệm nhận kịch trước kia của Bạch Tử Mộc, mặc dù có thể sẽ có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn xem như là phù hợp với thiết lập. Có thể đề cử nhân vật này cho một người đã lâu không xuất hiện, độ nổi cũng đi xuống không ít như Bình Minh Không Tàn, xem như Thảm Cỏ Thanh Thanh đã rất chiếu cố cậu.
Bình Minh Không Tàn : Tôi muốn nhận vai Hình Vô Thương.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Hả? Không Tàn đại đại? *ngạc nhiên*
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Đại đại, thật sự không phải là tôi không tin tưởng cậu, nhưng mà giọng nói của cậu thật sự không thích hợp với nhân vật này.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Nếu không thì cậu suy xét nhân vật Sở Thiên Quan này đi nha.
Bình Minh Không Tàn : Không thì cô cho tôi một đoạn kịch nhỏ đi, tôi thu âm đoạn đó cho cô nghe thử, sau đó cô có thể thảo luận với người trong đoàn xem sao.
“Ký chủ, ngài thật sự muốn nhận bộ kịch này à?”
098 hỏi.
“Có điều giọng của ngài…..”
Nó đương nhiên không quên giọng nói vốn có ở thân thể này của Lăng Sơ Nam. Lúc không mang theo cảm xúc có thể nói là thanh nhã ôn nhu, nếu mang theo chút ý cười chính là mềm mại đáng yêu. Nghe làm sao cũng giống như đang làm nũng, muốn làm một cường công thật sự vô cùng khó khăn.
“Làm sao vậy? Ngươi không tin ta?”
Lần này Lăng Sơ Nam không hề đáp lại trong lòng với 098, mà là nói thẳng ra miệng. Giọng nói trâm thấp từ tính, lúc nghe vào tai lại có chút gợi cảm, có thể nói rất phù hợp với thiết lập của Hình Vô Thương.
098 đột nhiên nhớ đến lần ký chủ nhà mình đóng giả thành nữ, giọng nói khi đó cũng là nũng nịu của nữ giới.
Rất nhanh Thảm Cỏ Thanh Thanh đã đem môt đoạn lời kịch cho Lăng Sơ Nam xem. Đoạn này là công chính tự mình độc thoại, đối với Lăng Sơ Nam mà nói đương nhiên không có áp lực gì.
Chỉ trong mười phút cậu đã ghi âm giọng nói xong rồi gửi đi, sau đó nhanh chóng đăng xuất tài khoản QQ hiện tại.
“Ký chủ, ngài không định đợi hồi âm sao?” 098 hỏi.
“Ngày mai xem cũng không muộn.”
Lăng Sơ Nam một bên trả lời, một bên đăng nhập tài khoản khác vào trang QQ. Đây đúng là tài khoản đã nhắn tin với thụ chính mà cậu kêu 098 tạo khi trước.
Tài khoản này so với tài khoản của Bạch Tử Mộc còn vắng vẻ hơn nhiều, bạn bè chỉ có hai ba người, trong đó Bạch Tử Thư là một tài khoản lớn, mấy cái khác đều là clone cậu tạo.
Trước tiên Lăng Sơ Nam mở kênh chat với Bạch Tử Thư.
Lúc nóng lúc lạnh : Kinh hỉ đã chuẩn bị xong, hy vọng đến lúc đó anh sẽ thích.
Sau đó Lăng Sơ Nam đăng xuất, lại đăng nhập vào tài khoản khác.
Tài khoản này càng đơn giản, trong đó chỉ có một người bạn, đó là công chính. Đây là tài khoản mà Bạch Tử Thư cố ý tạo sau khi yêu thầm công chính, nhằm mục đích chú ý động thái nam thần nhà mình.
“098, ta thấy ngươi có vẻ rất ghét thụ chính. Ngươi muốn ta thu thập hắn thế nào?”
Lăng Sơ Nam đột nhiên đặt câu hỏi.
098 không nghĩ nhiều liền buột miệng thốt ra.
“Đối với loại người như hắn, tốt nhất hãy để hắn mang tiếng xấu suốt đời, đem thứ quan trọng nhất của hắn cướp đi, khiến hắn hoàn toàn trắng tay!”
