Nhân Vật Phản Diện Công Lược - Chương 29: Đồng nhôm dép rách~
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Nhân Vật Phản Diện Công Lược


Chương 29: Đồng nhôm dép rách~


Thấy Thẩm Quân nổi giận đùng đùng đi tới, Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ lùi lại hai bước, giải thích: “Tôi… tôi nói rồi, nhưng cậu không nghe”.

Thẩm Quân trợn mắt nhìn cậu: “Mày trách tao?”

Ôn Trĩ Sơ nhìn dáng vẻ chịu đả kích của cậu ta, tốt bụng lắc đầu, “Không… trách cậu”.

Thẩm Quân nghe xong trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng mà một giây sau, cậu ta liền nhìn thấy kẻ nói lắp kia sợ hãi rụt rè đưa tay chỉ về hướng nhà vệ sinh, “Trách cậu ấy”.

Thẩm Quân: . . .

Lòng tự trọng của cậu ta nhất thời tan vỡ, thà rằng trách cậu ta đi còn hơn.

Ngày hôm nay đối với cậu ta mà nói chính là một tai họa, đầu tiên là gặp phải kẻ đồng tính luyến ái mà cậu ta vô cùng chán ghét, sau đó lại phát huy không tốt trong cuộc thi hùng biện. Cậu ta vốn định khiêu khích Tần Gia Thụ, ai ngờ trộm gà không xong còn mất nắm gạo.

Nhìn Thẩm Quân vẫn còn đang trong cơn sốc tâm lý đứng bên cạnh, trong lúc nhất thời, Thiên Miêu tinh linh cảm thấy có chút thương hại.

[Hệ thống: Có lẽ ông trời rất công bằng.]

Ôn Trĩ Sơ: ?

[Hệ thống: Không cho cậu ta một cái đầu tốt, nhưng lại cho cậu ta một người cha tốt].

Mạch não của Ôn Trĩ Sơ nhanh chóng thông suốt một cách kỳ lạ: “Ý cậu là tôi rất thông minh?!”

Thiên Miêu tinh linh phủ nhận, [Bạn học này, bạn đừng tự bổ não như vậy].

Ôn Trĩ Sơ bĩu môi, tựa như cảm thấy không công bằng: “Vậy ông trời cho tôi cái gì?”

Âm thanh máy móc trong đầu kia bỗng nhiên có thêm mấy phần ngượng ngùng.

[Hệ thống: Một hệ thống tốt.]

“. . .” Ôn Trĩ Sơ: “Không cần có được không?”

[Hệ thống: Đây là may mắn của cậu đấy!!!]

Ôn Trĩ Sơ ngửa đầu, nói thầm: “May mắn này cho cậu, cậu có muốn nhận không?”

[….]

Sau đó Thiên Miêu tinh linh lại đột nhiên nghĩ đến chuyện khác, tiếp tục đặt câu hỏi.

[Hệ thống: Rõ ràng cậu cũng đã nhìn thấy rồi, sao lại không phản ứng giống cậu ta?]

Ôn Trĩ Sơ khó hiểu: “Phản ứng thế nào?”

[Hệ thống: Không còn giống người].

Ôn Trĩ Sơ không tim không phổi cười cười, lời nói chẳng hề để tâm: “Tần Gia Thụ là nhân vật chính, nhất định có ánh hào quang bao quanh, hơn hẳn người khác cũng là chuyện bình thường”.

Âm thanh của Thiên Miêu tinh linh yếu ớt truyền đến.

[Hệ thống: Cuộc thi vừa rồi hắn chỉ đoạt giải nhì].

Còi báo động trong lòng Ôn Trĩ Sơ kêu vang: “Ý cậu là gì?”

[Hệ thống: Hào quang nhân vật chính hình như chưa bao giờ hiện ra trên người hắn].

Ôn Trĩ Sơ ngẩn người, trong nháy mắt đã bị Thẩm Quân đồng hóa.

Từ đó trên đời này lại có thêm một kẻ thương tâm.

