Công Chúa Trên Cao
Chương 76: Chương 76
Đêm đã khuya, trời bắt đầu mưa, chẳng đốt đuốc lên được, cuối cùng Quý Thính mới đồng ý về hành cung, Tiền Đức thở phào một hơi, mò mẫm đi về hành cung.
Mưa càng ngày càng to, to đến mức như muốn che lấp hết thảy tiếng vó ngựa, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đi trước, cấm vệ quân theo sau, nàng lau nước mưa trên mặt xuống, chậc một tiếng nói: “Đường ngày càng lầy lội, trơn trượt, đợi lát nữa là khó đi.”
“Điện hạ yên tâm, chúng ta đi không dễ, bọn họ cũng vậy.” Thân Đồ Xuyên thấp giọng an ủi: “Tiếng mưa càng lớn càng có lợi để chúng ta rời đi.”
Quý Thính nghĩ thế cũng đúng nên không xoắn xuýt về nó nữa, đợi đến lúc đi vào con đường nhỏ, nàng hít sâu một hơi nói: “Bổn cung muốn xuống rồi.”
“Điện hạ cẩn thận, đừng để bản thân bị thương.” Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên nghiêm nghị, chú ý mọi cử động của nàng.
Quý Thính bật cười: “Bổn cung không ngu ngốc đến mức đấy.” Nói dứt câu, nàng “đột nhiên” rơi khỏi lưng ngựa, trực tiếng ngã xuống vũng lầy.
Mặc dù Thân Đồ Xuyên đã chuẩn bị tâm lý rồi nhưng đến lúc thấy nàng ngã xuống vũng lầy thật thì con ngươi không chịu không chế co rút lại, mãi đến tận khi nghe tiếng nàng dồn hết sức lực gào lên kêu đau mới yên tâm.
Nếu nàng đau thật thì e là chẳng kêu ra tiếng được.
“Điện hạ!”
“Điện hạ!”
Thân Đồ Xuyên xoay người xuống ngựa trước, ôm lấy nàng, sau đó Tiền Đức và đám cấm vệ quân cũng chạy tới bên này, vây hai người lại.
“Điện hạ, nàng không sao chứ?” Thân Đồ Xuyên nhíu mày hỏi.
Tiền Đức vô cùng sốt ruột: “Điện hạ, sao đang yên đang lành lại ngã ngựa?”
Quý Thính cắn môi dưới, yếu ớt nói: “Hình như eo bổn cung bị cành cây đâm phải, mau rút ra.”
Tiền Đức nghe thấy nghiêm trọng như vậy thì nhất thời hoảng hốt: “Cái này, cái này, thái y không đi theo, sao rút ra được, hay là về hành cung trước đi.”
“Trên eo điện hạ có vết thương, nếu mà di chuyển linh tinh, e là vết thương lại nặng hơn.” Thân Đồ Xuyên trầm giọng bác bỏ: “Tiền đại thống lĩnh, ngươi bảo người mời thái y đến đây, ta giúp điện hạ xử lý đơn giản trước.”
“Thế sao được, người không phải thái y, ngộ nhỡ sẩy tay một cái, ngài và ta gánh được trách nhiệm sao được? Phía sau lưng Tiền Đức đã ướt đẫm, không phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi nữa.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày định mở miệng thì nghe thấy Quý Thính rên một tiếng, vẻ đau đớn càng rõ ràng hơn, thoáng chốc vẻ mặt Thân Đồ Xuyên trở nên lạnh lùng: “Còn không dẫn người của người lùi ra! Nếu làm lỡ việc ta xử lý vết thương cho điện hạ, ngươi mới không gánh nổi!”
Tiền Đức còn muốn nói gì nữa, lại nhìn Quý Thính nhắm nghiền hai mắt, dường như đã hôn mê, đành phải cắn răng nói: “Được, là phò mã gia khăng khăng muốn trị thương cho điện hạ, mọi người ở đây đều chứng kiến cả, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, xin phò mã gia gánh chịu một mình.”
“Cút ra xa một chút, nếu kẻ nào dám nhìn cơ thể của điện hạ, ta lấy mạng kẻ đó.” Mặt Thân Đồ Xuyên không có cảm xúc gì.
Tiền Đức siết tay lại thật chặt, dẫn hết toàn bộ cấm quân đi lên phía trước chờ, bọn họ vừa đi xa, Thân Đồ Xuyên nhéo lòng bàn tay Quý Thính, Quý Thính lập tức mở mắt ra nhảy dựng lên, hoàn toàn không giống bị thương chút nào: “Đi mau, đi mau.”
“Điện hạ ngã đau lắm không?” Thân Đồ Xuyên đứng dậy còn không quên hỏi.