“Ý của ngươi là ta đi đoạt đàn ông với hắn?”
098 còn chưa kịp trả lời, đột nhiên lại cảm nhận được một trận lãnh lẽo từ đầu đến chân.
Vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạc Vu Tranh đã xuống lầu khi nãy không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.
—
Editor : Ây da, chuẩn bị mũ bảo hiểm ở chương sau nha :))))
—
Chương 67
Edit : YuTuyTien
Mặc dù trước đây đã từng suy đoán qua, nhưng 098 chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng như vậy —- người đàn ông này có thể nhìn thấy nó.
Nhưng mà…. Làm sao có thể?
Lăng Sơ Nam không nghe được câu trả lời của 098, liền quay đầu nhìn về phía Mạc Vu Tranh, thấy y vẫn đứng ở cửa không động đậy.
“Cậu ơi, sao cậu lại không đi vào?”
—
Tên thật của Thảm Cỏ Thanh Thanh là Tô Tử Tĩnh, cô cũng là một sinh viên đại học kiêm chức hậu kỳ và biên kịch, trong giới võng phối có danh khí vô cùng lớn. Cá nhân cô rất thích giọng nói của Bình Minh Không Tàn, cho nên cho dù cậu có mất tích mấy tháng liền vẫn mở miệng đảm bảo sẽ chừa cho cậu một danh ngạch trong đoàn kịch.
Có điều cô lại hoàn toàn không ngờ được đối phương lại muốn nhận vai công chính.
Dựa theo suy nghĩ của cô, giọng nói của Hình Vô Thương phải thuộc về loại hình thành thục khí phách, hiển nhiên so với giọng nói của Bình Minh Không Tàn khác biệt ngàn dặm.
Cho nên Tô Tử Tĩnh mới cảm thấy vai nam phụ Sở Thiên Quan thích hợp với cậu.
Đối với lời từ chối của Bình Minh Không Tàn, Tô Tử Tĩnh có chút bất đắc dĩ, có điều từ trước đến nay cô luôn là người có tính kiên nhẫn rất cao, cho nên cô vẫn quyết định cho đối phương một cơ hội.
Lúc gửi đoạn kịch xong, Tô Tử Tĩnh vừa vặn có chút việc phải rời đi nửa tiếng đồng hồ. Lúc quay lại cô lập tức nhìn thấy đoạn ghi âm đã được gửi qua.
“Không Tàn đại đại nhanh vậy sao?”
Tô Tử Tĩnh một bên lầm bầm, một bên nhấp mở đoạn ghi âm kia.
Để nghe được âm thanh hoàn mỹ nhất của nhóm cv, loa mà Tô Tử Tĩnh dùng chính là loại cao cấp nhất. Hôm qua sau khi cô nghe Linh Phong đại thần hát xong liền đóng máy tính, loa cũng chưa giảm âm lượng, cho nên lúc giọng nói kia truyền vào tai của cô, Tô Tử Tĩnh kinh ngạc mà đứng bật dậy, chân đụng phải cạnh bàn cũng không thèm để ý đến.
Tô Tử Tĩnh ngây ngốc đứng đó, mãi cho đến khi giọng nói đã ngưng hẳn, cô mới có thể phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là bật lại đoạn ghi âm kia. Sau khi nghe thêm lần nữa, cô liền xoay ba vòng tại chỗ, gương mặt tràn đầy kích động.
“Hình Vô Thương! Đây chính là Hình Vô Thương mà mình muốn!”
Tô Tử Tĩnh hưng phấn đến nỗi lập tức nhấn mở khung trò chuyện.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không Tàn đại đại! Đây thực sự là giọng của cậu sao?
Thảm Cỏ Tanh Thanh : Giọng nói này thật sự chính là Hình Vô Thương trong tưởng tượng của tôi đó! Không Tàn đại đại, sao cậu có thể làm được vậy?!
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Không Tàn đại đại, cậu đúng là tuyệt vời quá đi! Xin hãy đảm nhận vai chủ dịch công đi ạ!