Mặc dù giọng điệu của cậu bày tỏ mình không để ý, nhưng trong nội tâm vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Hóa ra cậu và Thẩm Quân đều là những kẻ lưu lạc nơi cuối chân trời.

[Hệ thống: Đừng nghĩ thế, cậu ta hơn cậu, cậu ta có một ông bố trâu bò].

“…”

Từ ngữ đơn giản, chế giễu vô cùng.

Hai kẻ thất bại đứng ngoài cửa, Tần Gia Thụ mới ở trong nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại xong đi ra, trông thấy cảnh này: …

Nhớ tới cảnh tượng khó hiểu trong nhà vệ sinh lúc nãy, hắn âm thầm hít sâu một hơi.

Hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, nhìn thấy hai kẻ đều khiến hắn đau đầu, hắn lạnh lùng nhìn hai người một cái, nghênh ngang rời đi.

Thẩm Quân nhìn theo gáy hắn: “Nó khiêu khích tao!”

Ôn Trĩ Sơ: ? ? ?

Người ta có nói gì đâu?

Để tránh chuyện cậu ta tức điên tấn công người khác, Ôn Trĩ Sơ cũng định cất bước đi luôn.
“Mày cũng khiêu khích tao?!”

Mặt mũi Ôn Trĩ Sơ tràn đầy dấu hỏi chấm, chẳng lẽ cậu và cái gáy của Tần Gia Thụ giống nhau lắm hả?

Thẩm Quân cắn răng, “Trừ bề ngoài ra, có chỗ nào tao không bằng nó chứ?!”

Ôn Trĩ Sơ đánh giá từ đầu đến chân cậu ta.

Bầu không khí im lặng đến đáng chết.

Thẩm Quân dậm chân: “Chẳng lẽ tao không có ưu điểm nào sao?”

Ôn Trĩ Sơ không khác gì người tốt bụng chuyên đi làm hoạt động công ích từ thiện, gật đầu, “Có…”

Từ ‘có’ này nói ra rất miễn cưỡng.

“Cậu có… một người bố là khu trưởng”.

Thẩm Quân: “. . .”

Thấy Thẩm Quân bày ra dáng vẻ nếu mày không nói lời hài lòng tao, tao sẽ không tha cho mày, lòng bàn chân Ôn Trĩ Sơ như bôi dầu vội vàng chạy mất.

Hôm nay không có tiết tự học tối, trước khi về nhà cậu còn có thể đi dạo siêu thị một vòng, mua ít rau dưa và trái cây linh tinh trở về.
Đeo cặp sách ra khỏi vườn trường, bỏ một tệ để đi xe buýt, bốn giờ chiều ngày hè đầy rực rỡ nhưng lại nóng nực.

Ôn Trĩ Sơ xuống trước một bến, đi vào siêu thị.

Cậu tới khu bán rau quả, lúc tính tiền chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại vô thức nhìn vào khu đồ ăn vặt cách đó không xa, nuốt nuốt nước miếng.

Thực ra từ nhỏ tới lớn cậu chưa từng thích ăn đồ ăn vặt, nhưng có đôi khi muốn nếm thử hương vị cậu cũng sẽ mua cho mình vài thứ. Nhìn đám kẹo cầu vồng trên kệ hàng, đột nhiên Ôn Trĩ Sơ cảm thấy trong miệng mình thật là nhạt nhẽo.

Lâu lắm rồi không được ăn.

Nhưng hiện giờ tình hình tài chính có hạn, Ôn Trĩ Sơ cắn chặt răng, quay đầu đi luôn.

Cho đến khi về đến nhà bắt đầu kiểm kê những thứ mua được ngày hôm nay, lúc phân loại rau củ, cậu lại phát hiện ra đã thiếu mất một thứ.
Tỏi đâu?

Tỏi của tôi đâu mất rồi?

Ôn Trĩ Sơ lại dỡ bỏ hai túi ni lông đựng đồ ăn, phát hiện ra túi tỏi mà mình đã bỏ vào giỏ trong siêu thị không thấy đâu nữa.