Quý Thính vội vàng trèo lên ngựa: “Vừa nãy bổn cung cố ý chọn chỗ lầy mà ngã, sao mà đau được chứ, đừng nói nhảm, mau đi thôi.”
Nàng nói dứt câu thì nắm chặt dây cương chuẩn bị rời đi, ai ngờ đột nhiên Thân Đồ Xuyên tung mình chiếm luôn ngựa của nàng, ôm lấy nàng từ sau lưng.
Quý Thính dừng lại một chút: “Ngươi làm cái gì vậy hả?”
“Mặc dù Tiền Đức là kẻ vô cùng tiểu nhân nhưng hắn ta ngồi lên được chức vị thống lĩnh cấm vệ quân thì vẫn có chút khôn vặt, e là sẽ phản ứng lại rất nhanh thôi.” Thân Đồ Xuyên vừa nói vừa quay đầu ngựa đi về phía con đường nhỏ: “Đến lúc đuổi tới, ngộ nhỡ thẹn quá thành giận, muốn dùng biện pháp mạnh, ta không yên tâm để điện hạ cưỡi ngựa một mình.”
Quý Thính nghe vậy thì khẽ xì một tiếng: “Sao chứ, hắn còn định cưỡng ép bổn cung quay về?”
“Cũng không phải không có khả năng.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh: “Nếu không phải do hoàng thượng hạ lệnh bắt buộc với hắn thì với tính cách gió chiều nào theo đó của hắn, sao có thể liều mình đắc tội với điện hạ khiến bản thân nguy hiểm cũng không để điện hạ đến Giao Huyền du ngoạn chứ?”
Quý Thính nhíu mày, nhất thời không nói gì nữa, tay Thân Đồ Xuyên xuyên qua dưới tay nàng, nắm chặt dây cương trước eo nàng: “Điện hạ ngồi vững nhé, chúng ta phải đi nhanh hơn.”
Quý Thính thuận theo vịn vào cánh tay hắn, cơ thể cũng dựa vào lồng ngựa hắn, để tránh mình cách Thân Đồ Xuyên quá xa lại không cẩn thận ngã mất, khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ cong lên, đột nhiên vung dây cương lên một cái, phóng thẳng về đường xuống núi giữa màn đêm.
Một bên khác, trên đường dẫn người về hành cung, Tiền Đức càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nhìn qua dáng vẻ muốn nói lại thôi của phó tướng ở bên cạnh.
“Có lời gì thì nói luôn đi.” Tiền Đức trầm giọng nói.
Phó tướng do dự một chút rồi mở miệng: “Vừa nãy chỗ mà điện hạ ngã xuống, rõ ràng là một chỗ lầy lội, xung quanh cũng không thấy có đá vụn hay cành khô gì cả, sao điện hạ vừa té đã bị cành cây đâm bị thương được?”
“Ý người là điện hạ giả bộ?” Tiền Đức nhíu mày.
Phó tướng vội nói: “Ti chức không dám, chẳng qua ti chức cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, không dám nghi ngờ điện hạ.”
Trong lúc nhất thời, Tiền Đức không nói gì, cái chuyện mà ngay cả phó tướng cũng nhận ra mà hắn ta lại không thấy, nhưng vừa nãy thấy Quý Thính ngã ra đấy, nhất thời hoảng loạn quá mức nên tạm thời không nghĩ tới, lúc này càng nghĩ càng thấy không đúng.
Phó tướng thấy Tiền Đức không trách tội thì không nhịn được nói tiếp: “Điện hạ vô duyên vô cớ cứ khăng khăng đi săn bắn vào lúc này, đại nhân không cảm thấy không hợp lý sao?”
Đương nhiên Tiền Đức từng nghĩ đến điều mà hắn nói, giờ nghe phó tướng nhắc lại, sắc mặt hắn ta âm u y như thời tiết tối nay vậy, hắn ta im lặng một lúc rồi ra lệnh: “Ngươi quay lại xem xem bọn họ đang bày trò gì.”
“Ti chức không dám!” Phó tướng quỳ xuống rầm một tiếng: “Ti chức cũng chỉ suy đoán, không tính là gì hết, chẳng may lúc này phò mã gia đang chưa thương cho điện hạ thật, ti chức nhìn phải cái gì không nên nhìn thì cái mạng hèn này sợ không giữ nổi mất!”
“Đồ vô dụng!” Tiền Đức gắt gỏng mắng một câu, quay người nhanh chóng quay lại chỗ Quý Thính bị ngã, đi đến một nửa thì dừng lại, cất tiếng hỏi: “Phò mã gia, vết thương của điện hạ thế nào?”
Bên kia không có ai đáp lời.