Sau đó Tô Tử Tĩnh lại kích động thêm vài phút, mới nhận ra đối phương vẫn chưa trả lời, có chút bình tĩnh trở lại, nhìn kĩ thì đối phương đang trong trạng thái offline, nhất thời trong lòng gấp gáp không thôi. Tô Tử Tĩnh lướt lướt danh bạ điện thoại, nhận ra mình chưa có số điện thoại của Bình Minh Không Tàn, muốn tìm người hỏi thăm lại phát hiện mình chưa từng nghe qua tin đối phương thân thiết với ai cả. Tô Tử Tĩnh ngồi nhìn chăm chăm vào ảnh đại diện của đối phương nửa ngày trời, cuối cùng mới thỏa hiệp.
Cô bất đắc dĩ mà thở dài.
“Đợi thêm chút nữa đi. Lần này Không Tàn đại đại nhất định sẽ không mất tích lâu như lúc trước nữa đâu.” Cô cũng không quá tin tưởng việc này.
Ngay khi Tô Tử Tĩnh nghĩ như vậy, biểu tượng chim cánh cụt trên góc phải màn hình đột nhiên sáng lên, cô giật mình một cái, vội vàng nhấn mở khung chat, nhìn chăm chăm vào tên người mới nhắn đến, không biết tại sao lại có chút thất vọng. Có điều bởi vì đối phương là chủ dịch thụ trong bộ kịch của mình, cho nên Tô Tử tĩnh vẫn vực dậy tinh thần.
Vân Quyển Vân Thư : Thanh Thanh, có đó không?
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Đây dây. Vân Thư đại đại có chuyện gì vậy? *đáng yêu*
Vân Quyển Vân Thư : Vai chú dịch công vẫn còn đó chứ? Bên này tôi có một người muốn đề cử với cô, giọng nói của anh ấy rất thích hợp với Hình Vô Thương.
Nhìn tin nhắn trên màn hình, Tô Tử Tĩnh không có nửa điểm do dự, bùm bùm nhấn lên bàn phím.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Thật sự xin lỗi Vân Thư đại đại, bên tôi đã tìm được vai chủ dịch công mất rồi. Thật sự rất khéo, hôm nay vừa mới chọn được. Không bằng như vầy, đại đại cứ để cho bạn của đại đại ghi âm thử một đoạn kịch, bên này của tôi vẫn còn thiếu nhân vật Sở Thiên Quan, nếu thích hợp có thể để bạn đại đại nhận vai Sở Thiên Quan.
—
Bạch gia.
Bạch Tử Thư đang trong phòng ngủ.
Bạch Tử Thư ngồi trước màn hình máy tính, biểu tình có chút khó coi. Khó khăn lắm hắn mới thuyết phục được Đường Linh phong đồng ý nhận chung bộ kịch với mình, vốn tưởng rằng vai chủ dịch công mấy tháng nay vẫn sẽ còn trống, ai ngờ lại bị người khác nhanh chân đoạt mất.
Vân Quyển Vân Thư : Để tôi hỏi bạn tôi thử xem. Cảm ơn cô.
“Ký chủ, vữa nãy thụ chính liên lạc với nữ phụ, hắn muốn vị trí chủ dịch công của bộ kịch, có điều lại bị nữ phụ từ chối.”
098 nghiêm mật theo dõi vòng xã giảo trên mạng xã hội của Bạch Tử Thư, lặng lẽ mách lẻo với Lăng Sơ Nam.
“Vừa nãy nữ phụ có nhắn với ngài muốn mời ngài nhận vai chủ dịch công trong bộ kịch.”
Trong cốt truyện, cũng trong khoảng thời gian này, bởi vì mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp với vai chủ dịch công, đoàn kịch có thể nói là đứng ngồi không yên, sau đó thụ chính đề cử một người bạn, mặc dù giọng nói của người đó không quá thích hợp với thiết lập, nhưng cũng coi như có vài phần phù hợp, cho nên đoàn kịch mới nhanh chóng quyết định mời người đó vào.
Sau đó bọn họ mới biết người đó chính là đại thần Linh Phong Thính Tuyền nổi tiếng trong giới cover nhạc, có thể nói hưng phấn đến nỗi không kìm chế được.
