Trúc Mã Cưng Chiều Tôi Đến Tận Trời
Chương 49: Chương 49
Năm nay là lần đầu tiên hai người đón Giáng Sinh cùng nhau.
Thật kỳ lạ là hầu hết những ngày họ bên nhau đều vào mùa đông.
Khu trung tâm thương mại trước trung tâm quyền anh rất ít người lui tới, ngay cả vào dịp lễ Giáng Sinh vốn dĩ phải náo nhiệt.
Cửa hàng đóng cửa sớm, chỉ có một số cửa hàng tiện lợi vẫn còn sáng đèn.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng màn đêm lạnh lẽo, bóng đêm trải dài khắp các ngõ ngách của khu thương mại.
Lục Du mặc áo len lững thững bước dưới ánh đèn.
“Du Du.”
“Hả?” Cô quay đầu nhìn Tiểu Miêu, chợt nghĩ đến điều gì đó, cô rón rén đến bên tai Hoắc Mạc, bàn tay lạnh ngắt dùng sức ôm chặt lấy hai vành tai của anh.
“Có lạnh không?” Cô cười lùi về phía sau, dùng sức xoa xoa lỗ tai Tiểu Mạc.
Hoắc Mạc vốn dĩ không lạnh, nhưng bàn tay lạnh ngắt của người nào đó lại đưa tới, một cảm giác mát lạnh cứ thế luồn vào trong tai anh.
Anh ôm eo Lục Du kéo cô vào lòng rồi nghiêng đầu thì thầm vào tai cô: “Không lạnh.”
Lúc nói chuyện, hơi nóng từ mũi anh tràn qua cái cổ trần trụi của cô.
Lục Du dựa đầu vào vai Hoắc Mạc: “Tiểu Miêu.”
“Hửm?”
“Lò sưởi nhà anh tệ quá.” Cô cười toe toét, đôi mắt hồ ly mê người nhìn anh chằm chằm: “Cho nên chuyển đến nhà em đi.”
Hoắc Mạc hỏi: “Anh có thể ở lại bao lâu?”
Cô lại duỗi năm ngón tay ra đếm: “Cả đời.”
Mùa đông càng ngày càng lạnh, Hoắc Mạc chuyển đến nhà Lục Du.
Em họ ở bên cạnh vừa gào khóc, vừa ngoan ngoãn thu dọn hành lý quay trở lại trường.
Tiểu Thuận còn khẽ hỏi Hoắc Mạc: “Anh Hoắc Mạc, anh thật ngưu bức nha! Có thể đợi nhà bả đỏ từ trên xuống dưới rồi.” Nói xong còn gãi đầu.
“Thành Tiểu Thuận, trời sắp tối rồi mày còn không mau cút về.” Lục Du nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc trang trí nhà cửa, mẹ Lục khăng khăng lấy màu chủ đạo là màu đỏ thẫm, còn hùng hồn lý lẽ nói với cô: “Màu đỏ mới may mắn.”
Vì vậy, một đoạn thời gian rất dài về sau, mỗi lần Lục Du bước vào nhà thì trước mắt là một mảng đỏ chót.
Cũng may là mẹ Lục nghe lời tư vấn của nhà thiết kế lắp đặt hệ thống sưởi cho nhà của Lục Du cho nên tuyển thủ Lục cả nhà về nhà một lần đều ấm áp như mùa xuân.
Tuy nhiên, hệ thống sưởi có một nhược điểm lớn chính là Tiểu Miêu không sợ lạnh mà sợ nóng thành ra không thích mặc quần áo.
Thi đấu xong anh đẩy tất cả các buổi phỏng vấn cho chị Phong cho nên cực kỳ rảnh rỗi.
Trong nhà ấm áp nên Hoắc Mạc chỉ mặc sơ mi trắng, cởi vài cúc áo để lộ cơ ngực săn chắc.