Nhìn thấy người đang đứng ngẩn ngơ, Thiên Miêu tinh linh khó hiểu, [sao lại đứng đây đóng giả người gỗ vậy?]

Ôn Trĩ Sơ: “Không phải”.

[Hệ thống: Vậy cậu bị làm sao thế?]

Ôn Trĩ Sơ: “Tôi mất tỏi”.

“…”

Ôn Trĩ Sơ lấy hóa đơn từ trong túi ra xem đi xem lại vài lần, phát hiện trên đó không có tỏi, có lẽ là cậu đã quên cầm.

Sáng sớm hôm sau Ôn Trĩ Sơ đến trường học, tiết học đầu tiên sau giờ tự học là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Thầy Đậu cắp sách bên tay đi vào lớp, vừa mở miệng đã là: “Các em dừng tay, tôi có chuyện muốn thông báo với các em một chút”.

Nhìn thấy ánh mắt các học sinh đều dồn về phía mình, thầy Đậu mới bắt đầu thông báo: “Thứ sáu tuần này trường chúng ta sẽ có cuộc thi hùng biện ở bên Lục Trung, có bạn học nào muốn đi không?”
Dưới lớp lặng ngắt như tờ.

“Có xe đưa đi đón về, vào xem miễn phí, cũng không cần phải đi học”.

Lúc này có một bạn học mở miệng: “Thầy ơi”.

Thầy Đậu: “Nói đi”.

“Thầy cứ nói thẳng chiều thứ sáu này chúng ta được nghỉ đi ạ”.

“…”

Tốt lắm, bị lừa một lần thì sẽ không bao giờ bị lừa lại nữa.

Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.

Thầy Đậu cũng không để bụng, cười nói: “Thời gian đăng ký kéo dài đến hết sáng thứ sáu, bạn học nào muốn đi xem thì đến đăng ký với thầy”.

Nói xong thầy bắt đầu dạy bài mới.

Ôn Trĩ Sơ cũng không để trong lòng, dù sao mãi mới có một ngày nghỉ ai lại đi xem thi đấu làm gì?

Đó chính là một hành động thể hiện sự không tôn trọng nửa ngày nghỉ này.

Nhưng mà buổi sáng ngày thứ sáu đó khi Ôn Trĩ Sơ vừa mới rời giường, nhiệm vụ nhân vật phản diện lại được đưa tới.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, làm vai chính ngạc nhiên, nhiệm vụ hoàn thành giá trị nhân vật phản diện tăng 4%, phần thưởng 100 tệ, thất bại phạt 100 tệ]

Ôn – không tôn trọng kì nghỉ – Trĩ Sơ: …

Quả nhiên đừng nên nói trước, cẩn thận lại bước không qua.

Thầy Đậu mới đi đến cửa văn phòng, đã nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ đứng đợi ở đó.

“Ôn Trĩ Sơ, có chuyện gì thế?”

Ôn Trĩ Sơ chấp nhận số mệnh, mở miệng: “Thưa thầy… chuyến xe buýt đi đến Lục Trung xem cuộc thi hùng biện, còn có thể đăng ký không ạ?”

Năm phút sau, Ôn Trĩ Sơ ủ rũ cụp đuôi từ trong văn phòng đi ra, xác định chiều nay phải sang trường Lục Trung ở thành phố bên du lịch nửa ngày.

Tần Gia Thụ và đội thi đã theo giáo viên dẫn đoàn sang Lục Trung từ ngày hôm qua, căn bản không thể gặp được hắn, thế nên nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ cậu đành phải đi đến đó.
Nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới khiến cho Tần Gia Thụ ngạc nhiên, thì Ôn Trĩ Sơ vẫn chưa nghĩ ra.

Cho đến tận giữa trưa, lúc sắp lên xe buýt, cậu mới vội vàng mang theo đồ vật mình mượn được chạy tới.

Vừa lên xe lại phát hiện các bạn học cùng đi chuyến này chỉ có vài người, nhưng chuyện làm cậu ngoài ý muốn nhất là,  trong chuyến xe này lại có đại diện môn tiếng Anh lớp cậu và Mạnh Nghiên lớp 9.