Là bộ kịch đầu tiên được đại thần nhận vai, chưa ra mắt đã nổi.
(Mình không rành về võng phối cho lắm, hình như trong đây ý chỉ công chính là người cover bài hát, còn Linh Kiếp là kịch truyền thanh, khác vòng hay sao ý. Mấy cái thuật ngữ mình cũng hong hiểu lắm, đoán đại khái thui. Nếu sai ở đâu mn có thể giải thích hộ mình để mình chỉnh.)
Cũng vì nguyên nhân nhận bộ kịch này, CP (couple) thụ chính và công chính thành công xuất hiện trong giới, nhận được vô số lời chúc phúc đến từ quần chúng ăn dưa.
Có điều lần này Lăng Sơ Nam gia nhập, cho nên thụ chính chưa kịp đưa ra đề nghị của mình đã bị Tô Tử Tĩnh từ chối, không thể không nói y như con sông quê.
Trước khi Bạch Tử Thư dò hỏi Tô Tử Tĩnh, hắn đã chuẩn bị những lời muốn nói. Trong lòng hắn cho rằng, lấy danh khí của Đường Linh Phong, nhận được vai chủ dịch công đã là việc chắc chắn. Có điều, hiện thực đã tát vào mặt hắn mấy phát.
Bạch Tử Thư tự hỏi trong chốc lát, mở một khung chat khác ra.
Vân Quyển Vân Thư : Đạo diễn Hoàng Hôn, Linh Phong Thính Tuyền muốn nhận vai chủ dịch công, không biết có cơ hội này không?
Hoàng Hôn Tĩnh Lặng : !!!???
Hoàng Hôn Tĩnh Lặng : Cậu nói thật sao? Linh Phong đại thần muốn đến giới cv nhận kịch?
Hoàng Hôn Tĩnh Lặng : Hiện tại vai chủ dịch công vẫn chưa có xác định người nhận, cậu có thể đến hỏi Thanh Thanh một chút, cô ấy phụ trách tuyển người cho đoàn kịch ấy.
Vân Quyển Vân thư : Lúc nãy tôi có đến hỏi biên kịch Thanh Thanh, cô ấy nói đã chọn được người rồi, cho nên tôi mới đến hỏi thử anh một chút. Các phương diện của Linh phòng đều rất tốt, còn có danh khí rất cao nữa, tôi hy vọng anh có thể cho anh ấy một cơ hội cạnh tranh.
Hoàng Hôn Tĩnh Lặng : Cô ấy nói đã tìm được chủ dịch công? Khi nào thế? Sao tôi không nhận được tin tức gì vậy?
Hoàng Hôn Tĩnh Lặng : Không thì như vầy, tôi đưa cho cậu một đoạn kịch nhỏ, cậu để Linh Phong đại thần ghi âm thử đoạn kịch đó xem, nếu như phù hợp tôi sẽ nhắn với cậu sau.
Vân Quyển Vân Thư : Được, cảm ơn đạo diễn.
—
“Ký chủ, thụ chính đã liên hệ với đạo diễn đoàn kịch, dùng danh khí của công chính để đoạt nhân vật của ngài!”
098 tiếp tục mách lẻo với Lăng Sơ Nam.
“Ừm, ta biết rồi.”
“Ngài không lo lắng hay sao? Lỡ như hắn cướp được nhân vật này thì làm sao bây giờ?”
“Đoạt được xem như hắn có bản lĩnh.”
Một người lần đầu bước vào giới võng phối, cho dù có thế nào cũng sẽ không sở hữu năng lực mạnh mẽ được, mặc kệ hắn là công chính thì cũng vậy thôi. Trong cốt truyện, sở dĩ Đường Linh phong nhận được nhân vật một nửa là nhờ nhân khí của hắn, nửa còn lại mới là thực lực. Cho nên, chỉ bằng bấy nhiêu thực lực, Lăng Sơ Nam tự nhận mình có thể thắng được hắn.
Nghe Lăng Sơ Nam nói như vậy, 098 liền trở nên trầm mặc.