Mỗi ngày Lục Du về đến nhà, ngoại trừ một mảng đỏ ra thì còn có thân hình cực mê người của Hoắc Tiểu Miêu.
Hứa Lộ luôn nói phụ nữ ba mươi giống như lang như hổ.
Lục Du cảm thấy mấy năm nay mình cũng già đi rồi, bằng không thì làm sao cơ bắp của Hoắc Mạc lồ lộ ra trước mặt mình mà cô lại liên tưởng đến bộ dạng ở trên giường của anh chứ.
“Tiểu Miêu.”
“Ừ.” Hoắc Mạc đang ngồi trong thư phòng, dùng bút trắng vẽ một chấm lên cửa sổ thủy tinh.
Lục Du không hiểu anh đang làm gì liền dời băng ghế nhỏ đến gần: “Đói bụng không?”
“Em muốn ăn gì?” Anh đóng nắp bút lại, ánh đèn chân tóc chiếu lên khớp xương tay mảnh khảnh của anh.
Cô cong môi cười: “Em muốn ăn anh.”
Ai nha, bại lộ rồi!!!
Người nào đó sốt ruột sửa lại: “Ăn đồ ăn anh làm.”
Không kịp nữa rồi! Hoắc Tiểu Miêu chỉnh điều hòa lên vài độ, bắt đầu chậm rãi cởi cúc áo.
Một cái…!hai cái…!rồi đến cái cuối cùng.
Áo mở ra, bên trong là đường nét rắn chắc.
Sau đó ngón tay anh đi xuống dưới, bắt đầu cởi…!thắt lưng.
“Chờ…!chờ một chút.” Ghế nhỏ Lục Du xê dịch mấy bước: “Em còn chưa sẵn sàng.”
Kỳ thủ Hoắc tỏ vẻ rất ngây thơ hỏi: “Không phải vừa rồi em nói em muốn ăn anh sao?”
Hoắc Mạc thật sự rất thông minh.
“Nghe lời như vậy à?” Lục Du vỗ cơ bụng Hoắc Mạc, dùng đầu ngón tay vẽ một đường dọc theo đó, cuối cùng dừng lại ở hầu kết của anh, nhẹ nhàng chạm một cái.
Anh cúi đầu, cắn lỗ tai Lục Du rên khẽ: “Ưm.”
“Du Du, gần đây sắc mặt của cậu rất tốt nha.” Ngày hôm sau Hứa Lộ đến nhà Lục Du chơi thì đúng lúc Hoắc Mạc đến kỳ viện làm việc.
Lục Du vừa xoa chân tay bủn rủn, vừa nhếch nhác từ trong phòng ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy cô đại minh tinh Hứa lập tức thốt ra một câu như vậy.
Lục Du ho khan: “Lộ Lộ, sao cậu lại tới đây?”
“Quay phim xong rồi.” Hứa Lộ giơ túi lên: “Trả túi cho cậu.”
Hứa Lộ hơi ngừng một chút rồi hỏi: “Khi nào cậu tập huấn?”
“Mùa xuân sẽ đến Brazil.” Cô ngáp một cái, sau đó dựa lưng vào ghế sô pha ôm chăn bông ngủ tiếp.
“Hoắc Mạc đến nhà cậu rồi à?”
“Ừ.”
“Thảo nào trong nhà thoải mái hơn rất nhiều.” Hứa Lộ lấy một quả dưa chuột trong tủ lạnh ra, cắn một cái.
Lục Du mơ màng sờ soạng, lấy một miếng mặt nạ dưới bàn cà phê ra, xé ra rồi đưa một miếng khác cho Hứa Lộ: “Lộ Lộ đắp không?”
“Tớ đang mang thai, không đắp mấy loại mỹ phẩm làm trắng này.” Cô nhìn thoáng qua, rồi vân đạm phong khinh trả lời.