Đại diện môn tiếng Anh ngồi ở phía sau đọc sách, bên phải là Mạnh Nghiên và bạn thân của cô ấy, liếc mắt một vòng, trong xe ngoại trừ Ôn Trĩ Sơ và một thiếu niên đang gà gật ngủ ra, không có nam sinh thứ ba.

Ôn Trĩ Sơ nhìn xong, ôm cặp sách ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.

Hai giờ sau xe buýt đã đến Lục Trung ở thành phố kế bên, Ôn Trĩ Sơ mới lạ nhìn ngắm khắp nơi, sau khi tới thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu đi đến một địa phương khác.
Thấy ánh mắt của đầy tò mò của cậu, Thiên Miêu tinh linh mở miệng hỏi.

[Cậu đang làm gì thế?]

Ôn Trĩ Sơ: “Mở rộng bản đồ”.

[…]

Các học sinh Nhất Trung nhanh chóng theo sau giáo viên đi vào trong trường.

Có lẽ ở đây không có mấy người quen, thế nên đại diện môn tiếng Anh chủ động đi đến nói chuyện với cậu.

“Sao cậu cũng tới đây?”

Ôn Trĩ Sơ hơi ngạc nhiên, chỉ vào chính mình: “Tôi… tôi ấy hả?”

Đại diện môn tiếng Anh: “Không thì ai?”

Ôn Trĩ Sơ: “Tôi… tôi muốn đến ngắm trường học khác”.

Đại diện môn tiếng Anh giật mình: “Cậu bị đuổi học?!”

Ôn Trĩ Sơ: …

Làm gì có chuyện đó.

Đại diện môn tiếng Anh nhìn tư thế đi đường của cậu, hơi khó hiểu: “Sao cậu cứ cúi đầu co vai mãi thế?”

Sau khi giáo viên tiếng Anh nhờ cô đôn đốc việc học hành cho Ôn Trĩ Sơ, ngoài ý muốn, cô phát hiện ra Ôn Trĩ Sơ đã thay đổi rất nhiều, Không chỉ riêng dáng vẻ đi lại, ngay cả tính cách thích khoe khoang lúc trước cũng trở nên hướng nội hẳn.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng có thể do nguyên nhân gia đình đối phương gặp chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng trước đây cô cũng không thích cậu ta cho lắm, nhưng gần đây vẫn có thể nói chuyện vài câu, chủ yếu là cô vẫn có chút thương hại với hoàn cảnh của cậu ta.

Ôn Trĩ Sơ nghe xong ngạc nhiên trả lời: “Thói..  thói quen”.

Đại diện môn tiếng Anh: “Nếu cậu đi đứng thẳng lưng, có lẽ cũng cao đến mét tám”.

Đối với nam sinh mà nói, trên đời này làm gì có thứ gì hấp dẫn bằng chiều cao 1m80 chứ.

Nhưng Ôn Trĩ Sơ cũng chỉ thẳng lưng được hơn một chút, đi được vài bước lại trở về như cũ.

Đại diện môn tiếng Anh nhìn theo cậu, đây vẫn là lần đầu tiên cô cẩn thận quan sát diện mạo của Ôn Trĩ Sơ.

Diện mạo hiện giờ của đối phương để lại ấn tượng hoàn toàn trái ngược với ngày trước, có thể nói bây giờ cậu ấy vô cùng sạch sẽ thanh tú, trên người ngập tràn hơi thở thiếu niên.
Một đường cùng nhau đi về phía trước, đại diện môn tiếng Anh đặt câu hỏi: “Cậu thấy Lục Trung có gì khác trường mình?”

“Chim. . . Không mập bằng trường chúng ta.”

“. . .” Đại diện môn tiếng Anh: “Còn gì nữa không?”

“Hình như bọn chúng đều có đối tượng.”

“. . .”

Hai người cậu một lời tôi một câu rất nhanh đã tới nơi tổ chức cuộc thi hùng biện.