Tô Tử Tĩnh không ngờ rằng bản thân đã mở lời từ chối với Bạch tử Thư, nhưng hắn còn tùy tiện mặc kệ cô đến tìm đạo diễn nói chuyện này, ấn tượng trong lòng cô với Bạch Tử Thư lập tức giảm xuống một mảng lớn, mà Linh Phong đại thần cô vốn dĩ rất thích cũng bị liên lụy không ít.
Tô Tử Tĩnh là một người rất có nguyên tắc, một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi được. Nếu cô đã muốn mời Bình Minh Không Tàn nhận vai chủ dịch công, vậy đương nhiên cô sẽ không nhân lúc đối phương chưa hồi đáp đã nhanh chóng quay lưng chọn người khác.
Nhận được đoạn ghi âm mà đạo diễn khá vừa lòng, Tô Tử Tĩnh mang theo tâm tình bắt bẻ mở lên.
Thật sự không tồi, âm sắc hoàn mỹ, mặc dù tình cảm có chút tì vết nhưng vẫn xem như có thể, năng lực khống chế cảm xúc cũng rất tốt. Nếu không có đoạn ghi âm của Lăng Sơ Nam, cô nhất định sẽ lập tức nhảy hố của Linh Phong đại thần, nhưng hiển nhiên đối phương đã đến trễ.
Tô Tử Tĩnh một lần nữa từ chối khiến người trong đoàn kịch có chút khó hiểu, thậm chí đạo diễn cũng lên tiếng nếu cô không nói ra lí do từ chối với mọi người, như vậy hắn sẽ quyết định vai chủ dịch công.
Mọi chuyện đã đi vào đường cùng, Tô Tử Tĩnh liền gửi đoạn ghi âm của Lăng Sơ Nam.
Những người vừa rồi càng đang điên cuồng chất vấn cô lập tức đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Vài phút trôi qua, vẫn là Tô Tử Tĩnh lên tiếng trước.
Thảm Cỏ Thanh Thanh : Thế nào?
Hoàng Hôn Tĩnh Lặng : Thanh Thanh! Mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nhất định phải mời được người này nhận chủ dịch công! Tôi có sự cảm, bộ kịch này của chúng ta sẽ bạo!
Hậu kỳ : Tự vả mặt đau quá! Có điều giọng nói này thật sự rất hay. Thanh Thanh cố lên! Mời được người gia nhập!
Chỉnh âm : Giọng nói này thì có gì hay? Uizz, tui chỉ phát lại có mười mấy lần. Chị Thanh Thanh, nhất định phải mang nam thần về đây nha!
“…..”
Nhìn các thành viên đều nhao nhao muốn xin phương thức liên hệ, trong lòng Tô Tử Tĩnh có thể nói vô cùng sảng khoái, nháy mắt đã hạ gục toàn bộ.
Sau đó cô lại nhìn ảnh đại diễn vẫn màu xám của Bình Minh Không Tàn, khóc không ra nước mắt.
—
“Giá trị nghịch tập +20%, hiện tại giá trị nghịch tập là 20%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”
Bác sĩ tư nhân mà Mạc Vu Tranh mời đến cho Lăng Sơ Nam là người quen, chính là vị bác sĩ phụ trách đẹp trai ở bệnh viện lúc trước.
“Chào Bạch thiếu gia, tôi là bác sĩ tư nhân của ngài, tôi tên Viên Chính Hành.”
Vị bác sĩ được Lăng Sơ Nam khen đẹp trai cười cười chào hỏi cậu.
“Xin chào.”
Lăng Sơ Nam gật đầu, sau đó nhìn về phía Mạc Vu Tranh.
“Bảo bối, hắn là một người bạn của cậu, sau này lúc cậu không có ở đây, hắn sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho cháu.”
Mạc Vu Tranh giải thích cho Lăng Sơ Nam.
098:”Ký chủ, nếu tui nhớ không lầm đây là một thế giới rất bình thường, hẳn là sẽ không cần vị trí như bảo tiêu gì đó…nhỉ?”
“Thật ra ta cảm thấy rất cần thiết nha. Nếu không, một thế giới bình thường như vầy làm sao Bạch Tử Mộc lại xảy ra tai nạn xe được?”