Lục Du dừng lại vài giây, sau đó bật dậy khỏi ghế sô pha: “Mang…!thai?” Cô cười: “Tuyệt quá Lộ Lộ.”
Sau đó người nào đó cười phá lên: “Tớ muốn làm mẹ đỡ đầu.”
Hứa Lộ có thể đoán trước được cuộc sống về sau, mẹ đỡ đầu Lục sẽ “hành hạ” con mình như thế nào.
Cô le lưỡi: “Thích thì cậu tự mình sinh đi.” Cô dựa vào sô pha nói: “Đúng rồi Du Du, sau Thế vận hội, cậu chuẩn bị giải nghệ sao?”
Lục Du gỡ mặt nạ: “Sau khi giải nghệ, tớ làm gì đây?”
Lục Du đã gắn bó với võ đài gần nửa cuộc đời mình, nếu thật sự giải nghệ thì trong lúc nhất thời cô không thể nghĩ ra hướng đi tốt nào nữa.
Các đồng đội xung quanh cô, một số tiếp tục ở lại đội tuyển quốc gia với tư cách là huấn luyện viên, một số trở về quê hương với số tiền thưởng thi đấu và sống một cuộc sống hạnh phúc, còn một số khác thậm chí còn trở nên nổi tiếng trong giới giải trí.
“Chuyện sau này thì để sau này tính đi.” Lục Du sờ bụng Hứa Lộ, cười thỏa mãn: “Đúng vậy không hả cục cưng?”
Hứa Lộ cúi đầu cười: “Bé con, con nghe thấy không?”
Lúc đế đô không còn tuyết cũng là lúc Lục Du lên đường đến Brazil tập huấn.
Trong nhà lập tức có chút trống trải cho nên thỉnh thoảng Thành Tiểu Thuận sẽ đưa Thất Thất trở ngồi một chút.
Tamura nói là quan tâm đến “lão già” ở nhà một mình liền mang theo một đám trẻ con đến gặp Hoắc Mạc.
Đám trẻ con rất sùng bái Hoắc Mạc cửu đẳng, nói chuyện rôm rả xung quanh anh.
Hoắc Mạc như thể cách ly với thế giới bên ngoài, anh ngồi trong thư phòng, kéo đôi bàn tay bẩn thỉu của một đứa trẻ ra, liên tục lấy khăn giấy ướt lau góc bàn.
“Được rồi, được rồi.
Thấy Hoắc Mạc cửu đẳng rồi đó.” Tiếng Trung của Tamura càng ngày càng trôi chảy, anh khẽ vỗ vai đứa nhỏ: “Về đi đừng quên nói mẹ bù nốt phần phí báo danh còn lại nha.”
Đứa bé gật đầu, cùng bạn chạy nhanh ra phòng khách xem TV.
Tamura kéo một cái băng ghế nhỏ ngồi xuống: “Mừng thọ 80 của ông nội Hoắc cậu về không?”
Hoắc Mạc lật sang trang rồi dừng lại.
“Cậu cũng biết mỗi năm vào dịp này bà Itou đều sẽ quay về Giang Lý mà.” Anh ta cười cười giống như đang kể một câu chuyện hài.
“Anh muốn về?”
“Bà ấy nói muốn gặp tôi.” Anh ta hơi dừng lại một chút: “Chúng ta.”
Hoắc Mạc nói: “Kỳ viện số 10 đã chọn đại biểu tới Giang Lý tham dự hội nghị.”
Anh biết Tamura luôn khẩu thị tâm phi, huống hồ cũng đã lâu rồi anh ta cũng chưa trở về thăm ông nội.
Lúc Tamura gặp lại Itou, mặc dù chưa bao giờ thừa nhận nhưng anh ta vẫn có chút lo lắng khi nhìn thấy mẹ mình.
Trên mặt bớt đi vẻ kiêu ngạo, chỉ còn lại một sự trầm mặc trước mặt Itou.