Trong lòng Tiền Đức dâng lên dự cảm không tốt, lại cao giọng hỏi thêm hai câu, xác định là không có ai trả lời thì vọt tới, ấy vậy mà hai người vốn phải ở vũng lầy đã không thấy đâu nữa, biến mất theo còn có con ngựa của Quý Thính nữa.
Trong đầu Quý Thính vang ầm lên một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần, nghiêm nghị gọi người: “Lăn hết đến đây cho lão tử, mau đuổi theo! Nếu không đuổi kịp thì các người chết luôn đi!”
Mưa càng lúc càng lớn, lớn đến mức con người sắp không mở mắt ra được, mưa trong núi vừa lạnh vừa buốt giá, đập vào người cứ như kim đâm vậy, nhất là Quý Thính ngồi ở đằng trước, lên đường gấp nên tất cả mưa đều tạt lên người nàng, lúc đầu không thấy gì hết, dần dần bị lạnh đến run rẩy, vẻn vẹn chỉ có chút nhiệt độ truyền đến từ người Thân Đồ Xuyên.
Nàng bất giác rúc vào lồng ngực Thân Đồ Xuyên nhưng cũng chẳng ấm được bao nhiêu, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng đang co lại ở phía trước, đáy mắt lóe lên vẻ đau lòng, nhưng nàng ngồi ở trước hắn thì hắn mới có thể bảo vệ phía sau lưng nàng, vì thế chỉ đành vừa cố gắng thúc ngựa chạy càng nhanh càng tốt, vừa an ủi nàng: “Điện hạ cố gắng chịu đựng, đợi đến lúc xuống dưới núi thì tìm thôn xóm nghỉ ngơi trước.”
“Không, không được…” Quý Thính run cầm cập nói: “Thôn xóm ít nhà ít phòng, cũng không có nhiều người, ở lại đó sẽ khiến người ta chú ý, đến Giao Huyền đi, nếu bọn họ dám xông vào bắt người thì ắt sẽ đả động tới quan binh, đến lúc đó không cần biết hắn ngụy biện thế nào, chỉ cần bổn cung cho rằng hắn có ý đồ gây rối thì không ai dám tin hắn.”
Thân Đồ Xuyên biết nàng nói có lý nhưng thấy nàng run lẩy bẩy thế thì sắc mặt hắn có chút không tốt.
đam mỹ hài
Dường như Quý Thính nhìn thấu tâm tư của hắn, run rẩy liếc mắt nhìn hắn, dỗ hắn một câu như dỗ trẻ con vậy: “Nghe lời.”
“Ừm.”
Thân Đồ Xuyên không nói ra được có cảm nhận gì, một giây sau cởi áo ngoài của mình ra rồi choàng lên người nàng.
Quý Thính hơi sửng sốt, muốn cởi ra ngay nhưng chưa cử động đã nghe hắn nói bên tai: “Điện hạ đừng nhúc nhích, đường đi trơn trượt, nếu mất thăng bằng sẽ không tốt đâu.”
“Ngươi mặc đồ vốn đã ít, sao lại cởi áo ngoài ra cho ta?” Quý Thính cau mày.
Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng bên ai nàng: “Cuối cùng điện hạ cũng không xưng “bổn cung” trước mặt ta nữa rồi.”
Quý Thính dừng lại một lúc, không vui mở miệng: “Đã là lúc nào rồi mà còn tâm trạng nghĩ đến mấy thứ này.”
“Điện hạ che kín vào, dù y phục đã ướt hết cả nhưng vẫn có thể cản chút gió mưa.” Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng nói.
Quý Thính im lặng một lúc lâu, cuối cùng không từ chối nữa.
Cái áo ngoài này của Thân Đồ Xuyên ngăn hơn một nửa gió mưa lại cho nàng, nàng núp trước ngực Thân Đồ Xuyên, không lạnh run như ban nãy nữa.”
Mưa vẫn rơi, tựa như không có điểm dừng, hai người với con ngựa không dừng vó chạy về Giao Huyền, muốn nhanh chóng tìm được chỗ ẩn náu trước khi Tiền Đức phát hiện.
Nhưng chung quy hai người cùng cưỡi một con ngựa nên vẫn chậm, lúc sắp tới Giao Huyền, cuối cùng mưa cũng nhỏ hơn, vì thế mà để lộ ra tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau.
Quý Thính cau mày: “Bọn họ đuổi tới rồi?”
“Điện hạ ngồi vững, chúng ta nhanh hơn một chút.” Thân Đồ Xuyên nhìn Giao Huyền đã gần ngay trước mắt, dùng sức đánh vào mông ngựa, một tiếng ngựa hí vang lên, tốc độ cũng nhanh hơn.
Tiền Đức thấy bọn họ sắp tới Giao Huyền, hắn ta biết một khi bọn họ đến huyện thành đông đúc, trốn bừa ở đâu hắn cũng không dễ tìm được, vì thế bỗng nóng ruột hẳn lên.