“…..”
“Bạch thiếu gia, để tôi kiểm tra cơ thể cho ngài trước đã.”
Sau khi giới thiệu xong, Viên Chính Hành liền đặt hòm thuốc xuống.
Mạc Vu Tranh ôm Lăng Sơ Nam ngồi lên đùi mình, giống như đang chăm sóc trẻ con xoa xoa đầu cậu, còn nắm lấy tay cậu.
“Bảo bối đừng sợ nha.”
098 hoàn toàn quên mất sự khủng bố lúc trước.
“Đã nhìn qua nhiều lần như vậy rồi, làm sao sẽ sợ hãi khi kiểm tra cư thể chứ? Ký chủ, y quá coi thường ngài rồi.”
Lăng Sơ Nam :”098, ngươi có cảm thấy dạo gần đây ngươi càng ngày càng nói nhiều không?”
098:”…..” Nó chỉ muốn nhắc nhở ký chủ thôi mà.
Sau đó, 098 rốt cuộc cũng biết tại sao lúc nãy Mạc Vu Tranh lại dặn dò Lăng Sơ Nam đừng sợ hãi rồi.
Lúc Viên Chính Hành kiểm tra cơ thể căn bản không hề dùng bất kì dụng cụ y tế nào cả, đôi mắt của hắn tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhả, giống như một cái máy quét chậm rãi quan sát Lăng Sơ Nam từ đầu đến chân một lần.
“Máu bầm trong đầu Bạch thiếu gia đã hoàn toàn tan đi, sẽ không để lại di chứng gì. Có điều hai chân vẫn có chút phiền phức, chỉ bằng vào trình độ y tế hiện tại sẽ không có các nào chữa trị, nhất định phải nhờ đến dị năng giả hệ chữa trị.”
Nói đến đây, Viên Chính Hành nhìn vào Lăng Sơ Nam, thấy Mạc Vu Tranh gật đầu mới tiếp tục nói.
“Dị năng giả hệ chữa trị hiện tại có thể biết là phó đội trưởng của Long Tổ.”
Sau khi kiểm tra cho Lăng Sơ Nam xong, Viên Chính Hành liền rời đi, chỉ để lại hai người Lăng Sơ Nam và Mạc Vu Tranh.
Dừng một chút, Lăng Sơ Nam mới hỏi.
“Tại sao lúc nãy hai mắt của bác sĩ lại phát sáng ạ? Hơn nữa còn có thể nhìn ra bệnh tình của cháu, là thấu thị hay sao?”
“Đúng vậy.”
Mạc Vu Tranh giải thích cho Lăng Sơ Nam.
“Bảo bối, trên thế giới này vẫn có một nhóm người khác biệt, bọn họ sở hữu năng lực đặc thù, có nghĩa là có đươc phương diện gì đó vượt xa người thường. Bởi vì sở hữu năng lực mà người thường không thể tưởng tượng được, cho nên gọi chung là dị năng giả.” (????)
“Cậu là dị năng giả ạ?”
Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn về phía Mạc Vu Tranh, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và tò mò.
Mạc Vu Tranh gật đầu.
“Đúng vậy.”
“Dị năng của cậu là gì vậy ạ?”
Vấn đề này khiến biểu tình của Mạc Vu Tranh cứng đờ, sau đó y mới lên tiếng.
“Hủy diệt. Tất cả những thứ mà cậu chạm vào đều sẽ bị hủy diệt.”
“Ký…Ký chủ, nhiệm vụ ẩn giấu đã mở ra.”
Lúc này, giọng nói của 098 chen vào, thanh âm của nó rõ ràng mang theo khiếp sợ.
“Hơn….Hơn nữa còn có cốt truyện hoàn chỉnh mới.”
—
Editor : Đây là lí do tại sao đầu thế giới tui lại ghi Võng Phối có thêm dấu chấm hỏi :)))
Mình mới đọc 1 bài cfs trên fb, bảo là mấy editor ngưng thêm mấy câu trend vào truyện với icon rồi cảm nghĩ gì đó. :
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!