Ăn được một bữa, ông nội đột nhiên rơi nước mắt.
Nước mắt rơi xuống bát đĩa, bắn ra khăn trải bàn.
Ông nâng ly: “Hãy nâng ly chúc mừng gia đình chúng ta.”
Mấy người trầm mặc nâng ly rượu trong tay lên, chạm nhẹ một chút.
Ly rượu ngừng giữa không trung cũng đưa ký ức quay về.
Bầu không khí im lặng chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ quả lắc.
Ba Hoắc lên tiếng trước: “Tất cả đều trở về rồi, thật không dễ dàng.”
Hoắc Mạc nghiêng đầu liền phát hiện ba mình đã có rất nhiều tóc bạc.
Nhưng Itou vẫn như mười năm trước, xinh đẹp quyến rũ lòng người, nụ cười có vài phần ý tứ không rõ ràng.
Như thường lệ, bà chào tạm biệt ông nội rồi mang đôi giày cao gót hơn mười phân bước đi trên đường nhựa phát ra tiếng cộp cộp.
Ba Hoắc nói muốn tiễn bà, Itou không từ chối.
Vì vậy vào lúc này hai người họ cứ thế đi bộ một đoạn ngắn cạnh nhau.
Tới cửa, một chiếc taxi đã đợi sẵn ở đó.
Bà dừng lại, quay đầu đột ngột nói với ba Hoắc: “Ông Hoắc, đây là lần cuối cùng tôi đến Trung Quốc.”
“Tôi biết rồi.” Ông định quay người lại.
“Này, バカ (tên khốn)!” Bà hét lên một câu tiếng Nhật: “Anh không muốn giữ em lại sao?”
Ba Hoắc biết bà đang nói gì nhưng lại làm bộ như không hiểu, ông hơi dừng lại vài giây sau đó quay người đi.
Cửa xe đóng sầm lại mang theo mẹ Hoắc đang say.
Trước cửa nhà họ Hoắc là Tamura và Hoắc Mạc vừa mới đi ra.
Đúng lúc đụng phải ba Hoắc.
Ông do dự một hồi rồi hỏi Hoắc Mạc: “Con với Du Du sắp kết hôn sao?”
Hoắc Mạc đáp: “Đợi cô ấy giải nghệ đã.”
“Hoắc tiên sinh, hình như ông rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Tiểu Mạc?” Tamura khoác vai Hoắc Mạc, không chút khách khí hỏi ba Hoắc.
Ba Hoắc nhìn vào mắt Tamura một lúc lâu như thể nhìn một người xa lạ: “Được rồi, đi thôi.” Hoắc Mạc gật đầu lễ phép với ba Hoắc, sau đó rời khỏi nhà họ Hoắc.
Tamura đuổi theo: “Thật nhàm chán, biết sớm thì tôi không đến rồi.”
“Này cậu thật sự muốn kết hôn với Lục Du à?”
“Khi nào cô ấy mới giải nghệ?”
“Tôi từng nói với Lục Du là đến lúc đó có thể mở một trung tâm quyền anh bên cạnh trung tâm của tôi.
Bây giờ không phải có rất nhiều thành phần tri thức muốn học quyền anh hay sao, đến lúc đó cô ấy nhất định sẽ kiếm được một đống tiền.”
Hoắc Mạc không chịu nổi Tamura cứ lải nhải liền bắt một chiếc taxi rồi chui vào.
“Này có phải ở Trung Quốc có phong tục phải cho tiền mừng đúng không?” Tamura đuổi theo sau la lên: “Tôi phải đưa nhiều hay ít đây?”
Tài xế cảm thấy rất mắc cười: “Bạn à?”
“Anh trai.” Hoắc Mạc lạnh nhạt đáp.
“Haha, rất thú vị.” Ông hỏi Hoắc Mạc: “Đi đâu?”
Hoắc Mạc nói: “Sân bay.”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!