Nghĩ đến việc sau khi bọn họ về kinh đô sẽ trách phạt mình, hắn ta không lo được nhiều thứ nữa, đầu óc hồ đồ ra lệnh cho cấm vệ quân bắn tên ép bọn họ dừng lại.
Cấm vệ quân nghe được mệnh lệnh này thì sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó vẫn cắn răng nghe theo, nhất thời mũi tên bay vù về phía trước.
Nghe thấy tiếng tên xé gió lao tới, Quý Thính bàng hoàng: “Bọn họ dám dùng võ lực với ta?”
Thân Đồ Xuyên đanh mặt, xông về phía Giao Huyền với tốc độ nhanh nhất, bọn họ cách Giao Huyền càng ngày càng gần, tên lạc cũng ngày càng dày đặc, đột nhiên ngựa hí lên một tiếng đau đớn, cơ thể Thân Đồ Xuyên căng cứng kéo dây cương.
Quý Thính hỏi ngay: “Làm sao vậy?”
“Điện hạ giữ chặt ta, sắp đến rồi.” Thân Đồ Xuyên vừa nói dứt câu, trong thời khắc ngựa khục xuống đất, hắn ôm lấy Quý Thính ngã sang một bên, theo một tiếng rên bên tai yên tĩnh lại một cách triệt để.
Quý Thính giãy giụa khỏi áo ngoài, nhìn một vòng xung quanh rồi thở phào một hơi: “Đến Giao Huyền rồi.”
“Ừ, bọn họ không đuổi theo nữa.” Thân Đồ Xuyên nằm trên đất, chậm rãi thở ra một hơi trầm thấp.
Lông mày luôn nhíu lại từ nãy của Quý Thính cuối cùng cũng giãn ra, hậm hực bước dậy khỏi người hắn: “Khốn kiếp, sao hắn không đuổi tới? Hắn dám đến thì bổn cung sẽ dám giết hắn!”
“Điện hạ uy vũ, chắc hắn sợ rồi.” Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng.
Đáy mắt Quý Thính lóe lên vẻ khinh thường, thấy hắn vẫn nằm trên đất thì không khỏi nhíu mày: “Sao ngươi chưa đứng dậy nữa?
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì định đứng dậy, nhưng vừa mới động đậy một cái đã ngã trở lại, rên lên một tiếng rồi tự giễu: “Mệt quá, chân run.”
“Bỏ ra bao nhiêu sức chứ.”
Quý Thính khẽ xì một tiếng, ngồi xổm xuống định đỡ hắn dậy, một nhóm quan binh đi tuần đêm xông tới: “Ai?”
Quý Thính thấy bọn họ thì hơi thả lỏng, mặt lạnh lùng đứng lên: “Chu Tiền ở đâu?”
Nghe thấy nàng gọi thẳng tên huyện thừa, đám quan binh hơi sửng sốt, lại thấy nàng tuy có chút nhếch nhác nhưng phong thái cao quý không tả nổi, rõ ràng không phải người bình thường.
Sau khi yên lặng đứng song song với nhau, người đứng đầu trong đám quan binh đứng ra: “Ngươi là ai?”
“Bổn cung là trưởng công chúa Lẫm Khánh!” Quý Thính trầm giọng nói.
Đám quan binh rõ ràng sững người lại, nàng không nói nhiều, trực tiếp lấy miếng ngọc bội dắt bên hông ra: “Giao vật này cho Chu Tiền, hắn sẽ tự biết mà đến đây.”
Người dẫn đầu không dám thất lễ, gọi người đi đưa đồ, không lâu sau Chu Tiền dẫn người vội vã đi tới, sau khi gặp được nàng thì vội quỳ xuống: “Vi thần tham kiến trưởng công chúa điện hạ!”
Mấy người còn lại thấy huyện thừa hành lễ vội vàng quỳ xuống theo, Quý Thính thờ ơ mở miệng: “Miễn lễ, bình thân.”
“Điện hạ, điện hạ làm sao…” Chu Tiền cau mày hỏi.
Quý Thính buông tiếng thở dài: “Việc này nói ra rất dài dòng, sắp xếp chỗ ở cho bổn cung trước đã.”
“Vâng.” Chu Tiền vội đáp.
Lần này Quý Thính thả lỏng, khóe môi hơi mỉm cười quay đầu lại: “Nghỉ lâu thế rồi, còn chưa chịu dậy…”
Nàng còn chưa nói hết câu đã thấy Thân Đồ Xuyên nhắm tịt hai mắt, khuôn mặt trắng bệch, trong nước bùn dưới người hắn đã trộn lẫn không biết bao máu từ lâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!