Lúc này bên trong đã ngồi đầy học sinh, giáo viên dẫn đường cũng đi về phía sân khấu, bảo bọn họ tự tìm chỗ ngồi.

Ôn Trĩ Sơ phát hiện ở hàng ghế đầu có một vị trí, vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng đụng vào vai đại diện môn Tiếng Anh, “Chỗ đó… cậu lên ngồi đi”.

“Cậu không đi sao?”

Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, “Tôi… tôi ngồi phía sau”.

Cậu còn có việc khác cần hoàn thành, nói xong liền xoay người đi xuống dãy cuối cùng.

Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu, lúc đội Lục Trung xuất hiện tiếng hoan hô rất to, cổ vũ khí thế đến mức muốn bay cả nóc nhà.
Sau khi giới thiệu xong, tiếng vỗ tay dường như muốn che ngợp cả trời đất.

Đến lúc Nhất Trung bước lên thì không còn nhiệt tình như vậy, Nhất Trung lên sân, tuy cũng có bạn học hô to cổ vũ, nhưng vì đa số là nữ sinh, giọng nói rất nhỏ bé, chỉ có một giọng nam gào lên, gϊếŧ thẳng ra khỏi vòng vây, chính là người lúc nãy ngủ gật trong xe bus: “Tưởng Vũ, phải thắng cho ông!!!”

Mặc dù Ôn Trĩ Sơ cũng hô lên, nhưng chẳng đáng kể là bao với anh trai này.

Các bạn học bên trên sân khấu nhao nhao ném ánh mắt hâm mộ về phía Tưởng Vũ. Lát sau, học sinh Nhất Trung bắt đầu tự giới thiệu, chờ khi Tần Gia Thụ giới thiệu xong, Ôn Trĩ Sơ tìm đúng thời cơ, lôi chiếc loa lớn mượn của ông cụ tầng dưới, ấn xuống nút mở đoạn ghi âm đã thu sẵn.

Âm thanh nhanh chóng vang vọng khắp hội trường.
“Tần Gia Thụ cố lên! Tần Gia Thụ bùn. . . Bên trong. . . Cậu là giỏi nhất!”

“Cố lên! Cố lên!”

Trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung vào loa lớn ở hàng cuối, Ôn Trĩ Sơ sớm biết thế nên đang đội mũ áo lên, kéo dây mũ ra che kín mặt mình, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Nhưng lại bởi vì mất mặt, nên mặt cậu vẫn nóng như bốc lửa.

Thế mà âm thanh nhiệm vụ hoàn thành vẫn mãi không truyền đến.

Tần Gia Thụ đứng trên sân khấu, lần này ánh mắt hâm mộ đã tụ lại trên người hắn, nhưng bản thân hắn chẳng đau chẳng ngứa, dù sao cũng đã từng có những người cổ vũ còn điên cuồng hơn, hắn cũng đã găp qua, thế nên lần này cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên cả.

Ánh mắt hắn nhìn về hàng ghế cuối cùng, nhìn quả trứng muối đang bọc kín mít không cho ai thấy mặt, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy Ôn Trĩ Sơ vẫn còn chờ đợi, Thiên Miêu tinh linh mở miệng.

[Hệ thống: Có lẽ chuyện này đối với nhân vật chính chỉ là chuyện nhỏ].

Ôn Trĩ Sơ cứng đờ cả người.

Vậy chẳng phải nhiệm vụ không thành công rồi sao?!

Lúc đoạn ghi âm sắp hết, Ôn Trĩ Sơ Sơ khóc không ra nước mắt chấm dứt mọi hi vọng.

“Tần Gia Thụ tất thắng!” Ghi âm kết thúc, loa lớn được nâng ở đỉnh đầu vẫn tiếp tục phát ra âm thanh, nào ngờ lại là âm thanh quen thuộc thấm ruột thấm gan đến đáng chết: “Đồng nhôm dép rách sắt vụn~~ Bán đi~~”

Ôn Trĩ Sơ: !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN